Lung Linh Như Nước
Chương 3: Sơ suất trong lễ cưới
“Bác sĩ Âu Dương quê ở đâu?” Trình Mộc Dương thấy ngoại hình cô xinh xắn, mỗi cử chỉ hành động đều toát ra sự dịu dàng đặc trưng.
” Thành phố H”. Âu Dương Ngâm ngẩng đầu lên đáp. Đó là một thành phố phía nam cực kì nổi tiếng, lịch sử lâu đời, sông núi tươi đẹp, còn có một nền kinh tế phát triển. (Người dịch: Có lẽ là thành phố Hàng Châu, tỉnh Z là tỉnh Chiết Giang).
“Sống ở đây có quen không?”
“Quen, ở thành phố cũng không khác nhau mấy, có điều đột nhiên bên người thiếu rất nhiều bạn bè, cảm thấy hơi tiếc nuối”.
Đúng là ăn ngay nói thật, Trình Mộc Dương nghĩ. Anh ta muốn nói ở đây rồi cũng sẽ có rất nhiều bạn bè nhưng lại sợ cô hiểu lầm nên đành phải gật đầu.
Âu Dương Ngâm nghĩ, chẳng lẽ vị giám đốc kiêm chủ tịch hội đồng quản trị trước mặt này muốn tuyển người? Đây không phải khúc dạo đầu trong mỗi buổi phỏng vấn sao? Tiếp theo sẽ hỏi vì sao cô lại tới thành phố D đúng không? Cô cảm thấy hơi nhàm chán, chỉ muốn ăn nhanh cho xong rồi đi về.
Gương mặt cô hơi ửng đỏ vì ăn mì nóng, trên chóp mũi có những giọt mồ hôi lấm tấm, Trình Mộc Dương rút hai tờ giấy ăn đưa cho cô, Âu Dương Ngâm nhận lấy lau một lượt cả khuôn mặt.
“Được rồi, tổng giám đốc Trình, tôi ăn xong rồi”. Cô đặt đũa xuống, nhận ra Trình Mộc Dương chỉ ngồi cùng cô mà lại không hề ăn gì.
Trình Mộc Dương nhìn bát mì của cô, quả thật ăn không thừa sợi mì nào, nước mì cũng uống hơn nửa, liền hỏi: “Ăn đủ chưa?”
“Đủ rồi, ăn ngon lắm”, Âu Dương Ngâm gật đầu, “Cảm ơn tổng giám đốc Trình”.
Trình Mộc Dương thật sự không nghĩ ra bất cứ lý do nào để tiếp tục ngồi đây nên đành phải đứng lên nói: “Vậy để anh đi lấy xe, em ra cửa chờ anh”.
“Không cần, để tôi tự bắt taxi về”. Âu Dương Ngâm lập tức từ chối.
“Như vậy sao được, anh đã nhận lời với giám đốc Lý của bọn em là sẽ đưa em trở về an toàn mà”.
“Tổng giám đốc Trình”, Âu Dương Ngâm chần chừ một chút rồi hỏi: “Lát nữa anh còn phải tiếp khách đúng không?”
“Tai em thính thật đấy, đúng là làm anh không nói được gì. Buổi tối tiếp khách nhưng không có chuyện gì quan trọng”. Trình Mộc Dương cười nói, Hàn Hiểu Bân ba ngày mở tiệc nhỏ năm ngày mở tiệc lớn, quả thật không có chuyện gì quan trọng, nhưng hắn gọi điện thoại nhiều như vậy, anh ta cũng không cách nào che giấu cô được.
“Anh là ông chủ, bỏ lỡ một buổi tiếp khách chính là bỏ lỡ một cơ hội phát tài, một bác sĩ quèn như tôi không đền nổi đâu!” Cô tươi cười, “Làm bác sĩ cả ngày phải tiếp xúc với người bệnh, sau một thời gian, trong lòng đối phương suy nghĩ cái gì cũng chỉ cần nhìn qua là rõ ràng. Anh xem, tôi biết anh muốn tỏ ý xin lỗi nên nhận lời đi ăn cùng mà có nói thêm câu nào đâu”. Âu Dương Ngâm xách túi đi xuống tầng dưới, “Tổng giám đốc Trình, tôi đã phối hợp với anh như vậy rồi, giờ anh cứ đi lo công chuyện của anh đi”.
Trình Mộc Dương nghĩ thầm, tôi phí miệng lưỡi hồi lâu, phải dựa vào danh nghĩa thầy cô mới mời cô đi ăn được một bữa, lại ăn mỗi một bát mì, thế mà còn bảo là nhận lời mà không nói câu nào. “Em coi anh là người bệnh của em à?” Anh ta thật sự cảm thấy dở khóc dở cười.
Âu Dương Ngâm quay lại cười với anh: “Anh chưa lấy số, không thể coi là người bệnh được”. Cô cười như hoa xuân nở rộ, vui vẻ nghĩ, cuối cùng bữa ăn nhàm chán này cũng kết thúc.
Trình Mộc Dương nhất thời không tìm được lời gì ứng đối, Âu Dương Ngâm đã bước nhanh ra ngoài cửa lớn.
Taxi xếp hàng đầy ngoài cửa, Âu Dương Ngâm tạm biệt rồi định bước lên xe, Trình Mộc Dương giữ cửa xe nói: “Hôm nay định xin lỗi vậy mà lại làm em phải ăn bữa tối vội vàng như thế, hôm nào anh lại mời em ăn bữa cơm đàng hoàng, nhất định phải nể mặt anh đấy nhé!”
Âu Dương Ngâm không để ý, cô chỉ khách sáo vài câu rồi vẫy tay chào nghênh ngang đi mất.
Điện thoại đổ chuông, Trình Mộc Dương xem số gọi đến rồi đưa lên tai quát lớn: “Giục cái gì mà giục, đang tắc đường”. Từ lúc ra khỏi bệnh viện đến bây giờ đã có mười mấy cuộc điện thoại, thảo nào đến bây giờ không chịu để anh ấy đưa về.
*** *** ***
“Bác sĩ Âu Dương, tôi là Trình Mộc Dương”.
Âu Dương Ngâm vừa lật xem bệnh án trên tay vừa thờ ơ trả lời: “Chào anh!” Vừa xong một ca phẫu thuật cùng giám đốc Lý, cô muốn tập trung nhớ lại một lượt để học hỏi thêm, ôn cũ biết mới.
“Buổi tối có rảnh không? Anh mời em đi ăn cơm”. Đây là lần thứ hai Trình Mộc Dương gọi điện thoại đến, lần trước cô đã lấy lí do phải trực để từ chối.
“Tổng giám đốc Trình, ngã xe có một lần mà sao lại được ăn nhiều bữa như vậy được. Anh làm ăn như vậy không sợ lỗ vốn à?” Âu Dương Ngâm cười nói, “Tổng giám đốc Trình còn khách sáo nữa thì tôi sẽ xấu hổ lắm, chẳng lẽ anh cho rằng tôi vẫn còn ghi hận chỉ vì một việc nhỏ như vậy sao?”
“Đương nhiên không phải, anh muốn mời em nếm thử những món ăn đặc sắc của thành phố D, không phải em mới đến không lâu sao?”
“Hôm nay tôi đã có hẹn đi dạo phố rồi, anh biết đấy, đối với phụ nữ thì sức mê hoặc của quần áo luôn lớn hơn sức mê hoặc của đồ ăn mà”. Âu Dương Ngâm nghĩ thầm, tại sao đàn ông phía bắc lại thành thật như vậy, sao cứ phải nghĩ rằng mời một bữa mì thì không tính là mời khách, ăn mì thì cũng là ăn mà!
Trình Mộc Dương sầm mặt, cái cô Âu Dương Ngâm này không nể mặt người khác chút nào, chẳng qua là mình cảm thấy bữa mì lần trước đó qua quýt quá, nể mặt cô ta là học trò của giám đốc Lý nên mới trịnh trọng muốn xin lỗi, vậy mà hết lần này tới lần khác bị cô ta từ chối. Không nuốt được cục tức này, Trình Mộc Dương hỏi tiếp: “Thế ngày mai thì sao?”
Âu Dương Ngâm sửng sốt, cô nhận thấy vẻ không vui trong giọng nói của đối phương, trong lòng thấy hơi kỳ lạ. Làm gì có chuyện bắt người khác ăn cơm chứ, lại nhớ ra mọi người đều nói đàn ông phía bắc thích thể diện nên câu nói tiếp theo của cô cũng hơi lúng túng, “Ngày mai tôi phải tham gia hôn lễ của đồng sự”. Nghe bên kia điện thoại một hồi lâu không có âm thanh, cô vội bổ sung: “Khách sạn Hoa Bách Hợp, thật sự!” Nói xong tự mình cảm thấy buồn cười, có gì mà phải chột dạ, mình có nói dối ai đâu chứ.
Việc Âu Dương Ngâm vội vàng giải thích khiến khóe miệng Trình Mộc Dương hơi lộ ra nụ cười, “A, là đồng sự trong khoa em à?”
“Tính ra thì là sư tỷ của tôi, cũng tốt nghiệp đại học Z, có điều học trước tôi rất nhiều khóa”. Âu Dương Ngâm kiên nhẫn trả lời, lần này chắc anh tin những gì tôi nói là thật sự rồi chứ?
“Lớn hơn em nhiều không? Em phải đi làm phù dâu à?” Trình Mộc Dương vô thức nhìn cửa phòng làm việc của mình, may là còn đang đóng chặt, nếu để đám nhân viên trong công ty nghe thấy vị thủ trưởng bình thường luôn nói năng thận trọng của bọn họ bỗng nhiên lại đổi nghề buôn dưa lê thì chắc cằm rơi hết xuống đất.
“Ờ, 35 tuổi rồi, sư tỷ là một người trọng sự nghiệp”. Âu Dương Ngâm thuận miệng đáp, cô lật lật bệnh án trên tay, sao vẫn còn chưa cắt cuộc gọi?
Trình Mộc Dương thầm tính trong lòng, 35 tuổi là lớn hơn cô ta nhiều? “Ngày mai em đã có việc thì chúng ta để khi khác vậy, hi vọng lần sau em có thời gian”. Trình Mộc Dương kịp thời gác điện thoại, anh ta không muốn bị hiểu lầm thành loại đàn ông suốt ngày à ơi tán gái.
Âu Dương Ngâm đặt điện thoại xuống cúi đầu tiếp tục xem bệnh án.
*** *** ***
Thứ 7, khách sạn Hoa Bách Hợp.
Âu Dương Ngâm và mấy cô gái cười đùa vây quanh Tiêu Hồng đang mặc áo cưới, Tiêu Hồng 35 tuổi nhìn chính mình trong gương, cảm thán nói: “Đúng là năm tháng như thoi đưa, cứ nghĩ đến việc làm cô dâu già như vậy lại cảm thấy không cam lòng. Các em gái, phải nhân lúc tuổi trẻ xinh đẹp mà lập gia đình sớm đi!”
“Sư tỷ nói gì thế? Lập nghiệp trước lập gia đình sau đó là lời các cụ vẫn dạy mà!” Âu Dương Ngâm thuận miệng tiếp lời.
“Dù sao cũng chỉ là một bác sĩ, có sự nghiệp gì chứ? Bây giờ khớp xương ngón tay cũng to rồi, đeo nhẫn cưới cũng khó khăn!” Tiêu Hồng thương cảm nói, đột nhiên biến sắc mặt, hô lớn: “Chị quên mang nhẫn rồi! Nhẫn vẫn còn đang ở tiệm vàng Chu Đại Phúc!”
“Không phải chị đã lấy về từ lâu rồi sao? Còn cho em xem trước nữa mà?” Âu Dương Ngâm buồn cười nhắc nhở.
“Không đúng không đúng, hai ngày trước chị thử nhẫn lại thấy hình như hơi chặt nên mang đi sửa rồi, bận quá nên quên béng mất. Lát nữa còn phải dùng trong nghi lễ nữa!”
Âu Dương Ngâm nhìn vị sư tỷ đoảng tính này mà không nói gì được, phụ huynh hai bên đều không ở thành phố D, hôm qua mới từ bên ngoài đi tới, bận rộn đến nỗi ngay cả nhẫn cưới cũng quên mất. “Chị mau đưa biên lai cho em, để em đi lấy cho!”
Âu Dương Ngâm cầm biên lai chạy ra bên ngoài rất nhanh, ra đến cửa lớn khách sạn còn va vào một người, cô vẫn không dừng lại mà chỉ luôn miệng xin lỗi. Khách khứa đã lần lượt đến nơi, nửa tiếng sau hôn lễ sẽ phải bắt đầu.
Trình Mộc Dương muốn giữ cô lại hỏi xem có chuyện gì, nhưng còn chưa kịp mở miệng đã thấy cô lên taxi đi mất. Cô ấy va vào anh ta nhưng lại không nhận ra anh ta, đúng là một cô bé không coi ai ra gì. Anh ta vừa nghĩ vừa đi lên phòng riêng đã đặt trước ở tầng trên, hôm nay phải chiêu đãi mấy người bạn ở đây, đi được một nửa đường, không biết nghĩ thế nào lại quay lại.
Nửa tiếng đã trôi qua, Tiêu Hồng cực kì bất đắc dĩ, đành phải đồng ý cho hôn lễ bắt đầu trong ánh mắt hơi bất mãn của bố mẹ chồng, trong lòng hi vọng Âu Dương Ngâm có thể về tới nơi trước khi phải trao đổi nhẫn cưới, nếu thật sự không kịp thì chỉ có thể mượn tạm nhẫn của ai đó để dùng vậy. Cô thầm thì trong lòng: Ngâm Ngâm à, sư tỷ em 35 tuổi mới kết hôn, em không được để chị phải dùng nhẫn của người khác đấy nhé!
Giới thiệu tân lang tân nương, bố mẹ lên phát biểu, trình tự hôn lễ kiểu phương Tây được tiến hành đâu vào đấy. Cô dâu mặc áo cưới khoác tay bố đi đến chỗ chú rể, Trình Mộc Dương đứng trong một góc đại sảnh thờ ơ nhìn tất cả. Anh ta không tìm được Âu Dương Ngâm, cô ấy làm gì mà còn đi chưa về? Mấy người bạn đã đến phòng riêng trên tầng trên và đang gọi điện giục anh ta, anh ta mất hết hứng thú chuẩn bị đi lên. Đầu óc mình xảy ra vấn đề rồi, có bạn bè không đi tiếp khách mà lại tốn thời gian ở một hôn lễ của người xa lạ.
“Chú rể cô dâu trao đổi nhẫn cưới!” MC cao giọng tuyên bố, âm nhạc vang lên. Chú rể cô dâu không có động tĩnh, MC nhìn quanh khắp nơi cũng không thấy ai mang nhẫn đi lên, đành phải nói tiếp: “Mời lấy nhẫn cưới ra”.
Vẫn không hề có động tĩnh. Chuyện gì? Hắn nhìn cô dâu chú rể, “Nhẫn cưới cũng quan trọng như Bồ Tát, phù hộ đôi trẻ cả đời bình an, ân ân ái ái! Mời ra đi!”
Bên dưới bắt đầu nhỏ giọng cười ồ.
Tiêu Hồng cảm thấy mình sắp ngất đi rồi, hai cái nhẫn vừa mượn được gần như sắp nóng chảy trong lòng bàn tay cô.
“Đến rồi đến rồi!” Âu Dương Ngâm đầu đầy mồ hôi chạy vào kêu lên.
Trình Mộc Dương hầu như phải cười thành tiếng, thì ra trong thời khắc mấu chốt lại quên mang nhẫn, thú vị! Theo bước chân Âu Dương Ngâm chạy vội lên trên, anh ta cũng từ bên cạnh đi về phía trước, trò hay phải xem ở cự li gần.
Âu Dương Ngâm chưa từng chật vật như vậy bao giờ, bàn tay lục lọi trng túi xách mãi mà vẫn không tìm được hộp nhẫn, cô dâu chú rể bên cạnh nhỏ giọng an ủi cô “Đừng vội đừng vội” nhưng âm thanh của chính mình lại hơi run run. Tham dự lễ cưới đa số là người tuổi trẻ, thấy cô nàng phù dâu lơ mơ này đến bây giờ còn không tìm được nhẫn liền bật cười ầm ĩ. MC tức thì bị cảnh tượng trước mắt làm cho trợn mắt há mồm, sững sờ đứng yên. Âu Dương Ngâm vừa tiếp tục lục túi vừa đánh trống lảng: “Không có tiền lì xì, nhẫn không chịu đi ra!” Mọi người càng cười.
“Tiền lì xì ở đây!” Một giọng nam dễ nghe vang lên.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!