Lục Yêu - Chương 2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
123


Lục Yêu


Chương 2


Edit: Mạn Hồ

Khoa Kiến trúc của đại học Sùng Văn được xem là khoa có bề dày lịch sử sâu sắc nhất nên có rất nhiều lễ mừng, buổi tiệc lần này cũng vì thế mà được tổ chức long trọng.

Trong trường đã sớm đồn rằng buổi tiệc tối này có mời đoàn vũ đạo Vũ Viện biểu diễn. Đoàn vũ đạo Vũ Viện trường Kinh Châu, cái này ai cũng biết, chính là được đưa tầm mắt nhìn về phía những cô nàng chân dài eo nhỏ. Việc này đối với một đám đàn ông con trai độc thân ở Sùng Văn có sức cám dỗ quá lớn.

Đáng tiếc vị trí ngồi ở trung tâm hội trường có hạn và tiệc mừng tối nay chỉ mở trong viện Kiến trúc.

Đại đa số thành viên trong đội bóng của trường là dân thể thao, đếm tới đếm lui ở khoa kiến trúc chỉ thấy Lục Gia Hòa có triển vọng. Mọi người vì muốn hắn mua vé vào cửa tối nay, đặc biệt đến sân thể thao Tử Câm gần hội trường cùng hắn đá bóng cả buổi chiều.

Lục Gia Hòa là kẻ thanh tâm quả dục, tất nhiên việc Vũ Viện sang bên đây biểu diễn không làm hắn hứng thú. Mọi người đã sớm biết tính cách của hắn, cả ngày đau khổ năn nỉ rồi cắt đất đền tiền mới làm hắn đồng ý tới dự buổi tiệc tối hôm nay.

Trên sân khấu có biết bao cô gái xinh đẹp nhưng nửa điểm cũng không thu hút được sự chú ý của hắn. Lục Gia Hòa từ khi ngồi xuống đã duỗi thẳng chân, đầu dựa vào ghế, nhắm mắt dưỡng thần.

Ngồi không hai tiếng đồng hồ, cuối cùng hắn nhíu mày, sốt ruột chờ đợi buổi tiệc kết thúc.

“Lục ca, buổi biểu diễn không hay sao…”

Lúc này trên sân khấu là một vở nhạc kịch, chỗ ngồi của bọn họ gần hàng ghế đầu, xung quanh mọi người xem có vẻ rất nghiêm túc.

Lục Gia Hòa mở điện thoại nhìn giờ, sau đó bỏ vào túi áo khoác, bớt chút thời gian liếc nhìn lên sân khấu, cuối cùng bủn xỉn mở miệng đánh giá một câu.

“Âm nhạc còn tạm, người xấu.”

Xấu ư?

Kha Dụ Sâm cơ hồ hoài nghi hai mắt mình có vấn đề, hướng tầm mắt lên sân khấu, càng nhìn lại càng cảm thấy mấy cô nàng trên kia mắt to miệng nhỏ, thực sự xinh đẹp. Ngay cả người ngoài Kha Dụ Sâm trong khoa kiến trúc này cũng còn công nhận đây là hoa khôi.

“Lục ca, anh về sau muốn cưới tiên nữ!”

“Tiên nữ tôi không cần, tôi thích là được.”

Lục Gia Hòa trả lời xong, lại nhàn nhạt nhìn lên sân khấu một chút, nhướng mày chốt một câu: “Nhưng mà tôi thích sẽ không xấu như vậy.”

Lãng phí cả một buổi tối, sự nhẫn nại của Lục Gia Hòa gần như bay hết sạch, hắn thu chân duỗi eo, nghiêng đầu lịch sự.

“Tôi buồn ngủ rồi, các cậu về sau nha.”

Thôi đi.

Đại gia mệt nhọc buồn ngủ, không quan tâm tiết mục dù hay thế nào, ai dám ngồi lại.

Mọi người đều biết Lục Gia Hòa thường vẽ tranh vào ban đêm và khăng khăng tập luyện, lúc này lãng phí thời gian giấc ngủ, hạ mình đến đây ngồi cùng bọn họ hai tiếng đồng hồ, chắc chắn đã hết chịu nổi.

Chỉ có điều đáng tiếc, nửa non buổi tối cũng chưa thể coi tiết mục của các cô nàng chân dài Vũ Viện.

Cả nhóm vừa đi vừa nói chuyện, lúc mới xuống tới bãi đỗ xe đã chạm mặt giáo viên của bộ phận tổ chức bóng đá.

“Cô giáo Hoắc…”

Mấy tên đi phía trước chột dạ cúi đầu chào hỏi, thanh âm có điểm ngượng ngùng. Cảm xúc này xuất hiện ở ngoài hội trường khoa kiến trúc, người sáng suốt đều biết đám người bọn họ đến đây để làm gì.

Sẽ không phải đi theo sau huấn luyện viên nói chuyện đó chứ…

Không biết đường mà tập luyện cho tốt, cả ngày chỉ muốn gặp mấy cô em xinh đẹp…

Vẫn là Kha Dụ Sâm phản ứng nhanh nhẹn, tiểu tử này trời sinh bộ mặt trắng trẻo được người lớn yêu quý, ngay lập tức mở mồm chào hỏi làm thân.

“Cô giáo Hoắc, thật khéo nha, không ngờ cô cũng đến dự tiệc.”

“Đúng vậy, thật khéo, nhưng tôi ở đây không phải để xem tiệc tối nay. Lãnh đạo gửi tôi tới để hỗ trợ hậu trường.” Cô giáo Hoặc cười nói.

“Kỳ thật bọn em cũng không phải cố ý tới đây xem tiệc tối. Buổi chiều khi đang chơi bóng tại sân Tử Câm thì nghe nói khoa kiến trúc của Lục ca tổ chức tiệc tối nên tiện đường ghé qua xem náo nhiệt thôi.”

Kha Dụ Sâm nhón chân, quàng tay lên vai Lục Gia Hòa: “Phải không Lục ca?”

Lục Gia Hòa giơ tay gạt tay Kha Dụ Sâm ra, gật đầu coi như chào hỏi với với giáo viên.

Cô giáo Hoắc liếc nhìn một cái đã hiểu thấu ý đồ, trước tiên gật đầu đáp lại Lục Gia Hòa xong mới nói với mọi người: “Yên tâm, tôi sẽ không cáo trạng gì cả, chỉ là có chút chuyện muốn nhờ các cậu giúp đỡ.”

“Có chuyện gì mời cô giáo cứ nói.”

“Đúng vậy, chỉ cần có khả năng, bọn em sẵn lòng giúp đỡ.”

Nói sẽ không cáo trạng, không khủng bố thêm áp lực, quả nhiên thanh âm của cả đám có lớn hơn ban đầu.

“Cũng chẳng phải chuyện lớn gì cả, bây giờ các em đi về Nam Uyển đúng không?”

“Đúng vậy, trở về ngủ.”

“Là như thế này, xe của tôi không nổ máy, trong xe còn một vũ công chân bị bong gân không thể đi lại được. Đã liên hệ với bệnh viện phía cửa Nam, các em ai có xe ngồi thoải mái thì giúp tôi đưa cô ấy đến đó.”

Lời vừa dứt, cả đám không hẹn mà cùng lặng lẽ liếc nhìn Lục Gia Hòa một cái.

Có người nuốt nước miếng, thấp giọng nói: “Cô, bọn em đến trường đều bằng xe đạp một chỗ ngồi, chuyện này…”

“Xe đạp?” Cô giáo hoài nghi nhìn xung quanh một vòng: “Lục Gia Hòa đâu?”

Lời này vừa nói ra, mọi người không khỏi hít một hơi, tâm dường như bị nhấc bổng.

Cô giáo Hoắc đúng thật là—- vô tri giả không sợ.

Quả thật xe của Lục Gia Hòa có hai chỗ ngồi nhưng tốt xấu gì cũng khó có thể ngồi lên. Lục Gia Hòa thật sự không để người khác chạm vào, đối với đồ vật hắn thích, hắn yêu quý đến mức khủng khiếp.

Lần trước cả đội tụ họp liên hoan, cái xe trọng tải lớn này phải để ở ngoài cửa hàng một lát, khi ra tới nơi thì thấy một cô gái ngồi trên xe chụp ảnh. Sắc mặt Lục Gia Hòa lập tức trầm xuống, ngay chốn đông người làm trò gọi bộ phận bảo an trực tiếp xách cô gái kia ném ra chỗ khác.

Không sai, là ném- ra- chỗ- khác!

Cô gái kia vì bị làm cho xấu hổ cực điểm mà khóc ngay tại chỗ. Lục Gia Hòa cũng không thèm liếc mắt nhìn, ngay lập tức gọi cửa hàng 4S tới kéo chiếc xe nặng nề này đi. Trong từ điển của hắn dường như không có bốn chữ “thương hoa tiếc ngọc”.

Xe để ở cửa hàng 4S hai ngày, Lục Gia Hòa tự mình dám sát nhân viên rửa sạch đến vài lần cuối cùng mới mang xe về.

Mọi người chơi với nhau cũng không tệ, thỉnh thoảng cũng có vài người trong đội đùa giỡn với Lục Gia Hòa nhưng tất cả đều biết điểm mấu chốt là đùa giỡn với hắn ở chỗ nào, cái gì có thể đùa, cái gì không thể đùa.

Chung quy Lục Gia Hòa và bọn họ không giống nhau, bất cứ kẻ nào chọc giận hắn đều không tốt.

Lục Gia Hòa đứng ở giữa, như thể không cảm nhận được tầm nhìn của mọi người, hắn đảo mắt về phía chiếc xe POLO, tay vẫn đút túi quần, biểu tình nhàn nhạt.

“Xe của em không chở được.”

Cô giáo Hoắc đang định nói tiếp thì Kha Dụ Sâm vội vàng chặn đứng câu chuyện, nói: “Cô, xe này chỉ chở bạn gái của Lục ca.”

Xe của Lục Gia Hòa chỗ ngồi không rộng mà hắn lại là người cao to, nếu một nam một nữ không quen biết cùng ngồi thì thật không hay.

Tất nhiên cô giáo Hoắc hiểu ý của Kha Dụ Sâm nhưng thứ nhất Tống Nhân bị thương nghiêm trọng, thứ hai để những học sinh này bỏ đi thì không biết phải chờ đến bao lâu mới có thể đến bệnh viện. Cô lau mồ hôi trên trán, lại nói.

“Cô gái này đêm nay vì nhảy một điệu cổ điển mà chân bị thương rất nghiêm trọng, ngay cả động còn không động được. Bằng không tôi sẽ không nhờ tới các cậu.”

Kha Dụ Sâm thầm than một tiếng, cho dù nhảy cổ điển có thật tốt, người có thật sự xinh đẹp cũng vô dụng. Lục ca cũng sẽ không đổi chủ ý bởi vì hắn cả buổi chỉ nhắm mắt dưỡng thần, căn bản không có xem…

Trong khi mọi người đang nói chuyện, Tống Nhân khập khiễng từ ghế phụ bước xuống.

“Cô giáo, cứ để bọn họ đi, em có thể ngồi xe buýt của trường mà.” Cô nói với cô giáo Hoắc. Tính tình Tống Nhân vốn là vậy, không muốn gây phiền phức cho người khác, lại càng không muốn người ta khó xử vì mình.

Thực chất cô không nghe rõ bên ngoài nói cái gì nhưng nhìn vào biểu cảm hai bên cũng đoán được đại khái.

Tống Nhân nói chuyện thực chuẩn, câu từ uyển chuyển du dương, nửa điểm không mạnh, không nhanh cũng không chậm. Thanh âm không cao, thậm chí có chút nhẹ, phảng phất như mùa xuân vào hè, lạnh lẽo rõ ràng, khiến người nghe cảm thấy cực kì dễ chịu.

Mọi người dời tầm mắt.

Tống Nhân đứng ở chỗ ngược sáng nhưng cũng không ảnh hưởng tới việc mọi người nhìn rõ bộ dáng của cô.

Dù sao khoảng cách trên sân khấu cũng khá xa song lớp trang điểm che đi phần nào vẻ đẹp tự nhiên của cô, sau khi bị lau sạch cả người đều toát lên vẻ thoải mái và năng động.

Làn da trắng, khuôn mặt nhỏ nhắn, mày liễu mắt hạnh, ánh mắt như nước hồ mùa thu tĩnh lặng, đôi môi hồng hồng như cánh tường vi.

Cô đã thay bộ trang phục biểu diễn màu xanh dương nặng nề bằng chiếc áo phông trắng rộng thùng thình, vạt áo lấp lửng ở eo phối với quần short cạp cao, mái tóc đen thẳng dài rũ xuống. Lộ ra một đoạn eo thon dường như duỗi tay có thể ôm lấy, chân trắng như tuyết thẳng tắp thon dài.

Ông trời đúng thật bất công, thích dành tất cả những gì tốt đẹp nhất cho một người. Tống Nhân xinh đẹp cứ thế đứng đó khiến mọi người không thể dời mắt.

Đối với một đám người ngoài nghề mà nói, giờ phút này Tống Nhân đẹp, so với khi ở trên sân khấu thì càng đẹp đến chấn động lòng người.

Bỏ qua đống băng quấn quanh mắt cá chân thì cô giống như tiên nữ giáng trần vậy.

Trong lòng Kha Dụ Sâm không đầu không đuôi toát lên một ý nghĩ, có thể xinh đẹp như vậy, Lục ca sẽ không phun ra chữ “xấu” đâu!

Thoạt nhìn Tống Nhân nhu nhược mảnh khảnh nhưng biểu tình cùng ngữ khí lại vô cùng kiên định.

Cô giáo Hoắc muốn nói nhưng nhìn Tống Nhân kiên trì như vậy nên đành thôi. Trước mắt cứ thuận theo ý cô, không rảnh cùng đại gia thương lượng nữa, lại gần đỡ Tống Nhân.

Tống Nhân lấy đồ của mình, vuốt tóc ra sau tai, để tay cô giáo đỡ rồi sau đó miệng nhếch lên nụ cười tươi.

“Cảm ơn cô.”

Tống Nhân đã gặp qua nhiều giáo viên dạy nhảy nhưng không có dịu dàng như vậy. Nếu có bị té ngã thì là do bản thân luyện tập chưa chăm chỉ, không nắm chắc các động tác cốt yếu, bị bong gân là do mất tập trung. Vậy nên nếu có trách thì tự trách bản thân vô dụng, đứng dậy không nổi thì mau bò sang một bên, đừng cản trở người khác luyện tập.

Tống Nhân nhảy cò được vài bước, trên trán bắt đầu đổ mồ hôi hột, đột nhiên có thanh âm từ phía sau truyền tới.

“Bây giờ đã quá mười giờ, hai phút trước chuyến xe cuối cùng đã dừng hoạt động rồi.”

Giọng nói kia mang theo điểm lạnh nhạt tản mạn, chậm rãi truyền vào tai.

Tống Nhân thoáng sửng sốt, sau đó quay đầu lại.

Đoàn người trong đội bóng vẫn còn đứng tại chỗ, cô không biết ai nói những lời này nhưng ánh mắt theo bản năng dừng trên dáng người cao lớn đĩnh bạt.

Ánh mắt hắn toát lên vẻ nhàn nhạt lười nhác, thanh âm này nghe tương đối phù hợp với khí chất của hắn.

“Nhanh như vậy đã hơn mười giờ rồi ư?” Cô giáo Hoắc bán tín bán nghi mở điện thoại xem thời gian, quả nhiên trên màn hình hiển thị đã quá mười giờ.

“Chết mất! Mới nói chuyện một lúc tại sao thời gian trôi qua nhanh vậy.” Cô giáo Hoắc bỏ điện thoại vào túi áo, quay lại nói.

“Lục Gia Hòa, từ cửa Nam đi ra ngoài một đoạn ngắn như vậy, bây giờ em đưa Tống Nhân tới bệnh viện, tôi nhất định sẽ nhớ kỹ lần giúp đỡ này…”

Cô giáo Hoắc nhẹ giọng, Lục Gia Hòa lười biếng nhấc mi, đôi mắt đen bình thản nhìn hai người.

Lần này, cuối cùng hắn cũng bỏ tay ra khỏi túi quần, chìa khóa xe máy ở ngón trỏ tay trái quăng một vòng rồi nằm gọn trong lòng bàn tay.

Môi mỏng khẽ mở, nhẹ giọng phun ra hai chữ: “Được thôi.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN