Lung Linh Như Nước - Chương 7: KFC
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
174


Lung Linh Như Nước


Chương 7: KFC



Trình Mộc Dương đứng xa xa nhìn Âu Dương Ngâm từ bệnh viện đi ra. Cô mặc váy, khoác một chiếc áo gió mỏng manh dài ngang gối, dáng người rất ổn thoáng lộ, tỏ ra chín chắn hơn khá nhiều so với khi mặc quần jean áo jacket.

Anh ta vẫy tay, Âu Dương Ngâm bước nhanh tới: “Chào tổng giám đốc Trình!”

“Chúng ta đến Long Cung!”

Âu Dương Ngâm đã từng tới đó với Hàn Hiểu Bân, đó là quán ăn đắt tiền nhất thành phố D. Cứ nợ người ta bữa cơm nào là lại phải đến đó thì sau này riêng tiền cơm mình đã phải đi làm thêm mới đủ tiền trả rồi, cô nghĩ.

“Không cần phiền phức như vậy, bên cạnh đây có quán KFC, chúng ta đến chỗ đó đi. Có một chút việc nhỏ thôi mà, không cần bao nhiêu thời gian cả”.

Trình Mộc Dương khẽ nhíu mày nhìn cô: “Ngâm Ngâm, sao lại qua quýt như vậy được, không có thành ý!” Trình Mộc Dương nghĩ, lần trước ăn mì, lần này ăn KFC, cô bé này thật là biết cách ngược đãi người khác. Anh ta chưa bao giờ thích ăn KFC.

Âu Dương Ngâm ngẩng đầu nhìn sắc mặt Trình Mộc Dương, tuy có vẻ bất đắc dĩ nhưng cũng không tỏ ra khó chịu, vì vậy liền yên tâm nói: “Ý em không phải vậy, chỉ là muốn đến đó cho tiện thôi. Tổng giám đốc Trình, anh bận trăm công nghìn việc, vừa phải lo cho công ty của chính mình vừa phải đến chỗ ông nội anh làm việc, em nói mấy câu là xong ngay thôi, hay là em nói ở đây luôn cũng được”. Cô thực sự chỉ muốn nói dăm ba câu để giải quyết sự phiền phức này.

Trình Mộc Dương đành phải đi cùng cô đến quán KFC, lần nào cũng bị cô ta giành quyền chủ động, kinh nghiệm đàm phán của mình hoàn toàn không có đất dụng võ.

Mỗi người bưng một suất hamburger, khoai tây chiên và đồ uống tìm vị trí ngồi xuống, đang là giờ tan tầm, bên trong quán có rất nhiều người. Trình Mộc Dương nhìn quanh bốn phía, đây không phải một nơi tốt để nói chuyện, đã rất nhiều năm anh ta không đến KFC, sao cô nàng Âu Dương Ngâm này vẫn còn non nớt như vậy?

“Tổng giám đốc Trình, nghe nói công ty của anh đã tung ra một trò chơi mới rất thú vị”. Âu Dương Ngâm uống một ngụm nước ngọt.

“Ờ, em cũng thích chơi game à? Ngày mai anh cho em một tài khoản”.

“Em chưa bao giờ chơi game, trò nào cũng không biết chơi, em cảm thấy chơi rất khó”.

“Trò chơi tên là “Chạy trốn” bọn anh mới đưa ra chơi rất vui, hôm nào anh dạy cho em. Thật ra chơi game rất đơn giản, chỉ cầm bấm bấm chuột là được rồi”. Trình Mộc Dương không rõ vì sao Âu Dương Ngâm lại nói đến trò chơi, cũng đành phải kiên nhẫn trả lời.

“Đúng vậy, rất nhiều chuyện thường dân xem ra có vẻ rất thần bí nhưng kỳ thực khi bị vạch trần thì lại rất đơn giản. Chẳng hạn như bệnh động mạch vành, nghe thì thấy rất đáng sợ, nhưng thực ra chỉ là mạch máu trở nên hẹp lại một chút, lúc đầu nó như thế này”, cô cầm hai miếng khoai tây chiên có kích cỡ ngang nhau lên, “Càng ngày càng hẹp thì đương nhiên phiền phức sẽ rất lớn, nhưng ông nội anh mới chỉ bị hẹp lại một chút, như miếng kia cũng chỉ nhỏ hơn miếng này có chút xíu, sẽ không xuất hiện vấn đề gì lớn”. Cô cầm một miếng khoai tây khác lên cho Trình Mộc Dương xem, sau đó chấm sốt cà chua ăn, “Cho nên anh cũng đừng lo lắng, thân thể ông nội anh còn tốt lắm!”

Âu Dương Ngâm vừa lấy ví dụ vừa giải thích, đôi mắt to nhìn thẳng vào anh, ánh mắt trong trẻo. Trình Mộc Dương bị cô nhìn đến mức cảm thấy căng thẳng, cô bé này đang toàn tâm toàn ý thuyết phục anh ta, có điều chẳng lẽ anh ta cứ thế hạ vũ khí đầu hàng?

“Ông nội anh luôn cảm thấy có một bác sĩ bên người sẽ yên tâm hơn, vấn đề tâm lý cũng rất quan trọng đối với bệnh nhân đúng không?” Trước đó anh ta cũng đã nghiên cứu qua, hơn nữa biểu hiện còn tỏ ra thành khẩn hơn cả cô.

“Khi bệnh động mạch vành phát tác, nếu nghiêm trọng thì cho dù là người nào cũng không thể xoay chuyển được, nếu không nghiêm trọng thì chỉ cần lập tức đưa vào bệnh viện điều trị, bên người có bác sĩ hay không cũng hầu như không có gì khác nhau. Tổng giám đốc Trình hiểu ý em chứ?” Cô vẫn chưa từ bỏ ý định nhìn anh ta.

Trình Mộc Dương né tránh ánh mắt cô, “Ngâm Ngâm, em nhất định không chịu giúp anh việc này à? Nhất định làm anh không thể giải thích được với ông nội anh à?”

Âu Dương Ngâm cầm chiếc hamburger lên cắn một miếng thật mạnh, đã nói rõ ràng như vậy rồi mà còn không đồng ý, người làm ăn lại cố chấp như vậy, không biết cái công ty của anh ta kinh doanh kiểu gì nữa. Cô tức giận nhai, phải thuyết phục anh ta mới được, mình không muốn làm một việc vô nghĩa như vậy. Nghĩ đến đây, cô vội nuốt đồ ăn trong miệng xuống, nở một nụ cười tươi như hoa chuẩn bị tiếp tục uốn ba tấc lưỡi.

“Ăn từ từ thôi, cẩn thận không nghẹn!” Trình Mộc Dương nói, “Hàng ngày em ăn tối ở đâu?” Anh nhớ cô đã nói không giỏi nấu ăn, nhưng chắc là ít nhất cũng phải biết nấu chứ.

“Nhà ăn bệnh viện, hoặc ở chỗ này”. Âu Dương Ngâm uống một ngụm nước ngọt, nuốt hơi vội nên thấy ngực khẽ nhói, cô nhẹ nhàng đưa tay xoa xoa một chút.

“Em là phụ nữ, nên tự tay nấu những thứ mình thích, sao có thể ngày ngày ăn cơm nhà ăn được. Mà cả hamburger nữa cũng không thể ăn mãi được, bây giờ ngay cả trẻ con cũng biết không nên ăn mấy loại thực phẩm rác rưởi này!” Trình Mộc Dương khuyên nhủ.

Âu Dương Ngâm nghẹn họng trố mắt nhìn, anh ta là ai mà lại đi lo chuyện cô ăn cái gì, mà còn nói không hề nể nang gì như vậy nữa?

Âu Dương Ngâm không vui trợn mắt nhìn anh ta, cô hơi tức giận, không thích ăn thì sao lúc nãy không nói luôn, để đến nỗi bây giờ mình mắc kẹt không xuống thang được. “Tổng giám đốc Trình, vừa rồi em đã nói khá rõ ràng rồi”. Âu Dương Ngâm cố gắng đè sự bất mãn trong lòng xuống, “Em là bác sĩ, phải tuân thủ đạo đức nghề nghiệp của mình. Việc nhỏ không thể hóa lớn để dọa người được, em đến bên cạnh ông nội anh thật sự cũng không làm được việc gì, cho nên mong anh hiểu rằng em không thể làm bác sĩ gia đình cho ông nội anh được”. Cô ngừng lại một chút, cảm thấy giọng mình có vẻ bất thiện, như vậy cũng không tốt. Trước ngày hôm nay thì gã Trình Mộc Dương này vẫn đối xử với mình không tồi, cô khẽ thở dài, gượng cười nói: “Thật xin lỗi, em không biết anh không thích ăn hamburger, bây giờ em cũng nói xong rồi, hay là tổng giám đốc Trình cứ về trước đi?” Hai mắt Âu Dương Ngâm ngân ngấn nước, cô hơi tủi thân, trước giờ cô còn chưa từng bị chàng trai nào răn dạy như vậy. Đừng nói là hamburger, kể cả là một cốc nước lọc thì trước mặt cô vẫn có bao nhiêu người vui vẻ uống hết, gã Trình Mộc Dương này tưởng có tiền là tài giỏi lắm à!

Trình Mộc Dương lập tức sững sờ.

Cô bé này thật là cáu kỉnh, không ngờ lại hạ lệnh trục khách không hề khách khí như vậy. Có điều nghĩ lại thì chính mình cũng không tốt hơn gì, tuy là có hảo ý quan tâm đến cô ấy nhưng phương thức biểu đạt lại quá thẳng thắn, vượt qua quy chuẩn nói chuyện thông thường. Trình Mộc Dương cảm thấy rất hối hận, Âu Dương Ngâm vừa tức giận vừa tủi thân giống hệt một em bé. Không hiểu sao tự nhiên ông nội lại tìm mọi cách để ép cô ấy đến, còn bắt mình phải làm đồng lõa nữa. Rõ ràng cô ấy không muốn mà vẫn còn phải giải thích với vị “người nhà bệnh nhân” này hết lần này tới lần khác.

“Chỉ có trẻ con mới tức giận vì hamburger, Ngâm Ngâm, không phải là em giận vì thấy anh phỉ báng hamburger đấy chứ?” Trình Mộc Dương vẫn nhìn cô điềm nhiên như không, ánh mắt dường như có ý trêu chọc.

Âu Dương Ngâm thầm khinh bỉ mình trong lòng, chuyện bé xé ra to không có phong độ gì cả. Nghĩ tiếp, đằng nào thì cũng mất hình tượng rồi, sao mình không nhân cơ hội này mà uy hiếp tiếp? Tuy ngài tổng giám đốc hơn cô 7 tuổi trước mặt này danh tiếng hiển hách nhưng điều đó thì liên quan gì đến cô, cô chỉ cần đạt được mục đích hôm nay là được. Nghĩ vậy, cô liền lẳng lặng nhìn anh ta không lên tiếng.

Trình Mộc Dương chỉ có thể thở dài, “Em nói có lý, để anh về thuyết phục ông nội”. Cô ta không nể mặt mình, cũng không để Trình thị vào mắt, một cơ hội tốt trong mắt bao nhiêu người lại bị cô ta khinh thường.

“Tốt!” Mặt mày Âu Dương Ngâm lập tức hớn hở, “Cảm ơn tổng giám đốc Trình!”

Trình Mộc Dương hiểu ra vừa rồi mình đã mắc lừa, xem ra cô ta cũng là một con cáo con, chỉ khổ mình, mới một hiệp đã thua trận rồi, về nhà chắc chắn sẽ bị con cáo già ở nhà mắng cho té tát.

“Tổng giám đốc Trình, anh không thích ăn hamburger thì chúng ta ra ngoài đi ăn thứ khác vậy, có điều đừng đi xa đến tận Long Cung”. Âu Dương Ngâm nghĩ, mình không thể quá đáng đến mức bắt người ta ăn thứ người ta không thích được, một ông chủ lớn như vậy mà lại phải ngồi KFC ăn khoai tây chiên thì đúng là tủi thân. Mục đích đã đạt được, đến lúc dĩ hòa vi quý rồi.

“Vậy anh dẫn em đi dạo chợ đêm thành phố D nhé. Ở ngay gần đây thôi, náo nhiệt lắm, thấy thích món gì thì sẽ ăn món đó”. Trình Mộc Dương cũng muốn vãn hồi một chút, với tuổi tác và địa vị của mình, anh ta đại nhân phải có đại lượng, mấy cô bé không phải đều thích những nơi náo nhiệt sao? Cô ấy còn nhỏ hơn Tiểu Vũ, trẻ con thì phải dỗ!

Âu Dương Ngâm chần chừ, tuy cũng đã ăn mấy bữa cơm với nhau nhưng mình và anh ta vẫn chưa coi như quen thuộc, như vậy đi dạo chợ đêm thì có vẻ hơi kỳ cục. Cô không quen, cũng không thích cùng đi dạo phố với một người đàn ông không quen. Có điều cô ngẩng đầu liền nhìn thấy ánh mắt chân thành của Trình Mộc Dương, anh ta đã nhượng bộ thì mình cũng phải nhượng bộ một chút. Hơn nữa chính mình là người đã đề nghị đến chỗ khác ăn, đương nhiên chỗ khác cũng bao gồm cả chợ đêm, hình như anh ta cũng không nói sai. “Được rồi, xem xem chợ đêm ở đây có gì khác chợ đêm ở quê em”.

Hai người chậm rãi thả bước dọc theo con phố đi bộ. Giờ đã là mùa xuân, không còn cái rét lạnh ngày đông, Trình Mộc Dương nhìn Âu Dương Ngâm bên cạnh, hai tay cô đút trong túi áo gió, tự nhiên thoải mái, gió từ hàng dương liễu thổi tới, mái tóc dài của cô khẽ bay lên. Khuôn mặt trắng hồng tỏa ra vẻ rực rỡ thanh xuân, đôi mắt đẹp long lanh nhìn ngang ngó dọc. Anh ta không khỏi mỉm cười.

Các quầy hàng trên phố đi bộ đã mở cửa, đồ ăn đồ chơi rực rỡ muôn màu. Âu Dương Ngâm đi tới trước một quầy cắt giấy, rất hứng thú xem chiếc kéo bay múa trong tay chủ quầy, chỉ một lát đã cắt thành một tấm giấy hoa với hoa văn phức tạp. Cô kinh ngạc mở to mắt nhìn bà chủ quầy với vẻ mặt đầy sùng bái, đó là một phụ nữ khoảng 50 tuổi, khá mập, vẻ mặt hiền lành. Thấy Âu Dương Ngâm chằm chằm nhìn mình không nháy mắt, bà cười nói: “Nếu cô thích thì mua một tờ đi, 15 nghìn”.

Âu Dương Ngâm lắc đầu đi về phía trước, Trình Mộc Dương quay sang hỏi: “Không thích à?”

“Nhìn thì thấy lạ nhưng treo ở nhà ngày nào cũng nhìn thì sẽ chán ngay”. Âu Dương Ngâm nói rất thẳng thắn.

Nhàn tản dạo qua mấy quầy hàng, hai người cũng không mấy khi dừng lại. Phía trước là một quầy hàng đồ cổ, bán đủ loại ngọc thạch và đồ trang sức linh tinh, có những món nhìn cũng rất hay. Âu Dương Ngâm nhìn ngắm rất hào hứng, thấy cô vui vẻ, Trình Mộc Dương liền hỏi: “Em thích cái nào?”

Chủ quầy bên cạnh lập tức lên tiếng: “Đúng vậy đúng vậy, quầy tôi có không ít bảo bối, cô nương thật là tinh mắt. Bông hoa lan bạch ngọc trên tay cô đó là đồ từ đời Tống đấy, đeo trên người vừa đẹp vừa có thể tránh tà ma”.

“Ngọc đời Tống?” Âu Dương Ngâm hỏi với vẻ nghi ngờ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN