Lung Linh Như Nước - Chương 6: Đề nghị bất ngờ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
139


Lung Linh Như Nước


Chương 6: Đề nghị bất ngờ



“Tổng giám đốc Trình, đi bên này!” Âu Dương Ngâm gợi ý Trình Mộc Dương rẽ trái.

“Bác sĩ Âu Dương, tôi mới là tổng giám đốc Trình, với cái công ty rách nát của nó làm sao có thể cũng gọi là tổng giám đốc Trình được, cứ gọi nó là Mộc Dương thôi”. Trình Thương Hải nói tùy ý. Trình Mộc Dương gật đầu.

“Ngài là cụ tổng giám đốc Trình, anh ấy là tổng giám đốc Trình, cháu sẽ phân biệt rõ ràng”. Âu Dương Ngâm cười nói, trong lòng thầm nghĩ, người già quả thật không khác trẻ con là mấy, chuyện này mà cũng tính toán.

“Ông đã già như vậy rồi à?” Ông cụ tỏ ra không hài lòng.

Âu Dương Ngâm vội lắc đầu, đúng là gặp phải một ông cụ tính khí trẻ con không chịu buông tha cho người khác. May mắn là đã đến phòng điện tâm đồ, vì là bệnh nhân VIP nên trong phòng đã có bác sĩ chờ sẵn, ông cụ đi vào phòng kiểm tra một mình.

Hai người đợi ở bên ngoài, Trình Mộc Dương nói: “Bây giờ đã thấy quen hơn với thành phố D của bọn anh chưa? Không đến mức không nhớ đường nữa chứ?”

Âu Dương Ngâm cười nói: “Xấu hổ thật, chỉ biết mỗi đường từ nhà tập thể đến bệnh viện, có điều lúc nào em mang xe đến thì đi vài ngày là sẽ nhớ hết”.

“Sao lúc đầu không mang xe tới luôn?”

“Cảm thấy dù sao thời gian cũng không dài. Em vừa học vừa làm, bây giờ bình thường bệnh viện đều không cho đi học ở nơi khác, em xin mãi mới được cho nghỉ một năm, sang năm còn phải viết đơn xin tiếp, không biết có được không. Đến đây hai tháng mới thấy không có xe khó chịu thật”. Cô mỉm cười hơi ngượng ngùng.

“Bệnh viện Huệ Lợi không phải rất tốt sao? Học xong nhờ thầy em xin cho em ở lại đây làm”. Trình Mộc Dương nói, “Bây giờ mùng 1 tháng 5 chỉ được nghỉ 3 ngày, lái xe mà thời gian gấp quá sẽ rất mệt”.

“Nếu đi nhanh một chút thì cũng chỉ mười mấy hai mươi tiếng thôi. Người khác thì đi một ngày là tới, em nghĩ sáng sớm mùng 2 sẽ xuất phát, trên đường tìm nơi nào đó nghỉ qua đêm, như vậy sẽ thoải mái hơn nhiều”.

“Nghe Hiểu Bân nói bọn em đã tổ chức một buổi họp trường, bây giờ thì biết thêm không ít người rồi nhỉ?”

“Đúng vậy, không ngờ lại có nhiều cựu sinh viên đại học Z như vậy, cũng đã gặp được một số người rất thú vị”.

Trình Mộc Dương nghĩ đến Phùng Phất Niên, “Xã hội không đơn thuần như trong trường học, một cô gái như em gặp người khác phải cẩn thận một chút mới được”.

“Anh lớn hơn em bao nhiêu chứ, sao lại nói cứ như bề trên thế?” Âu Dương Ngâm buồn cười nhìn Trình Mộc Dương.

“Anh 33 rồi, có thể giáo dục em hay không?” Trình Mộc Dương mỉm cười nhìn cô, qua viện trưởng Lý anh ta đã biết năm nay Âu Dương Ngâm mới 26, có điều nhìn ngoại hình thì thấy cô trẻ hơn thế nhiều.

“Có thể!” Âu Dương Ngâm ngoan ngoãn nói, thấy ánh mắt như muốn truy hỏi của Trình Mộc Dương cô lại nói tiếp: “Hỏi tuổi phụ nữ là việc không lịch thiệp”.

Thấy Âu Dương Ngâm có vẻ không vui, Trình Mộc Dương bật cười, “Có gì mà phải che giấu, em còn nhỏ hơn em gái anh những mấy tuổi, để hôm nào giới thiệu cho hai người biết nhau nhé!”

Âu Dương Ngâm thầm nghĩ đã biết rõ rồi còn cố tình hỏi dò người ta, liền trả lời: “Nghe Hiểu Bân nói em gái anh rất đẹp!”

“Không đẹp bằng em!” Trình Mộc Dương cười nói, “Nếu không thì tại sao nó không theo đuổi em gái anh mà lại theo đuổi em chứ!”

Âu Dương Ngâm đỏ mặt, “Làm gì có chuyện đó!”

“Em cứ ở nhà không chịu ra ngoài làm nó ủ rũ lắm!” Trình Mộc Dương nói: “Em phải cùng tham gia các hoạt động với bọn anh thì mới có thể làm quen với cuộc sống ở đây, không có bạn bè nửa bước khó đi, lần sau nhớ phải sắp xếp thời gian ra ngoài”.

Âu Dương Ngâm gật đầu, cảm thấy anh ta nói cũng không phải không có lý.

Trình Thương Hải đi ra, ba người lại về văn phòng của giám đốc Lý, trên đường đi Âu Dương Ngâm nhỏ nhẹ phổ cập tri thức y học: “Bệnh động mạch vành không hề đáng sợ, chỉ cần bình thường chú ý ăn uống, bảo đảm chất lượng giấc ngủ, không được để tâm tình thay đổi quá nhanh, trường hợp mạch máu hơi hẹp lại như tổng giám đốc Trình sẽ không có vấn đề lớn. Phải thay đổi tính nóng nảy, sáng sớm tỉnh lại không được ngồi dậy ngay, phải nằm thêm nửa phút mới từ từ ngồi dậy, nửa phút này là giai đoạn nguy hiểm, lúc ngồi xuống đứng dậy cũng phải chú ý như vậy. Ăn uống phải ăn đồ ăn nhẹ, về già vẫn gầy là chuyện ngàn vàng khó mua được, các thực phẩm nhiệt lượng cao nhiều dầu mỡ phải hạn chế một chút”.

Trình Thương Hải không ngừng gật đầu khen phải, hỏi: “Mộc Dương nói với cháu chuyện ông ăn thịt mỡ à? Cả chuyện ông hay nóng tính nữa?”

Âu Dương Ngâm cười nói: “Không ạ. Cháu là bác sĩ, vọng, văn, vấn, thiết là điều cơ bản, khi xem bệnh cháu sẽ phát hiện các vấn đề này”.

Trình Thương Hải cười ha ha: “Vậy cháu có phát hiện lần này thằng cháu ông nhất quyết phải đi cùng ông đến kiểm tra là có dụng ý gì không?”

Trình Mộc Dương chột dạ nói: “Ông, đương nhiên là cháu quan tâm đến ông”.

Trình Thương Hải liếc mắt nhìn anh ta rất có ẩn ý: “Quan tâm đến ông? Vậy đến làm trợ lý chủ tịch cho ông?”

“Vậy sao được! Công ty của cháu đang mở rộng quy mô mà…” Thấy ông cụ có vẻ còn không chịu từ bỏ ý đồ, Trình Mộc Dương thất bại nói: “Được rồi được rồi, cháu sẽ cố gắng sắp xếp chuyện của công ty”. Anh ta chỉ có thể giơ tay đầu hàng.

“Mộc Dương này, ông nội già rồi, đám thanh niên bọn cháu phải gánh vác nhiều trách nhiệm hơn. Ông nội nghe lời cháu như vậy, cháu cũng nên nghe lời ông nội một chút đúng không?” Trình Thương Hải không che giấu được nụ cười đắc ý.

Trình Mộc Dương bất đắc dĩ nói: “Vâng, mỗi tuần cháu sẽ sắp xếp lấy hai buổi”.

Âu Dương Ngâm nhìn hai người một già một trẻ ở đó đấu trí đấu dũng, mặc dù không biết là vì sao nhưng lại cảm thấy hết sức thú vị, cô lén cười vui.

Giám đốc Lý xem báo cáo kết quả kiểm tra thấy không hề có gì khác lần trước liền bảo ông cụ cứ yên tâm. Trình Thương Hải vừa uống trà vừa chậm rãi nói: “Lý Sưởng, bác muốn mời một bác sĩ gia đình để thường xuyên đốc thúc kiểm tra cho bác, trong các trường hợp nghiêm trọng cũng có thể có mặt bên cạnh bác. Như vậy bác sẽ yên tâm hơn, không biết bác sĩ Âu Dương có đồng ý hay không?”

Âu Dương Ngâm cực kì bất ngờ, hết nghi hoặc nhìn ông cụ lại nhìn về phía Trình Mộc Dương, sau đó chuyển tới trên người giám đốc.

Trình Thương Hải bình tĩnh ung dung quan sát Âu Dương Ngâm, trong lòng đang gạt bàn tính của chính mình.

Lý Sưởng thầm hối hận vì hôm trước ông ta vô tình lộ ra một câu với ông cụ, ông ta không thể dễ dàng để học trò yêu của mình ra ngoài được, vì vậy liền hắng giọng nói: “Ngâm Ngâm theo cháu cũng bận lắm”. Ngụ ý là không được.

“Sẽ không làm phiền đến công việc của bác sĩ Âu Dương”, Trình Thương Hải ngắt lời Lý Sưởng, lại lặng lẽ trừng mắt nhìn ông ta, “Lúc rảnh rỗi tới nhà tôi đo huyết áp, nói một vài kiến thức sống khỏe cho tôi nghe. Vừa rồi cô ấy nói tôi thấy rất hay, nội dung sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu, không giống mấy thằng con thằng cháu này của tôi, chính bọn nó cũng không hiểu mà lại còn thích nói với tôi bằng mấy cái thuật ngữ chuyên nghiệp”. Vừa nói ông cụ vừa chỉ Trình Mộc Dương, Trình Mộc Dương đành phải nhăn nhó cười theo.

Âu Dương Ngâm nghĩ thầm, việc này chỉ cần một y tá là được, cần đến một bác sĩ chuyên khoa tim mạch như mình làm gì? Thấy viện trưởng Lý cũng không tiện nói đỡ cho mình nữa, cô liền cười nói: “Cảm ơn sự tín nhiệm của tổng giám đốc Trình, cháu mới đến khoa tim mạch chưa lâu, kinh nghiệm lâm sàng không đủ, còn rất nhiều thứ phải học. Viện trưởng Lý không yên tâm nên mới muốn tìm cho ông một người có kinh nghiệm”.

Trình Thương Hải thầm khen tâm tư Âu Dương Ngâm nhạy bén, lời nói khiêm nhường nhưng thực ra là thoái thác, nghĩ thầm con bé này lại cũng không bị danh tiếng của Trình thị làm choáng váng, liền thở dài nói: “Bác sĩ Âu Dương không muốn chăm lo việc vặt cho một lão già đúng không? Để một thạc sĩ như cháu đi đo huyết áp quả thật cũng tủi thân, có điều ông lại rất là mê tín chuyên gia, cảm thấy các y tá bình thường sẽ không yên tâm. Làm thế nào đây Mộc Dương, nếu cháu thật sự có hiếu với ông nội thì giúp ông nội thuyết phục bạn cháu đi!”

Trình Mộc Dương nhìn về phía Âu Dương Ngâm với ánh mắt dò hỏi. Người ta đã bịt kín đường lui của cô rồi, con khỉ nhà cô sao thoát ra khỏi lòng bàn tay Phật Như Lai được, đây chính là một vị Như Lai cực kì xảo quyệt đấy! Anh ta không rõ vì sao ông nội nhất định phải mời Âu Dương Ngâm làm bác sĩ gia đình, có điều với giao tình mới ăn hai bữa cơm cùng nhau giữa mình với cô ta thì có thể mình cũng không thuyết phục được cô nàng Âu Dương Ngâm này, vì vậy anh ta chỉ đứng một bên không lên tiếng.

Âu Dương Ngâm đành phải cố gắng nói: “Xin tổng giám đốc Trình cho cháu thời gian suy nghĩ nghiêm túc một chút, đừng để đến lúc hữu danh vô thực lại làm hỏng chuyện của ông”.

Cô nghĩ, có thể câu giờ thì cứ câu đã, thân thể ông cụ vẫn còn tốt lắm, việc này cũng không gấp.

“Cảm ơn bác sĩ Âu Dương, ngày mai ông bảo Mộc Dương đến kí hợp đồng với cháu”. Ông cụ đã nhận ra chiến thuật câu giờ của cô nên cũng phải bịt kín con đường này. Ông đứng lên nói tiếp: “Ông còn có việc, phải đi trước đây!” Dứt lời ông cụ đi thẳng ra cửa, Trình Mộc Dương gật đầu với hai thầy trò rồi nhanh chóng đuổi theo, để lại hai thầy trò đưa mắt nhìn nhau.

“Thưa thầy, chẳng lẽ hôm nay em thể hiện quá tốt à? Tại sao vị tổng giám đốc Trình thị này cứ nhất định bắt em đến làm bác sĩ gia đình? Hình như em cũng có làm gì đâu?” Âu Dương Ngâm băn khoăn nhìn Lý Sưởng. Tập đoàn Trình thị là một tập đoàn lớn, tổng giám đốc không mời chuyên gia như viện trưởng Lý làm cố vấn sức khỏe mà lại tìm một con bé mới vào nghề như cô làm gì? Hình như đây là lần đầu tiên mình gặp vị tổng giám đốc này mà? Xem vẻ mặt Trình Mộc Dương thì hình như anh ta cũng không hiểu rõ, rốt cục là vì sao nhỉ? Bây giờ cô đang ở thành phố D chứ không phải thành phố H, làm gì có chuyện được người ta coi trọng như thế?

Lý Sưởng cười khổ, đúng là một cô ngốc! Ông ta dường như đã đoán ra được gì đó, “Hay là em cứ nhận lời ông ấy đi!” Sức mạnh của ông ta gần như không đáng nhắc tới.

“Thầy xem thân thể ông ấy tốt như vậy, các chỉ tiêu đều rất bình thường, ngay cả y tá cũng không cần, vậy em còn đến làm gì? Còn phải kí hợp đồng nữa, làm gì mà rầm rộ thế, em không muốn đi lắm”. Âu Dương Ngâm đành phải làm nũng với thầy giáo, ra bên ngoài mọi việc đều nên cẩn thận một chút, bố mẹ cô vẫn dặn dò cô như vậy.

“Vậy thì em nói chuyện với Mộc Dương đi, mặc dù ông cụ vẫn nhất quyết như vậy nhưng kiểu gì cũng phải nghe lời cháu trai đúng không?” Lý Sưởng mập mờ nước đôi.

“Thầy có thể nói với ông ấy là bệnh viện quy định không được làm vậy hay không?” Cô có giác quan thứ sáu, nó cho cô viết việc đàm phán với Trình Mộc Dương sẽ rất khó khăn.

“Ngâm Ngâm, thầy cũng rất khó xử, đừng nói bệnh viện không có quy định mà cho dù có thì cũng phải có ngoại lệ đối với trường hợp của ông cụ”.

Âu Dương Ngâm nghĩ, không biết hôm nay ra cửa gặp cái gì mà cái bánh từ trên trời rơi xuống này cứ nhất định phải rơi vào đầu mình?

Trình Mộc Dương nhìn dãy số nhấp nháy trên màn hình điện thoại di động rồi nhanh chóng bấm nút nghe, cứ như thể chỉ cần nghe chậm một chút là vị đại tiểu thư này sẽ để lại một thông điệp ở chỗ thư ký để thông báo cho anh ta không bằng. Chắc là cô nàng Âu Dương Ngâm này gọi điện đến để từ chối đây.

“Tối nay tổng giám đốc Trình có thời gian không? Em muốn tìm anh để nói về chuyện của ông nội anh”. Âu Dương Ngâm than khóc trong lòng, đúng là xui xẻo, rõ ràng là chuyện người ta phải nhờ vả mình mà bây giờ mình lại phải chột dạ đi xin xỏ người ta.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN