Lúc Này Đúng Khi Đó Sai - Chương 37-2: Như là tình yêu (1) (2)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
40


Lúc Này Đúng Khi Đó Sai


Chương 37-2: Như là tình yêu (1) (2)


Từng trang lại từng trang nhật ký tiếp theo được cơn gió thổi qua….

Ngày 30 tháng 6:

Liên Gia Chú nói đúng, mình đúng là đồ ngốc như heo, không chỉ ngốc mà còn cẩn thận quá mức, một kẻ đáng thương cẩm thận mà mẫn cảm lại còn tự ti nữa.

Trước khi mình chưa tới nước Pháp Jenena đã biết Liên Gia Chú rồi, qua báo chí mình đã tìm được thông báo cáo phó của Sarah.

Chú Noah nói cho mình biết chuyện Liên Gia Chú cùng biểu diễn với nghệ sĩ đường phố ở tàu điện ngầm đã tiếp diễn mấy năm rồi, anh ấy vẫn luôn dùng cách này để cho mọi người quan tâm nhiều hơn tới nghệ sĩ đường phố.

Vì vậy những chuyện này là trùng hợp sao?

Nghe xong lời tôi nói, chú Noah nói với tôi “Ai nói là trùng hợp, nói không chừng đó là duyên phận đấy”.

Duyên phận? Cũng không biết tại sao câu nói này cứ quanh quẩn mãi trong đầu của mình, càng không muốn nghĩ thì lòng lại càng nghĩ tới, càng nghĩ thì lòng lại càng muộn phiền.

Tony, làm sao đây, tao phải làm sao bây giờ?

Có lẽ từ nay về sau Liên Gia Chú sẽ không bao giờ tới nhấn chuông cửa nhà mình nữa rồi?

Thực ra như vậy cũng không sao, tao và anh ấy đã định trước là người của hai thế giới, nhưng hình như tao nợ anh ấy một lời xin lỗi. Tony, mày nói xem, tao có cần gọi một cuộc điện thoại cho anh ấy nói lời xin lỗi với anh ấy hay không.

Ngày 3 tháng 7:

Hôm nay mình đã nhìn thấy Liên Gia Chú, nhưng mà là nhìn thấy trên tivi, không chỉ nhìn thấy Liên Gia Chú mình còn nhìn thấy cả Lâm Phức Trăn.

Trong bữa tiệc cháo đón đại sứ Trung Quốc của chính phủ Paris, anh ấy và cô ấy sánh vai đứng cùng nhau.

Tin chắc là tất cả những người nhìn thấy cảnh này trong lòng đều cảm nhận giống y như mình: Họ thật là xứng đôi.

Màn hình tivi từ từ chuyển tới trên người người phụ nữ Phương Đông mặc bộ trang phục chuyên nghiệp màu đen, mang hoa tai trân châu, đó là đại sứ Trung Quốc, cũng là…

Cũng là người vợ trước của chú Lâm.

Du học sinh Trung Quốc làm thêm cùng mình tại nhà hàng Trung Quốc cũng đang nhìn cảnh này trên màn hình tivi.

Khi nói tới đại sứ Trung Quốc giọng điệu của cô ấy sùng bái, cô ấy còn nói Lâm Phức Trăn là cô gái mà cô ấy hâm mộ nhất trong lòng, mẹ có năng lực, thân thế của bạn trai thì không thể chê vào đâu được.

“Mối quan hệ của họ không phải là bạn trai bạn gái”. Mình buột miệng nói ra.

Giọng của mình làm bà chủ đang tính tiền cũng phải nhìn qua, mình cũng không phải giải thích với họ, mấy ngày nay mình đã xem gần hết các chương trình liên quan tới Liên Gia Chú và Lâm Phức Trăn đồng ý phỏng vấn cùng nhau trước đây rồi, hai người này đã nhiều lần nhấn mạnh, mối quan hệ của họ chỉ là bạn tốt của nhau.

Ánh mắt của bà chủ làm mình ý thức được, có lẽ nhìn mình giống như mấy cô nàng si mê Liên Gia Chú ở trên đường, không thể chấp nhận sự thực là người tình trong mộng đã có người yêu.

Thế là mình nói “Tôi biết Lâm Phức Trăn”.

Lời này làm cho hai người kia trở nên hứng thú, họ hỏi có phải mình và Lâm Phức Trăn có mối quan hệ thân thích hay không.

“Không phải, trước đây mẹ mình từng dạy thêm tiếng Hoa cho cô ấy”. Mình không thể không thêm vào một lời nói đối sau sự thực này. “Bây giờ họ vẫn còn giữ liên lạc với nhau, mối quan hệ của Lâm Phức Trăn và Liên Gia Chú chỉ là bạn tốt”.

Mối quan hệ của Lâm Phức Trăn và Liên Gia Chú chỉ là bạn tối, đây là sự thật.

Nhưng nguyên nhân phía sau việc tại sao lại phải thay họ giải thích thì không thể biết được.

Ngày 5 tháng 7:

Liên tiếp hai ngày mình vẫn luôn nhìn thấy bóng dáng của đại sứ Trung Quốc viếng thăm nước Pháp trên tivi.

Là đại sứ Trung Quốc có địa vị vô cùng quan trọng trước chuyến viếng thăm nước Pháp, am hiểu sâu sắc về Pháp.

Phía bên Pháp bố trí hành trình của đại sứ Trung Quốc được mọi người bàn tán say sưa: Từ thời điểm chiếc xe có tên của Đại sứ Trung Quốc, tới tới việc được mời ăn tối cùng nhà lãnh đạo nước Pháp tại cung điện Elysee, tới việc cùng bộ trưởng du lịch tham quan cung điện Vec-Xay, tới việc cùng du học sinh người hoa đi dang hoa tại công viên Dora, vân vân….

Trong hành trình bảy ngày viếng thăm nước Pháp của đại sứ Trung Quốc thì có một ngày để dành cho thời gian cá nhân, đối với bối trí ngày này đại sứ Trung Quốc giữ im lặng không đề cập tới.

Nhưng một quan chức chính phủ không muốn tiết lộ danh tính tiết lộ rằng, đại sứ Trung Quốc sẽ dành cả này này ở Provence, địa điểm là ở trang viên rượu Liên Gia, người đứng đầu Liên Gia, Liên Chiêu Thành hai ngày trước đã tới trang viên rượu.

Trang viên rượu của Liên Gia được xây lại từ một tu viện, sản nghiệp thuộc di sản văn hóa, một khi trang viên rượu muốn tổ chức bữa tiệc quy mô lớn thì cần phải đăng ký với chính quyền địa phương, điều này cũng làm cho hành trình cá nhân của đại sứ Trung Quốc bị tiết lộ.

Quy tắc này được đồn tới miệng giới truyền thông thì biến thành “Rõ ràng người hai nhà đang bàn bạc quyết định quan trọng”.

Tương tự như “Hôm nay tôi đã gặp được Yann và Vianne tại Provence, nhìn họ rất xứng đôi”, giọng điệu này gần đây xuất hiện liêp tiếp ở trên tài khoản cá nhân trên trang web của trường.

Những lời đồn này như thật lại như giả làm cho lòng mình buồn phiền khó chịu.

Làm mình càng buồn bực mất tập trung hơn còn có một chuyện: Có cần gọi điện thoại xin lỗi Liên Gia Chú không.

Hôm qua, từ bà chủ nhà mình biết được một chuyện, thời điểm mình không có mặt có mấy công nhân đã lắp đặt hệ thống tự động báo động ở phòng mình, địa chỉ phòng trọ của mình ở đây chỉ có Liên Gia Chú biết thôi.

Ngày mai chính là thời gian Tony đi tiêm phòng.

Nếu không thì ngày mai tao sẽ gọi điện cho Liên Gia Chú nha?

***

Đi qua cánh cửa hình vòm tô hoa văn tinh xảo, Lâm Phức Trăn đã nhìn thấy Lan Tú Cẩm đứng bên cửa sổ.

Lâm Phức Trăn vẫn luôn rất sợ nhìn thấy hình bóng Lan Tú Cẩm một mình đứng trước cửa sổ, cảnh vật ngoài cửa sổ càng náo nhiệt phồn hoa, thì lòng cô lại càng trở nên hoang mang.

Loại hoang mang đó bắt nguồn từ nhiều năm nào đó, tháng nào đó, ngày nào đó “Ba ơi, ba nói tại sao mẹ lại không thể như cô giáo Thu vậy”. “Ba ơi, con đoán ba muốn ăn bánh quy cô giáo Thu làm, ba bảo cô giáo Thu tới đây một chuyến có được không”. “Ba ơi, con thấy chiếc váy cô giáo Thu mặc hôm nay rất đẹp, mẹ mặc cứ như giáo viên già ấy”. Những lời bàn luận như thế giống như chất chứa sự trả thù vậy.

Có phải là, rất nhiều lời này bất tri bất giác đã có tác dụng, đẩy Lâm Mặc tới với Thu Linh Lung.

Ở hội trường buổi tiệc tối nay không ít người, buổi tiệc còn đặc biệt sắp xếp mời tới nhiều nghệ nhân dân gian.

Màn biểu diễn chủ chốt là tay đàn Mandoline, tiếng đàn Mandoline giỏi nhất đại biểu cho tình cảm nước Pháp phối hợp với hương hoa ngọt ngào mà u buồn giữa đêm mùa hạ, làm những khách mời tới tham gia buổi tiệc chìm đắm trong đó.

Cũng có một số người tự do ở trong phạm vi ngọt ngào mà u buồn này, trong đó có một vị khách mời vô cùng cao quý của chủ nhân trang trại rượu đêm nay.

Tửu trang nằm ở giữa sườn núi, cách xa thành phố, không khí càng trở nên trong lành, những giọt sương càng nặng trĩu.

Sương và mây mù khiến cho người phụ nữ đứng trước cửa sổ giống như một bức tượng cổ xưa.

Sau lưng pho tượng đó có một bóng dáng đang chờ đợi, chờ đợi pho tượng khi nào phong ấn, trải qua mấy tiếng đồng hồ mái tóc quăn dài đã phủ một lớp sương mỏng ẩm ướt, pho tượng đó vẫn không nhúc nhích.

Thầm thở dài một tiếng, Lâm Phức Trăn vừa định xoay người.

“Lâm Phức Trăn”.

Bị bắt được rồi, vuốt vuốt mặt, kéo làn váy lên, bước chân nhẹ nhàng.

Bóng người bên cửa sổ đã biến thành hai.

Gọi một tiếng mẹ, thêm vẻ mặt ngoan ngoãn, dưới cái nhìn chăm chú của Lan Tú Cẩm Lâm Phức Trăn xoay một vòng, đứng lại, lại vuốt mái tóc, cười ngọt ngào, không thể chờ đợi được mà hỏi dò: “Có trở nên xinh đẹp không?”

Lan Tú Cẩm đưa tay chạm vào mái tóc quăn buông trước ngực cô, nở nụ cười, nói: Đẹp, càng ngày càng giống bà ngoại con.

Lan Dora là mỹ nhân, không sai. Nhưng nhắc tới bà đại đa số mọi người đều nói đó là đại mỹ nhân chính nghĩa anh hùng.

“Không, mẹ ơi, con không muốn cái gì mà chính nghĩa anh hùng, nếu như chính nghĩa anh hùng đổi thành xinh đẹp quyến rũ có lẽ sẽ tốt hơn một chút, tới lúc ngoắc đầu ngón tay liền làm cho đám đàn ông thần hồn điên đảo, cho họ chút ngọt ngào sau đó thì bỏ rơi họ”. Lời này nói tới ngây thơ thẳng thắn.

“Nói gì vậy chứ?” Giọng điệu mang theo ý trắch mắng.

“Đây là con đang bắt chước theo Scarlett O”Hara, không thấy mái tóc uốn gợn sóng rất giống cô ấy sao?” Cô than vãn, tháo mắt kính trên mặt Lan Tú Cẩm xuống, đeo kính lên mặt mình, nheo mắt lại. “Mẹ ơi, mẹ như vậy nhìn đẹp hơn nhều, nếu như xõa mái tóc xuống nữa, đi chen chúc ở tàu điện ngầm gì đó thì con đảm bảo mỗi lần đều có đàn ông tới bắt chuyện với mẹ đấy”.

Quả nhiên chen chân trong giới chính trị, hàng loạt lời khen ngợi đều như đá ném xuống biển.

Đẩy gọng kính rơi trên sống mũi, kéo dài giọng: “Mẹ ơi, quả thực là đã hơn một năm mẹ chưa gặp con rồi, có thể đừng bày ra bộ dạng mọi lúc mọi nơi đều như ở trên hội nghị bàn tròn, đàm phán sáu phương được không, con…”

“Lâm Phức Trăn”.

Shit!. Thầm mắng một câu trong lòng, lại nữa rồi!

Phu nhân này nếu như còn tiếp tục như vậy cô cũng không có hứng thú nghĩ cách thế nào để làm cho bầu không khí thoải mái hơn được nữa, phải biết là họ đã gần 500 ngày rồi chưa gặp nhau, có thể không xa lạ được không.

Được rồi, được rồi, chỉ có thể đổi sách lược thôi.

“Này, trả lại cho mẹ đấy, xấu chết đi được”. Nhìn như có chút buồn bực đem mắt kính trả lại cho bà ấy, kéo làn váy lên, làm bộ như sắp rời đi.

“Phức Trăn”. Giọng nói dịu dàng hơn.

Xem ra chút buồn bực này đã đạt được hiệu quả rồi, hơn nữa rất hiếm khi thấy không gọi cả tên lẫn họ của cô, nói thật ra thì trong lòng Lâm Phức Trăn rất ghét cái họ kia.

Miễn cưỡng dừng bước lại.

Lan Tú Cẩm để cho mặt cô quay ra ngoài cửa sổ, hỏi một câu thế này: “Thích anh họ hay thích em họ?”

Tối nay Liên Thánh Diệu cũng tới, Lâm Phức Trăn đã gọi điện thoại bảo anh ta tới, Liên Gia Chú xuất hiện là để trình diễn giúp vui cho khách mời.

Liên Thánh Diệu tới, Liên Gia Chú cũng tới.

Lúc cô rời khỏi hội trường buổi tiệc, cặp anh em họ này xem ra trò chuyện với nhau thật vui vẻ.

Đặt tay lên khung cửa sổ, nói: Mẹ, câu này ông của Gia Chú trong bữa tối đã hỏi qua rồi, khi đó mẹ cũng ở đây, mẹ cũng đã nghe thấy đáp án của con.

Lúc ấy dùng bữa tối, ông lão kia đã dùng giọng điệu kể chuyện cười nói hai thanh niên xuất sắc nhất đời thứ ba của Liên Gia để cho cô chọn lựa.

Khi đó cô đã trả lời thế nào?

Ừm, câu trả lời khi đó rất yểu điệu thục nữ, giọng cực kỳ chân thành: “Thánh Diệu là anh trai cũng giống như bạn, Gia Chú là bạn có thể cùng chơi game suốt đêm”.

Vị Quan đặc phái này đúng là một người hay quên.

Cô vờ tức giận nói: “Nếu như mẹ quên rồi thì con không ngại trả lời mẹ thêm một lần nữa”.

“Lâm Phức Trăn, tình cảm quý ở sự chân thành, mẹ sợ con…”

“Mẹ”. Cô xoay người ôm lấy người phụ nữ cũng không hiểu được làm sao để ở chung với con gái của mình. “Chuyện tình cảm không ai chắc chắn được, nói không chừng ngày mai con yêu một trong hai người đó, tới lúc đó mẹ có ủng hộ con không?”

Bàn tay có thể nháy mắt có thể bẻ gãy cây bút máy của quan chức nước Mỹ tặng chậm rãi đặt phía sau cô: “Đương nhiên”.

***

12 giờ đêm, không quá một giây, cũng không kém một khắc, đứa trẻ nhỏ nhất đời thứ ba của Liên Gia đã thay mặt ông nội tuyên bố kết thúc buổi tiệc.

Dưới sự hướng dẫn của người làm khách mời đi tới phòng nghỉ của họ, nghệ sĩ dân gian cầm thù lao của họ cùng vật lưu niệm được xe chuyên dụng đưa về khách sạn.

Chủ nhân của tửu trang bởi vì quá chén tới mức đường cũng đi không nổi chỉ có thể rời đi dưới sự giúp đỡ của quản gia, trước khi rời đi còn không quên nháy mắt vợ tương lai được chọn của cháu nội.

Cháu dâu tương lại được chọn đáp lại nụ cười ngọt ngào.

Đứa trẻ ít tuổi nhất đời thứ ba của Liên Gia rời khỏi hội trường bữa tiệc trễ nhất, tối nay biển diễn giúp vui cho khách quý của bữa tiệc có hai người là bạn của anh, vì ngày mai còn phải bắt chuyến bay chỉ có thể bất đắc dĩ cáo từ.

Tiễn bạn đi rồi anh quay lại phòng của mình.

Mở cửa phòng bất ngờ nhìn thấy cô gái trẻ có mái tóc dài tới eo, tựa nửa người trên giường của anh, một nửa làn váy theo mép giường buông xuuống thảm trải sàn, môi đỏ mắt long lanh, trong tay còn cầm phân nửa ly rượu đỏ.

Nửa ly rượu đỏ theo chuyển động của cổ tay, chiếc lắc tay mà chủ nhân của trang viên rượu tặng cho cô theo sự chuyển động của cổ tay như ánh trăng soi bóng trên mặt sông, loang lổ.

Hành vi của cô gái trẻ đã phạm vào điều tối kỵ của chủ phòng, anh không cách nào tha thứ cho việc có người uống rượu trên giường của anh.

Đoạt lấy ly rượu của cô.

Đặt ly rượu sang một bên, gương mặt lạnh lùng, đứng ở trước giường bắt đầu cởi nút áo sơ mi.

Cho dù cửa sổ của căn phòng đã được khép chặt, nhưng mùi oải hương kéo dài mấy cây số ở bên ngoài trang viên rượu vẫn vượt qua bước tường thành lọt vào vùng đất đã tồn tại mấy thế kỷ.

Trong từng làn hương hoa oải hương thân hình cô gái trẻ giống như con rắn quấn tới.

Trái ngược với khuôn mặt ngây thơ của cô gái trẻ là giọng nói của cô, gợi cảm mê hoặc: “Gia Chú, mình cũng chưa tắm, có muốn tắm chung không?”

MM

Hết chương 37!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN