Lũ Mùa Xuân - Chương 24
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
117


Lũ Mùa Xuân


Chương 24


Lận Diễm Trần mang theo Sở Tấn bay từ Canada tới vương quốc Anh.

Vừa xuống máy bay ngay lập tức có xe sang đưa đón.

Sở Tấn hỏi: “Đi đâu?”

Lận Diễm Trần kéo anh lên xe, nói dối không chớp mắt: “Tôi biết có một trang viên du lịch vừa có đồ ăn, có thể cưỡi ngựa, bơi thuyền, còn có rừng trái cây và vườn hoa hồng, tôi dẫn em đi chơi.”

Sở Tấn “Ồ” lên một tiếng, anh không nghĩ quá nhiều, tưởng là loại nhà gỗ nhỏ trang trí mộc mạc nhã nhặn, trong phòng có một bếp lò bằng đá, ngoài phòng có một khoảng sân lớn trồng đủ loại hoa bốn mùa đều khoe sắc, có thể ngắm phong cảnh tự nhiên, cũng có thể nuôi ngỗng trắng ngoài sân để trông nhà.

Chiếc xe đi qua một con đường rộng lớn, hai bên đường là hàng cây cổ thụ to, bóng râm phủ xuống dưới mặt đường.

Đã ngồi xe một giờ, hơn nữa trước đó còn ngồi máy bay, Sở Tấn có chút uể oải, cuối cùng nhìn thấy phía trước có hàng rào bằng gạch đá và cánh cửa sắt to đen kịt chạm trổ hoa văn, xe ô tô ở trước cửa giảm bớt tốc độ, cửa sắt mở ra, anh mới thở phào nhẹ nhõm: “Đến rồi?”

Lận Diễm Trần liếc mắt nhìn, nói với anh: “Rất nhanh, đến cổng lớn rồi, lập tức tới biệt thự ngay.”

Sở Tấn: “?”

Xe ô tô tiến vào cửa lớn sau đó lại chạy thêm khoảng mười phút, mới đến biệt thự, nam nữ mặc trang phục trắng đen hoặc màu tối đứng thẳng dưới bậc, cung kính khẽ gật đầu, dẫn đầu là một người đàn ông da trắng nhìn qua khoảng ba mươi tuổi, tóc mai màu nâu chải vuốt không hề loạn chút nào, một đôi mắt xanh giống như hạt thủy tinh, đúng tiêu chuẩn phong cách Luân Đôn: “Xin chào, hai vị khách quý, tôi là Adrian, rất vinh hạnh có thể phục vụ ngài.”

Sở Tấn bị dọa sợ một trận, không dám lỗ mãng, không bước lên.

Như thế này cũng… Quá không hợp lí.

{Truyện được edit bởi HuynhJJ. Được post duy nhất tại Wattpad, Sweek: HuynhJJ. Những nơi post ngoài HuynhJJ đều là ăn cắp.}

Thần thông quảng đại cũng không thể như vậy.

Lận Diễm Trần nói: “Ngốc cái gì? Đi theo tôi.”

Sở Tấn chỉ có thể đi cùng hắn, lúc trước loáng thoáng có cảm giác giống như sai sai chỗ nào, thuê biệt thự ngắm cảnh biển, mướn siêu xe, đều có thể giải thích hết tất cả. Khách sạn hết phòng đặt được cũng có thể, nhưng đi nhờ máy bay tư nhân việc này không thể không nghĩ nhiều… Bây giờ, Lận Diễm Trần vẫn nói với anh đây chỉ là một hạng mục du lịch?

Kẻ ngốc mới tin tưởng những lời giải thích bao biện đó, anh không phải người ngu.

Hơi quá đáng rồi?

Cho anh là kẻ kém thông minh sao?

Cảm xúc Sở Tấn bỗng nhiên suy sụp, Tiểu Lận có lẽ… Không, nhất định không phải người làm nghề buôn bán thân xác… Nhưng nếu như không phải như vậy, ngày đó vì sao hắn lại xuất hiện? Tiểu Lận đến tột cùng là ai? Có thân phận gì? Tại sao muốn vì anh làm những việc này chứ?

Cuối cùng Tiểu Lận là ai?

Sở Tấn tâm hoảng ý loạn, suy nghĩ một chút, lại suy nghĩ một chút… Không nghĩ ra, cũng không còn cách nào khác.

Thôi, anh là một kẻ hấp hối sắp chết rồi, tính toán nhiều như vậy làm cái gì?

Tình cờ gặp gỡ Tiểu Lận cũng giống như nhìn thấy cực quang xán lạn nơi hồ Moraine, đều là một thứ không hẹn mà gặp, thoáng qua lại mang vẻ đẹp kỳ tích.

Cớ gì phải mất hứng.

Hưởng thụ hiện tại, vui vẻ một lần, sau đó chết đi.

Không phải như vậy sao?

Lận Diễm Trần quay đầu nhìn anh, lấy lòng hỏi: “Thích nơi này sao? Rất đẹp phải không?”

Sở Tấn gật đầu, “Ừ” một tiếng. 

Tuy rằng hơi khoa trương, nhưng tốt xấu anh cũng đã từng lăn lộn ở trong xã hội, còn không đến mức bị dọa sợ mất mật, trấn định xuống, đi cùng Lận Diễm Trần.

Lận Diễm Trần nói: “Đói bụng rồi, chúng ta ăn một bữa cơm trước, nơi này đầu bếp nấu ăn khá ngon, em tới nếm thử.”

Phòng ăn xa hoa bày một bàn ăn bằng gỗ dày và rộng, trước đây Sở Tấn chỉ thấy những bàn ăn thế này ở trong phim ảnh trên TV, thường thường chỉ có hai người chủ nhân, một người ngồi đầu một người ngồi cuối, cách xa nhau bốn, năm mét.

Nhưng bọn họ ngồi xuống cùng một nơi, người quản gia anh tuấn kia yên lặng bưng món ăn cho bọn họ, làm việc tương đối cẩn thận, bày mâm thức ăn dọn đồ ăn không tạo ra một chút tiếng động, phảng phất như u linh.

Sau đó cung kính khoanh tay đứng ở một bên.

Sở Tấn không quen bị người nhìn chằm chằm khi ăn cơm, không nhịn được nhìn y thêm vài lần, người này ngược lại cũng có chút ánh mắt, nói có việc thì gọi y sau đó đã rời khỏi.

Để lại Sở Tấn và Lận Diễm Trần hai người ăn cơm.

Chính Sở Tấn cũng ghét bỏ tâm tính dân thường của mình, khi đó anh rời nhà còn lời nói hào hùng muốn đi ăn bữa tiệc lớn ở biệt thự, bây giờ thật sự hưởng thụ, lại không thể thưởng thức, cảm thấy nơi này khiến người càng cô quạnh, anh hưởng thụ không nổi. Anh không biết rõ nguyên nhân là gì, đều là cùng Lận Diễm Trần hai người bên nhau, nếu như ở một căn phòng nhỏ, một chiếc bàn vuông, trái lại còn cảm thấy ấm áp.

Lận Diễm Trần cau mày, dùng dao nĩa rất không lễ phép chê người đầu bếp làm thịt bò, hắn nói: “Tôi nhớ trước đây ăn rất ngon, bây giờ giống như không ngon như vậy nữa. Cũng chỉ có em làm cơm ăn ngon nhất.”

Sở Tấn cười khổ: “Là vị giác cậu mất linh! Tôi cảm thấy đây là món ngon nhất đời này tôi từng ăn.”

Sở Tấn nói chuyện luôn thú vị như vậy, không khí âm u đầy tử khí chợt lung lay, Lận Diễm Trần nghĩ một hồi, nói: “Mỹ vị, thế nhưng ăn không ngon… Tôi phải hình dung rõ ràng như thế nào nhỉ?”

Sở Tấn hỏi: “Thế nào?”

Lận Diễm Trần nói: “Những đồ ăn này không có linh hồn.”

Sở Tấn ra vẻ tức giận: “Cậu sao chép lời tôi.”

Lận Diễm Trần cười ha ha.

{Truyện được edit bởi HuynhJJ. Được post duy nhất tại Wattpad, Sweek: HuynhJJ. Những nơi post ngoài HuynhJJ đều là ăn cắp.}

Adrian ở ngoài cửa mơ hồ nghe thấy, lặng lẽ liếc mắt nhìn.

Đã rất nhiều năm y không còn nhìn thấy tiểu thiếu gia vui vẻ như vậy, là bởi vì người đàn ông tiểu thiếu gia mang về kia sao?

Nghe nói mới vừa cơm nước xong lập tức đi tắm sẽ không tốt cho thân thể.

Sở Tấn và Lận Diễm Trần tay trong tay đi tản bộ vườn hoa, vườn hoa này hiển nhiên có người làm vườn chuyên nghiệp đang xử lý, mặc dù mùa đông cũng là một màu xanh biếc đầy sức sống, tu bổ rất độc đáo, bọn họ đi qua một con đường mòn hai bên có cây hoàng đào và lúa mạch đen, dọc theo đường còn nhìn thấy rất nhiều hoa và cây cảnh, Sở Tấn không nhận ra tên, anh làm việc bận rộn, không rảnh để trồng hoa cỏ, quẹo qua một ngã rẽ, phía trước dĩ nhiên nhìn thấy một khóm Hồng Trung Hoa (hoa nguyệt quý) đang nở, nụ hoa không lớn, nhưng vẫn có thể làm người kinh hỉ.

Lận Diễm Trần thấy anh yêu thích, nên nói: “Tôi hái xuống cho em cắm trong bình đặt ở trong phòng của chúng ta.”

Sở Tấn lắc đầu một cái: “Đừng hái, hái xuống sẽ chết, tôi xem một chút là tốt rồi.”

Lận Diễm Trần nói: “Không hái sớm muộn cũng khô héo, hơn nữa đặc biệt đi xa như vậy đến xem, không bằng đặt ở bên người.”

Sở Tấn cậy già lên mặt: “Cho nên tôi nói cậu còn trẻ.”

Sở Tấn cho rằng chuyện này như vậy là qua, không nghĩ tới sáng ngày hôm sau thức dậy, lại thấy trong bình hoa thủy tinh cắm vào mấy nụ hoa nguyệt quý sắp nở, không phải tùy tiện cắm loạn, còn có vài loài hoa cỏ khác đi kèm chúng nó, có vẻ càng đẹp hơn.

Như là một khóm lửa.

Tính khí Tiểu Lận còn rất bướng bỉnh a.

Người và người ở chung chính là như vậy, lúc bắt đầu anh cảm thấy Tiểu Lận là cậu trai ưu tú nhất trên đời, ưu điểm nhiều không kể xiết, ở chung hơi lâu, cũng có thể nhìn ra chút khuyết điểm, chẳng qua khuyết điểm không che lấp được ưu điểm, làm hắn càng có thêm hương vị.

Ngược lại Sở Tấn nhớ lại thời điểm mới quen Lận Diễm Trần, Tiểu Lận giống như một người máy, nhưng không ngờ giờ đây trở nên càng ngày càng tươi sống.

Lận Diễm Trần hứng thú bừng bừng, tự tay đem ra một bộ đồ dùng cưỡi ngựa: “A Tấn, thay quần áo xong, tôi dẫn em đi cưỡi ngựa.”

Sở Tấn bỏ quần áo qua một bên đánh giá Lận Diễm Trần, trang phục cưỡi ngựa cách tân từ bộ quần áo của những quý ông thợ săn, Lận Diễm Trần thường mặc quần áo phong cách tuổi trẻ phản nghịch, lần đầu anh thấy Tiểu Lận ăn mặc theo khuôn phép như thế này, có một phong vị khác.

Lận Diễm Trần bị anh nhìn tới mặt đỏ: “Làm sao vậy?”

Sở Tấn khích lệ hắn: “Ngày hôm nay Tiểu Lận thật là đẹp trai.”

Lận Diễm Trần không chút khiêm tốn: “Có ngày nào tôi không đẹp trai?”

Sở Tấn: “Không biết xấu hổ.”

Sở Tấn ngồi ở bên giường thay quần áo, đạp lên một chiếc ghế nhỏ, khom thắt lưng mang tất lên chân, mặc dù không ngẩng đầu anh cũng có thể cảm giác được tầm mắt nóng rực của Lận Diễm Trần.

Mang một bên tất, Sở Tấn nhấc mắt, dường như đang đùa bỡn hắn, hàm súc hơi cười: “Cái vớ còn lại cậu mang cho tôi đi, Tiểu Lận.”

Lận Diễm Trần chỉ bị anh liếc mắt nhìn một cái không mặn không nhạt như vậy, ngay lập tức miệng khô lưỡi khô, giống như bị ma quỷ ám, đi tới trước mặt Sở Tấn, nửa quỳ xuống dưới.

Tay hắn nắm chặt chân Sở Tấn, Sở Tấn có một đôi chân dễ nhìn, xương thịt đều đặn, không có nữ tính mềm mại, nhưng cũng không tráng kiện, vừa vặn, mu bàn chân rất gầy, cả ngón chân cũng cảm thấy sinh ra đáng yêu hơn so với người khác.

Khiến trái tim hắn mạnh mẽ nhảy dựng lên.

Sở Tấn buồn cười hỏi: “Kêu cậu mang cho tôi cái tất, tay cậu run lên cái gì?”

Lận Diễm Trần mặt đỏ tới mang tai, hắn sợ hắn không nhịn được sẽ hôn một cái, còn muốn dọc theo chân hướng lên trên thân… Hắn có chút không không chế được sự tưởng tượng của mình, rồi lại cảm thấy khinh thường bản thân, cảm thấy chính mình không khác nào một tên biến thái.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN