Lung Linh Như Nước
Chương 15: Chuyện ở thành phố nhỏ
Nhìn thấy hai nhà hàng đông kín chỗ vì hiện đang đúng giờ các đoàn du lịch ra ngoài ăn cơm, Trình Mộc Dương nói: “Chúng ta lái xe đến Khải Duyệt đi, phòng búp phê ở đó sẽ không đông như thế này”.
Sau cuộc nói chuyện vừa rồi, cảm giác tâm tình hơi sa sút, lại thấy bên cạnh có quán KFC, Âu Dương Ngâm liền nói: “Mất việc quá, hay là chúng ta…” Quán KFC cũng rất đông người nhưng vẫn có thể gọi người đưa hàng tới khách sạn.
“Không được”, Trình Mộc Dương dứt khoát từ chối, “Em lại muốn để anh ăn hamburger, định ngược đãi phu xe à?”
Âu Dương Ngâm nhăn nhó nói: “Trưa mai chúng ta đã có thể đến thành phố D rồi, bữa tối nay cứ ăn tạm vậy, KFC cũng có canh rau dưa mà”.
Trình Mộc Dương nhìn cô không nói gì.
Âu Dương Ngâm đành phải đầu hàng: “Được rồi được rồi, chúng ta đến Khải Duyệt, phải bắt chẹt ông chủ Trình một bữa mới được”.
Hai người trở lại khách sạn lấy xe, vừa tới cửa nhìn thấy một người đi ra từ tòa nhà hai tầng, Âu Dương Ngâm vui vẻ chạy tới: “Ông chủ Điền!”
Người nọ dừng bước chân lại nhìn bọn họ đến gần, một hồi lâu mới mỉm cười, “Là cháu, cô bé tiểu sư muội đúng không?”
Trình Mộc Dương đánh giá ông ta, hơn 60 tuổi, lưng vẫn thẳng tắp, đôi mắt không lớn nhưng lại rất sáng khiến người khác có cảm giác đó là một người cơ trí, khuôn mặt phong sương toát ra vẻ bình thản, hình tượng không giống một ông chủ khách sạn cho lắm.
“Ông vẫn còn nhớ cháu à?” Âu Dương Ngâm vui mừng.
“Nhớ, nhớ, cô bé tiểu sư muội ngày nào cũng phải ăn bánh quẩy của lão Vương què mà!”
“Đúng rồi đúng rồi”. Âu Dương Ngâm gật đầu liên tục, “Trí nhớ của ông Điền thật tốt”.
Ông già cười hiền từ, “Đã nhận phòng chưa? Ăn cơm rồi chứ?” Ông ta nhìn Trình Mộc Dương, khẽ gật đầu.
“Nhận rồi ạ, không ngờ bây giờ thành phố F lại phồn vinh như vậy, ăn cơm cũng không có chỗ mà ăn, bọn cháu đang định lái xe đi tìm đây!” Âu Dương Ngâm cười nói.
“Khách du lịch đông quá”, Ông chủ Điền cũng cười, “Bên cạnh vừa khai trương một siêu thị lớn, nếu muốn tự nấu ăn như trước thì mua đồ ở đó, vừa tiện vừa hợp vệ sinh”.
Âu Dương Ngâm cười cười, “Vâng”.
Ông chủ Điền đi ra ngoài, đi được một nửa lại quay lại, “Đến siêu thị còn phải rẽ hai lượt, để ông dẫn các cháu đi, có đi không?”
Âu Dương Ngâm gật đầu: “Có ạ”, nói rồi liền theo ông chủ Điền đi ra ngoài.
Ba người đi dọc theo bờ sông một đoạn, ông chủ Điền chỉ một cửa hàng nhỏ đã đóng cửa bên cạnh nói: “Quán bánh quẩy của lão Vương què vẫn làm ăn rất tốt”, nói rồi lại ngẩng đầu nói với Trình Mộc Dương: “Sáng sớm ngày mai đến đây mua, 5 rưỡi đã mở cửa rồi, tiểu sư muội thích ăn lắm”.
Âu Dương Ngâm đang định giải thích thì Trình Mộc Dương đã nhìn cô rồi cười nói: “Cháu nhớ rồi”.
Ông chủ Điền hỏi: “Mấy năm nay tiểu sư muội vẫn khỏe chứ? Ông thấy cháu càng ngày càng xinh đấy”.
Âu Dương Ngâm nói: “Khỏe lắm ạ, năm năm rồi mà ông vẫn thế, không hề già đi chút nào cả”.
Ông chủ Điền mỉm cười nhìn cô rồi lại nhìn Trình Mộc Dương, ánh mắt rất ấm áp.
Qua hai chỗ rẽ là đến siêu thị, ông chủ Điền dừng lại, “Lát nữa còn thiếu cái gì thì cứ đến bảo ông”.
Hai người cảm ơn, nhìn ông chủ Điền đi xa, Âu Dương Ngâm nói với Trình Mộc Dương: “Chúng ta bắt xe đến Khải Duyệt đi, giờ mà về lấy xe chẳng may gặp ông ấy thì ngại lắm”. Thấy Trình Mộc Dương nhìn mình với vẻ nghi hoặc, cô nhỏ giọng giải thích: “Vừa rồi chẳng qua là em không muốn từ chối ý tốt của ông ấy. Ông chủ Điền là một người nhiệt tình, ngày trước ông ấy cũng quý bọn em lắm”.
Trình Mộc Dương nói: “Chúng ta cũng mua luôn ít đồ về nấu ăn tạm đi, chẳng may ông ấy biết chúng ta chỉ không nỡ từ chối ông ấy thì sẽ rất khó chịu”.
Âu Dương Ngâm nhớ tới hôm ăn mì của đầu bếp Phạm ở phố đi bộ, mình định gạt các loại gia vị xuống bàn cũng bị anh ta ngăn lại vì sợ làm chủ nhân khó xử, lần này anh ta cũng suy nghĩ đến tâm tình của ông chủ Điền. Cô chợt cảm khái, thì ra gã Trình Mộc Dương này cũng không phải một cậu ấm kiêu ngạo, cô liền nhìn anh ta với ánh mắt xin lỗi, “Đã lái xe đường dài như thế mà lại còn phải tự mình nấu ăn, như vậy có làm khó tổng giám đốc Trình quá không?”
“Ý em là anh phải nấu à?” Trình Mộc Dương cười nói, “Không thành vấn đề, nấu nồi lẩu thì đơn giản thôi!” Không biết là đầu óc làm sao mà sau khi nghe cô nói về thời gian trước đây với vẻ hoài niệm như vậy anh ta lại thấy hâm mộ người có thể cùng cô nấu cơm nấu canh đó.
Hai người đi vào siêu thị mua tạm mấy loại thức ăn đông lạnh và làm sẵn. Ra tới quầy thu ngân Trình Mộc Dương lại nhớ ra điều gì đó nên quay vào bên trong, lúc đi ra trên tay đã cầm một chiếc nồi đất. Âu Dương Ngâm cười nói: “Những thứ này không cần mua, làm gì có ai ở khách sạn thanh niên như anh, thế thì giá nấu một bữa cơm lại thành ra cao quá!”
Trình Mộc Dương nói: “Anh sợ đồ cho thuê ở đây không sạch”.
“Ông chủ Điền rất chú ý vấn đề này, nồi niêu bát đĩa đều có thể yên tâm”, Âu Dương Ngâm nói, “Có điều dùng đồ mới đương nhiên vẫn tốt hơn”. Cô nhìn Trình Mộc Dương, lắc đầu thở dài nói tiếp: “Quả nhiên là tác phong đại gia, việc gì cũng không thể tạm bợ được”.
Trình Mộc Dương nói: “Đúng là không hiểu lòng người tốt, anh làm thế vì ai chứ?”
Tới cửa lại gặp ông chủ Điền, thấy hai người xách đồ đi về, ông ta mỉm cười gật đầu nói: “Trong phòng có bếp từ rồi, ăn lẩu thì tiện lắm”.
Trình Mộc Dương quay lại nhìn Âu Dương Ngâm, vẻ mặt như muốn nói “May là mua đồ về đúng không?” Âu Dương Ngâm chỉ chột dạ gật gật đầu.
Chiếc bếp từ được đặt trên chiếc bàn tròn trong phòng Trình Mộc Dương, nước trong nồi đã sôi, bốc hơi nghi ngút. Âu Dương Ngâm mở túi cá băm viên ra định đổ hết vào, Trình Mộc Dương vội cản lại: “Cho gia vị vào trước đã”. Anh ta đổ hai gói gia vị lẩu vào nồi, dùng đũa đảo một lát, “Giờ mới cho cá viên vào, cá viên lâu chín nên cho vào trước. Lúc còn nhiều nước thì bỏ sủi cảo vào luôn, nếu không lát nữa trong nồi có nhiều thứ, bỏ sủi cảo vào thì sẽ dễ vỡ”. Vừa nói anh ta vừa lần lượt bỏ các thứ vào nồi: “Quả nhiên là đại tiểu thư, một nồi lẩu đơn giản như vậy mà cũng không biết làm. Hôm nay anh dạy em, lần sau tự em cũng có thể nấu ăn rồi, không được ăn cơm nhà ăn suốt thế”.
Âu Dương Ngâm cười hì hì, “Anh định để em ăn đồ đông lạnh mãi đấy à?”
Nghe vậy Trình Mộc Dương cũng cười, “Thế hôm nay em chỉ cho anh ăn thực phẩm đông lạnh thì lúc về thành phố D em phải bồi thường cho phu xe thật đàng hoàng đấy nhé!”
Âu Dương Ngâm lắc đầu, “Em không mướn được loại phu xe cao cấp như anh đâu”.
Trình Mộc Dương mỉm cười nhìn cô cúi đầu cầm đũa đảo đồ ăn trong nồi.
Đồ ăn đã chín, nhìn bộ bát đũa thìa Trình Mộc Dương bày trước mặt, Âu Dương Ngâm khen ngợi từ đáy lòng: “Tổng giám đốc Trình, thảo nào anh có thể làm ông chủ, thì ra là chuyện gì cũng suy nghĩ rất chu đáo. Em còn không phát hiện anh lấy mấy thứ này từ giá để đồ xuống lúc nào”.
Âu Dương Ngâm lúc nào cũng tổng giám đốc Trình tổng giám đốc Trình, điều này làm Trình Mộc Dương rất không vui, anh ta nói bất mãn: “Sao cứ tổng giám đốc Trình tổng giám đốc Trình mãi thế? Anh và Hiểu Bân là bạn học, em không cần gọi anh khách khí như vậy”.
“Vậy từ ngày mai em sẽ gọi anh ấy là tổng giám đốc Hàn”, Âu Dương Ngâm đùa, tay vẫn lấy đầy một bát đồ ăn cho Trình Mộc Dương, “Tổng giám đốc Trình nếm thử xem có ngon không?”.
Thấy cô bưng bát đưa cho mình bằng cả hai tay, rõ ràng là rất khách sáo, Trình Mộc Dương cảm thấy cực kì thất vọng. Anh ta nhận bát đưa lên húp một ngụm, Âu Dương Ngâm chưa kịp ngăn lại anh ta đã bỏng nhe răng nhếch miệng.
Âu Dương Ngâm vội nói: “Không bị bỏng chứ? Anh đói lắm rồi à? Sao không khác gì em bé thế?”
Trình Mộc Dương vội cười nói: “Không sao không sao, ngon lắm”.
Âu Dương Ngâm buồn cười liếc mắt nhìn anh ta, cô cũng múc cho mình một bát, đang định ngồi xuống lại nhớ ra điều gì đó, nói “Chờ một chút” rồi vội vàng chạy ra ngoài. Một lát sau cô cầm một chai bia và một chai nước ngọt đi vào: “Bia lạnh, sẽ đỡ bỏng hơn!” Cô lấy hai chiếc cốc trong phòng ra vừa rót bia cho Trình Mộc Dương vừa nói: “Dưới lễ tân có, hồi trước lúc hứng lên buổi tối mấy người có thể uống hết nguyên một thùng 24 chai, uống xong còn không chịu về phòng mà ngủ luôn ngoài sân”. Vẻ mặt cô đột nhiên trở nên u ám, cô ngẩng đầu lên thấy Trình Mộc Dương đang nhìn mình chăm chú, liền vội nặn ra một nụ cười, nói tiếp với giọng thật nhẹ nhàng: “Tuổi trẻ thật tốt, lúc nào cũng hào hứng vui vẻ, hôm nay không lo chuyện ngày mai, ngày mai ta sẽ đổi màu cờ”. Ngừng một chút, cô lại bổ sung: “Câu cửa miệng của một sư huynh em”. Dứt lời cô cúi đầu nhìn cốc nước ngọt trong tay, thì thầm: “Không ngờ em vẫn còn nhớ”.
Trình Mộc Dương cảm thấy dường như những người trong kí ức cô cũng đang ở trong căn phòng này, họ đang đứng quanh Âu Dương Ngâm, vững vàng chiếm cứ trái tim cô, còn mình nghiễm nhiên trở thành một người ngoài cuộc. Loại cảm giác này làm anh ta chán nản.
“Tổng giám đốc Trình, hôm nay anh vất vả quá, cả buổi chiều em chỉ biết ngủ, đúng là ngại quá. Em kính anh một li nhận lỗi”. Âu Dương Ngâm dịu dàng cười nâng cốc lên.
Trình Mộc Dương cũng nâng cốc lên khẽ chạm cốc với cô, “Anh đi nhờ xe em, phải là anh cảm ơn em mới đúng”.
“OK, em sẽ nhớ kĩ câu này của anh, rồi sẽ có lúc em đòi lại cái ơn này”. Âu Dương Ngâm uống một ngụm nước ngọt rồi xảo quyệt chớp chớp mắt với Trình Mộc Dương, Trình Mộc Dương cảm thấy mình lại vừa sập bẫy của cô, anh ta hơi đau đầu, cũng hơi vui vẻ.
Trình Mộc Dương nhìn Âu Dương Ngâm qua nồi lầu bốc hơi nghi ngút, khuôn mặt trái xoan trắng muốt, ngũ quan tinh xảo, mái tóc dài được cô buộc lên, máy lọn tóc tản mát rủ xuống, thanh tú, đẹp đẽ. Cách ăn của cô rất tự nhiên, múc một bát canh, không dùng thìa mà chỉ cầm bát từ từ uống nhưng vẫn làm mọi người cảm thấy rất đúng mực, dường như ai cũng nên uống như vậy mới phải. Dường như cô gái này sinh ra đã có sự ung dung và thanh nhã, chắc chắn là được giáo dục rất tốt, anh ta suy đoán.
Âu Dương Ngâm đứng lên cho thêm nước vào nồi rồi lại cho thêm rau vào, cười nói: “Thực ra tay nghề của đầu bếp nhà hàng cũng không có gì, chúng ta tự làm lẩu đơn giản thế này mà ăn cũng rất ngon”. Ngẩng đầu lên, cô thấy Trình Mộc Dương vẫn đang ngẩn ngơ nhìn mình, trong lòng âm thầm cảm thấy bất an.
15
Chuyện ở thành phố nhỏ
Trình Mộc Dương phục hồi lại tinh thần, trong một thoáng cảm thấy bối rối, anh ta vội tìm chuyện để nói: “Ông chủ Điền này trông thật nhã nhặn, không giống một ông chủ khách sạn chút nào”.
“Vốn ông ấy làm bên văn hóa, làm lớn lắm, sau đó cô con gái duy nhất của ông ấy bị tai nạn máy bay nên mới tâm tàn ý lạnh đến thành phố F mua chỗ này. Đã mười mấy năm rồi, không phải vì kế sinh nhai mà chỉ là một loại thú vui thôi, ông ấy thường nói nhìn những người thanh niên đến thuê phòng cũng giống như được nhìn thấy con gái ông ấy”.
“Thế vợ ông ấy đâu?”
“Sau khi con ông ấy bị tai nạn thì vợ ông ấy đã tự sát vì quá đau buồn”.
Chủ đề quá nặng nề, nhất thời hai người cũng không biết phải phá vỡ bầu không khí nặng nề như thế nào, hồi lâu sau Âu Dương Ngâm mới xoay xoay chiếc bát trên tay, “Khiếu thẩm mĩ của tổng giám đốc Trình tốt thật, cái bát này đẹp lắm!”
Trình Mộc Dương cười, “Trước kia em gái anh thường lôi anh đi mua đồ cùng với nó, nó thích mẫu mã như thế này”.
“À”, Âu Dương Ngâm hiểu ra, “Tổng giám đốc Trình là một người anh tốt, bây giờ các chàng trai đi mua đồ với bạn gái thì nhiều, còn anh trai đi mua đồ với em gái thì ít lắm”.
“Đó là bởi vì không có bạn gái để đi cùng thôi”, Trình Mộc Dương mỉm cười nhìn cô.
“Cho mì vào được rồi đấy. Em thích ăn loại mì khoai lang sợi to sẫm màu, vừa mềm vừa dai. Có năm theo bố ra ngoài, em bảo nhà hàng nấu hết bát này đến bát khác, ăn nhiều đến mức đau bụng”, Âu Dương Ngâm gắp rau vào bát, “Em lại quên mất, làm mì thì phải dùng đến phèn chua, tổng giám đốc Trình lại chê là thực phẩm rác!” Cô cười cười tự giễu, “Mà em lại rất thích thực phẩm rác”.
“Buổi tối ngày mai anh bảo đầu bếp của ông nội anh nấu cho em ăn được không?” Trình Mộc Dương gắp hai viên cá băm bỏ vào bát cho Âu Dương Ngâm.
“Không cần không cần, em cũng chỉ nói như vậy thôi, tổng giám đốc Trình không cần để ý đâu”. Âu Dương Ngâm vội vàng từ chối, cô còn đang nghĩ cách từ chối bữa cơm đó mà.
“Ngâm Ngâm, ngày còn đi học chắc là thành tích học tập của em tốt lắm, được chú Lý nhận làm học trò không phải là một việc dễ dàng. Em đi làm mấy năm rồi?” Trình Mộc Dương đành phải bất đắc dĩ chuyển đề tài.
“Tốt nghiệp đại học, em được điều về bệnh viện số 1 tỉnh Z, làm bác sĩ điều trị hai năm, năm ngoái mới chuyển sang làm bác sĩ chuyên khoa, sau đó thi đỗ cao học”.
“Bố mẹ em đồng ý cho em đi học xa như vậy à?”
“Lúc đầu mẹ em kiên quyết không đồng ý, có điều em nghĩ cách thuyết phục bố em trước, đưa ra một đống lý do”, Âu Dương Ngâm cười, đó là lần đầu tiên cô đưa ra yêu cầu với bố mẹ.
“Ừ đúng rồi, em cũng giỏi tìm lý do thật đấy!” Trình Mộc Dương nhớ lại cuộc đấu trí giữa hai người, “Anh cũng cam bái hạ phong”.
“Cho nên vẫn nghe nói không được chơi tâm kế với bác sĩ khoa tim mạch, nhất là không được chơi tâm kế với bác sĩ chuyên động mạch vành tim!” Âu Dương Ngâm cười nói, “Tâm gì người ta cũng nhìn ra được hết”.
“A, thế bác sĩ Âu Dương có nhìn ra bây giờ anh đang suy nghĩ gì không?” Trình Mộc Dương nhìn cô rất có ẩn ý.
“Em mới nhập môn, tu vi không đủ, chưa nhìn ra được các chứng bệnh nan y”. Âu Dương Ngâm cười nói, “Hai tổng giám đốc Trình một già một trẻ nhà anh đều là cao nhân, đặc biệt là ông nội anh. Lúc ông ấy đề nghị em đến làm bác sĩ riêng thật sự em đã giật nảy. Buổi tối hôm đó em đã nhìn lại toàn bộ cuộc đời mình mà mãi không nghĩ ra rốt cục mình tốt ở điểm nào. Em tới hỏi thầy Lý, thầy nhìn em từ đầu đến chân ba lần nhưng cũng không tìm ra được ưu điểm của em. Cũng có thể chính vì vậy nên thầy rất hối hận, không biết tại sao lại nhận một học trò không có điểm tốt gì như em, từ đó trở đi hình tượng của em trong cảm nhận của thầy lập tức xuống dốc không phanh”.
Thấy Âu Dương Ngâm cố ý nói liên thiên, Trình Mộc Dương hơi ảo não nói, “Em nói năng lanh lợi như vậy, trước kia chắc cũng là một tay hùng biện trong trường đại học?”
Âu Dương Ngâm cười nói, “Em sao có thể là một tay hùng biện được, chẳng qua là theo các sư huynh sư tỷ lăn lộn trong câu lạc bộ kịch Tây Viên hai năm cho vui thôi”.
“Thật lợi hại, học y vất vả như vậy mà còn có thể tham gia cả câu lạc bộ kịch nữa”.
“Khi còn bé em rất thích môn văn, lúc nào cũng cảm thấy hình ảnh một người phụ nữ đeo kính ngồi viết sách trên lầu một ngôi nhà có vườn hoa là đẹp nhất. Buồn cười không?”
Trình Mộc Dương cười nói, “Khi còn bé ai cũng từng có ước mơ như vậy, anh thì cảm thấy phụ nữ mặc áo bờ lu trắng là đẹp nhất”.
Âu Dương Ngâm lắc đầu nhìn anh ta, “Cái này thì anh không hiểu rồi, bác sĩ đều là người thủ đoạn độc ác, nếu không thì làm sao mà phẫu thuật được. Tổng giám đốc Trình học ngành gì?”
“Máy tính”.
“A, thời anh học thì ngành tin học đang hot lắm, nhất định phải thi rất tốt mới vào được”. Âu Dương Ngâm khâm phục nói.
Trình Mộc Dương hơi buồn bực, nghe Âu Dương Ngâm nói cứ như thể hai người bọn họ sống cách nhau cả hai thế kỉ vậy. “Cả ngày giao tiếp với máy tính nên con người cũng trở nên rất không hấp dẫn đúng không?” Anh ta nhớ tới Phùng Phất Niên, Hàn Hiểu Bân nói Âu Dương Ngâm và Phùng Phất Niên nói chuyện với nhau rất hợp, có tiếng nói chung, xem ra điều này là đúng.
“Đâu có, tổng giám đốc Trình đúng là khiêm tốn, không có đầu óc nhạy bén thì làm sao mà làm việc với máy tính được? Máy tính còn thông minh hơn người!”
Trình Mộc Dương nghĩ, thông minh thì liên quan gì đến thú vị? Hỏi một đằng trả lời một nẻo! “Bây giờ máy tính cũng là thứ rất bình thường, bất kể là phần mềm hay phần cứng thì người nào cũng biết đôi chút, những thứ bọn anh được học lúc đó thì bây giờ đã trở nên thông dụng từ lâu rồi. Học y vẫn là tốt nhất, bất kể lúc nào cũng vẫn là nhân sĩ chuyên nghiệp”.
“Đâu có, về máy tính thì em dốt đặc cán mai, nhiễm virus là đã hết cách xoay sở rồi”, Âu Dương Ngâm thực sự cầu thị, “Còn bác sĩ, bây giờ người nào cảm lạnh mà không tự mua thuốc uống? Cho nên phải làm bác sĩ ngoại khoa, dù sao người bệnh cũng không thể tự mổ cho mình được”. Nói đến đây cô lại đắc ý, khóe miệng cong cong, Trình Mộc Dương xem mà cười thầm trong lòng.
Hai người ăn xong liền dọn bàn sạch sẽ, Âu Dương Ngâm định bưng bát đũa mang vào bếp rửa, Trình Mộc Dương vội bưng lên trước, “Để anh rửa, anh không dám bắt đôi tay bác sĩ ngoại khoa của em làm loại việc này đâu!”
Âu Dương Ngâm mỉm cười và không còn khách sáo với anh ta nữa, cô mở toang cửa sổ để mùi thức ăn tản đi, đứng dựa cửa phòng bếp nói với Trình Mộc Dương: “Tổng giám đốc Trình, anh lái xe hơn nửa ngày cũng mệt rồi, đi nghỉ sớm một chút đi. Ngày mai chúng ta vẫn xuất phát từ 6 giờ, sáng sớm trên đường ít xe hơn”. Nói xong cô đi về phòng mình.
Rửa bát xong đi ra, Trình Mộc Dương nhìn căn phòng trống rỗng, ngẩn ra một hồi lâu rồi thở dài không làm gì được. Đã bao giờ anh ta bị người khác coi thường như vậy, chưa nói đến thiếu gia Trình thị mà chỉ cần tổng giám đốc Tấn Đạt đã có bao nhiêu cô bé dùng hết tâm tư muốn lấy lòng anh ta. Bây giờ cô nàng Âu Dương Ngâm này thậm chí còn không thèm để lại cho anh ta một bóng lưng, không trách được thiếu gia Hàn Hiểu Bân vô địch thiên hạ cũng chỉ còn nước thở dài thở ngắn cả ngày.
Không vứt bỏ được sự phiền muộn trong lòng, Trình Mộc Dương lững thững đi ra ngoài khách sạn. Đi ra đến cổng chợt nghe thấy một tiếng rầm rất to vang lên trong phòng ngôi nhà hai tầng. Nhớ Âu Dương Ngâm đã nói trong ngôi nhà này chỉ có một mình ông chủ Điền ở, anh ta nghĩ thầm không biết đã xảy ra chuyện gì, liền chạy thẳng vào phòng không cần nghĩ ngợi, chỉ thấy một chiếc ghế dựa đổ xuống bên cạnh bàn, ông chủ Điền ngà ngà say đứng ngẩn người nhìn chiếc ghế, trên bàn vẫn còn rượu và thức ăn chưa ăn xong. Trình Mộc Dương chần chừ một chút rồi đi tới dựng chiếc ghế lên, thấy ông chủ Điền không sao anh liền chuẩn bị quay ra ngoài.
“Cháu đến đây cùng tiểu sư muội à?” Ông già hỏi, “Cô ấy đâu?”
“Cô ấy mệt nên đi nghỉ rồi”, Trình Mộc Dương điềm đạm nhìn ông ta.
“Cháu là bạn trai cô ấy à? Có phải cháu đến đây vì muốn được nghe chuyện trước kia của cô ấy không?” Ông già cố mở mắt để tỉnh táo hơn một chút.
Trình Mộc Dương định giải thích nhưng suy nghĩ một chút lại thôi, anh bước tới rót một cốc nước đưa cho ông già. Ông già ngồi trên ghế dựa chỉ cầm cốc mà không hề uống, ông giơ tay chỉ một cái ghế khác ra hiệu cho Trình Mộc Dương ngồi xuống, cũng không nói gì. Trình Mộc Dương nhìn ông ta, đó là một ông già luôn chìm đắm trong cô độc và đau thương, đã được nghe kể về chuyện của ông ta nên anh cảm thấy không đành lòng, nghĩ rằng mình nên ngồi lại với ông ta một lát.
Rất lâu sau, lâu đến mức anh ta cho rằng ông già đã ngủ mất, ông già mới thong thả cất tiếng.
“Ông đã mở khách sạn ở đây mười mấy năm rồi, lúc đầu ông chỉ là cái xác không hồn, kéo dài hơi tàn, sau khi nhìn thấy những thăng trầm của nhân gian thì cũng thông suốt được vài chuyện. Đến lúc cho rằng mình đã tu luyện được rồi thì lại thấy những chuyện mà không thể không thương tâm”.
“Năm ấy, giữa mùa hè có mấy người trẻ tuổi đến chỗ này của ông, quay một đoạn phim tư liệu về thành phố nhỏ để tham dự giải, khi đó thành phố này vẫn còn giữ được rất nhiều nét cổ kính”.
“Ngày nào bọn nó cũng ra ngoài từ sớm và về rất muộn, quay hết tất cả các ngóc ngách của thành phố. Nhưng ông luôn cảm thấy bọn nó như đang đi chơi, trời nóng như vậy mà không có một câu than thở trách móc nào, bọn nó chỉ có niềm vui, buổi sáng nấu cháo ăn quẩy cũng hò hét, buổi tối nấu một nồi lẩu, uống bia lạnh, trò chuyện đến tận đêm khuya”.
Trình Mộc Dương thầm giật mình, ông già này định kể hết chuyện xưa của Âu Dương Ngâm cho mình nghe thật à? Anh ta nghe như vậy có vấn đề gì không? Anh ta nghĩ mình nên ngăn cản ông già say rượu này lại, nhưng trong lòng lại không nhịn được muốn nghe tiếp.
“Lúc đầu ông chỉ nhìn bọn nó, sau đó ngày nào cũng mong chờ bọn nó đi làm về, giống hệt như đợi con gái ông về nhà. Nếu con gái ông còn sống thì có lẽ nó cũng có thể vui vẻ như vậy”. Ông già nhìn Trình Mộc Dương, trong mắt ông ta đã có nước mắt.
“Đó là những ngày tháng vui vẻ nhất từ khi ông mở khách sạn này, ông bảo người ta mang mấy chiếc ghế nằm tới để buổi tối có thể cùng bọn nó hóng mát, tán gẫu ngoài sân”, ông chỉ tay ra ngoài sân, “Ông đã tự mình chìm đắm trong ảo cảnh con cháu đầy nhà đó, mỗi một người trong số bọn nó đều trở thành thứ rất quý giá trong lòng ông.
“Có một cô bé cực kì xinh đẹp, tuổi nhỏ hơn tất cả những người khác cho nên mọi người đều rất quan tâm chăm sóc cô ấy. Buổi tối nào bọn nó cũng nói chuyện trên trời dưới biển đến rất khuya, có mấy lần còn ngủ luôn ngoài sân đến tận sáng. Có một cậu bé trong đó đi vào lấy chăn ra đắp cho mọi người, sau đó ngồi bên cạnh cô bé này cầm quạt đuổi muỗi cho cô ấy, nhìn cô ấy thật lâu dưới ánh trăng. Ông nghĩ là hai đứa chúng nó là người yêu nhưng sau đó phát hiện không phải”.
Trình Mộc Dương cảm thấy sự căng thẳng của chính mình, nghe đến đó lại thầm thở phào nhẹ nhõm.
“Rõ ràng là thằng bé này rất quan tâm đến cô bé đó, lúc nó nhìn cô ấy như vậy ông có thể cảm nhận được tình yêu thương tràn ngập trong lòng nó. Nhưng ban ngày nó không bao giờ để lộ ra, thậm chí những lúc cô bé đó nhìn nó với ánh mắt sáng ngời nó cũng chỉ chịu dàng mỉm cười nhìn cô ấy sau đó lại quay đầu đi chỗ khác”.
“Buổi tối ngày cuối cùng rốt cục ông không nhịn được nữa, thậm chí ông còn nghĩ, nếu là vì nguyên nhân kinh tế mà nó không thể đến bên cô bé đó thì ông sẵn sàng giúp đỡ nó. Phải biết là chỉ cần nhìn qua đã thấy cô bé đó có điều kiện gia đình rất tốt”.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!