Lục Lạc
Chương 3: Cưỡng gian ở WC – Dường như em có rất nhiều bí mật!
Beta: Su
“Đừng như vậy! Anh mau đi ra ngoài!” Tống Lục Lạc hoảng sợ ngã ngồi trêи thành bồn cầu.
Úy Trì Hoạch kéo Tống Lục Lạc đang ngồi trêи bồn cầu lên, thân thể Tống Lục Lạc giống như không xương nhu nhược kề sát vào Úy Trì Hoạch.
“Cô có thói quen không mặc nội y ra ngoài quyến rũ đàn ông như vậy sao tiểu tao hóa?” Úy Trì Hoạch thấp giọng nói ở bên tai Tống Lục Lạc, tay cũng không an phận từ quần áo dài rộng luồn tay vào trong, từ eo sờ lên иɦũ ɦσα, nhũ thịt đầy đặn tròn trịa, mềm mại như tơ: “иɦũ ɦσα thật lớn, thật hư hỏng….”
“Không phải thế, anh đừng như vậy, nếu bị người khác phát hiện thì không xong, cầu xin anh đừng như vậy…” Tống Lục Lạc run rẩy ở dưới thân Úy Trì Hoạch, cầu xin Úy Trì Hoạch buông tha cho cô.
“Cô có thói quen không mặc nội y ra ngoài quyến rũ đàn ông? Ân?”
Úy Trì Hoạch lặp đi lặp lại những lời này, tựa hồ rất để ý, bàn tay to hung hăng túm lấy đầu иɦũ ɦσα của cô.
“Đầu иɦũ ɦσα cương cứng cho người khác xem sao? Có phải không?”
Một tay kia nâng cằm Tống Lục Lạc lên rồi nhìn mặt cô cẩn thận, không bỏ qua bất kỳ một biểu tình nào trêи mặt cô. Nhìn gần cô một chút, Úy Trì Hoạch phát hiện bên dưới lớp thấu kính dày nặng hiện tại đã ngấn chút nước mắt, thật đáng thương. Bàn tay to cầm lòng không được vươn tay gỡ mắt kính của Tống Lục Lạc xuống, đồng tử sáng ngời, mi cong mày liễu, lông mi dày hơi rung động, mũi cao, làn da trắng nõn không tì vết lộ ra nhàn nhạt phấn hồng, đôi môi mỏng như cánh hoa hồng ướt át. Trời ơi a, đúng là vưu vật tuyệt sắc kiều mị. Úy Trì Hoạch kinh diễm, thật đẹp.
“Không phải, hôm nay tôi chỉ quên mặc nội y mà thôi, tôi không có ý quyến rũ người khác!”
Tống Lục Lạc lắc đầu, đôi mắt ngấn lệ, không chịu được ủy khuất, còn không biết bản thân đã bị anh gỡ mắt kính xuống. Úy Trì Hoạch đột nhiên hôn lên môi Tống Lục Lạc, bất thình lình bị hôn môi làm cô trở tay không kịp, hai lưỡi giao triền trao đổi mật dịch thơm ngọt, trong đầu cô trống rỗng, khi cô mơ màng quên mất giãy giụa, anh linh hoạt cạy hàm răng cô ra rồi hôn thật sâu, đầu lưỡi ướt át của cô bị anh mút lấy, nóng cháy triền miên. Ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy môi cô, Úy Trì Hoạch đã muốn hôn lên rồi. Cô bị anh hôn đến toàn thân tê dại, đầu óc choáng váng, dần dần quên mất chống cự, phản xạ có điều kiện mà hôn trả lại anh. Hai bàn tay to của Úy Trì Hoạch càng thêm quá phận túm lấy bầu ngực tròn trịa, dùng sức vuốt ve, dùng sức lôi kéo đầu иɦũ ɦσα cô, Tống Lục Lạc không nhịn được mà kêu lên.
“A a…”
Hạ thân Úy Trì Hoạch lại càng thêm cương cứng, ôm lấy eo cô rồi dán côn thịt của mình lên.
“Hư hỏng như vậy, làm sao tôi có thể tin tưởng cô chỉ là quên mặc nội y? Ân? Nhìn иɦũ ɦσα của cô mà xem.”
Úy Trì Hoạch nâng иɦũ ɦσα cô lên, hình thành một khe rãnh ngực thật lớn, sau đó buông ra rồi lặp lại, иɦũ ɦσα cô giống như muốn tràn ra khỏi lòng bàn tay của Úy Trì Hoạch.
“Nhìn xem, côn thịt của tôi cũng cứng rồi.”
Côn thịt của anh ma xát dưới thân Tống Lục Lạc, thỉnh thoảng bắt chước động tác làm tình thọc vào rút ra. Tống Lục Lạc mơ mơ màng màng hồi phục tinh thần, áo đã bị người đàn ông này đẩy lên trước ngực, người đàn ông đang gặm cắn đầu иɦũ ɦσα cô, nhẹ nhàng thỏa mãn phát ra cảm giác kinh ngạc.
“Tao иɦũ ɦσα, đầu иɦũ ɦσα của em cứng quá, thật muốn cắm vào em, tên của em là gì?”
Đầu óc của Tống Lục Lạc trống rỗng.
“A…Tống Lục Lạc…”
Cô thở hổn hển nói tên mình ra.
“Lục Lạc? Tên hay….Tôi muốn đeo cho em một cái lục lạc, khiến em chỉ thuộc về riêng tôi.”
Người đàn ông thô bạo cởi quần của cô ra, phát hiện dưới thân cô mặc một chiếc qυầи ɭót màu đen chữ T thì bất giác khó chịu, anh kéo qυầи ɭót chữ T lên trêи.
“Còn nói em không có ý quyến rũ đàn ông, cư nhiên còn mặc qυầи ɭót ren chữ T, em có bao nhiêu hư hỏng? Ân? Mặc như vậy là muốn bị làm gì?”
Anh hung hăng kéo qυầи ɭót chữ T lên dán sát nộn huyệt của Tống Lục Lạc, lớp vải đã bị ɖâʍ thủy của cô tràn ra thấm ướt.
“Không phải….A a….Nga….Đau quá… Đừng kéo, cầu xin anh.”
Tiếng rêи rỉ yêu kiều của cô đứt quãng.
“Chảy nhiều nước như vậy? Em cũng thật là hư hỏng, bị cưỡng gian lại có thể chảy nhiều nước như vậy? Có phải là ai làm em cũng đều sẽ như vậy?”
Thấy ɖâʍ thủy cuồn cuộn không ngừng chảy ra, Úy Trì Hoạch thầm than cô quá mẫn cảm, đồng thời nghĩ đến chuyện ai làm cô cũng sẽ chảy nhiều nước như vậy thì bất giác cảm thấy tức giận, càng nghĩ càng sinh khí, anh kéo qυầи ɭót của cô xuống một chút, ánh mắt thâm trầm nhìn chằm chằm vào tao huyệt, thật đẹp, âm mao thưa thớt có trình tự, cư nhiên bên trong là màu hồng phấn, cánh hoa ướt át, ɖâʍ thủy càng lúc càng nhiều, vừa màu mỡ lại vừa đẹp. Vươn tay tách cánh hoa của cô ra, cắm một ngón tay vào, thật chặt, Úy Trì Hoạch nhanh chóng dùng ngón tay thọc vào rút ra, nộn huyệt phát ra thanh âm phụt phụt, thật ɖâʍ đãng.
“A a a a a….Ân a….Nga…Không cần, đừng như vậy…”
Tống Lục Lạc bị cắm đến phát đau, nộn huyệt co rút gấp gáp, cắn lấy ngón tay của anh.
“Thật đúng là danh khí, còn biết cắn người. Em kêu lớn tiếng như vậy không sợ người khác phát hiện sao? Tao hóa?”
Úy Trì Hoạch cũng không bởi vì cô xin tha mà dừng động tác, nghe thấy cô kêu lên thì ngón tay càng dùng sức cắm vào, ngón tay đi vào càng sâu hơn. Tống Lục Lạc nghe lời anh nói mới ý thức được mình đang ở trong WC, hơn nữa còn bị nam sinh vừa chuyển tới cưỡng gian, đột ngột tỉnh lại nên giãy giụa muốn thoát ra.
“Muốn chạy?”
Úy Trì Hoạch vung tay bế Tống Lục Lạc lên rồi tự mình ngồi trêи bồn cầu, sau đó ôm cô vào trong ngực, hạ thể cô vừa vặn ngồi ngay trêи côn thịt của anh. Úy Trì Hoạch thuận tay cởi áo của cô ra, cả người cô hiện tại trơn bóng ngồi ở trêи người anh, không phải, bên dưới còn có qυầи ɭót ren chữ T màu đen.
Chỉ thấy ʍôиɠ của cô ngồi ngay trêи côn thịt của Úy Trì Hoạch, cô chỉ còn mỗi chiếc qυầи ɭót mà Úy Trì Hoạch vẫn còn nguyên quần áo trêи người. Miên nhũ đầy đặn cao vút cúp 36E bị hai bàn tay anh xoa nắn thành đủ hình dạng, bụng nhỏ bằng phẳng, eo thon như rắn nước, mỹ lệ động lòng người, nộn huyệt giữa hai chân tiết ra ɖâʍ thủy làm ướt quần Úy Trì Hoạch, côn thịt đã sớm cương cứng của anh làm đũng quần phình cao lên.
“Dáng người hoàn mỹ như vậy, vì sao muốn che giấu? Tao hóa.”
Úy Trì Hoạch hôn lên phần lưng tuyết trắng của cô, xoa nắn nhũ thịt no đủ, không đợi cô trả lời.
“Che giấu cũng thật tốt, tôi sợ người đàn ông nào thấy cũng đều muốn làm chết tiểu tao hóa như em.”
Quay đầu Tống Lục Lạc lại, anh mạnh mẽ hôn lên môi cô, sau đó vươn đầu lưỡi mút lưỡi nhỏ của cô vào rồi truyền ra hơi thở thỏa mãn.
“Thật muốn làm em, đâm thọc tiểu huyệt, làm иɦũ ɦσα của em, còn thêm cả cái miệng nhỏ này.”
Tống Lục Lạc nghe anh nói ɖâʍ ngôn lãng ngữ, tao huyệt càng chảy thêm nhiều ɖâʍ thủy. Trong đầu cô không ngừng suy nghĩ, cái người lạnh nhạt này lúc nãy ở trong phòng học còn lười nói chuyện, sao bây giờ lại trở thành biến thái và còn nói ra những lời ɖâʍ đãng như vậy cơ chứ?
“Anh chờ không kịp, Tiểu Lục Lạc, côn thịt cứng quá, bởi vì em mà căng đau.”
Úy Trì Hoạch xoay người Tống Lục Lạc lại, sau đó nhanh chóng kéo khóa kéo xuống, cởi qυầи ɭót, côn thịt thẳng đứng nhảy ra. Côn thịt thật lớn, giống như cánh tay trẻ con vậy, thật đáng sợ. Cô giãy giụa muốn chạy trốn.
“A a a…Không cần…Tha cho tôi đi, được không, tôi sẽ xem như không có chuyện gì xảy ra.”
Tống Lục Lạc đau khổ cầu xin, anh làm như mắt điếc tai ngơ, để côn thịt nhắm ngay tiểu huyệt của cô xong hung hăng cắm vào.
“A a a…” Hai người đồng thời than nhẹ, một tiếng là thoải mái, một tiếng là đau đớn.
“Thật chặt, em thật chặt, thật nóng quá….Kẹp anh thật sướиɠ.”
Úy Trì Hoạch thở dài nói, thật đúng là cực phẩm, tầng tầng lớp lớp thịt mềm mút lấy côn thịt, tựa như không cho anh rút ra.
“A a….Đau quá….Không cần, đừng cắm vào nữa!! Anh mau đi ra ngoài, đi ra ngoài a!!”
“Bảo bối, nhịn một chút, thả lỏng, để anh cắm vào.”
Úy Trì Hoạch chờ đợi Tống Lục Lạc thích ứng, sau đó bắt đầu chậm rãi thọc vào rút ra trong nộn huyệt, anh ôm chặt lấy cô.
“A a a…Không cần….Thật thoải mái….Thật sướиɠ….Ân nga..”
Cô sung sướиɠ kêu lên.
“Tiểu tao hóa, nhanh như vậy liền có khoái cảm? Đúng là thân thể mẫn cảm.”
Úy Trì Hoạch vuốt ve đôi tay đang vịn chặt lấy anh, ngồi làm như vậy khiến cô thoải mái mà kêu lên.
“Nhỏ tiếng thôi bảo bối, em muốn tất cả mọi người đều biết sao? Mau kêu ông xã đi.”
Úy Trì Hoạch mị hoặc ra lệnh cho cô.
“A a a…Ông xã….Ông xã, thật sướиɠ, thật thoải mái….”
Tống Lục Lạc rêи rỉ đứt quãng, liên tục nuốt nước miếng xuống.
“Tiểu tao hóa, có thích bị ông xã làm hay không?”
“Thích, thích bị ông xã làm.”
“Có phải rất sướиɠ hay không tiểu mẫu cẩu?”
“Thật sướиɠ….A a thật sướиɠ….Em là tiểu mẫu cẩu.”
“Muốn cả đời bị anh làm hay không tiểu mẫu cẩu?”
Côn thịt Úy Trì Hoạch thọc vào rút ra càng lúc càng nhanh, ɖâʍ thủy bên trong tiểu huyệt nhanh chóng chảy ra thật nhiều.
“A….Từ bỏ….Muốn tè ra rồi….Không cần như vậy….Thật sướиɠ….” Vẻ mặt Tống Lục Lạc hiện rõ cô đang chìm đắm trong ɖu͙ƈ vọng, hai mắt mê ly.
“Không phải nước tiểu, bắn ra đi, bắn ra cho anh xem.”
Vừa dứt lời thì liền thấy bên trong nộn huyệt của cô phun ra thật nhiều ɖâʍ thủy.
“Thật hư hỏng, ngồi làm mà cũng có thể làm em đến cao trào, thật nhiều nước, phun hết lên cửa đi, em sướиɠ còn anh thì chưa.”
Nói xong, anh bế cô tới trước cửa WC. Làm cô nhếch cái ʍôиɠ lên, côn thịt từ phía sau cắm vào bên trong nộn huyệt, sau đó bắt đầu nhanh chóng ra vào. Hai bàn tay to duỗi đến phía trước, đùa bỡn nhũ thịt, một chút vẫn không chịu buông tha cho cô.
“A a a a a….Từ bỏ….Từ bỏ a a, chậm một chút.” Tống Lục Lạc xin tha.
“Kêu ông xã.” Úy Trì Hoạch lạnh lùng nói.
“Ông xã…A…Nga…Ông xã.”
“Bị ông xã cắm vào em sung sướиɠ sao? Tiểu mẫu cẩu?”
“Ông xã cắm Lục Lạc thật sướиɠ….Từ bỏ…Tha cho em.”
Úy Trì Hoạch nghe được câu trả lời vừa lòng, bàn tay to đánh lên ʍôиɠ nhỏ của cô, côn thịt hung hăng cắm vào rút ra mấy trăm cái, cuối cùng cũng đến đỉnh điểm cao trào. Anh rút côn thịt ra, toàn bộ tϊиɦ ɖϊƈh͙ đều bắn lên trêи ʍôиɠ nhỏ của cô, ánh mắt hiện rõ vài tia hưởng thụ.
Tống Lục Lạc cao trào xong thì toàn thân vô lực, tùy ý để Úy Trì Hoạch lấy qυầи ɭót lau sạch sẽ hạ thể cho cô, sau đó anh còn bỏ qυầи ɭót của cô vào bên trong túi tiền của mình.
“Em là của anh.”
“….”
Cô không nói gì, cảm thấy ủy khuất nhưng lại càng hận chính mình, một khi bị cắm thì… Liền không phân biệt được đông tây nam bắc, bị người bán mà còn không biết.
Tháo mắt kính của cô xuống, nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của cô, anh nói: “Em tựa hồ có rất nhiều bí mật, Tiểu Lục Lạc của anh.”
“Không có….”
Tống Lục Lạc cúi đầu, nhìn không ra biểu tình gì trêи mặt cô. Bí mật chung quy cũng sẽ bị người khác phát hiện.
“Phải không?”
Úy Trì Hoạch thực thích xoa nắn nhũ thịt của cô, anh vừa nói vừa xoa nắn nhũ thịt.
“Em thật hư hỏng, không mặc nội y lại còn mặc qυầи ɭót chữ T ɖâʍ đãng, cố ý giả xấu xí, ăn mặc quần áo rộng dài, che dấu mỹ mạo cùng dáng người của mình. Vì cái gì?”
“Tha cho tôi đi, sự việc hôm nay tôi sẽ xem như chưa từng xảy ra.” Cô vẫn cúi đầu như cũ.
“Lần đầu tiên của em là cho ai?”
Úy Trì Hoạch ngả ngớn nói, lòng bàn tay run nhè nhẹ.
“Chuyện này anh không cần biết.”
Nói xong, cô cầm lấy cặp sách của mình chạy ra khỏi WC. Úy Trì Hoạch nắm chặt bàn tay. Chết tiệt, anh thật sự để ý việc đó sao? Tuy rằng không phải xử nữ nhưng anh vẫn hi vọng cô chỉ là của anh. Càng thêm để ý đến chuyện vì sao cô lại che giấu bản thân như vậy.
“KO, giúp tôi điều tra một người, sinh viên năm hai đại học Thiển Xuyên – tên Tống Lục Lạc, càng chi tiết càng tốt, nhanh lên.” Úy Trì Hoạch lấy di động ra rồi gọi đi.
“Dạ, thiếu gia.”
—–
Giải đáp thắc mắc cho mọi người, bộ này team đã edit chương 1 lâu rất lâu rồi, khoảng 4-5 tháng trước nhưng vì bận ôn thi chuyển cấp nên mới tạm gác lại, sau đó khi trở về làm việc thì lại phát hiện có bạn đã edit bộ này với cái tên khác là Tôi là Linh Đương, thế cho nên team đã quyết định drop. Nhưng dạo gần đây, có rất nhiều bạn vào ib mong team edit tiếp, hơn nữa, team thấy bạn bên kia đã ngừng edit rồi nên mới bắt tay edit lại :> Nếu mọi người cảm thấy không ổn thì team sẽ không edit nữa ạ :>
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!