Lục Giới Phong Thần
Đi Mòn Giày Sắc Mà Vẫn Không Tìm Được
Team dịch: Thiên Địa Đế Vương
Dịch giả của team: LụcTầnDương, Lắm Muỗi, Ngọc Thiện Đoàn, Iris Nguyen
Dịch giả dịch chương này: Ngọc Thiện Đoàn
Biên: LụcTầnDương
Đăng tại: .com
Diệp Thần sau khi nghỉ ngơi liền tiếp tục hướng phía trước đi tới để mà tìm kiếm thêm linh dược.
Tiếng thú kêu kinh hoảng liên tiếp vang lên, làm tăng thêm vẻ xao động bất an, Diệp thần cũng thập phần chú ý động tĩnh phát ra từ bốn phía.
Rống!
Bất chợt, có một thanh âm giận dữ truyền tới, một con yêu thú loài Báo đánh về phía Diệp Thần.
Thân thể Diệp Thần cuồn cuộn nhảy về phía trước, đồng thời xuất ra thanh đoản kiếm, nhắm thẳng lấy cổ họng yêu thu mà bay tới.
Phốc!
Tốc độ công kích của Diệp Thần phải nói là quá nhanh, yêu thú căn bản là không có cách nào phản ứng kịp, cổ họng liền bị xuyên thủng, máu tươi tuôn ra, thân thể to lớn ngã xuống mặt đất.
Lúc Diệp Thần vừa định đem nội đan lấy ra thì cảm giác được một trận run rẩy từ mặt đất, phảng phất như có thiên quân vạn mã đang phi nước đại tới đây.
Rống! Ngao!
Đồng thời, tiếng yêu thú trong núi bất an rống lên.
[Bạn đang đọc truyện tại .com]
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Diệp Thần kinh hãi, nhìn về phía ở trong chỗ sâu, sắc mặt đại biến.
Hắn thấy được nhiều thân ảnh yêu thú mang vẻ thất kinh đang hướng về phía hắn mà chạy đến, như là đang bị cái gì đó truy đuổi.
Diệp Thần nhìn một cái, thấy chí ít cũng phải có hơn mười con yêu thú đang vọt đến, hơn nữa cảnh giới thấp nhất của mỗi một con đều Luyện Khí Cảnh tầng ba và Luyện Khí Cảnh tầng bốn.
Da đầu Diệp Thần có chút tê dại, nếu đúng là yêu thú Luyện Khí Cảnh tầng bốn thì hắn hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Yêu thú tốc độ cực nhanh, Diệp Thần không kịp nghĩ nhiều lập tức nhanh chân bỏ chạy. Bất quá hắn cũng không có ý chạy trốn mà là hướng về phía bên cạnh chạy đi.
Tại một chỗ cách hắn mấy trăm trượng chính là một vách núi, vách núi này cũng không có quá dốc nên có chổ để đặt chân, ngoài ra còn có một gốc cây lớn rũ xuống.
Diệp Thần biết dù hắn có chạy thế nào, đều sẽ bị yêu thú đuổi tới, cho nên tránh phía dưới vách núi này là an toàn nhất.
Linh lực hai chân thả ra để lấy tốc độ nhanh nhất mà chạy tới vách núi rồi sau đó liền kiếm chỗ để đặt chân
Không thể không nói, Diệp Thần vận khí vô cùng tốt, bắt gặp được một vách đá ngay phía dưới chân núi, vách đá này cũng không nhỏ liền có thể dung nạp từ hai đến ba người, hơn nữa còn có một gốc cây thùy phủ xuống.
Diệp Thần không suy nghĩ nhiều, hai tay lẳng lặng bắt được một gốc cây, thuận theo gốc cây mà leo xuống phía dưới, cũng bởi vì mặt đất rung động nên hắn sợ tảng đá bất ổn mà rơi xuống.
Phía dưới là vực sâu không thấy đáy, ngã xuống tuyệt đối là tan xương nát thịt.
Trên trán Diệp Thần đổ mồ hôi hột, hắn nhìn thoáng qua dưới chân, vực sâu không thấy đáy.
Tiếng thú rống không ngừng truyền tới, cách hắn càng ngày càng gần, hơn nữa mặt đất rung động cũng càng ngày càng kịch liệt, Diệp Thần rút ra phán đoán, những yêu thú này nhất định là từ nơi này đi qua.
Diệp Thần ngắm nhìn bốn phía, vách đá dựng đứng, căn bản là không có chỗ nào đặt chân.
Nhưng mà, đúng lúc này con mắt Diệp Thần sáng ngời, tại một chỗ cách hắn ba trượng có một đóa hệ rễ huyết hồng, thân thể hiện lên tử sắc kim linh chi phảng phất mọc bên trên vách đá dựng đứng.
“Tử Kim Huyết Linh Chi” Diệp Thần liếc mắt một cái liền nhận ra được, hắn mừng rỡ không thôi, lẫm bẩm nói: “Thật không nghĩ đến tìm mòn gót vẫn không thể thấy, thế mà giờ lại có được toàn bô, thậṭ không uổng thời gian a, ha ha…”.
Tử Kim Huyết Linh Chi chính là nhị giai linh dược a, giống như những linh dược khác, dược liệu này nhất định sẽ có yêu thú theo dõi, hơn nữa còn là yêu thú có thực lực bất phàm.
Diệp Thần vừa mừng rỡ xong liền nghĩ tới đây thì không khỏi cảm thấy mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, không thể nghi ngờ gì nữa, đây chính là dại dột mà xông vào địa bàn nguy hiểm a.
Bất quá Diệp Thần vẫn quan sát tỉ mỉ bốn phía của vách đá nhưng cũng không có phát hiện bất kì yêu thú gì, cũng không hề có khí tức gì phát ra.
“Lẽ nào yêu thú bảo vệ Tử Kim Huyết Linh Chi cũng bị hù mà bỏ chạy?” Diệp Thần hai mắt sáng lên, lại càng hưng phấn mà nói: “Vận khí của ta thực sự là ngày càng tốt a”.
Hiện tại yêu thú vừa lúc không có, Diệp Thần cũng không muốn lãng phí thời gian, nên liền bắt đầu nghĩ biện pháp để xuống lấy Tử Kim Huyết Linh Chi.
Tử Kim Huyết Linh Chi cách Diệp Thần khoảng ba trượng, khoảng cách này khá dài, hơn nữa còn không có điểm dừng chân, nếu cứ như vậy mà đi thì quá nguy hiểm.
Diệp Thần suy tư một phen, đầu tiên là thuận theo gốc cây bò lại gốc Tử Kim Huyết Linh Chi bên trên vách đá, sau đó lại tìm tới một gốc dây leo cột vào bên trên một gốc cây cổ thụ, thử độ vững chắc rồi liền đem cơ thể cột vào, thuận theo vách đá mà đi xuống.
Linh lực trong bàn tay thả ra ngoài, làm cho khả năng leo xuống của hắn càng thêm nhanh. Diệp Thần thuận lợi bò lại bên cạnh Tử Kim Huyết Linh Chi, áp chê nội tâm đang bị kích động của chính mình, lấy ra thanh đoản kiếm rồi bắt đầu đục viên thạch bích.
Loại linh dược này nhất định phải được bảo vệ tốt, không thể để linh khí thất thoát, đến lúc đó dược liệu giảm thì thật là lãng phí a.
[Bạn đang đọc truyện tại .com]
Diệp Thần cẩn thận đục viên thạch bích bên cạnh, đem gốc Tử Kim Huyết Linh Chi bốn phía thạch bích lấy xuống, ngay cả tảng đá mang theo Tử Kim Huyết linh chi cũng đào lên.
“Rốt cuộc cũng tìm được ngươi, hiện tại cha đã ta được cứu rồi”.Diệp Thần nhìn Tử Kim Huyết Linh Chi mừng rở, đem bỏ vào túi càn khôn, sau đó leo lên vách núi.
“Tại sao yên tĩnh trở lại rồi?”. Diệp Thần sau khi leo lên vách núi mới phát hiện, toàn bộ Long Dương sơn triệt để yên tĩnh, không có bất kì một thanh âm gào thét gì của yêu thú cả.
Loại yên tĩnh này khiến tâm trạng Diệp Thần xuất hiện một nỗi bất an, hắn nhìn về chỗ sâu bên trong Long Dương sơn, cảm giác rằng nhất định là bên trong Long sơn nhất đinh có một vật gì đó mới khiến yêu thú khủng hoảng như vậy.
Diệp thần do dự một chút, nếu như bên trong Long sơn thật sự có vật gì đó vô cùng đáng sợ thì có thể khẳng định rằng nếu hắn đi vào chắc chắn sẽ đi đời nhà ma luôn a.
Quan trọng hơn là, phụ thân hắn vẫn chờ hắn đem linh dược trở về để trị thương.
Diệp Thần bồi hồi thật lâu, hắn liên tục nhìn về chỗ sâu, trong đầu một phen đấu tranh cuối cùng hai con mắt kiên định nhìn về chỗ sâu bên trong Long Dương sơn.
“Hiện tại, tất cả yêu thú đều bị hù chạy, vừa lúc có thể đi vào tìm kiếm một chút linh dược, đợi khi yêu thú trở về thì càng thêm nguy hiểm.” Diệp Thần cắn răng nói: “Chỉ có thể đánh cược một lần!”
Diệp Thần quyết định chủ ý, lập tức hướng phía bên trong chỗ sâu mà phóng đi.
Trong núi, tất cả yêu thú đều đã bị hù chạy, Diệp Thần một đường không có gặp bất kì một con yêu thú nào chặn đường. Hắn cẩn thận tìm kiếm linh dược, không cần phải lo lắng yêu thú công kích nên tốc độ sưu tầm linh dược nhanh gấp mấy lần bình thương.
Bất tri bất giác, Diệp thần đã nhanh chóng ly khai khỏi Long Dương sơn tiến nhậpvào phạm vi của Long sơn.
Lúc này, Diệp Thần phát hiện ra hai gốc linh dược giống nhau như đúc lẳng lặng chập trờn trong gió, hai gốc linh dược này có lá cây màu xanh lục, thân cây là kim sắc, theo chính lão đại phu nói thì nhất định đây chính là linh dược nhất giai, Kim Chi Ngọc Diệp.
“Linh dược vậy mà tới tận hai gốc, ha ha…” Diệp Thần kích động nở nụ cười, bắt đầu đào hai gốc cây Kim Chi Ngọc Diệp lên.
Bỏ hai gốc linh dược vào túi Càn Khôn, Diệp Thần phát hiện mùi mùi linh dược tản ra nồng đậm.
“Phía trước chính là Long sơn, nhất định ta phải đánh cược một lần!” Diệp Thần nhìn về phía trước, hít sâu một hơi không do dự chạy qua.
Diệp Thần li khai Long Dương sơn, tiến nhập vào chỗ sâu bên trong Long sơn, bất quá nó vẫn chưa được tính là chỗ sâu nhất.
Diệp Thần cũng không dám tới quá gần bên trong chỗ sâu, mà là ở phạm vi bên ngoài nơi này mà tìm kiếm linh dược, chỉ cần kiếm được thêm vài cọng thì hắn liền có thể trở về.
Cầu Thích, Cầu Donate, Cầu Kim Phiếu….
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!