Lúm Đồng Tiền à, cười nào!
Chương 2 "Cuộc sống của mỗi người là những con đường một chiều đầy ngã rẻ, đừng để tiếc nuối"
Cuộc sống của mỗi người là những con đường một chiều đầy ngã rẻ, khoảnh khắc bạn đi ngược hướng với một người khác, rất có khả năng đó là lần cuối cùng bạn nhìn thấy họ.
Và dù cho Răng Khểnh có phát điên lên để tìm con đường mà nhỏ và Lúm Đồng Tiền có thể cùng tiếp bước thì trong cuộc sống của Lúm Đồng Tiền, dường như đã sớm đóng kín mọi cánh cửa kết nối với cuộc sống của Răng Khểnh. Giá như cánh cửa kết nối cuộc sống của hắn với tôi cũng bị đóng kín.
Như tôi đã nói, tôi không ưa Lúm Đồng Tiền nhưng tôi lại không thể ngăn mình quan sát hắn. Dáng đi, cách ngồi, nụ cười và ánh mắt đều phảng phất buồn, một nỗi buồn rì rầm, ảm đạm như bầu trời mây giăng u ám nhưng không rơi một giọt mưa.
“Tham gia nhé? Dù sao cũng là năm cuối rồi, sau này sẽ không còn gặp lại nhau nữa.” Răng Khểnh đứng trước mặt Lúm Đồng Tiền, tay cầm một quyển sổ. Nhỏ đang làm nhiệm vụ kêu gọi quần chúng ghi danh vào danh sách đội múa của lớp, tập luyện cho ngày trại Xuân hằng năm. Nếu như là những năm trước, nhỏ chắc chắn sẽ không phí sức đi đến chỗ Lúm Đồng Tiền bởi từ xưa đến nay hắn chẳng bao giờ để tâm đến những chuyện phong trào.
Việc này Răng Khểnh đã nói với tôi cách đây vài ngày, nhỏ hỏi tôi “Theo bà thì khi nào tui trông nổi bật nhất, thu hút nhất?” Tôi đã trả lời “Khi bà đứng trên sân khấu.” Quả thật như vậy, giây phút Răng Khểnh tỏa sáng dưới ánh đèn, tôi luôn không kìm lòng được mà thầm ái mộ. Đến một cô gái “thẳng” như tôi còn suýt bị “hớp hồn” thì lũ con trai khó mà tránh khỏi rung rinh. Minh chứng là sau mỗi buổi biểu diễn của Răng Khểnh, số hoa mà nhỏ được tặng có thể nhét kín 3 dãy bàn học. Tuy nhiên, không phải ai cũng đi xem nhỏ biểu diễn, trong đó có Lúm Đồng Tiền. Vì thế, chỉ còn cách lôi luôn tên không-đi-xem-biểu-diễn biến hắn thành tên cùng-biểu-diễn, thế thì trong lúc tập luyện có thể nhân cơ hội tiếp cận hắn, khiến hắn ít nhiều cũng để nhỏ vào mắt.
“Không.”
Tôi nhìn nụ cười bình thản của Răng Khểnh sau khi Lúm Đồng Tiền thốt lên câu nói đó. Có lẽ sau khi trải qua 37 lần bị từ chối, da mặt của Răng Khểnh đã dày lên đáng kể.
“Thế thì bên cạnh việc hỗ trợ đặc biệt về ăn uống và nghỉ ngơi, ông sẽ được đặc cách có người đưa đón ông và đáp ứng mọi nhu cầu bên lề.”
“Tui, tui cũng muốn.” Mập Ú đứng bên cạnh khẽ khều khều tay Răng Khểnh, liền bị nhỏ một cước đá bay ra phía sau.
“Được đáp ứng mọi nhu cầu khác sao?” Lúm Đồng Tiền nhướn mày hỏi, giọng điệu có phần nhẹ nhàng hơn hẳn so với thái độ muốn giết người trước đó vài giây.
Khỏi cần nhìn cũng biết trên trán của Răng Khểnh đã in đậm hai từ “sung sướng”, nhỏ gật đầu một cách kịch liệt như đang thử độ bền bỉ của đốt sống cổ. May mắn cho Răng Khểnh là đốt sống cổ của nhỏ rất bền nhưng nhỏ không hề quan tâm đến sự may mắn ấy, mọi niềm cảm kích đều dồn về cái gật đầu của Lúm Đồng Tiền. Nhỏ đã chính thức hoàn thành bước đầu tiên cạy khóa trái tim của hắn.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!