Luật Cấm Săn Bắt Người Trái Đất - Chương 27: Chương 27
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
51


Luật Cấm Săn Bắt Người Trái Đất


Chương 27: Chương 27


Vốn nguyên một chậu táo để dành ăn được rất lâu, kết quả ngủ một giấc tỉnh dậy thì chẳng còn quả nào.
Con gấu này ăn mất rồi chứ gì?
Lộ Bạch dám chắc trăm phần trăm, câm nín nhìn gấu đen đang ngủ say sưa với cái bụng căng tròn, nhưng nghĩ lại thì số táo này vốn là do gấu đen lấy được, nó ăn hết thì cũng không thể trách nó.
Chắc là vừa rồi ăn chưa đủ no nên mới trèo vào thùng xe, ăn xong rồi ngủ.
“……” Gấu đen chép chép miệng, cái chân vừa bị Lộ Bạch nắm lúc nãy giờ gác lên bụng gãi.
Lộ Bạch thầm nhủ, nếu đã lên xe của tao, thì phải cho mày biết thế nào là giang hồ hiểm ác.
“Khụ……” Lộ Bạch xuống xe.
Sư tử và báo đen nghe thấy tiếng động thì lập tức ngẩng đầu lên nhìn Lộ Bạch.
“Đi thôi.” Lộ Bạch ra hiệu khởi hành với chúng.
Báo đen tỉnh ngủ liền đứng lên duỗi dài tứ chi, sau đó nhảy xuống từ trên cao, nhưng nó không biết Lộ Bạch định đi đâu, nên chỉ đứng tại chỗ bất động.
Mục tiêu tiếp theo phải là một nơi rất thích hợp để gấu săn bắt, không nơi nào thích hợp hơn là sông suối ở trong hẻm núi, Lộ Bạch lên xe rồi vạch ra lộ trình, lái xe theo hướng dẫn trên thiết bị định vị.
Cậu còn đặc biệt quay đầu về sau nhìn thử xem chú gấu kia có bị tiếng động cơ xe đánh thức hay không.

Hiển nhiên, lo lắng của cậu là dư thừa, con gấu trong thùng xe chẳng khác nào gấu bông nằm yên bất động.
Nếu gần đây đã có dấu vết của gấu thì nó phải là nơi thích hợp cho gấu đi săn, phạm vi không quá đường kính 10km, vì gấu không ở trong mùa giao phối thì sẽ không đi lang thang xung quanh.
Mặt trời cách đường chân trời chỉ khoảng ba ngón tay, có nghĩa là chỉ còn 45 phút nữa thì trời sẽ tối.
Lộ Bạch không mất nhiều thời gian đã đến bên nguồn nước, đó là một con sông nhỏ chảy rào rào từ hẻm núi, độ rộng ước chừng bảy hay tám mét, không biết dưới sông có cá không nữa.
Lộ Bạch dừng xe địa hình trên bờ đá sỏi.
Vì đường đi gập ghềnh, con gấu trong thùng xe đã bị lắc tỉnh, nghe nói có một vài loài động vật cũng xuất hiện tình trạng say xe, Lộ Bạch nhìn bóng lưng tròn vo kia, vội vàng nhảy xuống xe xem xét, nếu để nó nôn ra trong thùng xe thì không hay rồi.
Xe lái không nhanh, báo đen và sư tử lần lượt đuổi kịp, hai chú mèo bự vừa thở hổn hển vừa đứng lại bên bìa rừng nhìn dòng sông nhỏ trước mặt, bước chân chần chừ, định làm gì đây?
Gấu đen không bị say xe, sau khi dừng lại, nó lập tức nhanh nhẹn trèo ra khỏi thùng xe, chẳng khác nào một ngọn núi nhỏ.

Có lẽ là vì mới tỉnh ngủ nên gấu đen ngáp một cái thiệt bự, lắc lắc cái đầu tròn vo rồi bò về phía bờ sông.
Lộ Bạch thấy nó biết tự giác đi săn thì thầm thở phào, hai con mèo bự đã được cậu nuôi thành ra không chịu chủ động đi săn nữa rồi, cậu không hy vọng con gấu này cũng tập thành thói quen lười biếng như thế.
Gấu đen xông thẳng xuống sông, thân hình tròn vo toát lên sự hào hứng vì sắp được ăn, Lộ Bạch biết ngay là cơ hội của mình đến rồi, nó chịu xuống sông bắt cá, đảm bảo sẽ tự tắm sạch cho mình, đến khi nào cần là có thể chụp được những tấm hình đẹp đẽ rồi.

Còn bây giờ thì không đủ ánh sáng, không thích hợp để chụp hình.
Trời đã tối hẳn, mèo bự bị đói cuối cùng cũng chịu ra khỏi rừng, vây quanh chân Lộ Bạch, chủ yếu là Trường Thọ, vì Trứng Đen điềm tĩnh dù có đói cũng sẽ không có hành vi nịnh nọt như vậy.

Nhưng nó cũng vẫn nhìn Lộ Bạch bằng đôi mắt sáng lòe lòe toát ra vẻ thèm khát, Lộ Bạch hiểu rất rõ có nghĩa là gì.
“Tự đi săn đi.” Lộ Bạch xoa lên bộ lông đen bóng của báo đen, một lần nữa cảm thán sự rắn chắc của nó, cậu nói: “Tao biết hôm nay tụi mày mệt rồi, nhưng thịt trong thùng giữ tươi cũng không còn bao nhiêu cả, bây giờ hoàn cảnh xung quanh khá tốt, chúng ta phải tiết kiệm, có thể đi săn thì nên đi săn.”
Nhân viên cứu hộ nói rất chân thành, thật sự là muốn tốt cho chúng nó.
Sau cùng sư tử mất kiên nhẫn rồi, dụi mấy phút vẫn không được đút ăn bèn cất bước chạy vào rừng.

Đuôi nó vẫy không ngừng, tỏ rõ ý bất mãn, rất giống trẻ con xin mẹ tiền tiêu vặt nhưng bị từ chối thẳng thừng.
“Đi đi.” Lộ Bạch đẩy báo đen, hai đứa này bắt tay thì chỉ có làm chơi ăn thật, dù chỉ săn được một con mồi cũng đủ cho cả hai lấp bụng rồi: “Chú ý an toàn.”
Báo đen nhìn Lộ Bạch một cái, lại cắn nhẹ lên tay cậu rồi mới sải những bước chân chắc nịch đi theo sư tử, bóng dáng màu đen ẩn hiện giữa màn đêm.
Cuối cùng cũng khuyên nhủ được hai cậu ấm trong nhà đi săn, Lộ Bạch bắt đầu chuẩn bị làm cơm tối cho chính mình, tối nay không đi nữa, nếu không có gì bất ngờ thì sẽ cắm trại tại đây.
Lộ Bạch nhặt cành cây khô về, đào một cái hố ở hướng khuất gió bên cạnh xe địa hình để đốt lửa.

Sau đó dựng lên một cái giá gỗ đơn giản, cho nước sông vào hộp cơm bằng thép không gỉ —— chất nước ở đây đủ sạch, nấu sôi là có thể uống.

Nhưng vấn đề là ăn cơm đâu chỉ cần nước.
Lộ Bạch đến bên bờ sông, hé miệng: “Ài……” Nước chảy xiết thế này thì có gấu mới bắt được cá dưới sông thôi.
Nhìn gấu đen đứng giữa lòng sông bắt cá, Lộ Bạch xắn ống quần lên bước lại gần, đứng cạnh gấu đen yên lặng chờ đợi.

Khi ánh hoàng hôn khuất hẳn, thị lực của Lộ Bạch hoàn toàn không phát huy tác dụng, cậu chỉ nghe được tiếng nước chảy ào ào, ngoài ra không còn cảm giác gì nữa.

Gấu đen lại có thể dựa vào khứu giác và thính giác để bắt được cá giữa dòng nước xiết này.
Chỗ họ đang đứng là ngược dòng, khi có cá bơi xuôi dòng nước đến là gấu đen há miệng đớp ngay, nước văng ướt hết cả mặt nó, nhưng cũng có thu hoạch, một con cá đang nằm trong miệng nó mà quẫy đuôi.
Hiệu suất cao quá chừng!
Vốn còn đang thấy lương tâm bất an, Lộ Bạch nay đã hạ quyết tâm giành cá trong miệng gấu, cậu thò ra hai bàn tay không biết xấu hổ, nói: “Cho tao con này đi…… Khụ, cảm ơn nha.”
Thật ra Lộ Bạch không dám chắc gấu đen có chịu nhả ra không, nếu không thì cậu có chìa thêm hai cánh tay nữa cũng vô dụng.
Kỳ tích là gấu đen chịu nhả ra, để Lộ Bạch lấy cá đi, cũng có thể là vì bắt cá quá sức dễ dàng, hoặc là bây giờ nó không quá đói.

Lộ Bạch cầm chặt con cá, cảm xúc hơi phức tạp, đương nhiên phần nhiều là cảm động, không ngờ gấu đen lại nhường cá cho cậu.

Cậu quyết định đứng đây chờ gấu đen bắt được một con cá nữa mới lên bờ.
Chẳng bao lâu sau, dù không thay đổi cả vị trí lẫn động tác, gấu đen vẫn thành công bắt được cá.

Lần này thì Lộ Bạch không đòi cá nữa, nó nhanh chóng dùng hai chân trước giữ cá, ăn ngấu nghiến, khi ăn còn lén liếc Lộ Bạch mấy cái.

Không biết có phải sợ cậu lại giành cá nữa hay không.
“……” Lộ Bạch bật cười, xoa đầu gấu đen, xách cá lên bờ.
Nước đun sôi, Lộ Bạch nhanh chóng làm cá, cắt khúc cho vào nồi, cho thêm chút muối, chờ chín là ăn được rồi.

Canh cá màu trắng sữa, mùi thơm ngào ngạt nhanh chóng tỏa ra.

Vì muốn canh ngon hơn, Lộ Bạch cho thêm mấy miếng thịt vào.
Cảm giác ngồi canh bên đống lửa chờ cơm thật tuyệt, vì gần đây trời trong nên có không ít sao xuất hiện trong đêm, Lộ Bạch vừa cười tủm tỉm ăn canh cá, vừa ngẩng lên ngắm sao.
Chờ cậu ăn xong cơm thì sư tử và báo đen cũng mang con mồi trở lại, Lộ Bạch không kịp rửa dụng cụ ăn uống của mình, vẫn chiều chúng nó như mọi lần, lóc thịt ra cho cả hai ăn trước.
Đã theo Lộ Bạch được một thời gian, mèo bự dần dần không sợ lửa nữa.

Nhiệt độ ban đêm trong rừng cũng giảm thấp, báo đen và sư tử nằm gần đống lửa, cắm đầu ăn thịt, khung cảnh này rõ ràng rất ấm cúng.
Gấu đen ngậm một con cá lên bờ, ngửi thấy mùi thịt thì lập tức cảm thấy cá trong miệng mình không thơm nữa, nó hít hít đánh hơi, sau cùng đi về hướng Lộ Bạch.
“……” Lộ Bạch phát hiện mình bị một cái bóng đen bao trùm, lập tức bỏ dao trong tay xuống, vẽ một vòng tròn cho gấu đen: “Mày mày mày, ngồi đây nha, không được chạy lung tung.”
Cậu sợ gấu đen đến quá gần mèo bự rồi hai bên đánh nhau.
Gấu đen gừ gừ mấy tiếng, có vẻ không thích thú lắm với việc bị Lộ Bạch ấn ngồi xuống chỗ được chỉ định, nhưng đến khi Lộ Bạch cũng cho nó một chậu thịt thì liền ngậm miệng.
Sư tử và báo đen dừng lại, vừa li3m mép vừa nhìn gấu đen chằm chằm, thấy gấu đen không tạo thành mối đe dọa mới tiếp tục cúi đầu ăn.
Lộ Bạch thở phào nhẹ nhõm, rất hài lòng với không khí quanh mình hiện giờ, âm thanh 3D của mãnh thú ăn thịt rất sống động.
Trường Thọ ăn sung sướng, đuôi vẫy liên tục, nhân viên cứu hộ cưng chiều nó, bèn cột hai quả cầu bông xù màu vàng to bằng quả nho lên chóp lông đuôi, trông cực kỳ đáng yêu.
Báo đen trông đẹp như thế, cậu cũng không dám đeo linh tinh lên người nó, mà cũng là vì báo đen quá điềm tĩnh, không giống sư tử vẫn còn là cô bé con.
À không, cậu bé con.
Nói đến đây, Lộ Bạch liếc gấu đen đang ngồi trong tư thế phóng khoáng một cái, thật ra nhìn hình thể thì cũng biết cậu chàng là một con gấu đực, ừ, chính xác là gấu đực.
Nhìn một cục lông xù ăn đã là hưởng thụ, nhìn đến ba đứa lông xù cùng ăn thì khác nào lên tiên đâu.

Vấn đề đau khổ là hưởng thụ xong thì phải rửa chậu cơm cho bọn nó.

Thật ra cũng có thể không quá cẩn trọng như thế, nhưng Lộ Bạch không chịu được việc thả thịt lên thẳng mặt đất, cho nên cậu đành phải chấp nhận kiếp rửa chậu của mình.
Lộ Bạch ngồi ở hạ du cọ rửa chậu cơm, hai chú mèo bự thì lên thượng du uống nước, Lộ Bạch gọi với theo: “Tao đang rửa chậu cơm đó, tụi mày không được đi tè bậy trên thượng du đâu!”
Âm thanh của cậu vang vọng giữa không trung trong hẻm núi, đã định trước là sẽ không có được câu trả lời, khó tránh khỏi cảm giác cô đơn, nhưng trên thực tế thì cậu có ba cục lông xù làm bạn, không hề cô đơn chút nào.
Tám giờ tối, trung tâm giám sát bắt đầu thay ca, nhân viên đến thay hỏi Max: “Tình hình thế nào?”
“Bọn họ vẫn đi cùng nhau……cậu chú ý thêm một chút.”

“Ừ, một lần được canh chừng ba điểm đỏ, nói ra thì tôi có thể khoác lác được cả năm trời.”
Tình trạng nay chưa từng xảy ra trong Trạm cứu hộ bao giờ, nhưng anh ta cũng chỉ đùa thế thôi, vì việc này không được phép tiết lộ, tất cả nhân viên ở đây đều đã ký cam kết bảo mật.
Vì hôm nay khá bận rộn, Lộ Bạch viết xong báo cáo công việc thì đã đến chín giờ tối.
Biết Lộ Bạch dẫn theo sư tử, báo đen và cả gấu đi cắm trại bên ngoài, Samuel thật sự…… không biết nên đánh giá cậu thế nào nữa.
Những nhân viên người trái đất khác đương nhiên cũng thỉnh thoảng ngủ bên ngoài, nhưng đa số sẽ chọn ở lại Trạm cứu hộ, ban ngày mới đi ra tuần tra.

Bọn họ không hề kết bạn với động vật và giữ khoảng cách gần với chúng như Lộ Bạch.

Nhưng phải thừa nhận rằng có Lộ Bạch chăm sóc cho nhóm Chasel, Trạm cứu hộ rất yên tâm.
Viết xong báo cáo công việc, công việc đã định trong ngày kết thúc rồi.

Lộ Bạch bắt đầu suy nghĩ đến vấn đề chỗ ngủ đêm nay.

Trên bờ có một vài tảng đá lớn, vậy thì báo đen và sư tử có chỗ ngủ, gấu thích ngủ trong hốc cây hoặc hang đá, mà chỗ này nhìn đâu cũng chẳng có.

Lộ Bạch cảm thấy mình chẳng khác nào mẹ già lo cho đàn con, thôi bỏ đi vậy, một con gấu đã trưởng thành thì phải biết tự lo cho mình chứ.
Đêm khuya thanh vắng, Lộ Bạch dội tắt đống lửa, chúc mỗi đứa lông xù ngủ ngon rồi trèo vào thùng xe.

Đêm nay có thể độc chiếm thùng xe rồi, sướng!
Lộ Bạch đang nghĩ vậy, hài lòng nằm xuống, thế nhưng không kịp quấn chăn lên thì đã nghe có tiếng cào cửa xe.
“……” Lộ Bạch ngồi dậy mở cửa, nhờ ánh trăng mờ mờ, cậu thấy một cái đầu gấu chen vào, tai cọ lên cằm cậu, sau đó là hai cái tay gấu không biết xấu hổ thò vào, bắt đầu trèo lên.
Á! Con gấu này ngủ thành nghiện rồi, định làm gì đây!
Hiển nhiên, ngủ trong thùng xe địa hình thì sướng hơn trong hốc cây nhiều, nhưng mà Lộ Bạch thật sự không muốn ngủ chung với một con gấu chưa quá thân quen đâu, cậu không phải người tùy tiện như vậy nha.
Có điều thẳng chân đá nó xuống thì có vẻ vô tình quá, suy nghĩ một lát, Lộ Bạch thở dài, chỉ còn cách mang túi ngủ và lều đi chen chúc với mèo bự thôi.

Cậu vốn cũng lười dựng lều, nhưng lại sợ có rắn hay sâu bọ gì đó, dù mèo bự canh chừng bên cạnh cũng không thể yên tâm hẳn.
Lộ Bạch dựng lều xong thì chui vào ngay, thoải mái hưởng thụ không gian riêng của mình.
Báo đen thấy Lộ Bạch ra ngoài ngủ thì rất tận tâm bước đi dạo quanh lều của cậu, cào cào xuống đất mấy cái, để lại mùi của mình rồi mới nhảy về tảng đá nghỉ ngơi.
Nhân viên cứu hộ đã buồn ngủ rồi, cậu lắng nghe âm thanh của tự nhiên, chẳng mấy chốc đã ngủ say.
Lộ Bạch đánh một giấc say sưa, sáng hôm sau bị tiếng chim hót giữa núi đánh thức, cậu vươn vai một cái, mở cửa lều, vừa ngẩng lên đã thấy báo đen nằm ngay trên tảng đá bên cạnh, mặt tựa lên chân trước trông cực kỳ đẹp trai, nó nghe thấy tiếng động thì mở mắt, yên lặng nhìn Lộ Bạch.
“Chào buổi sáng Trứng Đen.” Lòng Lộ Bạch ấm áp, tâm trạng hôm nay thật tốt, cậu rất thích một buổi sáng như thế này.
Nghe thấy giọng của nhân viên cứu hộ, báo đen phe phẩy đuôi, có cảm giác như nó đang chào lại.
Lộ Bạch bò ra khỏi túi ngủ, phát hiện Trường Thọ không còn ở xung quanh, Trường Thọ có thói quen dạo bộ buổi sáng, chạy mệt rồi sẽ tự về.
Lộ Bạch về thùng xe để lấy đồ dùng vệ sinh buổi sáng, phát hiện gấu cũng đã đi rồi, cậu quay lại nhìn về hướng dòng sông thì thấy nó đang đứng ngay giữa dòng, tư thế săn mồi bất động, thật giống ông chú thu tiền phí cầu đường trên cao tốc.

Khung cảnh dưới nắng sớm này mang lại cảm giác nó thật xuất thần, thật linh động, thế là Lộ Bạch lập tức bỏ đồ đạc xuống, vội vàng lấy máy chụp hình ra.
Nhìn khung cảnh thần tiên trong ống kính, Lộ Bạch cảm thấy lòng mình sục sôi, vẻ đẹp của tự nhiên dù ngắm nhìn bao nhiêu lần vẫn luôn mang đến sự rung động như thế.

Cậu thích nét đẹp này, tuy thực tế thì tấm hình này cũng chẳng thuần túy là một câu chuyện cổ tích, nói trắng ra thì chỉ là một con gấu đang săn mồi mà thôi.
Nhưng nếu nói như vậy, trên thực tế thì mỗi một sinh vật sống trên đời đều đang tiêu hao tài nguyên, khác biệt nằm ở chỗ có bù đắp được gì cho tự nhiên hay không?
Cá ăn rong rêu, cá nuôi sống gấu, gấu lại mang thêm nhiều màu sắc cho thế giới này, mang đến niềm vui cho con người.
“……” Lộ Bạch vừa tìm kiếm bóng dáng chú gấu thông qua ống kính vừa nghĩ vẩn vơ, nói thế nào nhỉ, cậu đang lấy đi tài nguyên của thế giới, đồng thời cũng có thể làm một vài việc có ý nghĩa.

Phát huy sở trường của mình, chia sẻ niềm vui và cái đẹp —— ví dụ như nghiêm túc làm một quyển album chân dung gấu thật đáng yêu.
Đúng lúc này thì bụng kêu vang, đói rồi, Lộ Bạch đặt máy chụp hình xuống, thong thả đi đánh răng rửa mặt rồi ăn sáng.

Vì hôm qua streamer chuyên về mãnh thú đột nhiên phát sóng, sáng nay có rất nhiều người đã canh chừng trong kênh live stream từ sớm, chỉ sợ bỏ lỡ một chút thôi.
Khi không chiếu gì thì vẫn có thể để lại lời nhắn trong khu bình luận, các du khách ngồi canh chừng ở đây quay sang tán chuyện với nhau.

Những người tán gẫu chỉ là khán giả bình thường, còn các tài khoản lớn ẩn mình trong đó chỉ nhìn chằm chằm vào khu bình luận.
Gia đình Totle nhận được thông tin từ hôm qua, nghe nói vào đây có thể sẽ thấy được cậu chủ Louis nhà họ, thế nên mỗi người đều rất kích động, vì trước kia chưa từng được thấy.

Hàng năm khi Louis vào Khu bảo tồn là bặt vô âm tín, dù biết hình thú của Louis là gấu thì họ cũng chưa từng được thấy một sợi lông gấu nào.
Công tước đã ngã bệnh, hiện đang nằm viện điều trị, chờ phẫu thuật, thế nhưng tỷ lệ thành công của cuộc phẫu thuật chỉ có chưa đến 20%, người thân trong nhà dường như đều đã……chuẩn bị sẵn tâm lý phải chào từ biệt, hy vọng Công tước có thể vui vẻ hơn trong tháng ngày còn lại.
Vì vừa đúng lúc Louis vào thời kỳ hình thú, Công tước kiên quyết phải chờ Louis trở về mới làm phẫu thuật, thật ra mọi người đều hiểu ông sợ không gặp được con trai lần cuối.

Nhưng càng kéo dài thời gian thì rủi ro phẫu thuật càng tăng, rõ ràng đã đồng ý sẽ mổ ngay, nhưng con trai vừa đi thì Công tước đã trở mặt, dù người xung quanh khuyên thế nào cũng không chịu.
Nếu có thể nhìn thấy Louis, biết đâu chừng ông ấy sẽ đồng ý?
Người nhà Totle ôm hy vọng này, sốt ruột canh chừng kênh live stream của Lộ Bạch, thật sự có thể nhìn thấy sao? Khu bình luận đang thảo luận buổi live stream sáng hôm qua, nó bắt đầu vào giờ này, nhưng hôm nay lại không thấy chút động tĩnh nào.

Cũng may là họ chưa báo tin này cho Công tước, để ông mừng hụt một phen thì khó tránh khỏi khiến tâm trạng của Công tước tồi tệ hơn.
Người canh chừng kênh live stream của Lộ Bạch không chỉ có người nhà Louis, còn có cả gia đình Adonis, thậm chí là các vị trong Vương cung……cũng đều rất chú ý.

Chỉ cần Lộ Bạch lên sóng là họ sẽ biết ngay.
Hôm nay dậy hơi trễ, Lộ Bạch giải quyết xong hết vấn đề cá nhân rồi mới xắn tay áo và ống quần lên, tóc mái hơi dài cũng được cột gọn lại bằng dây cột tóc của Trường Thọ, lộ ra vầng trán trơn bóng.

Chuẩn bị xong đâu đấy, cậu mới hồi hộp mở live stream, vì không biết mọi người có thích nội dung mà cậu chuẩn bị hay không.
Hình ảnh đột nhiên hiện ra, tất cả người đang ngóng chờ live stream đều không dám tin, lên kìa, lên sóng thật kìa?!
A A A A A A A!
Bên ngoài Khu bảo tồn, ở khắp nơi trên Sao Thần Vương, người theo dõi Lộ Bạch live stream tranh nhau chuyển lời, thông báo cho tất cả người thân bạn bè.
“Lên sóng rồi?”
“Lên sóng rồi!”
“Đến đây!”
“Nhanh đến!”
Số người xem hôm nay vượt quá giới hạn rồi, không biết chỉ lên biểu diễn cho đêm tiệc trong trường thôi mà cậu cũng thấy sợ à? Có điều hôm nay chỉ đành phải cố gắng vượt khó thôi.
Lộ Bạch cười nói: “Chào buổi sáng.”
Bình luận: Chào cậu!!! Chờ cậu rất lâu rồi!!
“Đã để mọi người chờ lâu.” Lộ Bạch ngỏ lời xin lỗi, cậu vô ý lắc lư chùm tóc nhỏ của mình: “Hôm nay thời tiết rất đẹp, ngày hôm qua hành trình của tôi và mèo bự bị rối loạn, bây giờ chúng tôi đang ở trong một hẻm núi, tiếp theo tôi muốn tắm cho hai chú mèo bự……” Cậu nhìn sang báo đen và sư tử.
Bình luận: Quả nhiên vào kênh live stream này là được thấy mãnh thú!!
“Trứng Đen, Trường Thọ.” Giọng điệu của Lộ Bạch toát ra một chút uy nghiêm của phụ huynh: “Lần trước về Trạm tao đã mua cho tụi mày sữa tắm với bông tắm mới nè.” Toàn là đồ chuyên dùng cho thú cưng, không có hại cho động vật, sáng sớm mùa hè đi tắm một cái là có thể thư giãn đó.
Tuy báo đen và sư tử không thích xuống nước, nhưng vì Lộ Bạch kiên trì nên chỉ đành ngoan ngoãn (không muốn sống nữa) ngồi xuống giữa dòng sông để Lộ Bạch tắm cho mình.
Tắm riêng từng đứa thì tốn quá nhiều thời gian, Lộ Bạch quyết định tắm cả hai cùng lúc, còn lại một chú gấu quá nhiều lông đang bận bắt cá kia thì chờ lát nữa tính tiếp.
Để không ảnh hưởng đến chuyện bắt cá của gấu, bọn họ tắm ở hạ du, cho nên khán giả trong kênh live stream tạm thời còn chưa thấy mặt gấu.
Lộ Bạch làm rất nghiêm túc, cẩn thận cọ rửa sạch mỗi cái chân mèo bự, vì móng vuốt của chúng rất dễ chạm phải máu và đồ bẩn.
Người nhà của Adonis rất hài lòng, cậu nhân viên cứu hộ này rất quan tâm chăm sóc cho con nhà mình, không thiên vị sư tử.

Tuy họ biết con sư tử bên cạnh chính là Thái tử, nhưng nếu cậu công bằng với cả hai thì ai mà chẳng vui mừng cơ chứ?
Lộ Bạch dội sạch bọt xà bông trên người báo đen, hài lòng hôn một cái lên đầu nó rồi vỗ vỗ bảo: “Xong rồi, lên đi, nhớ giũ sạch nước trên người đó.”
“Chậc chậc, cậu nhân viên cứu hộ này hình như rất thích Adonis nhà chúng ta!” Vừa ôm vừa hôn này!
Adonis nhà họ cũng rất thích cậu, dụi mấy cái rồi mới trèo lên bờ.
Lộ Bạch tiếp tục dội nước cho Trường Thọ, tắm cho Trường Thọ phiền toái hơn Trứng Đen khá nhiều, vì còn phải kiêm chức gội đầu nữa.
Vương hậu Flora cũng rất hài lòng, bà thấy Chasel được chăm sóc cẩn thận sạch sẽ, ngay cả lông bờm cũng được thắt gọn gàng, nhìn một cái là biết khác sư tử bình thường rồi.

Nếu Chasel sống trong rừng được chăm sóc cẩn thận như thế thì bà rất yên tâm.
Mùa xuân năm sau là lần thứ hai vương tử nhỏ Julien vào rừng, hy vọng Julien cũng được chăm sóc như thế này.
Để cảm ơn nhân viên cứu hộ, gia đình hai bên đều lặng lẽ tặng thưởng rất nhiều.
Trước khi xem live stream này, khán giả chỉ từng thấy người ta tắm chó bên bờ sông, đã ai từng thấy có người tắm sư tử và báo đen đâu, cho nên ai cũng xem rất hài lòng! Quá thú vị!
Bệnh viện Số 1 Đế quốc, phòng bệnh độc lập trên tầng cao nhất, sau khi Lộ Bạch lên sóng thì người nhà của Louis kích động muốn chết, lập tức báo cho Công tước đang thấp thỏm đăng nhập vào trang web chính thức của Khu bảo tồn, nói là có tin tức về Louis.

Thế nhưng khi live stream bắt đầu thì họ chỉ thấy nhân viên cứu hộ tắm rửa cho một con sư tử và một con báo đen, không hề thấy bóng dáng mà họ trông mong.

Công tước Totle bị căn bệnh hành hạ đến tiều tụy thì không thất vọng lắm, chỉ hơi mơ màng hỏi: “Một con sư tử và một con báo đen? Con cái nhà ai thế nhỉ?”
Mọi người lắc đầu, thật ra rất ít người để lộ hình thú của con cái nhà mình, cũng như chẳng có mấy ai biết Louis nhà họ là gấu.
Người duy nhất biết được hình thú của tất cả mọi người chính là lãnh đạo tối cao của Khu bảo tồn, Thân vương Samuel.
Mà cũng chính là vị kia truyền tin cho họ, cho nên hẳn là không thể sai được.
Mẹ của Louis muốn làm nóng không khí, vừa cười vừa nói: “Tính ra thì hình thú của Thái tử chính là sư tử, chẳng biết có phải là ngài ấy không nhỉ?”
Nhưng khả năng này rất nhỏ, chắc không tình cờ như thế đâu?
Công tước Totle có mắt nhìn sắc bén, dù bệnh nặng cũng không mất năng lực phán đoán, ông nhìn ra điểm khác biệt của sư tử, mà con báo đen kia cũng vậy.

Nếu chúng là hình thú của con người thì chắc chắn không thể là người bình thường, có lẽ còn ưu tú hơn cả Louis.
Nghĩ đến con trai trưởng mà mình vẫn luôn tự hào, Công tước Totle hơi mím môi.
Bên bờ sông, Lộ Bạch đã tắm sạch cho Trường Thọ, tay mỏi hết cả rồi, cậu không khỏi vẫy vẫy tay một hồi: “Xong rồi, tôi sắp bắt đầu tắm con tiếp theo đây.”
Khán giả: Con tiếp theo?
Khán giả: !!!! Ở đâu ra con tiếp theo?!
Không phải chứ, chẳng lẽ nhân viên cứu hộ định biễu diễn màn tự tắm của mình?
Tuy rằng họ không ngại, nhưng mà……làm thế cũng hơi nặng đô đó!
Nude hết còn gì!
Lộ Bạch bị hiểu lầm thì đang chuyển đường nhìn, nhắm thẳng vào con gấu đằng xa, cậu vừa đi vừa nói với khán giả đã đông cứng: “Chờ tôi đi nắm nó qua đã, vì nước sông ở giữa dòng chảy xiết lắm, không dễ đặt đồ vật.”
Nắm nắm nắm……nắm qua?
A A A! Là một con gấu, một con gấu đen bự!
“À, đây chính là con gấu mà tôi đã cứu được ngày hôm qua, mọi người còn nhớ nó không?” Lộ Bạch giới thiệu: “Nhóc này là con trai, bây giờ đã gia nhập gia đình chúng tôi rồi, không phải tôi ép nó đâu, chủ yếu là tại nó thân thiện cởi mở quá đó, mới gặp mặt ngày đầu tiên mà đến tối đã đòi ngủ chung với tôi, à, tuy rằng là trưa hôm qua cũng ngủ chung rồi……”
Lộ Bạch tiếp tục nói, không biết vì lời nói của mình mà khu bình luận lâm vào tình trạng tê liệt.

Càng không biết chú gấu thân thiện kia thật ra là có người nhà, mà họ thì đang theo dõi live stream của cậu, gặp được người thân thông qua đôi mắt cậu.
“Louis……” Phòng bệnh vang lên tiếng gọi hiền từ.
Cứ tưởng rằng không thấy được, thế mà đột nhiên lại nhận được niềm vui bất ngờ thế này.

Dù là chú gấu trên màn hình hay là lời giảng giải của nhân viên cứu hộ đều khiến mọi người phải lên tinh thần, chỉ sợ bỏ sót chút gì đó.
Công tước bình thường rất nghiêm khắc lại bật cười: “Thì ra trông Louis như thế này đây.”
“Em thấy đáng yêu lắm, hơn hẳn những chú gấu bình thường, anh yêu à, anh có thấy vậy không?” Phu nhân Công tước nhìn con trai không chớp mắt.
Bà nhìn ngắm rất kỹ, lời đánh giá cũng đúng ngay trọng tâm, hình thú của Louis thật sự đẹp hơn những com gấu khác.

Nhưng thay vì ngoại hình, Công tước lại chú ý đến lời nói của nhân viên cứu hộ hơn, Louis là một chú gấu thân thiện cởi mở?
“Sao mà thế được chứ, Louis có thân thiện cởi mở chút nào đâu.” Louis trong hiện thực là một quý tộc rất biết kiềm chế và ngạo mạn, cực kỳ cẩn trọng trong cách giao tiếp với người khác, điều này cũng khiến rất nhiều quý tộc khác chỉ trích.
Cho nên Louis làm sao có thể là một chú gấu thân thiện cởi mở.

Người hiểu tính Louis đều không thể tin!
Lộ Bạch đâu thèm quan tâm họ có tin hay không, cậu đến bên cạnh gấu đen, sờ sờ cái bụng tròn vo của nó, nói: “Cũng tàm tạm rồi chứ hả? Tắm trước đã nhé?”
Không tắm cho thơm tho thì làm sao chụp hình đẹp được?
Không chờ gấu đen đồng ý, vì làm sao mà chờ được, Lộ Bạch đã nắm lấy tay gấu, xòe ra cho khán giả xem: “Tay gấu, đường kính những 18cm, sờ vào mềm mại đàn hồi cực kỳ sướng tay.”
Người của hành tinh này không ăn thịt động vật hoang dã, vì vậy họ cũng không săn lùng tay gấu, mật gấu, ngà voi, điều này thật tuyệt vời.
Lộ Bạch không keo kiệt khoe với họ: “Hai cái tay gấu này có thể lắc cả một cây táo, lắc rơi hết cả táo trên cây, một lần được cả một chậu đầy! Rất là ngọt, đáng tiếc tôi chỉ mới ăn có hai quả, số còn lại nó ăn sạch rồi, nhưng mà tôi cũng không lỗ đâu, tối qua cướp được một con cá của nó……”
Ấy chết, không cẩn thận bại lộ hành vi tội ác rồi.
Lộ Bạch ngượng ngùng, nhưng cũng không mất lịch sự khi thay đổi chủ đề: “Lông gấu rất dày, tắm cho nó sẽ rất tốn sữa tắm.”
Mọi người đều biết sữa tắm cho thú cưng rất đắt, đổi một con cá cũng không quá đáng đâu ha?
Trong tình huống vô thức, Lộ Bạch lại một lần nữa khiến cho số lượt tặng thưởng tăng chóng mặt.
Mua ngay mua ngay!
Bỏ tiền mua mua mua cho mãnh thú, tận hưởng niềm vui được nuôi dưỡng mấy cục lông xù!
Nhân viên cứu hộ chuẩn bị tắm gấu rồi.
Toàn thể khán giả từ mới đến cũ đều tập trung vào kênh live stream, không chớp mắt chờ cậu tắm gấu!

Lời tác giả:
Gấu đen: Tuy rằng ta bị lôi ra tắm trước mặt mọi người trông có vẻ thê thảm vậy thôi, nhưng dáng vẻ lúc kiếm tiền nuôi gia đình của ta ngầu muốn chết.
~*~.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN