[Lost Memories] Thất Lạc Ký Ức - #Chương II : Nỗi Tuyệt Vọng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
92


[Lost Memories] Thất Lạc Ký Ức


#Chương II : Nỗi Tuyệt Vọng


Cô gái hỏi thăm Yuha chính là Shinari, cô bạn đã chơi chung với cậu 10 năm trước…Vì muốn cứu Shinari khỏi lão thần chết nên cậu đã cứu cô trong phút chốc.
Vừa nghe Yuuha hỏi “mình là ai”, Shinari giật mình và bỗng dưng cảm giác thất vọng vô cùng…

-Tớ là người yêu của cậu đấy… Yuha-kun~ Shinari thiết tha nói với Yuha

Dẫu cô biết Yuuha mất trí nhớ, Shinari tuyệt vọng đến tột cùng, sau đó lặng lẽ đi trong đau khổ, Yuuha không nhớ rõ Shinari nhưng nhất định biết rằng cô ấy rất quan trọng với mình. Tim của Yuha đập mạnh hơn,. . .

– Ah . . .

– Chắc cậu nhầm mình với ai rồi~ Yuha nói nhỏ

-Không !Tớ không nhầm đâu …!~ Shinari nức nở nói

Tại sao cô ấy lại khóc thế này..? Liệu mình có phải là người yêu của cô ấy không. Cậu ấy …

Yuuha im lặng một hồi rồi hỏi
– Tớ … tớ thực sự không nhớ được cậu là ai

-Nhưng cậu có thể giới thiệu bản thân mình được không? Tớ sẽ cố gắng nhớ. . .

Yuuha ngước nhìn lên người con gái trước mắt, trong đầu nhói nhói.
Nhưng… cậu không hề biết đây là ai. Còn Shinari phía đối diện cũng ngớ người ra, đôi mắt sâu thẳm đen nhánh nhưng lại đầy nỗi đau. Cô không chấp nhận việc một tai nạn có thể lấy đi kí ức của người cô yêu, cô không chấp nhận. Tiến tới lay người Yuha, Shinari nói với một đôi mắt mong chờ, chờ rằng cậu ấy sẽ nhớ ra mình.

-Yuuha! Mình là Shinari, bạn thuở nhỏ của cậu, hai chúng mình đã từng rất thân mà. Cậu… phải nhớ chút gì đó về mình chứ?

-Shinari… là…

“Tách” “tách”

Một giọt nước mắt rơi xuống, rồi đến hai, ba giọt. Chúng lăn đều đều trên đôi má đỏ hồng của Shinari, cô khóc.

Đau lắm… đau lắm chứ. Cô không còn cha mẹ, họ đã ra đi lâu lắm rồi, cô lúc ấy đã muốn chết, muốn quay về với đống cát bụi khô cằn nhưng vì còn cậu, còn một tia sáng ấm áp soi cho cô con đường hi vọng.
Nhưng giờ… ông Trời cũng tự tay cướp mất người này, cô không bằng lòng. Shinari ngã xuống đất trước sự bàng hoàng của Yuuha, cậu không hiểu…

-Tôi không nhớ cậu là ai.Tôi là người đã cứu cậu?

-…

Shinari á khẩu, cô không ngờ giờ trong mắt cậu cô lại trở thành một người dưng, một người xa lạ, chỉ là người cứu cậu trong tai nạn khủng khiếp đó… Tại sao?̣
Cô cười đến giễu cợt tâm tư mình, phải rồi, chẳng còn gì cả…

Shinari cười, cười, cô thấy mình như không còn bình thường nữa, cô đứng dậy, nhìn khuôn mặt bối rối của Yuuha, tiếp tục nắm vai cậu lay mạnh, lần này dùng lực làm cậu đau điếng.

-Sao cậu không thể nhớ ra tôi, Shinari đây mà. Cậu đã từng nói tôi rất quan trọng, từng nói tôi là người nhà của cậu. Vậy thì… TẠI SAO HẢ?

Shinari tiếp tục lên cơn điên dại, lật bàn ghế, lật đổ mọi thứ. Cô sốc… sốc đến điên …

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN