Lục Yêu - Chương 3
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
119


Lục Yêu


Chương 3


Edit: Mạn Hồ

Không khí có chút ngượng ngùng, xấu hổ.

Mọi người đỡ Tống Nhân để cô ngồi ổn định phía sau nam sinh. Cổ chân bất giác truyền tới đau đớn, cô hít một hơi sâu, cả người trở nên căng thẳng.

Nam sinh cao lớn, chừa lại chỗ ngồi không lớn cho cô, muốn kéo dài khoảng cách giữa hai người thật sự rất khó. Mà ngồi trên chiếc xe này hơn phân nửa là dựa sát khiến Tống Nhân bất an, chân lại không thể mượn lực nên đành cố gắng ngửa người ra phía sau.

Trừ bỏ bạn nhảy, đây là lần đầu tiên Tống Nhân cùng người khác cách gần đến như vậy. Nhưng mà người này không giống với những bạn nhảy cô từng tiếp xúc.

Có lẽ bởi vì vóc dáng hắn quá lớn, hoặc có lẽ bởi vì hơi thở của hắn quá mạnh mẽ. Tống Nhân không biết phải giải thích như thế nào cho phải, dù sao giờ phút này cũng không có biện pháp để giống như thường ngày chuyên tâm tập luyện.

Hai bên sườn xe máy không có tay vịn, để đảm bảo bản thân không bị ngã cô gắt gao giữ chặt mép ghế.

Cô phải thật vất vả ngồi yên ổn trên xe thế nhưng Lục Gia Hòa lại làm như không có gì nhích người.

Hắn một chân chống đất, thong thả ung dung cắm chìa khóa vào ổ nổ máy, khi chiếc xe vang lên những tiếng ù ù mới giơ tay lấy mũ bảo hiểm. Nhưng không đội lên mà đưa cho cô.

Tống Nhân lập tức sững người, mười ngón tay vô thức nới lỏng mép ghế.

“Cậu không đội sao?” Tống Nhân ngước nhìn hắn.

Nam sinh hơi ngẩng đầu, trán rộng mũi cao, tay vẫn giơ mũ bảo hiểm liếc mắt nhìn qua kính chiếu hậu, môi mỏng khẽ mở.

“Sợ cô sẽ ngã.” Thanh âm nhàn nhạt nhưng nghe rất xuôi tai, âm cuối lười biếng lại tản mạn.

Sợ cô ngã xuống nên đưa mũ bảo hiểm cho cô mang, đây là bị giễu cợt sao?

Tống Nhân ngồi trên xe, vì để bảo trì khoảng cách, tay bấu vào mép ghế có chút đau.

Nhìn lại khoảng cách giữa hai người, tai cô nóng lên và có một chút bối rối. Về sau cũng đưa tay nhận mũ bảo hiểm, cô để tóc sang một bên rồi đội mũ, lúng túng cúi đầu.

Cô giáo Hoắc cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ, hài lòng công đạo vài câu rồi trở về hội trường, còn lại một bên người trong đội bóng cả kinh, tròng mắt rơi đầy dưới đất.

“Đây là Lục ca của chúng ta sao? Không phải bị người khác chiếm hữu chứ…” Có người huých khuỷu tay vào Kha Dụ Sâm thì thầm không chắc chắn: “Vừa mới nói xe hắn không chở người mà!”

“Chẳng lẽ nhìn trúng cô gái này?”

Tính tình của Lục ca bọn họ rất rõ, không vui chính là không vui, chỉ cần hắn không muốn thì đêm nay Thiên Vương lão tử có tới cũng không làm gì được.

Nhưng cô gái này chỉ vừa bước xuống xe vài phút ngắn ngủi, hắn không chỉ chủ động nhắc nhở chuyến xe buýt đã hết mà còn thay đổi chủ ý đưa người tới bệnh viện, hiện tại cư nhiên đem mũ bảo hiểm cho mượn.

Cô gái này quả thật xinh đẹp đến mức người xem không muốn dời mắt, khiến người khác thay đổi thì có thể lý giải nhưng làm Lục Gia Hòa như vậy lại cực kì không thể tin nổi.

Trên đời này bao nhiêu cô gái xinh đẹp?

Không thiếu.

Lục Gia Hòa là một quý công tử, là tài nguyên khan hiếm của xã hội, lớn lên soái, là đội trưởng đội bóng trường,… Mọi người ở Sùng Văn không thể bỏ qua sự tồn tại của hào quang lóa mắt này.

Đằng sau Lục Gia Hòa không thiếu những cô gái xinh đẹp, đơn giản mà nói, mỗi năm học mới đều có thêm nhóm những cô gái lớp dưới mê muội hắn giống như rau hẹ mỗi vụ mùa xuân, cắt tới mỏi tay cũng không cắt xong.

Nhưng Lục Gia Hòa có để mắt tới ai đâu…

Trong thế giới của hắn căn bản không có vị trí của “bạn gái”, bên cạnh hắn còn có mấy người anh em nói vài câu khách sáo.

Hiện tại cô gái này trở thành ngoại lệ sao?

Kha Dụ Sâm lắc đầu thì thầm với mọi người: “Hắn không như vậy đâu. Vừa rồi độc vũ múa hắn nhắm mắt xem cũng chưa xem, huống hồ liếc mắt một cái. Lục ca của chúng ta không phải loại người nông cạn như vậy.”

“Hẳn là có nguyên nhân khác.”

Dưới ánh đèn mờ nhạt, màu đen xe máy hòa cùng bóng đêm. Lục Gia Hòa tóc đen ngắn, tinh thần lưu loát, lông mày rậm, đường viền cằm thanh tú và cứng rắn, hơi nhô lên. Chân dài nửa chống, biểu tình nhàn nhạt.

Mọi người ngừng nghị luận và suy nghĩ thêm về suy đoán này.

Nhìn Lục Gia Hòa rời đi, mọi người chào tạm biệt vài câu. Bất ngờ trong đám có người giương giọng nói đùa.

“Lục ca, ở trường học chú ý an toàn. Lái xe chậm một chút.”

Âm điệu kéo dài đùa cợt.

Lục Gia Hòa dừng lại quay đầu liếc hắn một cái.

Người nọ thu hồi cợt nhả, che miệng chạy nhanh.

Thì ra hắn họ Lục.

Sùng Văn, khoa kiến trúa, đội bóng, họ Lục…

Tổng kết lại những điểm mấu chốt… nghe quen tai. Tống Nhân nghiêng đầu suy nghĩ, có chút ấn tượng, hình như là nghe mấy bạn nữ sinh trong ban ríu rít bàn luận có nhắc tới.

Lúc ấy bọn họ nói cái gì ấy nhỉ?

Cố gắng nhưng không nhớ được, cuối cùng dứt khoát ném sang chỗ khác không nghĩ nữa.

Dưới ánh sáng lờ mờ của đường phố có những con côn trùng nhỏ bay xung quanh. Ánh đèn xa xa, ẩn trong bóng cây truyền tới tiếng ve kêu ầm ĩ.

Gió đêm quét qua cơ thể, Tống Nhân cảm thấy hơi lạnh, mái tóc dài nhẹ nhàng tung bay trong gió.

Sùng Văn nằm kế bên Vũ Viện, trường học rất lớn, rất nhiều tòa nhà cùng điểm tham quan mở cửa cho khách du lịch bên ngoài. Tuy khoảng cách hơi xa một chút nhưng sau hai năm học ở Vũ Viện, Tống Nhân đã dành thời gian đến thăm Sùng Văn một lần.

Nhìn các tòa nhà hai bên đi qua cực nhanh, trong lòng Tống Nhân cảm thấy bản thân bị mê hoặc.

Tống Nhân bắt đầu học vũ đạo từ khi tuổi còn rất nhỏ, tập múa chiếm phần lớn thời gian, học tập chỉ có thể bị đẩy lùi. Trong thâm tâm, cô rất ghen tỵ với Sùng Văn vì họ có thời gian đọc sách.

Lúc này xe đội nhiên giảm tốc độ.

Cơ thể không kịp phản ứng, ngay lập tức khoảng cách hai người bị rút ngắn. Và cô không có biện pháp bỏ qua nhiệt độ từ lưng đối phương truyền tới.

Tống Nhân nhanh chóng nắm lấy mép ghế, phần thân trên lặng lẽ đẩy ra sau một chút nhưng không chờ cô dịch xong, cú giảm tốc lần thứ hai xuất hiện.

Lần này, toàn bộ người Tống Nhân đều bị ngả về phía trước, mặt trực tiếp đập vào lưng Lục Gia Hòa.

Đau…

Hai mắt Tống Nhân ngậm nước, cô hít một hơi sâu và cảm thấy sống mũi dường như bị đánh gãy luôn rồi.

Tống Nhân xoa xoa cái mũi, tự cảm thấy vận số của chính mình năm nay không may mắn.

“Xin lỗi.”

Cũng là do cô đụng phải đi, cuối cùng vẫn thành thành thật thật xin lỗi một câu.

“Ừm…”

Lục Gia Hòa nhếch miệng lên một chút đến mức không nhìn ra ý cười, trả lời một cách uể oải. Nhìn qua kính chiếu hậu, liếc mắt một cái thấy đôi mắt ướt của Tống Nhân.

“Đau?”

Đau muốn chết luôn!

Tống Nhân lắc đầu nhưng sau đó nhận ra đối phương đang lái xe nên không thể nhìn thấy.

“Không đau.” Tống Nhân trả lời lại.

Lục Gia Hòa nổi lên ý cười, thả chậm tốc độ, nhàn nhạt nhắc nhở.

“Có thể nắm lấy góc áo của tôi.”

Chiếc áo hoodie tối màu từ chất liệu đến họa tiết đều trông rất đắt tiền. Tống Nhân sợ nắm nó thành búi nhau nhúm nên liên tục lắc đầu.

Theo quan điểm của cô, làn da hắn rất mịn, áo hoodie lộ ra bờ vai rộng cùng eo nhỏ và gần như có thể hình dung được đằng sau lớp vải kia đều là cơ bắp.

“Không cần, cảm ơn.” Cô nhẹ giọng từ chối, mười ngón tay nắm chặt mép ghế, lại nói thêm: “Tôi sẽ cẩn thận hơn.”

Lần này hắn liếm môi, thẳng đến bệnh viện không nói thêm gì nữa.

Cô y tá mà cô giáo Từ quen đã đứng chờ sẵn ở lối vào bệnh viện. Đợi cho Lục Gia Hòa dừng lại, Tống Nhân sốt ruột ngay lập tức xuống xe.

Lục Gia Hòa đưa tay cho cô vịn.

“Là Tống Nhân phải không?” Y tá ở xa hỏi.

“Đúng vậy.” Tống Nhân đáp.

Y tá thấy không nhận sai người, hài lòng gật đầu.

Tuy rằng chưa từng gặp mặt nhưng các sinh viên khiêu vũ Vũ Viện Bắc Kinh rất dễ để nhận ra trong đám đông.

Cơ thể Tống Nhân mảnh khảnh và tinh tế, cổ thiên nga trắng trẻo thon dài. Ngay cả khi mặc chiếc áo phông trắng trơn cũng không thể che đi khí chất thanh lịch ưu nhã. Cộng thêm khăn quấn ở chân, nhìn qua một cái là có thể xác nhận.

“Tôi còn lo rằng em đi đứng không thuận cần xe lăn.” Ánh mắt cô y tá di chuyển đến người phía sau lưng Tống Nhân, nở nụ cười: “Bạn trai tới càng tốt, cõng đi sẽ tiện hơn.”

“Cho em ngồi xe lăn đi ạ.” Tống Nhân xua tay giải thích: “Cô hiểu lầm rồi, bọn em không quen biết, vì cô giáo vội nên người này đưa em tới.”

Dứt lời cô quay đầu lại, trịnh trọng nói cảm ơn với nam sinh, cúi đầu cởi mũ bảo hiểm trả lại.

Cô đã không đội nó một thời gian, bây giờ càng tháo càng phức tạp. Mũ bảo hiểm khiến cô đổ mồ hôi một lần nữa.

“Để tôi giúp.” Thanh âm chậm rãi truyền tới, từng chữ từng chữ lăn qua răng và môi, cuối cùng phun ra hai từ: “Tống Nhân.”

Mang theo vài phần thân mật không giống vừa mới quen, lười nhác, hơi chậm, trầm thấp lại cực dễ nghe.

Tống Nhân lần đầu được nghe người ta dùng thanh âm như vậy gọi tên mình, tai nóng bỏng, theo bản năng lùi về phía sau.

Nam sinh cũng bước theo, chỉ là chân dài nên một bước đã tới đứng trước mặt Tống Nhân. Cô vẫn luôn tự tin với chiều cao của mình nhưng lúc này đây nam sinh đứng nhìn xuống, mà cô chỉ cao đến ngực hắn.

“Bỏ tay ra.”

Vô thức, cô nắm chặt khóa hơn.

“Cứ để tôi tự mình tháo.”

Lần này hắn không cần phải nhiều lời nữa, trực tiếp nâng tay đến cằm Tống Nhân.

Tống Nhân nhanh chóng buông tay.

Nam sinh vừa lòng cúi người, khóe môi nâng lên một nụ cười mỏng như có như không.

Đầu ngón tay của hắn thỉnh thoảng chạm vào cằm của Tống Nhân, nơi này da mỏng và nhạy cảm, có chút nóng.

Tống Nhân không được tự nhiên cho lắm, ngẩng đầu. Cả buổi tối, đây là lần đầu tiên cô thấy rõ mặt hắn.

Trán rộng, mũi cao thẳng, môi mỏng, mắt đào hoa hẹp dài thâm thúy, nếp uốn hai mí xinh đẹp đến kinh người, hàng mi dài rủ xuống, ánh mắt đen nhánh. Dưới ánh đèn bên ngoài đại sảnh bệnh viện, hắn dường như tỏa sáng.

Chỗ nút khóa mũ bảo hiểm vang lên một tiếng, trong nháy mắt nam sinh đã giúp cô cởi. Đêm, không khí mát mẻ, gió ùa vào xoang mũi và từng lỗ chân lông.

Cực kì thoải mái.

Hắn lấy lại mũ bảo hiểm, kẹp giữa tay trái và eo. Tống Nhân thậm chí còn để ý thấy cái logo AGV trên mũ.

Nhấc lên hàng mi dài, ánh mắt đen nhánh cùng cô nhìn nhau vài giây.

“Lục Gia Hòa.”

Hắn đột nhiên mở miệng, giọng nói trầm thấp chỉ đủ để cô nghe thấy.

Tên?

Không chờ Tống Nhân phản ứng, ngay lập tức hắn đứng thẳng dậy.

Hắn xoay người, nhanh nhẹn sải bước đi đến chiếc motor đen. Một chân chống trên đất, nhìn về phía xa xa, khẽ nở nụ cười.

Trong một khoảnh khắc, màn đêm yên tĩnh dường như nở rộ.

Cùng với tiếng ù ù của chiếc xe, hắn nhanh chóng biến mất trong bóng tối.

Gió mang theo hơi lạnh lẽo bay vọt qua bên tai khiến tóc bay theo chiều gió, chạm vào mặt cô.

Không biết tóc có bị mũ bảo hiểm làm bẹp không nhỉ…

Bằng cách nào đó, trong tâm trí Tống Nhân cứ quanh quẩn ý nghĩ này.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN