Lục Lạc - Chương 2: Làm cô!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1009


Lục Lạc


Chương 2: Làm cô!


Edit: Ami + Miu

Beta: Ami

Đại học Thiển Xuyên.

Tống Lục Lạc là sinh viên năm 2 của Đại học Thiển Xuyên.

Cô chỉ là một sinh viên nữ bình thường không có bất kì điểm thu hút nào. Ngoài mái tóc dài đen nhánh và làn da trắng nõn thì hình như cô không còn ưu điểm gì khác.

Cô luôn ăn mặc quần áo dài và rộng, hơn nữa còn đeo mắt kính dày nặng vô cùng to che hết phần lớn khuôn mặt. Cô hay cột tóc đuôi ngựa. Nếu nói là bình thường thì không bằng nói thẳng ra là vô cùng xấu xí.

Vậy nên ở trong trường học, không một ai nguyện ý làm bạn với Tống Lục Lạc. Cô còn có chút tính cách quái gỡ nên rất ít giao lưu và nói chuyện với người khác. Cô luôn lẳng lặng đọc sách một mình giống như không thứ gì có thể ảnh hưởng đến cô. Cô độc lai độc vãng.

“Các bạn học, yên tĩnh một chút đi!”

Nữ giáo sư vừa mới dứt lời, phòng học liền lập tức im phăng phắc.

“Bây giờ tôi sẽ giới thiệu sinh viên mới chuyển tới lớp chúng ta – bạn Úy Trì hoạch.”

Ngay sau đó, một cậu con trai cao 1m8 bước vào phòng học khiến các sinh viên nữ kinh hô lên tiếng.

Chỉ thấy cậu con trai tuấn mỹ tuyệt luân, khuôn mặt tinh xảo giống như được điêu khắc tỉ mỉ, ngũ quan góc cạnh lạnh lùng rõ ràng, đôi mắt đen nhánh thâm thúy, lông mày dày, mũi rọc dừa, môi mỏng mím nhẹ, khí tức lãnh ngạo (lạnh lẽo + kiêu ngạo) rất bức người.

Tống Lục Lạc nghe thấy giọng nói của cậu thì ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua xong lại yên lặng cúi đầu xuống đọc sách.

Từ trước đến nay, cô đều không có hứng thú với mấy chuyện này.

“Aaaaaa đẹp trai quá a! Ông trời ơi!! Đẹp hút hồn a a a a.”

“Quá đẹp trai a a a a! Không phân cao thấp với nam thần Ôn Tồn a! Không không không, phải là đẹp bằng Ôn Tồn soái a a a a a a a!”

Các sinh viên nữ bắt đầu khe khẽ nói nhỏ với nhau, có người thét chói tai ra tiếng, phía dưới như đang nổ tung.

“Tôi là Úy Trì hoạch.”

Cậu mở miệng nói tóm tắt xong liền dùng đôi mắt đạm mạc quét quanh một vòng. Trái tim của các sinh viên nữ bên dưới đều đang rung rinh.

“Được rồi, Úy Trì Hoạch, em tự tìm chỗ trống rồi ngồi đi!”

Úy Trì Hoạch sải bước đến vị trí bên cạnh Tống Lục Lạc rồi ngồi xuống.

Bởi vì không một ai nguyện ý ngồi cùng một bàn với Tống Lục Lạc nên cô quyết định ngồi ở bàn cuối cùng. Hơn nữa, vị trí bên cạnh Tống Lục Lạc vẫn luôn trống không.

Các nữ sinh cảm thấy nam thần chọn ngồi cạnh cô gái xấu xí, mọi người đều không thể tin, hâm mộ ghen tị lẫn lộn, luôn hi vọng người bên cạnh Úy Trì Hoạch là mình.

Mà các nam sinh thì vẻ mặt đều bi phẫn, học sinh mới chuyển đến soái như vậy, bọn họ càng không có nơi để dừng chân a, về sau làm sao tán gái đây?

Tống Lục Lạc nhận thấy được nam sinh mới chuyển đến ngồi ở bên cạnh cô, không khỏi sợ tới mức ngồi nhích vào trong một chút, theo bản năng muốn cách xa học sinh mới này, đầu vẫn cứ cúi thấp nhìn quyển sách trong tay.

Úy Trì Hoạch quay đầu nhìn thoáng qua người ngồi cùng bàn, mắt kính che khuất phần lớn gương mặt, quần áo dài rộng, môi lại mềm mỏng ướt át, giống như quả anh đào chín mọng làm người ta vừa nhìn thấy thì liền muốn yêu thương.

Ánh mắt u ám thâm thúy một chút, đầu иɦũ ɦσα dưới lớp quần áo ẩn hiện ra, có thể nhìn ra được bộ ngực của cô gái này rất lớn, hơn nữa lại còn tròn trịa cao vút.

Không mặc nội y, thật đúng là bại hoại.

Tống Lục Lạc không nghĩ tới sẽ có người ngồi bên cạnh, vốn dĩ hẳn là sẽ không bị ai phát hiện, bởi vì căn bản không ai muốn ngồi cùng cô a, chắc bây giờ cũng sẽ không bị ai phát hiện.

Tống Lục Lạc an ủi chính mình, chậm rãi cong lưng, đáng tiếc, đầu иɦũ ɦσα cứng rắn thẳng tắp lồi lên trêи quần áo.

Úy Trì Hoạch thờ ơ xoay người, trong đầu lại nổi lên bộ dáng đầu иɦũ ɦσα cao vút bên trong lớp áo kia, hình dáng to lớn tròn trịa thật đẹp.

Thật muốn….Thật muốn nắm lấy mà chà đạp gặm cắn….

Úy Trì Hoạch bị ý nghĩ của chính mình làm hoảng sợ, chẳng qua cũng chỉ là một cô gái xấu xí không mặc nội y mà thôi.

Rốt cuộc cũng đến giờ tan học, Tống Lục Lạc vội vàng thu thập sách bút, muốn nhanh chóng rời đi.

Chính vừa lúc tan học, các nữ sinh đều toàn bộ chen tới, một đám người gấp không chờ nổi xin Úy Trì Hoạch phương thức liên hệ, WeChat, QQ và cả số di động, chỗ Úy Trì Hoạch chật ních không thở nổi.

“Cái kia…Bạn học Úy Trì Hoạch, có thể cho tôi cho WeChat của cậu không?”

“Tôi cũng muốn, tôi cũng muốn! Tôi tên là Lý Gạo Kê!! Có thể cho tôi số QQ hoặc di động cũng được!”

“……”

Tống  Lục Lạc trong nháy mắt bị đám người xô đẩy nên liền đụng vào người Úy Trì Hoạch, nhũ thịt lớn gắt gao đè ở trêи ngực Úy Trì Hoạch, đầu иɦũ ɦσα cương cứng đối lập với cơ ngực săn chắc của cậu.

Úy Trì Hoạch theo bản năng ôm eo Tống Lục Lạc để cô không bị té ngã, lúc này, cả người Tống Lục Lạc mềm mại không xương đều dựa vào trêи người cậu.

Tay nhỏ không cẩn thận chạm vào hạ thể Úy Trì Hoạch, cô hoảng sợ nhanh chóng bỏ ra.

Đôi mắt lạnh băng của Úy Trì Hoạch hiện lên một tia nghi hoặc, dưới thân truyền đến xúc cảm mềm mại: “Eo thật nhỏ!”

Nhũ thịt tròn trịa như thủy cầu cọ xát ngực cậu, đầu иɦũ ɦσα bị cọ xát đứng thẳng lên.

Cự vật ở dưới hạ thân Úy Trì Hoạch trong tích tắc có phản ứng, cậu đột nhiên đẩy Tống Lục Lạc ra.

Tống Lục Lạc bị đẩy ra, sau đó lại bị đám nữ sinh điên cuồng chen lấn, cô nhanh chóng về bàn học lấy cặp sách che khuất nửa người trêи rời khỏi phòng học.

“Đám nữ sinh này đúng thật là điên cuồng…”

Tống Lục Lạc nghĩ thầm hô to, biết mình quá nhạy cảm, đầu иɦũ ɦσα cách quần áo bị cọ xát đã sớm đứng thẳng, vừa rồi lại đụng vào ngực của nam sinh vừa mới chuyển tới nên càng cứng đến mức run rẩy.

Chỉ có điều, cơ ngực vừa rồi, thật rắn chắc a….

“Cút ngay.”

Úy Trì Hoạch khẽ nhếch môi mỏng, lạnh lùng phun ra câu nói thứ hai trong ngày.

Đám nữ sinh hoa si sửng sốt một chút rồi yên lặng tản ra.

Hóa ra là một tảng băng sơn a.

Úy Trì Hoạch lập tức bước ra khỏi phòng học, thấy bóng dáng Tống Lục Lạc rơi vào trầm tư, thật thú vị, ngồi cùng bàn là một diện mạo vô cùng bình thường, cư nhiên dưới lớp quần áo lại là dáng người eo nhỏ ngực to, hơn nữa còn dễ dàng gợi lên ɖu͙ƈ vọng của cậu, côn thịt phình đau lại đang kêu gào.

Lần đầu tiên muốn làm một người như vậy, thật là thú vị.

Úy Trì Hoạch đuổi kịp Tống Lục Lạc, mắt thấy cô chuẩn bị đi vào WC nữ, Úy Trì Hoạch chần chờ do dự một chút, đến khi Tống Lục Lạc chuẩn bị đóng cửa lại, cậu liền chen vào trong, sau đó nhanh chóng khóa cửa WC.

Tống Lục Lạc thấy người khóa cửa là nam sinh vừa chuyển tới kia thì sợ tới mức trừng lớn hai mắt xong kêu lên sợ hãi:

“Cậu muốn làm cái gì?!”

“Làm cô!”

Úy Trì Hoạch dùng đôi mắt đen u ám hẹp dài nhìn chằm chằm Tống Lục Lạc và nói.

——

Lalala comeback nả >

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN