Luận Người Mẫu Tự Mình Tu Dưỡng - Chương 54
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
107


Luận Người Mẫu Tự Mình Tu Dưỡng


Chương 54


[54] Về nhà ra mắt rồi, Bạch Lẫm ngoan ngoãn dễ dàng làm ông vui vẻ

Cũng không biết nên tính chuyện này lên đầu ai, vốn chỉ là ăn điểm tâm, hai người ăn ăn lại lăn trêи giường. Chà đạp này lại là một buổi sáng, Bạch Lẫm cùng Sở Phong đều là ɖu͙ƈ vọng đặc biệt cường, quả nhiên là trời sinh một đôi, hai người họ nếu tách ra chỉ sợ cũng khó tìm được đối tượng thích hợp.

Sở Phong nói với gia đình là giữa trưa mang Bạch Lẫm về nhà ăn cơm, kết quả hai người làm bừa. Mắt thấy sắp đến giữa trưa, Bạch Lẫm ngay cả quần áօ ɭót cũng không có, quần áo trêи cơ bản đều bị hắn nam nhân xé nát, về nhà đổi dường như cũng không kịp…… May là Sở Phong tiếc cũ, trong nhà còn có quần áo cũ khi hắn ở nước ngoài. Lúc hắn học cấp hai đại khái cũng cao bằng Bạch Lẫm, mặc quần áo khi đó cũng không sao, nhưng Sở nhị thiếu vẫn cường tráng hơn một ít, cũng không có biện pháp chỉ có thể chấp nhận.

Ngày hôm qua Sở Niên bị bắt lấy máu, còn bị anh họ mắng. Lòng thù dai của bạn nhỏ đặc biệt nặng, ra khỏi quán cà phê lập tức về nhà. Kế hoạch của cậu là cáo trạng với ông nội, mách Sở Phong không có lòng cảm kϊƈɦ, rõ ràng biết anh dâu mang thai còn không nhanh đưa người mang về gặp gia đình chuẩn bị hôn lễ, này không phải rõ ràng là không muốn cho ông ôm chắt, ông nghe có đúng không? Kế hoạch của Sở Niên rất tốt, đáng tiếc Sở Phong đã gọi điện thoại cho ông nội trước, hẹn trưa hôm sau mang Lẫm Lẫm về nhà ăn cơm.

Kế hoạch bị ngâm nước nóng, từ nhỏ đến lớn cậu đều đấu không lại Sở Phong, chính cậu là người song tính, vẫn là út ít trong nhà, lại một chút đặc quyền cũng không có, aiz, thật sự là tức chết rồi.

Duy nhất đáng được ăn mừng là, Phong ca cùng anh dâu Bạch Lẫm muốn làm hôn lễ, đại nghiệp ép cưới của ông nội rốt cuộc có thể chậm lại, cậu cũng có thể thả lỏng rồi.

Sở Niên là người song tính lí tưởng, cậu nhỏ hơn Bạch Lẫm mấy tuổi, học nhϊế͙p͙ ảnh chuyên nghiệp, hiện tại làm việc chính là cậu nhiệt tình yêu thương. Nhưng tiểu gia hỏa vốn thích làm đạo diện, chụp phim nóng. Đây là ý tưởng sau khi cậu học, tạm thời không thể thực hiện, Sở Niên một không bằng cấp hai không kinh nghiệm, bên ngoài dốc sức làm cũng không được mượn danh Sở gia, làm nhϊế͙p͙ ảnh có thể kiếm miếng cơm ăn đã không tệ rồi, chuyện khác càng là thiên phương dạ đàm.

Sự nghiệp không có đột phá, lại bởi vì cậu mặt mềm diện mạo ngọt, còn là người song tính, Sở Niên ngược lại là đào hoa, nhưng đều là hoa đào thối. Lúc trước cậu yêu một người, là ông chủ công ty tạp chí cũ, bộ dạng cũng không tệ lắm, theo đuổi cậu nhiệt tình, bạn nhỏ liền ỡm ờ đồng ý.

Còn chưa yêu được vài ngày, khách sạn cũng chưa thuê, vợ đối phương đuổi tới công ty tạp chí kêu đánh kêu giết, chậc, tra nam lừa tình. Chia tay khẳng định là chia, cũng đổi chỗ làm. Sở Niên từ nay về sau lòng mang cảnh giác với những người theo đuổi, cũng lại không đi tìm đối tượng, cho nên ông cậu giật giây cậu đi xem mắt, bạn nhỏ cũng cự tuyệt.

Sở Bạch quả thật tới muộn, Sở Niên tới mở cửa cho hai người. Áo ngắn tay và quần bò trêи người Bạch Lẫm đều là của Sở Phong, áo hơi rộng, ống quần cũng cuộn lên một khúc, giặt nhiều lần hơn nhìn qua cũ cũ. Tiểu người mẫu vốn đang nghĩ tới gặp gia đình Sở ca phải trang điểm gì, này không phải thời gian cấp bách cũng không kịp. Tóc vàng rung rung, cậu có chút khẩn trương, hai má đến lỗ tai cũng ửng đỏ, nhưng cậu vẫn là tận lực khiến ánh mắt mình không cần trốn tránh cùng mơ hồ, không thì rất không tôn trọng người.

“Anh dâu tới rồi, mau vào, mau vào!” Sở Niên rất thích anh dâu này, cũng có nguyên nhân là hai người đều là song tính, mặt khác chính là mặt Bạch Lẫm thật sự dễ nhìn, mắt mũi miệng đều như tranh, dáng người cũng rất tốt rất tiêu chuẩn, nhất là chân dài làm bạn nhỏ hâm mộ.

Này không phải là vì mức độ chụp ảnh của anh dâu rất khiêm tốn, không thì cậu cũng sẽ có cơ hội hợp tác với anh dâu Bạch Lẫm.

“Anh dâu ngồi trước đi, anh còn mang bảo bảo đâu đừng đứng lâu, em đi lên tầng gọi ông xuống ăn cơm ~” Bạch Lẫm còn thấy có lỗi với Sở Niên lúc gặp ở quán cà phê, cũng sợ Sở Niên thấy ghét bỏ, nhưng mà bạn nhỏ này không tính toán cũng thẳng tính, căn bản không đem chuyện đó để trong lòng, nói không chừng cậu ta còn sớm quên mất, nhiệt tình tự nhiên không giả dối cùng yêu thích cũng khiến dựng phu thả lỏng.

Ông ở trêи lầu đọc báo, những người khác trong nhà đi làm chưa về. Hôm nay là thời gian làm việc, Sở Niên cùng Bạch Lẫm là người giới giải trí, Sở Phong là vận động viên bóng rổ, thời gian tương đối tự do, đương nhiên không hiểu tiền lương tộc một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày cơ hồ không hề ít. Vốn lo lắng không yên triệu hồi người về cũng là ý của ông nội, về phần cha mẹ và anh chị Sở Phong, qua hai ngày còn có gặp mặt chính thức, nói trắng ra là, hôm nay chính là về nhà cho ông xem.

Bạch Lẫm chỉ biết sơ sơ về trình độ giàu có của Sở gia. Tòa nhà này của Sở gia rất tốt, là một biệt thự ở trung tâm thành phố. Nhưng phòng ở đã cũ, bên trong trang hoàng cũng không hào hoa xa xỉ, y theo sở thích ông cụ trang hoàng cổ kính, tranh chữ đồ sứ tất cả đều là đồ cổ thật, mọi thứ đều vô giá.

Tiểu ngốc tử vốn đã ngốc hồ hồ, cũng không nghiên cứu về thứ này, cậu cũng không phải vì tiền của Sở gia mà đến, nhìn đến mấy thứ này cũng chỉ như thấy trang sức đẹp, trong mắt chỉ có thưởng thức cái đẹp, không có tham lam che giấu dưới mắt.

Lúc ông nội Sở xuống lầu thu hết vào đáy mắt, đã vừa lòng bảy tám phần với cháu dâu này. Sở gia họ gia phong nghiêm chỉnh, không hi vọng tìm người tham về, trừ đó ra là nghèo hay giàu, làm nghề đều không quan trọng. Ông nội Sở vẫn là thực minh mẫn.

Bạch Lẫm vừa thấy ông nội Sở đi tới thì lập tức đứng dậy, giống Sở Phong Sở Niên, chào ông. Cậu vốn trong lòng có chút thấp thỏm, cũng may ông nội Sở vui vẻ đáp lại, còn bảo bọn họ cùng đi ăn cơm.

Sở Phong vẫn là rất có nhận thức với năng lực làm người yêu thích của bảo bối nhà mình. Ngược lại là Bạch Lẫm không tự biết mị lực của mình. Cậu không biết gương mặt tươi cười hòa nhã, lại cộng thêm tính cách thiện lương cùng gia giáo tốt, rất ít người sẽ không thích cậu, quả thực là sát thủ không dao.

Ông Sở hỏi riêng vợ Sở Phong thích ăn gì, đáng tiếc tiểu người mẫu gần đây khẩu vị đại biến, một ngày một dạng, có vài đồ ăn xem như làm không công. Dáng vẻ ăn cơm của Bạch Lẫm cũng rất tốt, nhanh nhưng không mất ưu nhã, lúc phồng thật sự rất giống trẻ ham ăn. Ông nội Sở đã ngần này tuổi rồi, nhìn Bạch Lẫm như vậy mới chính thức cảm nhận được tâm trạng làm ông.

Đời này của Sở gia đều là con trai, người song tính duy nhất là Sở Niên từ nhỏ không về nhà, còn thích mách lẻo ông. Đương nhiên, tình cảm ông cháu vẫn rất tốt. Bạch Lẫm lại không giống, tiểu người mẫu rất ngoan, ông rất thích. Ông nội Sở gắp đồ ăn cho cậu đều ngoan ngoãn ăn luôn, không cò kè mặc cả, hỏi gì cũng là có nói một là một, đặc biệt thành thật. Đến sau này tiểu ngốc tử còn thần sắc ảm đạm nói cha mẹ mình mất sớm, càng là làm xúc động ý chí sắt đá luyện ra trêи thương trường của ông. Ông sợ tiểu gia hỏa khổ sở, còn nháy mắt bảo Sở Phong dỗ dành, làm Sở Phong dở khóc dở cười, cũng biết ông nội mắt tinh của mình vừa lòng với Lẫm Lẫm.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN