Luật Cấm Săn Bắt Người Trái Đất - Chương 28: Chương 28
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
47


Luật Cấm Săn Bắt Người Trái Đất


Chương 28: Chương 28


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cậu thanh niên người trái đất nhỏ gầy thanh tú, đứng bên cạnh một chú gấu đen cao đến 1m8, chênh lệch quá lớn.
Cơ mà…
Nếu con gấu này đột nhiên nổi giận, cúi đầu một cái là có thể cắn bị thương nhân viên cứu hộ, lần live stream này sẽ biến thành một vụ án máu me rồi.
Cảm giác kích thích khi live stream bằng cả tính mạng này càng chứng tỏ nhân viên cứu hộ bên ngoài mềm yếu bên trong hung hãn này giấu mình quá kỹ.

Tuổi còn trẻ mà đã có năng lực thế này, nếu là người bình thường thì khó mà tránh khỏi việc quá mức kiêu căng đắc ý, đến đây ta nên @Erikson dẫn bạn đi dạo khắp khu rừng rồi.
Khán giả không hề thấy sự kiêu ngạo tự mãn ở Lộ Bạch, họ cảm thấy sự chân thành và lòng yêu thương nồng nhiệt với rừng rậm.
Thật là hiếm có.
“Qua đây…… ờm……” Lộ Bạch đột nhiên nghẹn lại, vì cậu không biết nên gọi con gấu này thế nào đây, cứ gọi là gấu đen thì chẳng có tính nhận diện tí nào cả, trong Khu bảo tồn ít nhất cũng có cả trăm con gấu như nó, cậu nghĩ một lát rồi quyết định đặt tên: “Nếu mày đã gia nhập đại gia đình của chúng ta, vậy để tao đặt cho mày một cái tên.”
Nghe cậu nói vậy, toàn thể khán giả trên kênh live stream với số lượng đạt đến hàng ngàn đều đồng loạt thấy da đầu tê đi, căng thẳng hết sức!
Cậu nhân viên cứu hộ này lại định đặt tên kìa?
Người nhà của Adonis đã nếm trải nỗi chua xót vì nhân viên cứu hộ đặt tên, còn gia đình của Louis vẫn chưa biết cả nhà mình sắp phải đối diện với cái gì.
Bình luận: Đặt tên cũng được nhưng làm ơn đặt cái tên nào bình thường chút được không?!!
Họ thật sự chẳng muốn chứng kiến một cái tên tương tự như Trứng Đen ra đời đâu.
Đáng tiếc là họ phải thất vọng rồi, trong đầu Lộ Bạch chứa đầy một đống tên gọi quê mùa như thế đó, Trứng Đen đã có thì Then Cửa làm sao thoát?
Khi nhân viên cứu hộ có ý tưởng đặt tên, lại nhìn thân hình cao lớn của gấu đen, hai chữ Then Cửa lập tức xuất hiện, cậu cảm thấy khí chất của nó rất phù hợp: “Mày tên là Then Cửa, Then Cửa.”
Then Cửa, dịch sao tiếng Sao Thần Vương thì chỉ có thể là một thứ gì đó tương tự như ổ khóa.
Ủa, cái này tạm được!
Khán giả trong kênh live stream đồng loạt thở phào, ổ khóa vẫn tốt hơn Trứng Đen, tuy không biết vì sao một con gấu lại hợp với cái tên đó.
Khụ…… ổ khóa?
Người nhà của Louis hoang mang, tại sao lại đặt tên này? Có ý nghĩa gì đặc biệt sao?
Mọi người không hẹn mà cùng nhìn sang Công tước Totle, kỳ vọng vào vị trí giả học sâu hiểu rộng này giải đáp cho mình.

Nếu ai cũng nhìn mình thì Công tước Totle cũng chỉ đành thử phân tích, ông do dự đáp: “Có lẽ là một cách chúc phúc…… Ổ khóa, có nghĩa là giữ lại, cất giấu, có lẽ cậu nhân viên cứu hộ này hy vọng Louis có thể giữ lấy thứ mà nó muốn giữ.”
Ông nói xong thì cả gia đình đều mỉm cười nhìn mình.
“Louis đương nhiên là muốn giữ lại cha nhất, thưa cha.” Con gái út của ông lên tiếng.
“Daria nói đúng lắm.” Phu nhân Công tước mỉm cười, nắm tay chồng mình rồi nói: “Anh yêu, anh chính là người mà Louis trân trọng nhất, muốn giữ lại nhất, chúng ta chuẩn bị mổ đi? Được không?”
Công tước Totle nhìn họ, lại nhìn sang hình thú của Louis trên màn hình…… cuối cùng cũng lộ vẻ dao động rõ ràng.
“Then Cửa, mau qua đây.” Lộ Bạch nói rồi vừa cẩn thận bước đi vừa nắm lấy chân gấu, dẫn nó đến bên bờ nước cạn.
Chú gấu đen này cực kỳ nghe lời, không hề giằng ra khỏi tay Lộ Bạch, ngược lại còn rất ngoan ngoãn nhấc chân, trong quá trình đi về phía bờ sông, dúi mõm cọ vào bên má Lộ Bạch làm cậu nhồn nhột.

Đây chính là hành động bày tỏ sự thân thiện của nó, nếu Lộ Bạch cũng là gấu thì lúc này cần phải dụi lại, nhưng vì cậu là người nên cách tốt nhất chính là nâng tay xoa xoa mõm nó.
Mặt gấu là vùng rất nguy hiểm, Lộ Bạch vươn tay lên cũng rất sợ hãi, may mà đối phương không có phản ứng quá khích nào.
Về đến bên bờ, chú gấu đen đã đứng khá lâu giữa dòng sông có lẽ cũng mệt rồi, nghe Lộ Bạch không cho cử động thì nó bèn ngồi bẹp ngay xuống.
Lộ Bạch: “!!”
Lộ Bạch thấy vậy cũng tốt, nhưng thế thì muốn gội đầu cho gấu cũng không mất nhiều sức lực.
Khác với bọn mèo bự thích sạch sẽ, gấu lại rất qua loa, hoạt động săn mồi thường ngày cũng đủ khiến cả người chúng bẩn thỉu, còn có mùi rất khó ngửi.
Lộ Bạch xoa sữa tắm lên cả người Then Cửa, đầu gấu nhanh chóng phủ kín bọt trắng xóa, cậu còn đặc biệt chăm sóc hai lỗ tai, rửa thật kỹ lưỡng.
Nhân viên cứu hộ đang gội đầu cho gấu, còn khán giả trên kênh live stream thì đang gào thét.
Bình luận: Xoa tai nó!! Xoa tai nó cho tui!! Xoa thêm cái nữa!!! A A A!! Nhân viên cứu hộ, xin hãy xoa tai thêm cái nữa!!
Lộ Bạch vừa tắm vừa ghé sát lại ngửi gấu đen: “Then Cửa có thể xem là một quý ông gấu rất sạch sẽ trong đám gấu hoang dã rồi, đa số gấu thành niên luôn có mùi hôi khó ngửi, tất nhiên sau khi gặp tôi thì nó sẽ càng sạch hơn.”

Dù sao thì Then Cửa cũng thích trèo lên thùng xe ngủ, nếu không tắm sạch cho nó thì người hứng chịu hậu quả chính là cậu.
Chà xong đầu gấu, lại rửa mặt, tất cả những thứ như ghèn và chất bẩn trên mắt cũng phải rửa sạch, cặp mắt gấu vừa to lại vừa tròn, ngây ngô nhìn nhân viên cứu hộ đang tắm cho mình, cái miệng hơi hé mở trông như đang cười.
“Ngoan quá.” Lộ Bạch không hề keo kiệt trong việc bày tỏ tình cảm của mình, cậu lập tức hôn một cái lên chóp mũi gấu đen, cảnh này khiến cho các khán giả không chịu nổi mà phải ôm ngực, woa, nhân viên cứu hộ cưng Then Cửa quá.
Người nhà của Louis đều mỉm cười, có thể nhìn thấy Louis thì thật quá tốt rồi, cảm ơn cậu nhân viên này đã chăm sóc Louis nhiều như vậy.

Có điều việc này cũng chứng tỏ rằng ai gặp cũng sẽ thích Louis.
“Ngửa đầu lên…… đến cổ rồi……” Lộ Bạch vừa nói, mười ngón tay vừa linh hoạt gãi gãi vùng cổ cho gấu đen, tắm đến trước ngực gấu đen, cậu đặc biệt quan tâm đến chiếc cổ áo màu trắng hình chữ V của nó.
Bởi lẽ toàn thân gấu chỉ có một mảng màu trắng như thế, tất nhiên là phải cọ cho sạch.
“Cổ áo thật là ngầu.” Lộ Bạch chân thành khen tặng.
Các khán giả thông qua góc nhìn của Lộ Bạch cũng đã phát hiện ra viền cổ áo màu trắng trước ngực gấu đen, quả thực rất đẹp trai.

Đồng thời họ cũng phát hiện ra một sự thật là chú gấu đen này dù đã ướt cả người nhưng cũng không gầy đi quá nhiều so với trước khi xuống nước, cũng chứng minh là mặc đồ đen không làm thon dáng đâu.
Tắm cho hai con mèo bự là đã rất mệt, bây giờ lại đến phiên một con gấu to như quả núi, chỉ có thể càng mệt hơn.

Hai tay Lộ Bạch đã vừa mỏi vừa đau, nhưng cậu vẫn kiên trì tắm kỹ toàn thân cho Then Cửa.

Mông này, đùi này, cái bụng tròn đến nỗi không còn eo này, chỗ nào cũng không chừa! Tắm hết!
Sau đó cậu mới dẫn gấu lên bờ, dùng khăn lông hút nước đặc biệt để lau khô lông, đây cũng là một công trình lớn cần rất nhiều thời gian.

Mặt trời lên cao, lại có gió thổi qua đã giúp tăng tốc độ làm khô bộ lông gấu, đây là một tin tốt.
Dù nội dung khô khan nhưng số người xem live stream không hề giảm bớt, ngược lại vì có gấu tham gia nên càng thu hút thêm nhiều khán giả đến xem hơn.
Hai chú mèo bự đã tắm trước đó, bây giờ lông trên người chúng đều khô hẳn, từ khi mặt trời lên đến ngọn cây thì hai đứa này đã chạy vào chỗ bóng râm, sư tử ngủ gà ngủ gật, báo đen thì vẫn tỉnh táo, thỉnh thoảng nó lại nhìn sang phía Lộ Bạch đang lau lông cho gấu, hoàn toàn không thể nhìn ra cảm xúc nào trong đôi mắt thú kia.
Đây cũng là điều đương nhiên, thế giới của động vật thật ra rất đơn giản, không có nhiều suy nghĩ phức tạp, chúng chỉ hành động theo bản năng để sinh tồn, nếu gấu là mối đe doa thì chúng sẽ tấn công, nếu không thì sẽ làm ngơ.
Các loài họ mèo có thể hợp tác cùng săn mồi là vì tập tính của chúng khá tương đồng.

Còn sống chung hòa bình với gấu là vì hai bên nước sông không phạm nước giếng.
Lộ Bạch cũng phát hiện ra hai chú mèo bự giữ thái độ làm ngơ với gấu, không quan sát cũng không bài xích thì nhẹ nhõm thở phào.
Mà cũng phải, thế giới động vật nào có phức tạp như loài người, đối với động vật vừa không phải mối đe dọa cũng chẳng phải thức ăn thì đương nhiên là phải mặc kệ rồi.

Hiện tượng kết bạn với nhau chỉ xảy ra giữa những con đã sống cùng nhau từ nhỏ, mà điều này cũng rất hiếm gặp.
Gấu đen tắm xong đã thơm tho, lông xù lên, mắt rất sáng, diện mạo khác hẳn so với lúc trước khi lên sóng.

Nhưng mà trông hơi đơn điệu quá thì phải.
Lộ Bạch hào hứng tìm ra hộp đồ trang sức của Trường Thọ, lấy ra một cái nơ màu trắng chấm bi xanh trong đống đồ lặt vặt, giơ lên ướm thử vào cổ gấu.
Bình luận: A A A! Cái này đẹp!! Mau đeo lên!!
Trước kia nghĩ đến độ lớn của cổ sư tử nên Lộ Bạch đã cố ý mua một sợi dây thắt dài, bây giờ thì đúng là có tác dụng rồi đây.
Chú đấu được thắt nơ lên là khác biệt ngay, trông càng đáng yêu lại càng hoàn mỹ.
Lộ Bạch dù mệt nhưng lại tràn đầy cảm giác thành tựu, cậu trêu đùa gấu: “Một vị khách như ngài đây mà đến, thì dù có muốn làm thẻ tôi cũng sẽ cân nhắc một phen.”
Bởi vì tắm gấu thật mệt.
Sau khi khán giả live stream hiểu ý nhân viên cứu hộ thì đều lăn ra cười trên nỗi đau của cậu.

Nhưng mà, họ vừa rồi chỉ kinh ngạc vì có người dám tắm cho sư tử, báo và gấu, lại quên mết việc liên tục tắm cho cả ba con mãnh thú cỡ lớn, chắc chắn tay của cậu đã rã rời hết cả rồi nhỉ? Vì đau lòng thay nhân viên cứu hộ, họ lại không keo kiệt tung tiền thưởng, dù sao thì toàn bộ số tiền này sau cùng cũng sẽ dùng cho bọn mãnh thú cả thôi.

Mua đồ ăn này, đồ mặc này, đồ dùng này!
Ngay khi bọn họ đang ném tiền thưởng hào hứng, nhân viên cứu hộ đã trang điểm cho gấu xong, mà nói thật lòng thì ngoại hình của cậu cũng rất đẹp, tuấn tú lại sáng sủa.
“Được rồi, cả ba đứa đều sạch sẽ.” Lộ Bạch lấy khăn lông lau mồ hôi trên trán mình, nói với khán giả: “Hôm nay quá nóng, tiếp theo chúng tôi sẽ nghỉ ngơi một buổi trưa rồi đến chiều mới tiếp tục khởi hành.” Vì là lúc nghỉ ngơi nên chẳng có gì đáng để live stream cả, Lộ Bạch quyết định: “Vậy buổi live stream hôm nay đến đây là kết thúc……”
Thật ra thì cậu rất ngại phải xuất hiện trước ống kính, đặc biệt là khi đã biết có nhiều người đang xem như thế.

Thường bảo nói nhiều sai nhiều, Lộ Bạch sợ mình thể hiện không tốt hoặc nói ra điều gì không nên nói sẽ mang đến ảnh hưởng không tốt.

Cậu rất quý trọng công việc này.
Mặc kệ động thái tặng thưởng liên tục, Lộ Bạch nói tiếp: “Hôm nay đã chia sẻ với mọi người một buổi sáng như thế, tôi rất vui, rất mong chờ đến lần gặp sau.”
Cậu mỉm cười nói xong thì vẫy tay, rồi tắt live stream.
Khu bình luận live stream: Tắt rồi? Cứ thế tắt luôn?!
Không phải vừa bắt đầu thôi à? Đang xem hào hứng lại bị cắt ngang, không ít khán giả để lại bình luận, đã xem được cái gì đâu!!!
Nhưng thật ra nghỉ lại thì hình như thời gian live stream không hề ngắn, chỉ không biết vì sao mà họ vẫn muốn xem nữa!
Live stream đột nhiên bị cắt, phòng bệnh của Công tước Totle rơi vào sự yên lặng.
Mọi người nhìn nhau, trong mắt có muôn vàn điều muốn nói nhưng không ai lên tiếng cả.
Sau cùng vẫn là Daria phá tan sự yên tĩnh, nhỏ giọng nói: “Thật muốn liên hệ với nhân viên cứu hộ kia, hỏi thăm tình hình liên quan đến anh hai.”
Thế nhưng điều này không được phép, dù là bất cứ ai cũng không được liên hệ với nhân viên trong Khu bảo tồn.
Công tước Totle phổ cập quy định của Khu bảo tồn cho con gái: “Chắc chắn họ đã ký thỏa thuận bảo mật với Trạm cứu hộ, dù có liên hệ được thì người ta cũng không tiết lộ cho con bất cứ tin tức gì đâu, Daria.” Thế rồi phòng bệnh lại chìm trong không khí im lặng khó chịu.
Từ sau khi Công tước ngã bệnh, cảm giác về sự li biệt không ngừng bao vây bọn họ.

Nếu có Louis lúc này thì tốt rồi, mọi người đều nghĩ thế trong bất lực.

Lộ Bạch tắt live stream là đương nhiên, vì cậu còn phải làm nhiệm vụ tiếp theo, chính là chụp tập ảnh chân dung gấu mà cậu đã hứa với Samuel.

Bây giờ gấu đã được trang điểm xinh đẹp rồi, chỉ còn chờ cậu ra tay nữa thôi.
Trong buổi trưa hè nóng nực, cũng không phải là lúc mãnh thú cần ăn, khi Lộ Bạch bận rộn chuẩn bị bữa trưa của mình thì chúng nó thích trốn trong bóng râm ngủ hơn.
Xe địa hình đang phơi mình dưới trời nắng chang chang, nếu không mở máy lạnh thì sẽ rất nóng nực khó chịu.

Để tránh bị cảm nắng, Lộ Bạch mở máy lạnh rồi trốn trong xe với gấu.
Thấy chú gấu ngồi bên mép thùng xe, vừa lắc chân vừa ăn trái cây mà cậu mua ở siêu thị, Lộ Bạch chẳng những không bực mình mà còn rất vui mừng vì thực đơn của nó cũng giống mình.

Ăn xong điểm tâm, gấu ta dựa vào thùng xe mà gãi chân gãi bụng, rồi gầm gừ cuộn mình lại đánh một giấc.
Đội ngũ kỳ lạ này dừng chân bên bờ sông đến ba giờ chiều mới tiếp tục đi men theo lộ tuyến đã định về phía rừng cây lá rộng.
Trước kia không có gấu nên Lộ Bạch thỉnh thoảng sẽ chở cả sư tử và báo đen một đoạn đường, nhưng giờ có gấu, thường nói không sợ nghèo mà chỉ sợ tài sản không chia đều, thế là dứt khoát không chở đứa nào cả, để chúng tự mình đi.
Xe chạy không nhanh, có những khi Lộ Bạch còn cần chúng nó dừng lại chờ mình.

So với chân của mèo bự và gấu thì bánh xe địa hình yếu ớt khủng khiếp, có nhiều nơi không thể chạy qua được.

Cũng may Lộ Bạch không nóng nảy, cậu có đủ kiên nhẫn và bình tĩnh để đối phó với những con đường kỳ quái này.
Gặp nơi có phong cảnh đẹp, Lộ Bạch sẽ dừng lại chụp hình cho bọn lông xù, thời gian còn lại thì tiếp tục hành trình.
Trong khoảng thời gian này cậu chỉ thỉnh thoảng đáp lại lời hỏi thăm của Max, ngoài ra thì hoàn toàn không giao lưu với con người, với Lộ Bạch thì không phải là điều khó khăn, dù cắt đứt liên lạc với con người thì cậu vẫn có thể sống thoải mái trong rừng.
Buổi sáng ngày thứ hai sau khi rời khỏi bờ sông, họ gặp được một mảnh rừng rất đẹp, có lẽ nơi này vừa được tận hưởng một trận mưa không lâu trước đây, mặt đất mọc đầy rêu xanh mượt mà, các loài động vật nhỏ đang chạy nhảy trên đất, leo trèo trên cây, trông tràn ngập sức sống.
Trường Thọ nhìn thấy con thỏ đầu tiên nhảy ra thì đã động lòng rồi, nhưng vẫn còn giữ được bình tĩnh, đến khi liên tiếp xuất hiện con thứ hai, thứ ba rồi thứ tư thì nó không còn thản nhiên được nữa, vừa gầm gừ vừa đuổi theo thỏ hoang.
Sư tử đuổi thỏ chẳng khác nào dùng dao mổ trâu giết gà.

Những con sư tử trưởng thành rất hiếm khi làm vậy, Trường Thọ đuổi theo thỏ chứng tỏ điều kiện sống của nó trước kia rất tốt nên vẫn còn tính trẻ con.
Dù là báo đen luôn chín chắn nhìn thấy thỏ mập mạp cứ chạy qua chạy lại trước mắt thì cũng không khỏi nhe răng, tiến vào trạng thái chuẩn bị săn mồi, nhưng vì tính cách nên sau cùng nó vẫn quyết định thong dong trèo lên cây, ngồi trên cao nhìn xuống chúng sinh.
Lộ Bạch và gấu cùng bị trái cây dại thu hút, đến khi Lộ Bạch chạy đi nhặt quả dại thì gấu lại bị tổ kiến gần đó hấp dẫn đi mất.

Trái cây thường thấy, nhưng tổ kiến thì hiếm gặp, gấu ta thuần thục thò tay móc kiến.
Loài gấu thật sự rất thích ăn kiến, dù với con người thì điều này khó mà chấp nhận được, cho nên Lộ Bạch với chứng sợ lỗ mang theo trái cây của mình tránh con gấu kia thật xa.
Vùng rừng rậm cũng thường có những cơn mưa bất chợt, cách đây không lâu vừa có một trận mưa giúp nấm mọc lên vô số, đủ loại hình dáng và màu sắc túm tụm lại với nhau hết sức xinh đẹp, nhưng Lộ Bạch không có can đảm nếm thử chúng, cậu thà rằng chịu đói cũng không dám ăn nấm dại trong rừng.
Vừa nghĩ, cậu vừa cắn một miếng quả dại, mấy chú sóc trốn trên cành cây sau lưng cậu, dùng đôi mắt long lanh nước nhìn lén, thế mà chẳng biết cái đuôi to xù đã bán đứng mình từ bao giờ.

Lộ Bạch cười cười, làm như không thấy bọn nhóc này.
Vì vẫn đang trong kỳ nước lên khoảng đầu tháng sáu, sấm sét đột ngột đánh xuống, khiến đội bốn người đang chụp hình trong rừng không kịp trở tay trước cơn mưa bất ngờ.

Lộ Bạch giật mình đánh rơi vài quả dại đang ôm, bởi vì cậu đang đứng ngay dưới gốc cây, rất có khả năng sẽ bị sét đánh trúng.
Tiếng sấm ầm ầm vang lên, mưa rơi tí tách.
Lộ Bạch nhất thời không biết nên chạy đi hướng nào, về xe hay là tìm một chỗ gần đó tránh mưa? Ngay lúc này, bóng dáng báo đen xuất hiện trong tầm mắt như đặc biệt đến tìm cậu thôi.
“Trứng Đen……” Lộ Bạch lập tức chạy về phía nó.
Báo đen quay người, đội mưa dẫn nhân viên cứu hộ tiến lên, Lộ Bạch cũng nhận ra nó muốn dẫn đường nên yên tâm chạy theo nó trong màn mưa.

Chẳng mấy chốc, một hang động thiên nhiên hiện ra trước mắt, Lộ Bạch chạy ngay vào trong.
Trường Thọ đuổi thỏ và gấu đen đào tổ kiến cũng lần lượt đuổi đến, hang động vốn rộng rãi bỗng chốc trở nên chật hẹp, nhưng cũng tốt hơn là tắm mưa ngoài kia.
Đồng phục của Lộ Bạch chống thấm nước, cậu lại đội mũ nên không bị ướt, nhân lúc mưa lớn, Lộ Bạch nắm hai chân trước của gấu đen chìa ra ngoài rửa sạch kiến và đất còn vương lại trên đó.
“Nè.” Sau đó lại thưởng cho nó một quả dại.
Thế là tiếng gặm trái cây của Lộ Bạch và gấu vang lên đều đặn trong hang theo kiểu rất có quy luật, đương nhiên, tiếng động lớn nhất chính là của gấu rồi!
Mèo bự theo chủ nghĩa ăn thịt khó chịu li3m vệt nước dính trên móng, chân bị ướt là điều không thể chịu đựng được.
Số quả dại mà Lộ Bạch nhặt được nhanh chóng bị gấu ăn sạch, sau cùng chỉ còn bốn cặp mắt nhìn nhau, cùng mong chờ mưa tạnh.
Mau tạnh mưa đi ông trời ơi!
May mà trận mưa này không kéo dài quá lâu, điều không may lại là vùng này có vẻ thường mưa, đến tối bọn họ sẽ bị nước mưa ngăn cản bước chân.
Họ đã tìm được một nơi để nghỉ qua đêm từ trước, ngay ở dưới một vách núi tránh gió, Lộ Bạch đậu xe bên dưới, thuận lợi tránh được cơn mưa lớn.
Đương nhiên, mưa cũng có điều tốt, vì trời mát hơn, vừa đúng nhiệt độ mà sư tử và báo đen ưa thích.
Trong đêm không quá yên tĩnh, bên cạnh truyền đến âm thanh gấu đang cọ mình trên vách đá gãi ngứa, còn Trường Thọ thì đang ngáy……
Lộ Bạch không ngủ được, ngồi trên đệm quấn chăn giữ ấm, nhìn sang báo đen đang yên lặng nghỉ ngơi.

Khi nó không mở mắt thì chỉ có thể thấy được một bóng dáng đen thùi giữa màn đêm thế này.
Lộ Bạch vươn tay qua, báo đen trông có vẻ đang ngủ lại lập tức mở mắt.
“Không sao, ngủ đi.” Nhân viên cứu hộ đáng giận lại hài lòng che mắt người ta, nhấn báo đen trở xuống.
Đến nửa đêm, Lộ Bạch cuối cùng cũng buồn ngủ vì đã quá mệt mỏi, đúng là chuyện đáng mừng!
Ngày hôm sau tỉnh dậy, gió mưa đã ngừng, ánh mặt trời xuyên qua tán lá cây rọi xuống cả mảnh rừng, khắp nơi đều tràn đầy sức sống.
Tiểu đội bị cơn mưa trói chân đang chuẩn bị xuất phát.
Nước mưa trong rừng quá nhiều, lại cần phải di chuyển và chụp hình nên Lộ Bạch không tiện live stream.

Chỉ có Samuel và Dave là biết cậu đang làm gì trong rừng, thông qua báo cáo công việc hàng ngày.

Từ báo cáo, có thể thấy được Lộ Bạch rất bận rộn, ngày nào cũng phải chăm sóc ba đứa theo đuôi mình, còn phải giúp đỡ vài động vật nhỏ mà cậu tình cờ gặp trên đường…… ví dụ như đưa chim non ngã xuống đất quay về ổ, giúp lũ động vật nhỏ băng bó vết thương….
Hóa ra cậu thật sự đang làm một nhân viên cứu hộ!
Sáng hôm đó, Samuel nhận được một đoạn video quay cảnh Lộ Bạch cho cú non ăn, trong đoạn phim còn có âm thanh vui vẻ của cậu thanh niên: “Ai cũng biết cú mèo không phải là chim, mà là một chú mèo con đáng yêu.”
Ngón tay trắng nõn đang gãi nhẹ cổ chú cú mèo non một cách thuần thục.

Trông nó có vẻ rất hưởng thụ.
“……” Samuel im lặng xem xong thì gửi một câu bình luận cho nhân viên cứu hộ đang quên mình phiêu bạt trong rừng rậm: “Rất đáng yêu.”
Cậu nhanh chóng gửi tin nhắn: “Điện hạ Samuel, có thể gọi cho ngài lúc này không?”
Lộ Bạch vừa nhắn xong thì đầu kia đã gửi lời mời gọi video.
Vì có việc cần báo cáo nên Lộ Bạch lập tức nhận cuộc gọi, xuất hiện trong tạo hình đầu tóc ướt đẫm lôi thôi, cậu vội nói ngay với cấp trên: “Điện hạ Samuel, đây là một chú cú mèo non còn chưa biết bay, nhưng ngày hôm qua nó bị nước mưa dội xuống, quanh đây cũng không tìm thấy cha mẹ nó nữa, tôi tạm thời chưa tìm ra ổ của nó cho nên, ờm, tôi muốn hỏi ngài…… có thể mang cú mèo về căn cứ cho người chăm sóc không?”
Ít nhất là chờ đến khi cú mèo biết bay thì nó mới có thể sinh tồn trong rừng được, bằng không thì chỉ có chết.

Không phải là Lộ Bạch không muốn tự chăm sóc, nhưng cậu quá bận rồi, làm không hết việc! Cú mèo non mà ở lại, cậu sợ sẽ có ngày nào đó bị Trường Thọ cắn chết.
Samuel sửng sốt, mím môi nhìn chú chim non đang ngồi trong lòng bàn tay Lộ Bạch: “…… Hình chân dung của gấu thế nào rồi?”
“?” Câu trả lời không khớp, chẳng lẽ là từ chối uyển chuyển? Lộ Bạch thót tim, nhưng vẫn không miễn cưỡng, cậu gật đầu đáp: “Đã chụp xong rồi, chọn được chừng 20 tấm đẹp nhất, như vậy đủ chưa?”
“Ừ.” Samuel gật đầu đáp: “Vậy cậu gửi tọa độ cho tôi.”
“A? À.” Lộ Bạch làm theo, sau đó lấy hết can đảm hỏi thêm lần nữa: “Vậy còn nhóc cú mèo……”
“Tôi đi đón nó.” Samuel nói ngắn gọn.
Sự biến chuyển này khiến Lộ Bạch sững sờ quá đỗi, sau đó gật đầu lia lịa: “Được được, tôi lập tức gửi tọa độ cho ngài.”
Sau đó vội gửi tọa độ đi, Lộ Bạch vừa nhìn nhóc cú mèo chưa mọc đủ lông, vừa cười ngây ngô.
Chọn đúng sếp là cảm giác thế nào?
Lộ Bạch của hai tháng trước không có tư cách trả lời, bây giờ cậu chỉ muốn nói là khoảng cách giữa mình và sếp vẫn còn rất lớn, cần phải tiếp tục cố gắng hơn mới được!

Lời tác giả: ……
Lộ Bạch: Tôi còn kém sếp quá xa, cố lên cố lên ~

Các loài được nhắc đến trong truyện
– Sóc:
Họ Sóc (Sciuridae) là một họ động vật có vú bao gồm các loài gặm nhấm cỡ nhỏ hoặc trung bình.

Họ này gồm sóc cây, sóc đất, sóc chuột, macmot (gồm cả macmot châu Mỹ), sóc bay, cầy thảo nguyên, cùng các loài gặm nhấm khác.
(Tham khảo tại Wikipedia)

– Cú: 
Bộ Cú (tiếng Anh: Owl, danh pháp khoa học: Strigiformes) là một bộ chim săn mồi, thường sống đơn độc và săn mồi vào ban đêm.

Bộ Cú có trên 200 loài.
Các loài cú săn bắt động vật nhỏ, côn trùng, chim nhỏ, một vài loài săn cả cá.

Chim cú sống khắp nơi trên thế giới trừ châu Nam Cực, Greenland và một vài hòn đảo.
(Tham khảo tại Wikipedia)


~*~.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN