Lưới Tình
Chương 04: Huyết Lệ
Thiên Tình cùng Tần Phong đi xuống bên trong đường hầm, nơi này tối đen, chỉ khi Tần Phong đưa tay đến công tắc đèn, hắn ấn nhẹ một cái, toàn bộ đèn huỳnh quang nối đuôi nhau sáng lên. Nơi này rộng đến mức Thiên Tình có cảm giác nếu đi một mình thì cô sẽ bị lạc mà bỏ mạng luôn tại đây.
“Lão đại.”
Hai hàng thuộc hạ vừa nhìn thấy Tần Phong đã cúi người một góc bốn mươi lăm độ chào, Hàn Dật và Long Kỳ phía sau xem xét một số nơi rồi mới cất bước theo sau.
Hoắc Tương Bá lúc này mình mẩy đã đầy máu me, ông ta liên tục cầu xin người của Tần Phong dừng lại màn tra tấn, lúc vừa thấy chân Tần Phong đi đến, ông ta hoảng hốt lùi nhanh về phía vách tường.
“Tần…Tần lão đại.”
Tần Phong thả hai tay vào túi quần, ung dung bước đến trước mặt Hoắc Tương Bá, nở một nụ cười khinh miệt.
“Ông có biết hậu quả của việc đối đầu Hắc Long sẽ ra sao không?”
Hoắc Tương Bá run lại càng thêm run, ông ta cảm nhận được cái chết đã đến ngay trên đỉnh đầu, giờ phút này nằm trong tay Tần Phong, chỉ e rằng không thể sống nổi để thấy mặt trời ngày mai.
“Lão đại, xin tha mạng, tôi sai rồi, tôi sai rồi…”
Hoắc Tương Bá quỳ gối lếch đến dưới chân Tần Phong, ông ta liên tục dập đầu van xin. Thiên Tình đứng bên cạnh cũng cảm thấy thương hại ông ta, cô cắn cắn môi, mãi mới dám lên tiếng.
“Lão đại à, hay là anh nên cho ông ta một con đường sống đi, nhìn ông ta bây giờ cũng thảm lắm rồi.”
Hoắc Tương Bá nghe thấy Thiên Tình nói giúp cho mình, ông ta liền nghĩ có thể thoát chết, nhưng khi ánh mắt đầy sự chết chóc của Tần Phong quét ngang, ông ta lập tức nổi da gà, liên tục dập đầu van lạy.
“Lão đại, xin hãy tha cho tôi một đường sống, lão đại.”
Tần Phong xoay người đi ra cửa nhà lao, phẩy phẩy tay với tên thuộc hạ. Hắn ta hiểu ý, liền bê vào một khay những đồ vật sắt nhọn, Thiên Tình nhìn qua cũng phải rùng mình.
Cô chạy theo níu lấy cánh tay Tần Phong, lên tiếng hỏi: “Đó là những thứ gì?”
Tần Phong nhíu mày nhìn cô: “Dụng cụ lột da.”
“Cái gì? Lột…Lột da?”
Trời đất quỷ thần, trước giờ ai cũng biết Tần Phong là người máu lạnh tàn bạo, người ta chỉ nghĩ hắn một phát súng liền lấy đi mạng người khác, chứ không ai biết rằng, đối với hắn việc tước đoạt đi một mạng người không vui bằng hành hạ người đó cho đến chết.
“Á á á á….”
Hàng loạt tiếng rên thảm khốc từ phía sau lưng vang lên làm Thiên Tình bỗng rưng cầm cập, cô không dám quay lại nhìn, khắp nhà giam sộc lên mùi máu tanh, Thiên Tình cảm thấy đầu óc quay cuồng, cô thật sự rất buồn nôn.
Bỗng dưng trong đầu cô có một ý nghĩ, có thể đây cũng là nơi mà Tần Phong đang bắt giữ Tú Nguyệt, cô đưa mắt đảo xung quanh, nhưng do nơi này quá rộng, cô không thể tìm thấy Tú Nguyệt giữa mấy chục người bị giam giữ, lúc này Tần Phong lại đưa tay xiết chặt lấy hông cô, kéo cô rời đi.
Vừa vào phòng ngủ, Thiên Tình đã lao nhanh đến bồn rửa mặt nôn thốc nôn tháo, mùi máu tanh nồng sộc thẳng vào mũi khiến cho máu huyết cô chảy không thông, Thiên Tình đưa tay hứng lấy ngụm nước, vốc thẳng lên mặt, cô vỗ mạnh vào cái vào hai bên má, cố gắng điều hoà hơi thở trong cổ họng.
“Mau đi tắm, tôi muốn ngủ.”
Tần Phong đứng trước của phòng tắm, trên người chỉ quấn mỗi chiếc khăn trắng ngang thắt lưng, toàn bộ thân trên được phơi bày ra giữa không khí, sáu múi rắn chắn ở bụng hiện rõ trước mặt Thiên Tình làm cô mê mẩn sắp ngất.
“Vậy anh ngủ trước đi, tôi phải đi tắm đã.” Thiên Tình tiến nhanh đến tủ quần áo, kéo ra một bộ đồ ngủ rộng thùng thình.
“Cô tắm cho tôi.” Tần Phong liếc mắt đến người Thiên Tình, hắn đưa tay kéo chiếc khăn tắm trên người mình xuống quăng sang một bên.
“Hả?” Thiên Tình há hốc mồm kinh ngạc, cô có phải là nghe lầm. Đường đường là một lão đại Hắc Long, mà cũng cần người khác tắm giúp sao?
“Nhanh.”
Nghe giọng Tần Phong có vẻ như sắp mất hết kiên nhẫn, Thiên Tình mới hoàng hồn lại, cô bước đến phòng tắm, mở nước rồi ngồi đo mức độ nước ấm trong bồn.
“Được rồi.” Thiên Tình đưa một bàn tay vào, thấy nước vừa đủ ấm, cô hướng đến Tần Phong: “Lão đại, nước chuẩn bị xong rồi.”
Tần Phong hừ lạnh rồi thả người vào bồn tắm, hắn đưa mắt liếc nhìn Thiên Tình đang đứng trơ trơ trước mặt, giọng nói khô khốc khàn khàn phát ra.
“Massage cho tôi.”
Thiên Tình thầm nguyền rủa vài tiếng trong đầu, cô tiến đến phía trên vau hắn, đưa tay bóp nắn dọc theo bả vai xuống cánh tay hắn dang gác lên thành bồn.
“Ùm” một cái, Tần Phong kéo mạnh cánh tay Thiên Tình làm cả người cô bay nhanh vào bồn tắm, mớ xà phồng bay tán loạn lên đầu cô, cô lập tức đẩy hắn ra, hét lên inh ỏi.
“Anh bị điên hả, sao lại kéo tôi, anh muốn nhấn chết tôi trong đống xà phồng này hay sao? Đồ thần kinh.”
“Cô dám chửi tôi?”
Tần Phong nghiêm mặt, ba vạch đen trên trán bắt đầu xuất hiện, người phụ nữ này to gan thật, hôm nay lại dám lớn tiếng chửi hắn, xem ra cô chưa ăn đạn thì chưa biết Tần Phong hắn là ai.
Thiên Tình bất giác hối hận vì những lời nói cuồng ngông của mình, nhưng giờ cô có hối hận thì cũng quá muộn.
Tần Phong giữ chặt cô vào thành bồn tắm, hắn nghiêng người đè chặt cô, chỉ chừa mỗi cái đầu lên trên mặt nước.
“Lão…Lão đại à, tôi biết anh đại từ đại bi, xin anh đừng để bụng những lời tôi nói lúc nãy a, tôi chỉ lỡ lời thôi, xin anh buông tôi ra đi.”
Thiên Tình cười méo mó nhìn hắn, gương mặt Tần Phong lúc này đã tối đen, hắn đưa tay bóp chặt lấy cổ cô, nghiến răng.
“Có phải cô chán sống rồi hay không?”
Tuy hắn dùng lực không nhiều nhưng Thiên Tình vẫn cảm thấy rất khó thở, cô đưa hai tay víu vào bàn tay hắn trước cổ cô, giọng nói lắp bắp: “Không…Không, tôi đương nhiên là muốn sống rồi, anh mau buông tôi ra tôi sắp không thở nổi rồi.”
Tần Phong hừ một tiêng rồi hất tay đẩy cả người Thiên Tình ra khỏi bồn tắm, vì lực khá lớn nên khi Thiên Tình rơi xuống nền gạch lót sàn thì khuỷu tay đã bị va chạm mạnh, ngay lập tức nơi đó đỏ sẫm lên.
“Mau cởi đồ rồi đi tắm.”
Tần Phong bước chân ra khỏi bồn tắm, hắn tắm lại nước sạch bằng vòi hoa sen, hướng đến Thiên Tình đang nằm dài trên sàn, quăng lại một câu rồi bỏ ra ngoài phòng ngủ.
Thiên Tình nhíu mày đau đớn nhìn xuống khuỷu tay, cả nơi đó bây giờ đỏ ửng lên, cô có cảm giác giống như ai đó vừa nắm cánh tay cô vặn ngược ra sau lưng, đau nhói, rụng rời.
Khoảng hai mươi phút sau thì Thiên Tình mới bước ra khỏi phòng tắm, chiếc áo ngủ cô mặc vào không cách nào kéo dây kéo lên được, vừa mở cửa bước ra đã thấy Tần Phong ngồi dựa vào thành giường, trên tay nhâm nhi ly Whisky đỏ.
“Lại đây.”
Thiên Tình nghe theo đi đến bên cạnh Tần Phong. Hắn xoay người cô lại phía sau, lúc Thiên Tình còn nghĩ trong đầu là hắn sẽ cài dây kéo lên giúp cô, thì hắn lại thuận tay cởi luôn chiếc áo ngủ trên người cô xuống.
“Anh…”
“Ngồi im.”
Thiên Tình khẽ động nhưng ngay lập tức bị Tần Phong giữ lại, vì là áo ngủ tay dài nên hắn phải cởi ra để xem khuỷ tay của cô như thế nào, tấm lưng trắng noãn mềm mịn của cô vì bin đụng chạm lúc nãy mà giờ cũng hiện lên vài mảng màu hồng hồng, nơi khuỷu tay đã bị bầm tím.
Tần Phong chỉ xoay xoay cánh tay cô xem xét một lát, rồi kéo áo lại cho cô.
“Ngủ đi.”
“Nhưng tay tôi đau quá.”
Thiên Tình mếu máo chỉ chỉ cánh tay bị thương, đối với Tần Phong thì thứ vết thương nhỏ xíu như thế này lại càng không đáng để nhắc đến.
“Ngủ đi, mai hết.”
Hắn ôm chặt thắt lưng Thiên Tình, thông qua tấm chăn đang đắp trên người thì cô nhận biết hắn không hề mặc gì khi đi ngủ, cô đỏ mặt muốn trốn ra khỏi người hắn nhưng cánh tay hắn lại càng xiết chặt eo cô hơn.
Nửa đêm, Thiên Tình đang ngủ thì nghe bên tay có tiếng nói, cô mắt nhắm mắt mở thì thấy Tần Phong đang nghe điện thoại, hắn đứng trước cửa sổ, hướng mặt ra ngoài trời, ánh trăng sáng chiếu vào hiện rõ một thân hình ảm đạm trên nền nhà.
Thiên Tình xoay đầu mặc kệ ngủ tiếp, tay cô phát giác chạm phải một vật gì đó rất cứng, cô chui đầu vào chăn, mở mắt ra xem thì mới biết đó là một khẩu súng.
Chắc chắn là của Tần Phong rồi.
Thiên Tình lật qua lật lại xem xét, quả nhiên là khẩu súng có kí hiệu của Hắc Long, bên trong lại còn đầy đạn, cô liền ém nhẹm luôn xuống gối nằm của mình.
***
Mấy ngày sau đó có lẽ là những ngày êm đềm nhất của Thiên Tình từ khi cô theo Tần Phong đến bây giờ, ở bên hắn lúc nào cô cũng bị hù doạ, tránh bom tránh đạn còn nhiều hơn là những lúc được ăn cơm.
Hôm nay bọn người Tần Phong có một cuộc hợp giữa Hắc đạo và Bạch đạo, cô không biết mục đích của cuộc hợp này là gì, chỉ nghe Long Kỳ nói là bàn việc thống nhất giữa hai bên lại với nhau.
Buổi hợp được diễn ra trong một căn phòng kín, cả lớp kính thủy tin bốn mặt đều được làm trong suốt và có khả năng chống đạn cao, vài người đàn ông đã yên vị ngồi sẵn trên ghế, lúc thấy Tần Phong cùng bọn người Long Kỳ, Hàn Dật và Thiên Tình đi vào, những người đàn ông nọ cũng phải đứng lên cúi đầu chào vài cái.
Lúc vừa bước vào, Thiên Tình đã nhìn thấy những biểu hiện khác thường của người bên Bạch đạo, cô luôn cảnh giác những thứ được bày biện trong căn phòng này, 6 người đàn ông ngồi hai hàng trên chiếc bàn hình trụ trống ở giữ, ở giữa chỗ trống đó được đặt một giá rượu.
Thiên Tình không để tâm mọi người nói gì với nhau, cho đến khi buổi hợp kết thúc, lúc Tần Phong xoay người bước đến cửa ra vào thì cánh cửa đã hoàn toàn bị khoá chặt.
Đây chắc chắn là âm mưu của bọn người Bạch đạo, bọn chúng không muốn Tần Phong lên vị trí lão đại duy nhất xã hội đen, nên đã cố tình bày ra trò này.
Lúc Thiên Tình quay lại nhìn, thì đã không thấy đám người đàn ông kia đâu, trong căn phòng này, còn có một lối đi khác mà bọn người Tần Phong không hay biết.
“Có bom.”
Hàn Dật phát hiện ra quả bom được đặt ngay gần chậu cây cách bọn họ khoảng 30cm, con số màu đỏ nhảy nhót trên đó thông báo chỉ còn lại đúng hai mươi giây.
Tuy nhiên, với số thời gian đó đối với Tần Phong và Thiên Tình là quá dư, dư để hai người nghĩ ra cách thoát khỏi đây.
“Cô còn không phá cửa, muốn chết như vậy rồi sao?”
Tần Phong thờ ơ đút hai tay vào túi quần, hắn còn ung dung châm một điếu thuốc.
“Gì cơ, tôi là hacker máy tính, không phải hacker phá cửa.”
Thiên Tình nhún vai, cô cũng chưa muốn chết trẻ như thế a, cô chỉ mới mười tám tuổi thôi mà.
“Đem Huyết Lệ ra phá cửa.”
“Huyết Lệ?”
“Là khẩu súng cô trộm của tôi.”
“Ăc.” Hoá ra hắn đã biết cô trộm mất khẩu súng tùy thân của hắn, thế nhưng hắn vẫn tỏ ra không hề hay biết gì, trộm đồ của lão đại, lại còn bị phát hiện, xem ra cô lại tự chuốc hoạ vào thân rồi.
Thiên Tình rút khẩu súng mà Tần Phong gọi là Huyết Lệ ra, cô xoay xoay trên tay, lên tiếng.
“Nhưng cửa kính này có lớp chống đạn.”
Tần Phong không nói gì, đưa tay đoạt lấy khẩu súng, “Đoàng” một tiếng, cách cửa kính vỡ tan.
“Haha, ngực phẳng, cô nghĩ Huyết Lệ của lão đại tầm thường như những khẩu súng khác sao, nó có khả năng phá huỷ lớp chống đạn, bắn trúng con mồi ở khoảng cách hơn mười mét.”
Thiên Tình nghe xong không ngừng nuốt nước bọt, quả là lợi hại. Hắc Long sản xuất ra những thứ vũ khí này, sớm muộn gì cũng hủy diệt toàn bộ trái đất cho mà xem.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!