Lung Linh Như Nước - Chương 4: Em gái của Hàn thiếu gia
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
152


Lung Linh Như Nước


Chương 4: Em gái của Hàn thiếu gia



Trình Mộc Dương mỉm cười kêu lên một tiếng rồi đi ra phía trước, từ trong lòng lấy ra một phong bao lì xì quay xuống sân khấu giơ tay lên, “Không biết tiểu thư phù dâu có hài lòng không?” Bầu không khí bên dưới càng thêm sôi động.

Âu Dương Ngâm trợn mắt há mồm nhìn anh ta. Trình Mộc Dương khẽ cười nói: “Tìm mau, ngẩn ra làm gì?”

Âu Dương Ngâm phục hồi lại tinh thần tiếp tục tìm kiếm trong túi xách, rốt cục cũng tìm được hộp nhẫn. Trình Mộc Dương cũng cười nhét phong bao lì xì vào trong tay cô. Một tay cô cầm hộp, một tay cầm phong bao lì xì, bất đắc dĩ nói với những người dưới sân khấu: “Quả nhiên là thấy tiền sáng mắt!”

Toàn trường cười vang, hôn lễ lại có thể tiếp tục. Trình Mộc Dương nghĩ thầm, năng lực tùy cơ ứng biến cũng không tồi, sau đó xoay người rời đi.

Tiệc mừng bắt đầu. Âu Dương Ngâm cùng cô dâu chú rể đi kính rượu, vừa đi vừa tìm kĩ từng bàn mà không tìm được Trình Mộc Dương. Cô muốn đưa phong bao cho Tiêu Hồng, Tiêu Hồng lại gõ đầu cô nói: “Anh ta đến giải vây cho chúng ta, chúng ta không cảm ơn anh ta thì thôi, sao còn dám nhận quà của anh ta chứ. Hơn nữa anh chị đều không nhận ra anh ta, anh ta lên là vì em đúng không? Tiền này chị nhận cũng được, sau này em có phải lấy thân báo đáp hay không chị cũng mặc kệ!”

*** *** ***

“Chào bác sĩ Âu Dương, bao giờ tôi rảnh ấy à? Mấy hôm nay tương đối bận, có một dự án vừa mới triển khai…” Trình Mộc Dương vui vẻ gác điện thoại, đây là lần thứ ba Âu Dương Ngâm gọi điện thoại cho anh ta từ sau lễ cưới hôm đó. Cô Âu Dương Ngâm không phải vẫn kiêu ngạo sao, không phải luôn thích phớt lờ người khác sao? Bây giờ để cô nếm thử cảm giác năm lần bảy lượt bị người ta từ chối nhé. Anh ta tìm một tư thế ngồi thoải mái trên ghế, Trình Mộc Dương này là ai chứ? Sinh viên xuất sắc đại học B, ngôi sao mới trong ngành công nghệ thông tin, tài năng trẻ của giới kinh doanh, chuyển bại thành thắng là môn học bắt buộc của anh ta. Vì vậy lúc Âu Dương Ngâm đầu đầy mồ hôi cười nói “Không có tiền lì xì nhẫn không chịu đi ra” anh ta đã không chút do dự đứng bên cạnh cô. Đương nhiên, anh ta sẽ không giải thích vì sao hôm đó phải chuyển bữa tiệc của công ty vốn được đặt trước tại “Thế Giới Mới” sang “Hoa Bách Hợp”, cũng sẽ không giải thích vì sao trong túi ngực mình lại có tiền lì xì.

Âu Dương Ngâm nhụt chí gác điện thoại, sao mình lại xui xẻo như vậy, rõ ràng là cô dâu quên nhẫn, sau đó toàn bộ mọi người đều cho rằng mình hậu đậu, muốn đùa vui một chút cho thoải mái bầu không khí thì lại rước lấy một củ khoai lang nóng bỏng tay. Người vẫn phải đuổi theo xin lỗi mình, bây giờ sự đời biến đổi mình lại phải đuổi theo người ta…

“Ngâm Ngâm này, em có chuyện gì mà thở vắn than dài thế? Thân thể không tốt à?” Giám đốc Lý quan tâm hỏi, ông ta thích cô bé thông minh và vẫn còn tính khí trẻ con này nên thường cho cô đi theo bên mình để tiện bề chỉ điểm.

Âu Dương Ngâm thấy thầy giáo, hai mắt sáng lên. Núi không đến chỗ ta, chẳng lẽ ta không thể đến chỗ núi à?

*** *** ***

Đi cùng ông nội đến Thượng Hải vài ngày rồi trở về, Trình Mộc Dương vừa đến văn phòng đã hỏi thư ký: “Mấy hôm nay có người nào tìm tôi không?”

“Tổng giám đốc Vương của công ty quảng cáo Chính Dương muốn bàn về kế hoạch đó. Tổng giám đốc Lưu công ty Phương Đạt muốn thống nhất thời gian và nội dung lần hội đàm tới. Còn tổng giám đốc Hàn cũng tìm anh rất nhiều lần, không chịu nói có việc gì…” Cái thằng Hàn Hiểu Bân này tìm mình ngoài chuyện ăn chơi thì còn có chuyện quái gì khác chứ! Trình Mộc Dương nhếch miệng, “Còn ai không?” Không biết vì nguyên nhân gì mà Âu Dương Ngâm không gọi điện thoại cho anh ta nữa, ở Thượng Hải mỗi lần có chuông điện thoại là một lần anh ta thất vọng.

“Một vị bác sĩ tên là Âu Dương Ngâm ở bệnh viện Huệ Lợi nhờ tôi chuyển cho anh”. Thư ký vừa nói vừa lấy một chiếc phong bì trong cặp ra đưa cho anh ta.

Trình Mộc Dương nhận lấy, bên trong là một xấp tiền.

Vẫy tay ra hiệu cho thư ký ra ngoài, Trình Mộc Dương mở phong thư, một hàng chữ đơn giản mà đẹp đẽ: “Đạo cụ hoàn trả nguyên vẹn, hết sức cảm kích. Âu Dương Ngâm”.

Một cô bé thông minh, biết cách biểu đạt nhẹ nhàng như thế nào. Đạo cụ? Trình Mộc Dương cười khổ, một từ đã vạch rõ quan hệ.

“Mộc Dương, anh đoán xem em tìm được ai rồi?” Hàn Hiểu Bân hưng phấn nói bên kia điện thoại.

“Người đẹp, ngoài người đẹp còn có thể có cái gì khiến Hàn đại thiếu gia của chúng ta hưng phấn như thế chứ”. Trình Mộc Dương rầu rĩ nói.

“Lần này đúng là một đại mỹ nữ!” Hàn Hiểu Bân không hề phát hiện tâm tình Trình Mộc Dương không tốt. “Số 67 số 67, người đẹp đạp xe của chúng ta!”

“Âu Dương Ngâm, khoa tim mạch bệnh viện Huệ Lợi, tốt nghiệp đại học Z, bác sĩ bệnh viện số 1 thành phố Z, hiện đang là học trò yêu của viện trưởng Lý!” Tất cả tâm tình không vui của Trình Mộc Dương đổ hết lên đầu Hàn Hiểu Bân, có gì mà đắc ý chứ?

Hàn Hiểu Bân hô lớn: “Trình Mộc Dương, anh khá lắm! Em vừa có tin tức đã nói với anh, anh hỏi thăm được tỉ mỉ như vậy mà không nói gì, thì ra trong lòng đã có âm mưu nham hiểm từ lâu”

“Anh đi lấy báo cáo kiểm tra sức khỏe của ông nội nên mới trùng hợp gặp được, cái gì mà âm mưu nham hiểm” Trình Mộc Dương tức giận nói, lại nghĩ, mình mời Âu Dương Ngâm ăn cơm, quả thật không muốn nói với Hàn Hiểu Bân nên cũng thấy nhụt chí. Nghĩ vậy nên anh ta liền mềm giọng hỏi: “Mấy hôm nay chú tìm anh có việc gì?”

“Ăn cơm ăn cơm, tối nay em hẹn Ngâm Ngâm đến nhà hàng Chu Gia rồi”.

“Ngâm Ngâm! Đã gọi thân thiết như vậy từ bao giờ rồi?” Trình Mộc Dương cười hỏi.

“Em còn chưa gọi cô ấy là em gái đấy, sợ trái tim anh không chịu nổi” Hàn Hiểu Bân đắc ý nói, “Thì ra bố cô ấy và ông già nhà em là bạn học cũ. Tuần trước bố em mời cô ấy đến nhà em mới biết. Đi mòn giày sắt tìm không thấy, đến tay lại chẳng mất công gì”

Trình Mộc Dương nói: “Được, buổi tối anh sẽ đến!” Anh ta không muốn nghe Hàn Hiểu Bân khoe khoang thêm nữa.

*** *** ***

Trình Mộc Dương đi vào phòng VIP, bên trong đang hò hét náo nhiệt, người ngồi kín một bàn, đều là đám mèo mả gà đồng bình thường vẫn hay chơi với nhau, có mấy thằng còn dẫn bạn gái đến. Hàn Hiểu Bân ngồi trên ghế chủ tọa, vẻ mặt đắc ý, Âu Dương Ngâm bên cạnh mỉm cười nhìn mọi người, rất lặng lẽ nhưng lại làm người ta cảm thấy rất hòa đồng.

“Xin lỗi xin lỗi, tôi đến muộn”. Trình Mộc Dương vừa mỉm cười chào hỏi mọi người vừa tìm vị trí ngồi xuống, Âu Dương Ngâm ngồi ở vị trí đối diện với anh ta.

“Ngâm Ngâm, em đã biết Mộc Dương rồi đúng không? Có cần anh giới thiệu chính thức một chút không?” Hàn Hiểu Bân cười hỏi.

“Tổng giám đốc Trình, công ty Tấn Đạt, bọn em đã gặp nhau rồi”. Cô hơi gật đầu với anh ta xem như chào hỏi, rất đúng mực, không nhiệt tình, không xa cách, làm mọi người không thể nào bắt bẻ được. Trình Mộc Dương cũng gật đầu cười với cô.

“Các vị, hôm nay tôi long trọng giới thiệu với mọi người, bác sĩ Âu Dương Ngâm, bệnh viện Huệ Lợi, em gái tôi. Sau này mong mọi người giúp đỡ!” Hàn Hiểu Bân nâng chén uống một hơi cạn sạch, dáng vẻ giả bộ rất nghiêm túc.

Bên cạnh có người cười hỏi: “Em gái kiểu gì vậy?”

“Đương nhiên là em gái cực kì quan trọng, em gái cực kì bảo bối, tôi mà không chăm sóc cô ấy tử tế thì ông già bà già nhà tôi sẽ không tha cho tôi!” Hàn Hiểu Bân cười to nói.

“Chẳng lẽ là đã qua cửa bí thư Hàn, lập tức sẽ ngày càng tiến xa rồi?” Có người tỏ ra nghi ngờ trêu chọc.

Trình Mộc Dương nhìn về phía Âu Dương Ngâm, cô cười mơ hồ, vẻ mặt không thay đổi. Anh ta hơi nghi hoặc bố cô và Bí thư thành ủy thành phố D của bọn họ là bạn học thời nào. Vẻ tự nhiên hào phóng, không quá quan tâm đến sự ân cần của Hàn đại thiếu gia này không giống như là của một cô gái có xuất thân thông thường.

“Tôi cũng muốn thế, nhưng còn chưa qua được cửa ải của Ngâm Ngâm, đúng không Ngâm Ngâm?” Hàn Hiểu Bân quay mặt qua liếc mắt đưa tình hỏi cô.

Âu Dương Ngâm rốt cục bật cười thành tiếng, “Đúng vậy, Hàn đại thiếu gia, tôi là bác sĩ khoa tim mạch, học hành gian khổ bao nhiêu năm để nghiên cứu trái tim người khác. Tim đỏ tim đen tim thật tim giả chỉ nhìn qua là biết, sẽ không bị lừa đâu”. Một câu nói ra làm mọi người đều cười nghiêng ngả.

Hàn Hiểu Bân giả bộ đau khổ, trong mắt lại vẫn lộ ra ý cười. Trình Mộc Dương đối diện cũng cười uống hết rượu trong chén. Cô nàng Âu Dương Ngâm này quả thực có thể đối xử với mọi người như nhau, không thiên vị cho ai hết cả.

“Xem ra cách mạng còn chưa thành công, Hàn thiếu gia tung hoành vô địch vẫn phải cố gắng tiếp” Một cô bé bên cạnh kêu lên.

Hàn Hiểu Bân pha trò nói: “Các anh chị em đừng hại tôi, Ngâm Ngâm mà mách gì với ông già tôi là tôi ăn đủ ngay” Mọi người cảm thấy quan hệ giữa hai người không hề tầm thường nên lại càng vui đùa, Âu Dương Ngâm cảm thấy không thích lắm nên đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.

Cô chầm chậm từ nhà vệ sinh đi ra, nhìn thấy Trình Mộc Dương đứng nghe điện thoại trên hành lang liền lễ phép gật đầu với anh ta rồi định đi vào phòng.

“Bác sĩ Âu Dương, anh còn chưa cảm ơn em, đến tận công ty anh để trả đạo cụ”. Trình Mộc Dương gác điện thoại, ngoài miệng anh ta nói khách sáo nhưng trên mặt lại không có vẻ tươi cười gì, chỉ khẽ dựa vào cửa sổ nhìn cô chăm chú.

Âu Dương Ngâm xua tay thành khẩn nói: “Nên thế mà, hôm đó anh đã giúp tôi một việc lớn. Khi đó tôi nóng lòng nói lung tung, trên người cô dâu chú rể đâu có mang theo tiền lì xì, suýt nữa thì khiến bọn họ không xuống thang được” Nhớ lại tình cảnh khi đó, cô không khỏi cười nói: “Kinh nghiệm còn non, để tiếng xấu muôn đời, sau này còn ai dám mời tôi làm phù dâu nữa”

Bị cô vui vẻ chuyển đề tài đi như vậy, Trình Mộc Dương nhớ lại cảnh cô cuống quýt lục túi hôm đó, cũng không khỏi cười nói: “Em giỏi thật đấy, nhẫn cưới của người ta mà cũng dám quên”.

Âu Dương Ngâm giải thích: “Không phải tôi quên, là cô dâu quên mà, còn bắt tôi chịu oan nữa. Anh không biết sau đó tôi còn phải vất vả xin lỗi bố mẹ chồng chị ấy nữa, đúng là còn oan hơn Thị Kính!”

Trình Mộc Dương cười nói: “Không phải anh đã có phong bao bồi thường cho em sao?”

Âu Dương Ngâm nhớ tới lời sư tỷ, trong lòng thầm xem thường, cười nói: “Tiền đó tôi cũng không dám nhận, sau này tôi cưới thì tổng giám đốc Trình muốn mừng bao nhiêu cũng được”

Trình Mộc Dương ngừng lại một chút, cười hỏi: “Chẳng lẽ em và Hiểu Bân quẹt xe lại quẹt ra một giai thoại thật à?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN