[Lost Memories] Thất Lạc Ký Ức - #Chương IV : Một Chút Trầm Mặc
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
96


[Lost Memories] Thất Lạc Ký Ức


#Chương IV : Một Chút Trầm Mặc


Yumigaoka, ngày 02 tháng 07 năm xxxx

“Tít Tít”
-Hahh . . . Gần 7 giờ rồi à

-Dậy thôi ! . . . Không là trễ giờ lên thăm Shinari mất ~ ~Yuha thở một hơi dài

Ba mươi phút sau. . . Cậu lật đật lấy chiếc balo to rồi lên xe máy chạy tới bệnh viện nhanh chóng, vì ra đó khá xa nhà Yuha. Gánh vác trên vai trách nhiệm chăm sóc, bảo vệ Shinari khỏi mọi sự nguy hiểm trong tương lai đầy chông gai phía trước . . .

Những tia nắng chiếu xuống lòng đường, chiếu luôn cả vào những căn phòng trong bệnh viện Mamori . . . Hơi khí ấm áp, luồn gió mát mẻ phất phơ khắp nơi này và những âm thanh êm tai quanh đây, bỗng khiến cậu cảm thấy yên bình.

Sau khi tận hưởng bầu không khí trong lành, bình yên là cậu đã đặt chân vào bệnh viện Mamori thì có một người đàn ông vẫy tay chào Yuha rồi kêu cậu lại chỗ đó

– Yuha-kun !

– Anh có phải là người đã gọi cho em hôm qua phải không ?

– Đúng rồi

– Cứ gọi anh là Haga. Anh vẫn chưa biết được tên của em ?

– Em giới thiệu mình được không ? ~ Bác sĩ Haga cười mỉm

– Àh . . . Ừ nhỉ ~ Cậu gãi đầu, cười nhỏ

– Em tên là Yuuha Kairi. Nhưng sao anh biết được họ của em thế ? ?

Anh bác sĩ trẻ này nhìn có vẻ am hiểu mọi thứ xung quanh Kairi, kể cả cuộc đời của cậu như đã bị nắm thóp trong giây lát vậy . . . Cậu trơ mắt, ngỡ ngàng trước anh bác sĩ tài trí ấy.

– Để khi khác đi em, chuyện dài lắm . . . Tới dịp anh sẽ kể nhé.

– Dạ . . .

– À mà anh Haga, phòng của Shinari ở đâu vậy ?

– Phòng của em ấy ở gần kế chót tầng 2 nhe Kairi. Anh bận một vài việc, chút anh sẽ lên sau.

Nghe anh Haga nói xong cậu lập tức chạy nhanh đến tầng 2 của bệnh viện này, khung cảnh ở đây khá hiện đại, tràn ngập mùi thuốc như lúc cậu nhập viện. Vài phút sau, Kairi đã tìm thấy được căn phòng của Saomi. . .
“ Ực . . .“
Cậu hít một hơi dài rồi nhìn vào căn phòng, quan sát xung quanh căn phòng

Hình như chỉ có một chiếc giường nhỏ, một vài vật dụng cá nhân sơ sài . . . , và một bóng hình nhỏ bé gục đầu trên bệ cửa sổ. Kairi gõ cửa nhẹ
“ Cốc cốc “

– Cho phép mình vào nha Saomi . . .

Gương mặt của cô trông rất thất thần, khốn khổ. Kairi lo lắng về vẻ mặt của cô, càng nhìn Saomi càng khiến cậu xót thương cô . . . Cậu liền sắp xếp các món đồ từ chiếc balo ra nhanh chóng, thận trọng.
Bỗng dưng Saomi lấy ra một tờ giấy, cây bút chì và một vài hoạ cụ khác . . . Tuy im lặng, tĩnh mịt không nói lời nào nhưng nhìn cô ra dáng một hoạ sỹ thật thụ, tiếc thay rằng bây giờ Saomi lại mắc phải căn bệnh trầm cảm.

Trước khi bị sốc nặng và bị trầm cảm, cô là người đam mê mĩ nghệ. Hmm . . . Có vẻ một con người cho dù có như thế nào đi chăng nữa vẫn giữ vững đam mê đến cuối đời. Nét vẽ vẫn như thế, đẹp đẽ, sinh động và lung linh mặc cho sự trầm mặc hiện tại của cô . . . Kairi thì đang hết mình vì cô, chăm sóc hay bảo vệ, từ việc nhỏ nhất đến khó nhất.

Hoàn thành bức tranh, đột nhiên cô bước ra ngoài khuôn viên bệnh viện. Kairi đi theo Saomi từng bước một, cậu không hề nản chí tí nào cả . . .
– Cơ hội rồi sẽ đến với cậu thôi, Kairi ~

“Đi dạo giữa những tia nắng ấm buổi chiều tà cũng người mình yêu và chăm chú ngước nhìn người ấy thì có vẻ lãng mạn nhỉ ? ^ ^ ”[Hannae]

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN