Lúc Này Đúng Khi Đó Sai
Chương 37: Như là Tình yêu (1)
Gió đêm từng cơn lại từng cơn đi theo luồng không khí hoặc dài hoặc ngắn, cơn ngắn vừa hình thành đã bị chặn đứng lại, chỉ có thể thở dài nắm chặt tay tiếc nuối nhìn chiếc chuông gió dưới mái hiên nhà ai, cơn dài thì kéo dài không dứt, từ dải ngân hà đi thẳng xuống, xuyên qua lớp sương mù rơi vào tinh cầu màu xanh lam, giang rộng đôi cánh, tạo thành một luồng từ trên đại dương mênh mông bay về phía phố lớn ngõ nhỏ, bay về phía từng căn nhà.
Gió nổi lên rồi, người mẹ rì rầm nói, con của bà ấy thích đá chăn ra, kéo một góc chăn phủ trên người đứa trẻ, ôm đứa trẻ vào lòng.
Khung cảnh này khiến cho nàng gió đang trốn ngoài cửa sổ nhìn trộm giang đôi cánh lên che kín lại, một chút xíu thôi là nhất định sẽ rời khỏi cửa sổ.
Vừa ra đường lớn, nàng gió liền giang rộng đôi cánh, nàng đã kìm nén hết sức rồi, đôi cánh lướt qua quần áo phơi trên ban công của một gia đình khác, quần áo phấp phới theo hướng của cơn gió, như cánh buồm giương cánh ngoài biển khơi.
Ra khỏi đường lớn chính là con ngõ nhỏ, ngõ nhỏ có một gia đình không đóng cửa sổ, đúng là người cẩu thả mà, phải biết là an ninh trật tự khu này rất tệ chứ.
Từ trong cánh cửa mở hắt ra tia sáng ấm áp, nàng gió lặng lẽ di chuyển tới khung cửa sổ ấy, mũi chân dừng lại trên đám cây lá xanh trồng trên bệ cửa sổ.
Cùng với không gian sơ sài, một bức bình phong ngăn chiếc giường và bàn học làm hai không gian, một cô gái đang nằm nhoài trên bàn sách ngủ say như chết, trên bàn sách chất đầy sổ ghi chép, trong tay cô gái vẫn còn đang cầm cây bút.
Ở gần tay cô gái nhất là một cuốn sổ ghi chép có bìa màu xanh lam, cuốn sổ ghi chép được mở ra một chút, trên trang giấy bị mở ra là từng hàng chữ viết ngay ngắn gọn gàng, nét chữ thanh tú ghi nhiều ngày tháng trên đó.
Có lẽ đây chính là nhật ký mà con người thường nói sao.
Giương đôi cánh lên để cho đôi cánh giang rộng ra, thân thể lao về phía ánh đèn.
_________
Ngày 12 tháng 6:
Chuyện cách đây ba ngày, mình lại được gặp Liên Gia Chú lần nữa.
Lần ngày xuất hiện cùng Liên Gia Chú ngoài người tài xế biết võ Karatedo của anh ấy ra còn có một người xưng là Luật sư.
Chuyện hoang đường như thừa hưởng một chú chó thỉnh thoảng mình cũng nghe được từ mấy tin đồn, mình không nghĩ tới chuyện này lại xảy ra với mình.
Sarah đã mất, mà mình là người thừa kế tài sản Sarah chỉ định, mình được thừa kế một căn nhà tại thành phố Nice và một con chó của Sarah.
Còn chưa phục hồi tinh thần khỏi bản di chúc kia tài xế của Liên Gia Chú đã đem Tony giao tới tay mình.
Ba người này từ lúc tới ấn chuông cửa nhà mình cho tới lúc đọc xong di chúc, tới lúc rời đi thì cũng chỉ trong vòng có mấy phút, người xưng là luật sư truyền đạt lại với mình, có thể cho mình 24 giờ đồng hồ để suy nghĩ xem có nhận hay từ bỏ tài sản thừa kế.
Liên Gia Chú thì lại nói với mình, có thể mang căn nhà cũ của Sarah tặng cho chính quyền địa phương với danh nghĩa cá nhân, như vậy thì có thể cầm vào trong tay 25 ngàn Euro tiền thưởng của chính phủ.
“Chi phí nuôi một con chó không nhiều, cô có thể cầm số tiền thưởng đi thuê một căn phòng an toàn, thoải mái hơn, số tiền còn lại thì mua thêm mấy bộ quần áo cho ra dáng để cho mình ăn mặc cho đẹp đẽ một chút, để cho cuộc sống du học của cô có thêm vài mối quan hệ với người ngoại quốc hơn”. Liên Gia Chú nói đoạn trên với giọng điệu vô cùng hợp lý.
Câu nói ấy làm cho mình muốn đem Tony nhét vào lòng cái tên vẫn luôn mồm nói ghét lông động vật này.
Nhưng khi nhìn thấy Tony liên tiếp cọ đầu vào lòng mình thì mình đã bỏ ngay suy nghĩ đó, thời gian tiếp theo mình phải suy nghĩ chuyện này thật kỹ.
Đúng là thú vị. Nàng gió nghĩ.
Không cần phải đoán, Liên Gia Chú được nhắc trong đoạn nhật ký này nhất định là một chàng trai, nhất định là cái kiểu không phải oan gia thì không gặp nhau với cô gái đang ngủ say như chết kia.
Có phải hay không thì cứ xem tiếp là biết thôi.
Nhẹ nhàng thổi một cái.
Một trang mới được mở ra.
Ngày 13 tháng 6:
Mình mang chuyện này nói cho học viên trong lớp tập huấn biết, ngoài học viên tới từ Ấn Độ cảm thấy hơi kinh ngạc ra thì vẻ mặt mấy người còn lại không có chút gì kinh ngạc, học viên Nhật Bản còn nói mình đã gặp được số hưởng rồi.
Thẳng thắn mà nói thì mình không có ý niệm gì đối với căn nhà của Sarah ở Nice, hiện tại mình thấy quan trọng nhất chính là phải thuyết phục bà chủ nhà thế nào để giữ lại Tony.
Sáng sớm nay tỉnh lại, lúc nhìn thấy Tony tha thiết chờ mong mình cho nó đồ ăn lòng mình đã có đáp án rồi, giống như Liên Gia Chú nói, chi phí nuôi chó không quá lớn, với lại trong nhà sẽ có thêm âm thanh, như vậy thì sẽ không sợ hãi như vậy nữa.
Buổi chiều mình gõ cửa của bà chủ nhà, bà chủ nhà đã nói cho mình biết hôm qua có một chàng trai rất đẹp đã thuyết phục bà ấy rồi, nói như vậy thì có thể giữ lại Tony rồi.
Tin tức này làm cho lòng mình có chút hân hoan, đương nhiên mình biết anh chàng đẹp trai đã thuyết phục bà chủ nhà kia là ai. Tầm chạng vạng, tiếng gõ cửa vang lên, mở cửa ra, vị luật sư kia đứng ở cửa, cũng không biết xuất phát từ tâm tư nào, mình đã liếc nhìn ra ngoài đường, không có chiếc xe thể thao sang trọng, cũng không có người tài xế biết karatedo, lại càng không có….
Tâm tình bỗng chốc trở nên ảm đạm.
Mở ra trang nhật ký tiếp theo.
Ngày 15 tháng 6:
Mới sáng sớm, mình mở cửa ra đã nhìn thấy Liên Gia Chú.
Liên Gia Chú xuất hiện trước cửa phòng trọ của mình vào sáng nay dường như nhìn không giống mấy lần trước mà mình đã gặp, áo T-shirt tối màu, tóc tai bù xù, không phải là kiểu dáng vẻ không vướng bụi trần như khi xuất hiện trên tạp chí, không có dáng vẻ cao cao tại thượng như khi mang theo tài xế ngồi trên xe Rolls-Royce tới.
Xem ra anh ấy….
Cũng không có gì khác biệt với một chàng trai 20 tuổi là mấy.
Mình vừa mở cửa ra, anh ấy đã hung dữ nhìn Tony được mình ôm trong lòng, hung dữ hỏi nó “Có phải là mày làm, có phải là mày mật báo với bà Gorden?”
Bà Gorden chính là Sarah.
Dưới sự truy hỏi nhiều lần của mình lúc này Liên Gia Chú mới không tình nguyện nói cho mình chuyện đã xảy ra:
Trước khi Sarah mất, Liên Gia Chú đã đồng ý giúp bà ấy chăm sóc Tony, lời đáp ứng này nói ra rất thẳng thắn, nhưng Liên gia chú cũng không tính thực hiện ước hẹn này, nguyên nhân chính là “để một người ghét lông động vật nuôi chó có phải là một chuyện nực cười không?”
Thế là tối qua Liên Gia Chú đã mơ thấy Sarah.
Có tật giật mình, mới sáng vừa ra Liên Gia Chú đã xuất hiện trước cửa nhà mình, anh ấy cho là Tony đã mật báo cho nên chất lượng giất ngủ tối qua của anh ấy bị ảnh hưởng nghiêm trọng.
Nghe xong lời của Liên Gia Chú, lại nhìn quầng thâm nhàn nhạt trên viền mắt của anh ấy mình đã bật cười như điên, tiếng cười đã chọc giận Liên Gia Chú, sau khi cảnh cáo bằng lời nói không được anh ấy đã bắt đầu động thủ.
Cái tên này, sáng nay đã xém chút nữa bóp chết mình rồi.
Ngày 17 tháng 6:
Ánh đèn rực rỡ vừa lên, từ trung tâm huấn luyện trở về mình đã nhìn thấy một hình ảnh thế này.
Thấp thoáng trong con hẻm cũ, một người một chó đang cách nhau một khoảng cách rộng một mét đang cạnh tranh với nhau.
Anh ấy ở dưới ngọn đèn đường bên này, nó ở dưới ngọn đèn đường bên kia, đặt túi đồ mua ở siêu thi ở một bên, Liên Gia Chú tới để thực hiện cam kết của anh ấy, khoảnh khắc đó lòng mình rất vui.
Một người một chó kia làm cho con hẻm nhỏ vào đêm khuya này trở nên đầy sinh động, mình cười cất nhanh bước chân.
Ngày 27 tháng 6:
Rốt cuộc thoáng cái mình đã không ghi lại tâm sự tới 10 ngày rồi.
Những thay đổi xảy ra trong mười ngày ngắn ngủi này bỗng làm mình sợ hãi, mới đầu dọa mình chính là cuộc điện thoại của mẹ.
Hai ngày trước mẹ điện thoại hỏi mình, Tiểu Kiều, có phải con đang yêu không, hả?! “Mẹ à, mẹ đang nói vớ vẩn gì vậy?” Mình cười ngả người trên giường.
Ở đầu bên kia điện thoại truyền tới tiếng thở dài của mẹ “Mẹ đoán đúng rồi”. “Mẹ à, không đúng, con làm gì có thời gian mà yêu đương chứ, mẹ à mẹ không biết bây giờ con bận tới cỡ nào đâu?”. Nằm trên giường làm nũng với mẹ, “Vậy con đang bận cái gì?” Bận cái gì á? Mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà, kéo dài giọng: “Con…”
Bất ngờ tỉnh táo lại, vội vàng viện cớ với mẹ là có người tìm mình để cúp điện thoại.
Sau đó mình bắt đầu ngẩn người nhìn đôi dép lê ở cửa, đó là đôi dép lê của Liên Gia Chú. Ngày đó lúc đang lau nhà thì đúng lúc Liên Gia Chú tới, nhớ tới lúc trước đi mua sắm rút trúng phần thưởng là đôi dép nam, lấy đôi dép ra nói với Liên Gia Chú, anh phải thay nói mới có thể đi vào.
Lúc nói ra lời này mình đã bày ra điệu bộ “Tôi là chủ nhà, anh phải nghe lời của tôi”. Đôi dép lê là hàng chợ, để Tiểu Pháp đi đôi dép hàng chợ nghe thế nào cũng khó mà tưởng tượng nổi nhỉ?
Chuyện sau đó mình lại càng không thể tưởng tượng hơn, bởi vì Liên Gia Chú đã xỏ đôi dép chợ này cùng mình tắm cho Tony.
Chuyện càng khó tin hơn còn ở phía sau.
Ngày đó vừa đúng vào chủ nhật, mình đã đem mỳ ăn liền của một du học sinh Trung Quốc tặng cho mình ra, mỳ ăn liền là mang từ trong nước tới.
Siêu thị ở đây cũng có bán mỳ ăn liền nhưng mùi vị không giống trong nước, mùi vị riêng của mỳ ăn liền của người Trung Quốc đối với mình mà nói đúng là bữa tiệc lớn.
Khi tính bắt đầu ăn thì Liên Gia Chú tới.
Liên Gia Chú vừa tới đã nhăn mày, đúng rồi tên này ghét bất cứ các loại chất phụ gia nhân tạo, ở phương diện này thì mỳ ăn liền chính là thứ đứng đầu. Tên này lại quên thay dép rồi.
Liếc mắt nhìn đôi giày trên chân Liên Gia Chú, trong lòng ít nhiều có chút bất bình, giá của đôi giày đi trên chân anh ấy bằng cả nửa năm tiền học phí của một du học sinh.
Nhớ tới những thanh niên mỗi ngày phải chen chúc trên tàu điện ngầm, nhớ tới tiền thuê nahf 100 Euro một tháng của mình, mình đã ra sức trộn mỳ ă liền để mùi của nó càng nồng nặc hơn, giọng có chút hả hê: “Tây dỏm, tôi cá là anh chưa từng ăn qua mỳ ăn liền của Trung Quốc đâu?”
Liên Gia Chú bày ra bộ dạng không thèm coi lời mình ra gì.
Mình tiếp tục nói “Chỗ chúng tôi có một câu tục ngữ “Bất đáo Trường Thành phi hảo hán”, ở Trung Quốc chưa từng ăn qua mỳ ăn liền cũng tương tự như chưa leo lên Trường Thành vậy”.
Liên Gia Chú vẫn thờ ơ không chút để ý.
Mình phải dùng hết kỹ năng trên người mới làm cho Liên Gia Chú tin rằng 1,3 tỷ dân Trung Quốc ngoại trừ trẻ em ra thì ai cũng từng ăn qua mỳ ăn liền.
Rốt cuộc Liên Gia Chú cũng có chút tò mò đối với mùi vị của mỳ ăn liền.
Tên tây dỏm này mắc câu rồi, lúc vẻ mặt Liên Gia Chú buông bỏ phòng bị xuống “Được rồi, vì nể mặt cô tôi sẽ thử lĩnh giáo cái thứ kỳ lạ này”. Mình đắc ý xì xụp ăn một miếng mì.
Mình dương dương tự đắc liếm liếm môi, còn chưa hết thòm thèm, tính ăn thêm miếng thứ hai.
Thế mà tên này cũng không biết đã dùng cách gì thẳng thừng mang mỳ ăn liền biến thành tài sản của anh ấy.
Không chỉ có vậy, anh ấy còn…
Mình đơ người nhìn anh ấy, nửa ngày mới nói ra được một câu “Này, cái đó tôi đã ăn qua rồi”. Tên này không phải ghét chất phụ gia nhân tạo sao? Nhìn tên có chút tự kiêu lại thêm chút bệnh sạch sẽ, là kiểu người cùng người khác uống chung một ly nước là một điều cấm kỵ này mà xem.
Vậy sao…
Lúc đó dường như Liên Gia Chú cũng bị hành vi của mình dọa cho sợ, gác lại tất cả vội vàng rời đi, lúc rời đi bước chân rất hỗn loạn.
Nhưng bóng dáng rời đi kia…
Thế mà lại làm cho tim mình nhìn theo vừa xót thương vừa đau lòng, trong đau thương còn có chút ngọt ngào.
Mình đặt tay lên trái tim của mình, thì thầm gọi một tiếng “Liên Gia Chú”. Cảm giác xót thương và đau lòng ngày đó vẫn còn.
Sau ngày đó Liên Gia Chú không tiếp tục bấm chuông cửa nhà mình nữa.
Liếc nhìn Tony, tên nhóc này gần đây cứ ủ rũ miết, mình khẽ hỏi Tony “Có phải là bởi vì Liên Gia Chú không tới không”.
Quay đầu lại, mình nhìn thấy gương mặt của chính mình trong gương, cũng giống như Tony, khống biết lại sao lại ủ rũ mất tinh thần như vậy nữa.
Ngày 28 tháng 6:
Hôm nay xảy ra một chuyện làm mình và Liên Gia Chú đã cãi nhau.
Mỗi tháng mình đều sẽ dành ra một chút thời gian để đi gặp chú Noah, chú Noah là một nghệ sĩ đường phố thường trú ở trạm xe, ngày đó mình bị giữ ở trạm xe, chú Noah chính là người đã cho mình nước uống và bánh mỳ.
Giống như mọi khi mang trái cây tới trạm xe, mình đã nhìn thấy một người không thể ngờ tới ở trạm xe.
Người không thể ngờ tới này cùng với chú Noah ở trong một không gian chật chội biểu diễn cho hàng người đi lại, màn biểu diễn thu hút rất nhiều người, những người này thả tiền thưởng vào cái hộp của chú Noah như sắp đầy tới nơi rồi.
Mình cũng như mấy người đó đứng ở một bên xem, khoảnh khắc đó lòng mình cực kỳ bình tĩnh.
Nhìn Liên Gia Chú mặc chiếc áo sơ mi quá đỗi bình thường hoàn thành màn biểu diễn cùng chú Noah, thậm chí khi chú Noah giới thiệu mình với Liên Gia Chú thì mình đã chìa tay ra với nét mặt thân thiện.
Jenena, Tony, bây giờ là chút Noah.
Dường như người thân thiết với mình ở Pháp đều có dính líu tới Liên Gia Chú, ở một thời điểm nào đó Andrew cũng nhiều lần xuất hiện trước mặt mình.
Nói không chừng Liên Gia Chú cũng là một Andrew khác, chỉ có điều thủ đoạn của Liên Gia Chú cao tay hơn Andrew rất nhiều.
Andrew và Liên Gia Chú đều có chung người bạn, cô ấy là Lâm Phức Trăn.
Ở lối ra của trạm xe, mình đã nói với Liên Gia Chú “Liên Gia Chú, tôi chưa ngốc tới mức để cho người ta nắm mũi dắt đi đâu”.
Lai cau mày, lại cau mày rồi, mình tiếp tục nói “Nếu như anh cho tôi là kiểu con gái có thể làm cân bằng cuộc sống của các anh trong một giai đoạn nào đó vậy thì tôi từ chối. Còn nếu như đây là thủ đoạn để anh trút giận cho người bạn nào đó của anh vậy thì tôi khuyên anh thu tay lại vẫn còn kịp đó, bởi vì nó chỉ làm anh thêm lãng phí thời gian mà thôi!”
Mình cũng không biết lời này có làm cho Liên Gia Chú giận hay không, nghe nói những người như bọn họ rất coi trọng mặt mũi.
Ở lối ra của trạm xe Liên Gia Chú nói với mình.
Tôi nghĩ, tôi sẽ trở về suy nghĩ lại thật kỹ hành vi gần đây của tôi, sao tôi lại có thể cùng một người như cô sống dưới cùng một mái hiên không chỉ một lần, cô đúng là ngốc như heo”. “Phương Lục Kiều, không ai cười nhạo đôi giày 20 Euro kia của cô, người cười nhạo đôi giày ấy hoàn toàn là chính cô”.
Lời này đã khiến cho mình đứng ở trạm xe thật lâu.
(Còn tiếp)
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!