Lưới Tình - Chương 03: Hủy Diệt Toàn Bộ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
278


Lưới Tình


Chương 03: Hủy Diệt Toàn Bộ


Thiên Tình phóng nhanh lên xe của Tần Phong đậu trước ngoài cổng khách sạn, một đám thuộc hạ nối đuôi nhau bằng những chiếc xe ôtô phía sau, trong khoảng thời gian chưa được hai phút, toàn bộ khu vực lân cận đã bị bao vây.

Màn truy đuổi diễn ra trên đường cao tốc gần bờ biển với hơn mười chiếc xe lao vun vút trong gió, đám thuộc hạ của Hoắc Tương Bá gọi đến đụng độ với vệ sĩ của Tần Phong đã khiến hai bên xảy ra xô xát.

“Này, chạy nhanh một chút đi, chỉ còn có năm giây nữa thôi.”

Thiên Tình nhoài người lên phía ghế lái đánh vào vai Long Kỳ, cô gấp gáp nhìn cái điều khiển trong tay.

“Có chuyện gì?” Long Kỳ ung dung lái xe, tác phong làm việc của Hắc Long trước giờ đều nhẹ nhàng như vậy, dù cho có bị kẻ thù đuổi giết, hay truy đuổi kẻ thù thì bọn họ cũng không bao giờ lo lắng, thế nhưng…

“Sắp nổ rồi, mau tăng tốc!” Thiên Tình hét toáng lên cũng làm cho Long Kỳ hết hồn, anh vội vàng đạp chân ga tăng tốc thẳng phía bờ biển.

Đằng sau “Bùm” một cái, cả khách sạn phát tán nổ tung, kéo theo những khu vực gần đó, ngọn lửa từ phía khách sạn toả ra bốn phía liên tiếp nối đuôi nhau tạo ra đám cháy kinh hoàng sáng rực cả một góc trời.

Ngọn lửa chỉ cách phía sau đích xe của Tần Phong 20cm.

Thiên Tình đặt tay lên ngực trái thở mạnh ra một hơi nhẹ nhõm. Tần Phong khẽ nhíu mày, gương mặt lạnh lẽo không một chút cản xúc.

“Hoắc Tương Bá ăn phải gan hùm lại muốn đối đầu với Hắc Long, lần này để xem ông chạy đi đâu.” Long Kỳ nhìn thấy đám cháy vẫn đang nhuốm đỏ trong gương chiếu hậu, anh đánh tay lái xoay nhanh một góc bốn mươi lăm độ, rẽ vào con đường cấm khuất sau hàng bạch đằng.

Thiên Tình tụt xuống ghế, cô qùy gối xuống chân Tần Phong, cúi đầu, đưa tay tìm kiếm một thứ gì đó.

“Lạ thật, rơi ở đâu rồi?” Cô lải nhải trong miệng, cái điều khiển cô vừa đoạt được của Hoắc Tương Bá lúc nảy sao giờ lại không thấy đâu.

“Tìm cái này?” Tần Phong bây giờ mới quay mặt qua cô, giọng nói lạnh lẽo thốt lên.

Thiên Tình ngẩng đầu lên nhìn, trên tay Tần Phong cầm chiếc điều khiển đã bị vô hiệu hoá, ánh mắt hắn loé lên một tia âm u.

“Đúng, đúng, là nó.”

Thiên Tình gật đầu lia lịa, may quá, cũng hên là cô phước lớn mạng lớn, vụ nổ vừa rồi nếu như chậm một chút nữa có lẽ cô đã tan xác rồi.

“Thứ thiết bị này là vũ khí của Hắc Long!” Long Kỳ quay xuống nói, những thứ do Hắc Long sản xuất đều có một kí hiệu để nhận biết, đó là hình một con rồng đen, nếu tinh mắt nhìn kĩ, trên đó còn có một con mắt ở giữa trán con rồng, miệng của nó phả ra một dòng khói trắng.

“Tôi không biết, tôi đoạt được từ tay Hoắc Tương Bá.” Thiên Tình cắn cắn môi, cầm lấy máy điều khiển từ tay Tần Phong ngắm nghía, ánh mắt tò mò.

“Tần Phong, cậu đã biết trước rồi sao?” Long Kỳ nhìn qua gương chiếu hậu, thấy vẻ mặt Tần Phong rất khó coi, trên trán anh ta liền đổ mồ hôi hột.

“Hắc Long có nội gián, việc truyền vũ khí ra ngoài khi chưa được kiểm định giao đi là chuyện bình thường, tôi muốn lần này tóm gọn cả lũ. Nhưng…” Tần Phong nói giữa chừng thì nhìn lại, ánh mắt đầy mùi thuốc súng hướng sang phía Thiên Tình ngồi bên cạnh: “Cô lại phá hỏng.”

“Ặc…” Thiên Tình hốt hoảng nhích mông lùi về sau, cô nuốt nước bọt. Lắp ba lắp bắp.

“Gì…gì cơ chứ? Rõ ràng là tôi đã lập công lớn rồi còn gì, nếu như tôi không đoạt lấy điều khiển, Hoắc Tương Bá mà bấm một cái, là anh toi mạng rồi.”

Thiên Tình định nói thêm gì đó nhưng khi thấy mặt của Tần Phong tối đen thì cô lập tức ngậm miệng lại, tên lão đại khó chiều này lúc nắng lúc mưa, làm sao cũng không đúng ý hắn.

“Thiên Tình, có lẽ cô không biết, máy điều khiển này đã được lập trình sẵn thời gian, có một nút để bấm khởi động, trong vòng một giờ đồng hồ toàn bộ hệ thống bom được thiết bị mã hoá sẽ tự động phát nổ, Hoắc Tương Bá lúc đó có bấm nút kích nổ, thì cũng hoàn toàn vô dụng.” Long Kỳ dừng xe lại một căn nhà hoang, ấn định vị trên vô tuyến, liên lạc với Hàn Dật.

Cảm giác phía bên trái mình lành lạnh, Thiên Tình mếu máo quay sang đã thấy Tần Phong kề sát mặt cô, hắn đưa tay xoay cằm cô lại phía mình.

“Tôi đã tính sẵn thời gian để nó phát nổ, vậy mà cô dây dưa với hắn, làm thuộc hạ của tôi chết hơn chục người, vậy thì có công hay là có tội?”

Làm sao cô có thể biết được là hắn đã sớm lên kế hoạch chu đáo đến vậy, hơn nữa, hắn cũng không nói cho cô biết, thứ vũ khí lợi hại như vậy mà rơi vào tay cô, cô nhất định sẽ cho nổ tung cả Hắc Long quái quỷ gì đó của hắn cho mà xem.

“Làm sao cô biết được thời gian phát nổ?”

Tần Phong xoay xoay cái điều khiển trên tay, một giây sau hắn đập mạnh xuống chân, dùng mũi giày ấn mạnh. Máy điều khiển kêu “Bíp bíp” vài tiếng rồi im bặt.

“Tôi có một thiết bị bắt nhịp thời gian nổ bom trong cự ly gần hai mươi mét, khi phát hiện bom đang chạy, nó sẽ báo ngay cho tôi và nhanh chóng cập nhật thông tin của vật phát nổ. Lúc nãy tôi đã xem qua, nhưng tên quả bom này tôi chưa từng nghe đến bao giờ.”

“Là gì?” Tần Phong ngã người ra sau ghế, vẻ mặt âm trầm.

“M918.” Thiên Tình cầm di động lên nghiên cứu thông số của quả bom, ánh mắt tỏ vẻ đâm chiêu.

“Cậu đang ở đâu, mau quay lại bờ biển, cuộc giao dịch sắp bắt đầu rồi…”

Long Kỳ nói xong điện thoại liền mở cửa bước ra xe, anh lùi về phía sau mở cửa xe cho Tần Phong, thấy Thiên Tình vẫn còn đăm đăm nhìn vào di động, anh mới lên tiếng: “Thiên Tình, mau ra xe.”

Thiên Tình vội tắt di động, nhảy xuống xe, cô nhìn dáo dác xung quanh, nơi đây sắp sửa diễn ra một cuộc giao dịch lớn.

Đám người Tần Phong ở phía ngoài nhìn qua đám cây đã thấy có một vài người đàn ông từ trên ca nô chạy tới, ngay khi chiếc ca nô cập bến, đúng lúc xe của Hàn Dật cũng vừa đến nơi.

Phía bên trong xe của Hàn Dật bước ra một người đàn ông mặc đồ đen, phía sau có năm chiếc xe khác chở toàn hàng cấm theo đuôi xe Hàn Dật mà dừng lại, tại bến cảng ven bờ biển này, toàn bộ đã bị bao vây.

Phía xa Thiên Tình chỉ thấy người đàn ông theo Hàn Dật bắt tay với người đàn ông trung niên từ trên ca nô bước xuống, hai bên một người giao tiền, một người giao hàng, lúc xong mọi việc, khoé môi người đàn ông trung niên khẽ nhếch lên một nụ cười thoả mãn.

Một cái búng tay, hàng trăm tên mặc đồ đen bao vây xung quanh người đàn ông lạ mặt đó và xe của Hàn Dật. Một giọng cười khiếm nhã vang lên.

“Ha ha ha, La Mã Ly, mày luôn muốn chống đối tao, phản bội tổ chức để làm một con chó theo chân Tần Phong, hôm nay mày nhất định phải chết!”

Người đàn ông trung niên nghiến răng nghiến lợi phát ra từng chữ, ông ta phất tay, những tên thuộc hạ nhanh chóng bóp cò.

Hàn Dật ngồi trong xe cười lạnh, anh mở cửa xe bước xuống, nhàn nhã châm một điếu thuốc, ra hiệu cho chúng khoan hãy bắn.

“Bình tĩnh nào, chú Lễ, không phải chú không biết, đối đầu với Hắc Long sẽ có kết cục như thế nào, tôi khuyên chú nên tự lượng sức mình, để còn tận mắt nhìn thấy vợ con chú chết trước mặt chú chứ! Hửm?”

Vẻ mặt của người đàn ông trung niên được Hàn Dật gọi là Lễ bỗng dưng trắng bệch.

“Mày vừa nói gì, bọn mày đã làm gì vợ con tao?”

Hàn Dật dập tắt điếu thuốc xuống lớp cát dưới chân. Anh giơ di động lên cho người đàn ông tên Lễ xem.

Trong màn hình là một người phụ nữ và một đứa bé tầm mười bốn, mười lăm tuổi đang bị nhốt trong tầng hầm tối, cùng là người của một tổ chức, ông ta cũng nhanh chóng nhận ra phía buồng giam bên cạnh vợ con mình là Hoắc Tương Bá, ông ta đã bị bắt ngay sau khi khách sạn kia nổ tung.

“Chúng mày muốn gì?” Người đàn ông tên Lễ gấp gáp hỏi, ông ta ra hiệu cho thuộc hạ lùi lại phía sau.

“Tôi đã nói với chú rồi, chú phải nhìn thấy vợ con chú chết trước khi chú chết chứ, tôi đã nhân từ đến mức này, chú có phải nên cám ơn tôi một tiếng hay không?”

Hàn Dật vẫn giữ nguyên vẻ mặt giễu cợt, anh đưa di động lại gần miệng, lạnh giọng: “Giết!”

Hai tiếng “Đùng đùng” phát ra từ bên kia điện thoại, người đàn ông tên Lễ tận mắt thấy vợ và con mình bị bắn ngay bên màn hình di động, ông ta hét lên một tiếng dài thê lương, rồi như con thú dữ tấn công lấy đám người Hàn Dật.

Đạn từ hơn hai mươi cây súng ống bay vèo vèo khắp nơi, nơi này xảy ra hỗn chiến nguy hiểm đến mức chẳng ai dám ở lại, Hàn Dật cười khinh bỉ rồi huýt tay bảo La Mã Ly lên xe, anh ngồi vào ghế lái, đánh một vòng trên bãi cát trắng, bánh xe xoay nhanh kin kít khiến cho đám thuộc hạ của người đàn ông kia lùi lại phía sau.

Đạn bay đến xe của Hàn Dật khá nhiều, nhưng chẳng có viên đạn nào có đủ sức để phá xe, chiếc xe tối tân này là một trong sáu chiếc xe được tân trang đến mức độ tối đa trong gara xe của Tần Phong, không chỉ đạn, mà cho dù là bom có sức công phá mạnh thì cũng vô ích.

Đám Tần Phong, Thiên Tình và Long Lỳ đứng cách đó một khoảng cách cũng khá xa nhưng vẫn có thể nghe thấy hết những gì hai bên nói với nhau, Thiên Tình nhíu mày, quay sang nắm chặt lấy cánh tay Tần Phong lay lay.

“Sao các anh lại giết họ, họ không liên quan đến chuyện này, sao lại giết người phụ nữ đó và đứa bé còn nhỏ như vậy, các anh thật là nhẫn tâm.”

Tần Phong nghiêm mặt nhìn cô, khoé môi khẽ nhếch lên.

“Đối với kẻ thù, nhân nhượng là thua. Để con kẻ thù sống, sẽ có thêm một kẻ thù mới.”

Hắn vừa nói dứt lời, tay đã móc lấy khẩu súng ở sau thắt lưng, “Đoàn” một cái, viên đạn bạc nhọn hoắc đã ghim thẳng vào giữa trán người đàn ông tên Lễ kia.

Kĩ thuật của Tần Phong thật làm cho Thiên Tình bất ngờ, với hơn hai mươi mét mà hắn cho thể nhắm trúng đầu người đàn ông đó quả thật là một điều đáng kinh ngạc, mà nói đúng hơn là hắn vừa lên đạn đã bóp cò ngay lập tức, hoàn toàn không có điều chỉnh tầm ngắm.

Người đàn ông ngã quật xuống bãi cát chết tươi tại chỗ, đám thuộc hạ nhìn thấy vậy cũng lập tức quay đầu lên ca nô bỏ chạy. Hàn Dật lấy trong túi áo ra vài trái banh tròn, vung tay quăng về phía bọn chúng.

Đó là bom khói

Mấy trái bom phát ra dòng khói màu trắng đục với lượng kích nổ rất cao, dòng khói bay đến chỗ chiếc ca nô đang đậu, bắt gặp hơi nước, “Bùm” một cái, cả bến cảng nổ tung toé, nước dưới biển bắn lên ào ào như một trận mưa to.

“Lợi hại quá!” Thiên Tình tròn xoe mắt chạy ra, đến bên chỗ Hàn Dật tỉ mỉ quan sát, khi đám nổ dừng hắn, cô mới quay sang đánh vào vai Hàn Dật, giọng hí hửng.

“Đây là thứ gì?”

Cô chỉ vào mấy quả bom còn lại trên tay Hàn Dật, cầm lấy một quả đưa lên xem.

“Bom khói, cô đừng đùa với nó, nó có thể phát nổ bất cứ lúc nào.” Hàn Dật nhìn cô rồi lên tiếng cảnh cáo.

“Xì… Vừa rồi chẳng phải gặp nước nó mới nổ sao, hay là những quả này anh cho tôi đi. Dù sao thì tôi cũng phải mang theo bên người để phòng thân chứ.” Thiên Tình nói xong liền đoạt luôn mấy quả bom còn lại trên tay Hàn Dật rồi nhét vào túi áo.

“Ngực phẳng, cô vẻ rất thích dùng bom nhỉ?” Hàn Dật dựa lưng vào cửa xe, nhìn cô cười cười.

“Đúng vậy.”

“Loại bom màu có thuốc mê lần trước cô sử dụng ở Tần thị từ đâu mà có?”

“Ặc.” Mỗi khi nhớ đến hôm đó cô mắc bẫy bọn Tần Phong mà bây giờ cô phải cực khổ như thế này lại làm cho cô không cam tâm, ở bên cạnh hắn, không ăn đạn no thì cũng ăn bom no, lúc nào cũng có rượt đuổi bắn nhau, không biết là cô còn có thể sống được bao lâu nữa a.

“Loại bom đó tôi chưa từng thấy bao giờ.” Hàn Dật xoay người, tiến lên phía trước nhìn chiếc ca nô vừa bị nổ tung, các mảnh nhựa trôi lềnh bềnh trên mặt nước.

“Đó là một loại bom do tôi tự nghĩ ra, lượng thuốc mê bên trong chỉ cần ngửi một chút thôi cũng đủ làm người ta ngủ liền một ngày.” Thiên Tình tự hào nói, dù sao đó cũng là món vũ khí đầu tiên mà cô làm thành công. Ít nhất thì nó có một không hai trên thế giới này.

“Còn nếu ngửi nhiều?”

“Hôm mê ít nhất một năm.”

Hàn Dật thoáng giật mình, có loại vũ khí như vậy thật sao, không lấy mạng người khác, nhưng là bắt họ hôn mê một năm, chỉ khác là người chết thì tắt thở, còn những người bị trúng thuốc lại như không trở thành người thực vật.

“Hai người nói gì vậy?” Long Kỳ cùng Tần Phong từ phía sau đi đến, thấy Thiên Tình múa tay múa chân, anh không khỏi hiếu kì” “Thiên Tình, cô muốn chết rồi sao tự ý lao qua đây giữa đám nổ?” Long Kỳ nhíu mày, nhìn Thiên Tình đang há hốc mồm, ánh mắt hướng nhẹ qua Tần Phong bên cạnh.

“A…lão đại, xin lỗi, xin lỗi a. Tại vì nhất thời tôi quên bén mất.” Thiên Tình đưa tay quệt mồ hôi trên trán,đưa mắt nhìn nhìn Tần Phong.

“Còn đứng đây làm gì, mau lên xe.”

Tần Phong lạnh lùng mở miệng, hắn thuận tay xoay người kéo Thiên Tình đi theo hắn, đám thuộc hạ phía sau được giao phó ở lại dọn dẹp sạch sẽ chỗ này, Thiên Tình cùng đám người Tần Phong lên xe về lại biệt thự.

Chỉ trong một đêm, toàn bộ tổ chức của Hoắc Tương Bá và Kha Thúc đều bị tiêu diệt sạch sẽ, địa bàn trước đây của bọn chúng đều chính thức rơi vào tay Hắc Long, trong vài tháng nữa, toàn bộ địa bàn Hắc đạo và Bạch đạo sớm muộn cũng sẽ xác nhập, Tần Phong có thể đường đường chính chính leo lên ngôi vị lão đại duy nhất trong giới xã hội đen.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN