Lúm Đồng Tiền à, cười nào! - Chương 1 \
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
105


Lúm Đồng Tiền à, cười nào!


Chương 1 \


Lúm Đồng Tiền là một tên côn đồ khó ưa, đáng ghét. Ngoài cái vẻ ngoài phong trần, lãng tử vạn người mê, hắn chẳng còn một điểm gì tốt đẹp trong mắt tôi. Bởi trong mắt người khác, trong đó có cả lũ bạn thân của tôi, Lúm Đồng Tiền là người con trai mà mọi cô gái đều nguyện dành cả thanh xuân để theo đuổi, chính là kiểu người lạnh như băng nhưng lại có nụ cười ấm hơn nắng hạ.
Thế nhưng, theo đuổi là một chuyện, khiến đối phương tự nguyện quay đầu lại là một chuyện khác.
May mắn được học trong một lớp có các “thông tấn xã di động” uy tín, tôi không khó để nghe ngóng tin tức vặt vãnh của anh A, chị B trong trường. Tuy nhiên, có một câu chuyện, thường được nhắc đi nhắc lại nhiều lần. Đó chính là sự kiện gây chấn động toàn trường 4 năm trước.
Theo giang hồ truyền tai nhau, đó là vào ngày sinh nhật lần thứ 13 của Răng Khểnh – bạn thân nhất của tôi, Lúm Đồng Tiền đã tặng cho nhỏ một bó hoa và tỏ tình ngay trước chúng bạn. Chỉ là Răng Khểnh xinh đẹp và cao ngạo 4 năm trước không ngờ rằng Lúm Đồng Tiền nhút nhát và gầy ròm 4 năm sau lại trở thành người yêu quốc dân của nữ sinh toàn trường nên đã thẳng thừng từ chối. Có lẽ chính bản thân nhỏ cũng không nghĩ mình của 4 năm sau lại có thể thích đến điên dại một người như thế.
Đó thật sự là điên dại, vì tôi hiểu, tình cảm mà Răng Khểnh đối với Lúm Đồng Tiền, chẳng qua là một sự tiếc nuối. Giống như việc một người bán vé số nài nỉ bạn mua giúp họ một tờ nhưng bạn lại nhất quyết cự tuyệt mà không biết rằng đó là những tấm vé độc đắc. Và bạn cứ hoài hoài nuối tiếc, tệ hơn là dốc sạch tiền và ôm hy vọng vị thần tài sẽ lại một lần đến gõ cửa dù ông ấy có thể không bao giờ quay lại.
Điều tồi tệ nhất, đó là khi một người đã lỡ mang sự tiếc nuối này, thì chỉ có bản thân họ mới tự mình trút bỏ được gánh nặng ấy. Thế nên, dù hiểu rõ nhưng tôi vẫn lẳng lặng đứng ở ngoài dõi theo Răng Khểnh bởi tôi không phải nhỏ, tôi không thể áp đặt suy nghĩ của tôi lên nhỏ. Răng Khểnh có chính kiến và lòng tự tôn của mình, tôi tin rồi sẽ có ngày nhỏ nhận ra và có thể tự mình giải quyết.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN