Lớp trưởng, yêu tôi đi? - Chương 7: Hiểu lầm
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
217


Lớp trưởng, yêu tôi đi?


Chương 7: Hiểu lầm


Ông Lạc ngồi xuống lau đi nước mắt của con gái,nhẹ giọng an ủi:”Dịch Dịch ngoan,ta giúp con tìm.” – Nó gật đầu,khóe mắt khẽ liếc về chiếc ví đã được Thúy Ân cầm.Khóe môi hồng nhuận cong lên nhàn nhạt.
Ông Lạc đi tới bên cạnh ông Nguyễn ghé tai nói nhỏ.Ông Nguyễn gật đầu,cất bước đi lên sân khấu:”Làm phiền mọi người một chút,hiện tại con gái của ông Lạc bị rơi mất vòng cổ.Phiền mọi người ở đay cho chúng tôi kiểm tra.Cảm ơn.”
Mọi người ở dưới gật đầu đồng ý.Cảnh vệ đi kiểm tra từng người một,tìm khắp các phục vụ từng ra vào đó nhưng không tài nào tìm tìm thấy được.Lạc Dịch chủ động đi tới trước mặt Thúy Ân,rụt rè nói:”Làm..làm ơn cho tớ kiểm..kiểm tra ví của cậu được…không? Tớ thấy chưa..chưa có ai kiểm tra cậu cả.”
Thúy Ân gật đầu chìa ví ra,nó nhận lấy,mở ra.Chiếc vòng cổ lộ ra,Thúy Ân kinh ngạc sao lại ở chỗ mình.Lạc Dịch cầm chiếc vòng cổ lên,hét lớn:”Cha,tìm thấy rồi,là Thúy Ân tìm giúp con.”
Ông Nguyễn nhíu mày nhìn Thúy Ân cất giọng nói nghiêm nghị:”Sao con tìm thấy mà lại không nói? Lại còn cố tình giấu diếm?” – Thúy Ân thấy cha hỏi mình quay sang nhìn ông giải thích:”Cha! Con không có.Con chưa từng nhìn thấy chiếc vòng này.”
“Dám nói dối.Tang chứng vật chứng rõ ràng thế này lại còn muốn chối.Ai dạy con nói dối vậy hả?” – Ông Nguyễn giận dữ mắng Thúy Ân một trận,cô òa lên,nức nở:”Con không có lấy mà…Con không có lấy.”
Ông Lạc vỗ vỗ lưng ông Nguyễn nói:”Không sao rồi,ông đừng mắng con bé như vậy.”
Lạc Dịch nhìn cha mình một cái,chỉ là một ông lão già a dua,siểm nịch:
“Chú ơi,bạn ấy không có lỗi,bạn ấy đã tìm giúp cháu.Nếu bạn ấy thích,cháu sẵn sàng cho bạn ấy ạ.” – Ông nhíu mày kiếm,thế này chẳng khác nào nói con ông đi thèm những thứ rẻ mạt kia rồi.Một phút mất bình tĩnh ông đã nỡ mắng con bé.Ông nghĩ lại thấy mình vẫn nên điều tra rõ ngọn ngành.Ông gọi một người cảnh vệ đến thì thầm gì đó vào tai rồi quay lại nói với mọi người.
“Các vị hãy tham gia tiệc bình thường.Tôi sẽ làm sáng tỏ điều này.” – Nghe thấy ông nói vậy Lạc Dịch mặt tái nhợt,đứng chôn chân ở giữa sảnh,còn mọi người thì đã tản ra,đi ăn tiệc như bình thường.Nó chạy lại tới chỗ ông Lạc nói:”Cha ơi con thấy hơi mệt.Chúng ta về nhà trước nhé.” – Thấy con gái nói vậy ông cũng nghĩ là nó buồn vì chuyện chiếc vòng.Mặc dù đã tìm lại được nhưng chắc nó vẫn sợ mất.Ông gật đầu bảo đưa nó ra cửa nhưng chưa bước ra thì co tiếng gọi tên ông:
“Ông Lạc đi đâu vội vậy,ở lại chung vui với gia đình tôi nữa chứ.” – Ông quay lại thây Nguyễn Quân Thành nhếch miệng cười mình ông cũng không biết làm sao kéo Lạc Dịch quay lại sảnh.Sau khi thấy ông Lạc quay lại Quân Khải lên tiếng:”Thưa các vị chúng tôi đã tìm thấy chân tướng sự việc.Mời các vị hãy hướng mắt lên màn hình.” – Ông vừa nói tay chỉ về chiếc máy chiếu đang chiếu đoạn Thúy Ân chạy vào nhà vệ sinh sau đó Lạc Dịch chạy đến,liếc ngang liếc dọc cuối cùng nhét chiếc vòng trên cổ vào ví của Thúy Ân.Mọi người thấy vậy thì tất cả lùi ra hướng về hai cha con đang đứng ở giữa sảnh,mặt tái mét nhìn lên máy chiếu.Ông Lạc thấy vậy thì quay qua cô con gái trách mắng:
“Sao mày lại làm như vậy chứ? Sao mày dám động đến con gái ông Nguyễn hả? – Ông trợn tròn mắt nhìn con mình.Đứa bé bật khóc không nói gì.
“Ông nghĩ là con ông đủ trình độ để nghĩ ra âm mưu này hả? Đứa bé 10 tuổi làm sao có thể chứ? Mọi người hãy hướng mắt lên màn hình.Đây là toàn bộ doanh thu bất chính chúng tôi thu được từ gia tộc ông Lạc.Chúng tôi định để cho ông ấy tự khai nhưng giờ đây thì không cần nữa.” – Sau lời nói của ông Nguyễn,cảnh sát đi vào đặt còng số 8 vào tay ông ta.
Quay lại thực tại trong lớp học
Bối Minh Tâm,à không bây giờ phải là Lạc Dịch ngồi đối diện cô,khoanh tay trước ngực,gióng nói cảm thán:”Nha,nhờ vậy tôi mới gặp được Minh Thiên và 7 năm nay đã là thanh mai trúc mã của Minh Thiên rồi.”
“Con này,mày chết chắc rồi,đến nam nhân của tao mà mày cũng dám cướp sao?” – Cô nghiến răng nói từng từ một.Một thanh âm khô khốc vang lên”Bốp”.mấy học sinh vừa bước vào lớp bị dọa nhảy dựng lên.Đúng lúc đó anh cũng bước vào lớp nhưng không bị tiếng đó dọa,anh chỉ nhíu mày nhìn nơi phát ra tiếng động đó.Anh tại tới cạnh Lạc Dịch,đẩy vai cô ra lớn tiếng:
“Cậu bị điên à? Minh Tâm đã làm gì cậu mà cậu ra tay với cô ấy.” – Cô đáp lại như không:”Cậu ta làm gì thì tự cậu ta biết,cậu không phải quan tâm? – Anh cứng người,cô vậy mà lại không giải thích.Bất giác trong lòng thấy khó chịu,góc áo đột nhiên bị kéo vài cái,giọng của Lạc Dịch yểu điệu vang lên:
“Không có gì đâu mà Thiên,đừng mắng cậu ấy.” – Anh quay sang nhìn Lạc Dịch bày ra bộ mặt ngây thơ vô số tội làm cô muốn buồn nôn.
“Hừ!thứ rắn độc.” – Cô mắng một tiếng thô bạo đẩy bàn rời đi.Anh cũng nhìn đồng hồ,đuổi khéo:”Cũng sắp tới giờ học rồi,cậu về chỗ trước đi.” – Cô ả không cam lòng,lưu luyến không muốn đi nhưng thấy anh ngồi xuống ả quay người nghoe nguẩy lắc mông rời đi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN