Lũ Mùa Xuân - Chương 23
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
141


Lũ Mùa Xuân


Chương 23


Bốn ngày sau, bọn họ đến công viên quốc gia Banff.

Tuy rằng vẫn thuộc dãy núi Rocky, thế nhưng đã thuộc địa phận của Canada phải đi hết một vòng lớn.

Sở Tấn dự định xem mấy chỗ có phong cảnh đẹp, một đường lên phía bắc, cuối cùng là đến thành phố Yellowknife, bây giờ là mùa đông, là mùa thích hợp nhất để xem cực quang. Từ trước đến giờ Sở Tấn không phải là một người cố tình gây sự, anh hiểu rõ ràng sâu sắc mình không phải là trung tâm của thế giới, mặc dù mắc phải bệnh nan y cũng sẽ không mộng mơ những thứ không thiết thực, bây giờ là mùa đông, vậy thì đi cực bắc xem cực quang, giả như mùa xuân anh đã biết chính mình sắp chết, có lẽ sẽ đổi thành đi một chỗ ấm áp xem biển hoa.

(Yellowknife (phát âm tiếng Anh: /jɛloʊnaɪf/) là thủ phủ và thành phố đông dân nhất Các Lãnh thổ Tây Bắc, Canada. Nó nằm ở bờ phía bắc của hồ Slave Lớn, cách vòng Bắc cực 400 km (250 dặm) về phía tây của vịnh Yellowknife gần cửa sông Yellowknife,tiếp giáp Yukon về phía Tây, Nunavut về phía Đông, British Columbiavề phía Tây Nam, Alberta về phía Nam và Saskatchewan về phía Đông Nam.)

Không còn nhiều thời gian, có thể gặp được cái gì cũng tốt.

Bọn họ ngồi trên xe việt dã lên núi, đường đi xóc nảy lay động.

Sở Tấn nhẹ giọng hừ ca: “He was a friend of mine, everytime I think of him, I just can”t keep from cryin”… He died on the road, He just kept on moving, never reaped what he could sow… He never done no wrong, A thousan miles from home, and He never harmed no one…”

Lận Diễm Trần nghiêng tai yên lặng nghe anh hát, hơi cười: “He was a friend of mine… Đây là nguyên nhân tại sao em muốn đi Wyoming và núi Rocky sao?” Bài hát này là nhạc phim Chuyện tình sau núi (Brokeback Moutain), một câu chuyện ở Wyoming, nhưng trên thực tế được quay ở dãy núi Rocky.

Sở Tấn lắc đầu một cái: “Cũng không phải như vậy, chỉ là đúng dịp.”

Câu chuyện tình yêu của Jack và Ennis sau núi, thực tế trên đời cũng không có chuyện tình nào như thế này, nó chỉ là một lý tưởng đẹp đẽ xa xôi không thể với tới.

{Truyện được edit bởi HuynhJJ. Được post duy nhất tại Wattpad, Sweek: HuynhJJ. Những nơi post ngoài HuynhJJ đều là ăn cắp.}

Nhưng dù cho như thế, anh cũng muốn đi xem hình ảnh không thực tế đó.

Bọn họ đến hồ Moraine, nơi đây được xem là một hồ nước đẹp nhất thế giới, kỳ thực bây giờ cũng không phải là mùa đẹp nhất, nhưng đứng ở bên hồ, phóng tầm mắt tới những ngọn núi tuyết, vẫn làm cho người ta cảm thấy sảng khoái tâm hồn.

Giữa cảnh sơn thủy yên tĩnh, tâm linh cũng yên bình lại.

Sở Tấn ngồi ở bên hồ, nhớ lại cuộc đời mình, anh bận rộn gần nửa đời, đã làm những gì chứ? Bất kể là đối với xã hội hay là đối với chính mình cũng không hề có thành tựu gì.

Ở bên hồ Sở Tấn gặp được một nhiếp ảnh gia râu rậm đang cảm xúc dâng trào, giống như một con tinh tinh chưa tiến hóa xong, tiện tay chụp một tấm hình của anh, Sở Tấn dĩ nhiên phải đi lý luận một hồi, sao có thể chưa trải qua sự đồng ý đã tùy tiện chụp người khác chứ?

Nhiếp ảnh gia cho anh xem ảnh chụp, còn không nỡ xóa bỏ, khoe khoang bối cảnh và tia sáng, còn có thần sắc Sở Tấn lúc đó, hắn nói: “Cậu có một sườn mặt rất đẹp, tôi thích đường nét từ đầu của cậu, cái cổ đến vai, hết sức tao nhã.”

Còn biểu thị có thể chia sẻ bức ảnh cho Sở Tấn.

Cái tên râu rậm này miệng còn rất ngọt. Sở Tấn lễ phép cảm ơn hắn tán thưởng, sau đó nói: “Xóa đi.”

Nhiếp ảnh gia râu rậm không thể làm gì khác hơn là vẻ mặt đau khổ xóa bức ảnh, hắn rất ít khi nhìn thấy người như Sở Tấn vậy, nếu hắn chụp được một bức ảnh xinh đẹp như vậy, mặc dù trước đó không có sự cho phép, chủ nhân bức ảnh cũng sẽ nguyện ý để cho hắn lưu lại bức ảnh. Thời khắc làm hắn có linh cảm cũng chỉ thoáng qua ngay, hắn nhìn thấy trước hết ấn nút chụp, đâu có thời gian đi xin phép trước, nếu tới xin phép xong sau đó linh cảm cũng đã chạy mất.

Sở Tấn chế nhạo hắn: “Tôi nghe người ta nói anh ở nơi này mấy ngày, luôn luôn ở bên hồ chụp trộm người khác sao?”

Nhiếp ảnh gia biện giải, tự xưng đã đợi ở bên hồ Moraine gần một tuần, muốn chụp được cực quang xuất hiện nơi hồ Moraine, nhưng vẫn luôn không thấy.

Cực quang ở công viên Banff cũng không có nhìn thấy dễ dàng như vậy, xác suất tương đối thấp, một tháng có thể nhìn thấy một lần đã coi như hết sức may mắn.

Nếu Sở Tấn cũng dự định đến xem cực quang, nhiếp ảnh gia thập phần nhiệt tình, còn đề cử cho Sở Tấn hai cái website, để quan sát hoạt động của mặt trời, suy đoán cực quang có thể sẽ xuất hiện vào thời điểm nào vào khoảng không nào trên bầu trời, để không đến nỗi ở bên ngoài cả một buổi tối cũng chỉ nhìn thấy bầu trời đêm tối đen.

Nhưng hắn buồn rầu nói: “Nhưng theo lý mà nói gần đây khoảng không trên hồ Moraine nên có cực quang xuất hiện mới phải, nhưng tôi cứ mãi không thấy.”

Sở Tấn nở nụ cười: “Vậy cũng không chuẩn xác a.”

Lận Diễm Trần nhìn bọn họ đầu mày cuối mắt, thực sự nghe không vô.

Nhưng rất có lễ phép không có xen mồm, chỉ bất động thanh sắc tách hai người ra.

Qua một hồi lâu Sở Tấn mới phát hiện Lận Diễm Trần không đúng lắm: “Làm sao vậy?”

Lần trước gặp nạn ở hang núi, hắn cũng đã biết rằng, bởi vì Sở Tấn vẫn chỉ coi hắn là người mua vui như cũ, đồng thời không muốn bị người ta biết chuyện này. Hắn xem như là tự lấy đá ném vào chân mình, nếu giả như vừa bắt đầu hắn không có lừa người, vậy thì cả bắt đầu cũng không có, nhưng bây giờ hắn cũng không biết nên thẳng thắn thế nào.

{Truyện được edit bởi HuynhJJ. Được post duy nhất tại Wattpad, Sweek: HuynhJJ. Những nơi post ngoài HuynhJJ đều là ăn cắp.}

Sở Tấn thấy dáng vẻ sinh hờn dỗi của hắn, kéo kéo tay hắn: “Tôi chỉ là cùng người khác nói nhiều  mấy câu cậu đã không cao hứng, cậu thật là thích đố kị, với đười ươi lông xù tinh tinh bự cậu cũng có thể ghen, tôi thực sự phục cậu rồi.”

Nghe đến nửa đoạn trước Lận Diễm Trần còn rất giận, nhưng khi nghe Sở Tấn coi người nhiếp ảnh gia kia là tinh tinh, hắn đổi giận thành cười: “Em thật là không lễ phép.”

Sở Tấn không phải là một người hiền lành, vẻ mặt anh theo thói quen là gặp người nói tiếng người gặp quỷ nói chuyện ma quỷ, quay đầu cũng âm thầm mắng đối phương trong bụng không ít, chỉ là trước đây anh cũng không dám thật sự nói ra những lời làm đắc tội người đó.

Sở Tấn không quan tâm: “Tôi lại không quen biết hắn. Hắn chụp trộm ảnh tôi cũng rất không lễ phép.”

Chạng vạng bọn họ trở về khách sạn.

Ban đêm giật mình tỉnh dậy.

Sở Tấn ngủ không say, tỉnh dậy trước tiên, anh đi tới bên cửa sổ, liếc mắt một cái ngay lập tức phóng tầm mắt tới cực quang xinh đẹp quanh quẩn ở chân trời.

Sở Tấn bị quang cảnh khó có thể hình dung làm chấn động, sau một chốc mới lấy lại tinh thần, đi gọi Lận Diễm Trần dậy: “Tiểu Lận, mau đứng lên!”

Bọn họ nhanh chóng thay xong quần áo, cùng những lữ khách bị đánh thức khác đồng thời háo hức đi ra cửa xem.

Vành đai ánh sáng màu hồng tím toả sáng như một dải lụa mỏng, nổi bật trên dãy Ngân Hà lộng lẫy, phản chiếu lại trên mặt hồ giống như một tấm gương.

Đẹp đến mức làm người nín thở.

Đêm khuya thật lạnh.

Sở Tấn ngước đầu, nhìn một chút, sau đó nở nụ cười, thở ra một làn sương trắng.

Anh đã lập ra kế hoạch nhưng vẫn xuất hiện bất ngờ, anh nghĩ sẽ nhìn thấy cực quang ở nơi khác, kết quả trước mấy ngày, tại ở một nơi càng đẹp hơn cùng cực quang không hẹn mà gặp.

Thật nhiều sự trùng hợp, giống như cuộc gặp gỡ giữa anh và Lận Diễm Trần.

Sở Tấn cảm thấy hơi cảm động.

“Có lạnh không?” Lận Diễm Trần nói, nắm chặt tay Sở Tấn, bao trong lòng bàn tay của chính mình, “Đi quá mau, cả bao tay cũng quên cầm theo.”

Lại hỏi: “Chân của em đau không? Đường đá không dễ đi, chờ một lát tôi sẽ cõng em trở về thôi, nếu như không cẩn thận lại đụng đến chân, sẽ phải vào bệnh viện.”

Sở Tấn không từ chối, nằm úp sấp trên lưng hắn, hỏi: “Tiểu Lận, ngày đó khi cậu cõng tôi đi trong tuyết đến cùng đang suy nghĩ gì?”

Lận Diễm Trần nghiêng mặt sang bên, nghiêm túc nhìn anh, con ngươi so với ánh sáng của hào quang càng thêm sáng ngời: “Tôi đã nói nhiều lần, tôi thật sự thích em, hay là em không tin?”

Sở Tấn bị hắn nhìn trúng tim đập lỡ nửa nhịp, anh nói: “… Tôi tin.”

Lận Diễm Trần không biết có phải anh đang nói thật hay không, từ lúc sinh ra tới nay chưa bao giờ có người nào có thể giống như Sở Tấn, chỉ là vài chữ, đã có thể làm cho hắn do dự bất định. Nhưng không quản Sở Tấn có tin hay không, cùng Sở Tấn có thích hắn hay không lại là hai chuyện khác nhau.

Ai.

Lận Diễm Trần hỏi: “Vậy chúng ta còn đi thành phố Yellowknife xem cực quang không?”

Sở Tấn nói: “Xem ở đây rồi, không đi.”

Lận Diễm Trần gật đầu: “Vậy tôi hủy vé đã đặt trước, giờ phải đi đâu?”

Sở Tấn ôm cổ của hắn: “Tôi chưa nghĩ ra, cậu cứ quyết định đi. Cậu dẫn tôi đi đâu, tôi sẽ đi đó.”

Không còn lại bao nhiêu ngày, về nước cũng được.

Lận Diễm Trần bỗng nhiên ngừng tại chỗ cũ.

Sở Tấn hỏi: “Làm sao vậy?”

Lận Diễm Trần ngớ ngẩn mà nói: “Em nói lời này, như muốn cùng tôi chạy trốn, khiến tôi muốn hôn em, tôi muốn……”

Sở Tấn cười nhạo: “Ngày đầu tiên chúng ta đi ra chơi không phải tôi đã nói rõ với cậu rồi sao?”

Lận Diễm Trần nói: “Không giống nhau.”

Sở Tấn ghét bỏ nói: “Tuy rằng chúng ta đều là đàn ông, nhưng cậu quá dễ dàng t*ng trùng thượng não.”

Lận Diễm Trần thành thật, không biết xấu hổ mà nói: “Không phải do tôi t*ng trùng thượng não, do thời điểm ở bên người em, đầy đầu tôi đều là t*ng trùng, nhiều đến mức muốn tràn ra ngoài…”

Sở Tấn: “…”

Anh chưa từng thấy người trẻ tuổi nào vô liêm sỉ như Lận Diễm Trần, thật sự bái phục chịu thua.

Lận Diễm Trần bỗng nhiên nghĩ tới, tràn đầy phấn khởi nói: “A Tấn, tôi dẫn em đến chỗ này.”

Sở Tấn hỏi: “Nơi nào?” 

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN