Lung Linh Như Nước - Chương 16: Bí mật thương tâm
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
142


Lung Linh Như Nước


Chương 16: Bí mật thương tâm



“Nhưng nó nói với ông rằng nó từng làm sai một việc, không có bất kì ai có thể giúp được nó, cái giá nó phải trả vì việc đó là có thể suốt đời nó cũng không thể bày tỏ lòng mình với cô bé đó. Ông chưa bao giờ thấy vẻ tuyệt vọng nặng nề trên mặt một người trẻ tuổi như thế. Hôm sau trước khi chia tay nhìn cô bé cười tươi như hoa kia ông cảm thấy rất đau lòng. Ông nghĩ cô ấy là người hạnh phúc nhất trên đời vì có một người con trai yêu cô ấy như vậy, và cô ấy cũng là người bất hạnh nhất trên đời vì suốt đời cô ấy cũng không biết nó yêu cô ấy như thế”.

“Vì sao ông lại nói với cháu những chuyện này, ông với cháu không quen biết gì nhau mà”. Không hiểu vì sao trong lòng Trình Mộc Dương lại có một cảm giác khó chịu, không chỉ vì ông già hiểu lầm quan hệ giữa anh ta với Âu Dương Ngâm.

“Lần này cô ấy đến đây rồi có lẽ sẽ không quay lại đây nữa. Bí mật này làm ông đau lòng, cho nên ông phải nói ra nhân lúc đang say rượu, nếu như có một ngày cháu có đủ tự tin thì hãy nói với cô ấy”.

“Không cần phải xấu hổ trước mặt một người già đã trải qua bể dâu, ông có thể thấy cháu thích cô ấy. Cháu cũng là một anh chàng lương thiện”. Ông già nhìn anh ta hiền từ, “Ông thấy cô ấy rất giống con gái mình, không ngờ sau nhiều năm như vậy cô ấy lại về đây, đó cũng là duyên phận. Ông chỉ hi vọng cháu biết cô ấy từng được một người yêu quý như vậy, đó là một chàng trai rất ưu tú, hi vọng cháu có thể yêu quý cô ấy hơn”.

Trình Mộc Dương nằm trên giường thật lâu không ngủ được. Vẻ mặt đau buồn mất mát của Âu Dương Ngâm lúc ở bờ sông hiện lên trong đầu anh ta, đó là vì chàng trai ông Điền nói đó sao? Nhưng mà hắn không thể nói với cô ấy mà? Vì sao cô ấy còn đau buồn như vậy? Có lẽ là cô ấy cũng thích hắn?

Sáng sớm hôm sau Âu Dương Ngâm mở cửa phòng ra và nhìn thấy một đĩa bánh quẩy chiên vừa giòn vừa thơm. “Cầm lấy đi, không có cháo, anh mua bánh bao, cả sữa nữa”. Trình Mộc Dương đưa đĩa quẩy cho Âu Dương Ngâm, lúc này Âu Dương Ngâm mới phát hiện tay kia anh ta còn bưng lọ xì dầu nhỏ. “Thế nào? Bữa sáng này có hợp khẩu vị em không?” Anh ta cười hỏi cô.

Hồi lâu Âu Dương Ngâm mới lấy lại tinh thần, cô nhìn anh ta không biết nói gì cho phải.

“Đừng cảm động đừng cảm động, chỉ là vì hôm qua ông chủ Điền đã dặn thôi, anh mua ở quán ăn sáng bên cạnh”. Trình Mộc Dương xua tay, anh ta có vẻ lúng túng trước đôi mắt đẹp của Âu Dương Ngâm.

Âu Dương Ngâm ăn một miếng bánh quẩy, vui vẻ nói: “Ngon quá, lâu lắm rồi em không ăn bánh quẩy. Tổng giám đốc Trình, bánh quẩy cũng là thực phẩm rác, vì sao thực phẩm rác lúc nào cũng ngon như vậy?”

Trình Mộc Dương trợn mắt nhìn cô, “Chẳng lẽ ở chỗ chúng ta lại không có cả bánh quẩy à? Thế buổi sáng em hay ăn gì?”

“Bánh mì sữa, nói thật thì đến bây giờ em còn chưa quen đường ở thành phố D, càng không biết quán ăn sáng ở đâu”. Âu Dương Ngâm cau mày nói, “Có lúc muốn mua mấy thứ đồ lặt vặt cũng không biết đi đâu mà tìm, may là bây giờ siêu thị cũng bán hầu hết mọi thứ”.

Trình Mộc Dương nói: “Chủ nhật tuần tới anh đưa em đi dạo cho biết đường, khả năng tự lập của em kém quá”.

Âu Dương Ngâm vội từ chối: “Không cần không cần, từ từ là khắc biết hết mà. Em không phải thị trưởng, không cần biết rõ ràng như vậy làm gì, chỉ cần biết những đường thường đi là được rồi”.

Lại từ chối! Trình Mộc Dương bẻ một đoạn bánh quẩy xuống thật mạnh định đưa vào mồm.

“Anh cũng ăn thực phẩm rác à?” Âu Dương Ngâm nhìn anh ta trêu chọc rồi cười tít mắt nói tiếp, “Chấm một chút xì dầu đi, thật đấy, em cảm thấy ăn như vậy ngon nhất, bất kể là ăn với cháo hay bánh bao cũng thế”.

Anh ta không có cách nào giận cô được, cho dù mỗi một đề nghị của anh ta đều bị cô từ chối, nhưng nhìn vẻ mặt vô tâm của cô anh ta chỉ đành âm thầm thở dài.

Hôm nay, người đi du lịch cũng tấp nập lên đường về nhà, trên đường cao tốc có rất nhiều xe, người lái xe vẫn là Trình Mộc Dương, Âu Dương Ngâm thoải mái ngồi trên ghế bên cạnh nghe điện thoại.

“Em đang trên đường về… Có thể buổi chiều là về đến nơi… Mệt lắm, em không đến đâu, ngày mai còn phải đi làm, để lần sau đi… Được rồi được rồi, lần sau em nhất định sẽ tới”.

“Điện thoại của Hiểu Bân”, Âu Dương Ngâm vừa cất điện thoại vào túi xách vừa nói với Trình Mộc Dương.

“Em cũng đừng nói với nó là anh đi nhờ xe em về”, Trình Mộc Dương cười nói, “Anh sợ nó ghen, nó quản em chặt thế cơ mà”.

“Thế thì em càng phải nói để anh ta khỏi tới làm phiền em nữa!” Âu Dương Ngâm cười nói, thấy Trình Mộc Dương mỉm cười cô chợt nhận ra lời nói của mình có vẻ rất mập mờ liền vội giải thích: “Ý em không phải thế”.

“Không phải gì cơ?” Nụ cười của Trình Mộc Dương càng rõ ràng hơn.

Âu Dương Ngâm lườm anh ta, “Biết rõ còn hỏi, không phải lấy anh làm lá chắn. Tổng giám đốc Trình, lá chắn như anh thì nặng quá, em không nhấc lên được”.

“Là không nhấc lên được hay là khinh thường không thèm động vào?” Trình Mộc Dương cũng vui đùa.

“Nếu em nói cả hai thì có phải là thiếu tôn trọng đại thiếu gia Trình thị không?” Âu Dương Ngâm cười nói, “Vậy thì em không nhấc lên nổi”.

“Nghe giọng em thì rõ ràng là khinh thường mà”, Trình Mộc Dương cười to, “Đau quá đau quá, bác sĩ Âu Dương, em đúng là bác sĩ khoa tim mạch, rất biết cách làm người khác đau lòng”.

“Cảm ơn tổng giám đốc Trình khen ngợi. Đợi bao giờ trình độ của em cao hơn em sẽ cho anh xem em cho người ta một kích trí mạng như thế nào!”

*** *** ***

4 giờ chiều, rốt cục xe đã về đến thành phố D, Âu Dương Ngâm đưa Trình Mộc Dương về trước. Trình Mộc Dương xuống xe đi tới cửa sổ xe bên cạnh ghế lái cúi xuống nói với Âu Dương Ngâm: “Buổi tối anh tới đón em đến chỗ ông nội anh, em về nghỉ một lát trước đi”. Thấy vẻ mặt khó xử của Âu Dương Ngâm anh ta lại cười nói: “Không được nói dối, trừ phi có lí do chính đáng!”

Âu Dương Ngâm bất đắc dĩ gật đầu, thò tay lấy một chiếc túi từ ghế sau lên đưa cho anh ta, Trình Mộc Dương nhìn xem, thấy là xông nồi bát đũa đã mua ở thành phố F liền mỉm cười nhận lấy. Âu Dương Ngâm nói nghiêm túc, “Không ngờ đi mất hơn 20 tiếng, nếu không có tổng giám đốc Trình thì chắc em mệt chết mất. Cực kì cảm ơn anh, hi vọng có cơ hội để em bày tỏ lòng biết ơn”.

Trình Mộc Dương tươi cười, “Nói phải giữ lời, anh chờ”, rồi đứng lại bên đường nhìn cô lái xe đi về.

Về đến nhà, Trình Mộc Dương xách túi đi vào bếp, lần lượt lấy từng thứ trong túi ra. Anh ta cầm một chiếc bát trong số đó lên, đó là một chiếc bát sứ bột xương màu trắng rất mỏng, rất tinh tế, hầu như trong suốt. Hoa văn trên bát là những bông hoa màu tím nhạt rất mềm mại nhã nhặn, quả thật là loại được các cô gái rất thích, anh ta không khỏi mỉm cười. Phong cách dịu dàng như vậy đặt trong phòng bếp với gam màu đen trắng cũng rất hợp, không hề có gì xung đột với nhau, giống như một kiếm khách lạnh lùng đi bên cạnh người vợ xinh đẹp của mình.

Anh ta hào hứng rửa lại một lượt tất cả bộ đồ ăn rồi cho vào máy khử độc, sau đó đi vào phòng khách cầm điện thoại lên.

“Cô, cháu là Mộc Dương”.

“Mộc Dương à, buổi tối đến sớm một chút nhé. Lâu lắm rồi cháu không đến thăm cô, cô sắp giận rồi đấy”. Trình Anh Chi là con gái út của Trình Thương Hải.

“Tối nay cô chuẩn bị món gì cho bọn cháu thế?”

“Đều là các loại hải sản cháu thích. Đầu bếp Lưu nhớ rõ những món cháu thích lắm”.

“Cô à, buổi tối cô bảo ông Lưu nấu mì khoai lang nhé, loại mì đen đen sợi to ấy, nấu một bát thật to”.

“Sao lại muốn ăn cái này? Ờ nhà không có, ngoài siêu thị cũng chưa chắc đã có, phải ra chợ tìm mới được. Sao cháu không nói sớm? Mà thích nấu kiểu gì? Thịt băm hành gừng hay trứng gà hay cua biển?”

Trình Mộc Dương suy nghĩ một chút, không biết loại mì Âu Dương Ngâm ăn đến no căng bụng đó là mì nấu kiểu gì, bây giờ cũng không thể gọi điện thoại đến hỏi được, mà có lẽ vị đại tiểu thư này cũng chỉ biết ăn chứ không biết làm, liền nói: “Nấu kiểu gì ngon là được, không được có hành tỏi”, rồi lại bổ sung thêm, “Cô, đồ ăn hôm nay bảo ông Lưu đừng cho hành tỏi ớt”.

“Cái thằng này mày làm sao thế? Không cho hành tỏi ớt thì ăn kiểu gì? Mấy hôm không gặp mà khẩu vị mày đã thay đổi nhiều như vậy rồi à? Có bị ốm không đấy?”

“Không không, chẳng qua mấy hôm nay cháu muốn ăn nhạt một chút”. Mặc dù nói chuyện điện thoại nhưng Trình Mộc Dương vẫn nóng hết mặt, “Đừng cho vào tất cả các món là được rồi”.

“Được rồi, bọn trẻ con chúng mày toàn làm khó ông Lưu thôi”. Trình Anh Chi mỉm cười đặt điện thoại. Đi mua mì khoai lang sợi to? Sao hôm nay thằng Mộc Dương lại lắm chuyện thế? Cô lắc đầu, lúc nào nó có vợ là ổn hết, muốn ăn gì thì bắt vợ nó đi mua.

Tắm xong, Trình Mộc Dương ngồi dựa vào sofa nghỉ ngơi. Lái xe hai ngày, buổi tối suy nghĩ lung tung chỉ ngủ được mấy tiếng, sáng sớm lại ra ngoài mua bánh quẩy, đến giờ anh thực sự thấy mệt, chỉ chốc lát sau đã mơ màng ngủ mất.

Tiếng chuông điện thoại vang lên, Trình Mộc Dương mơ mơ màng màng nghe máy. “Tổng giám đốc Trình!” Là giọng nói của Âu Dương Ngâm, Trình Mộc Dương giật mình ngồi dậy nhìn đòng hồ, mới 5 giờ. “Ngâm Ngâm, có việc gì vậy?”

“Anh đang nghỉ ngơi à? Xin lỗi đã quấy rầy anh”, Âu Dương Ngâm nói rất áy náy, “Thế này, tối nay em có một cuộc họp trường, một thầy giáo trường em đến, mọi người phải mời thầy đi ăn cơm. Cho nên…” Tối nay quả thật có thầy giáo từ đại học Z đến, có điều không phải học viện y học mà là thầy giáo phân viện báo chí tuyên truyền, một sư huynh của Phùng Phất Niên. Phùng Phất Niên gọi điện thoại đến, cô chỉ muốn nhân cơ hội này để từ chối lời mời của ông cụ Trình nên lập tức đồng ý. Bạn cùng trường tụ tập chắc chắn thoải mái hơn đến nhà người ta nhiều, chẳng phải Trình Mộc Dương đã nói chỉ cần có lí do chính đáng là có thể không đến sao?

Trình Mộc Dương không nói gì, lại một lần nữa cô khiến anh ta thấy lực bất tòng tâm không biết nên làm thế nào.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN