Lưới Tình - Chương 02: Xém Bại Lộ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
281


Lưới Tình


Chương 02: Xém Bại Lộ


Bên ngoài không có ai, cô bật đèn pin trong điện thoại lên, đi tìm tầng hầm mà Tần Phong đã nói với Hàn Dật ban nãy.

Phía trước có ánh đèn, Thiên Tình vội vàng chạy đến xem, trước mặt là một cánh cửa lớn, ánh đèn từ bên trong lọt ra qua khe hở, cô buông điện thoại xuống, bước đến dùng hai tay để đẩy cánh cửa đó ra. Một cầu thang dài kéo xuống tới sâu trong góc khuất, Thiên Tình đi theo lối cầu thang xuống phía dưới, bên trong tối đen, chỉ có ánh sáng lờ mờ từ bóng đèn xa xa vọng tới.

“Cô xuống đây làm gì?”

Một bàn tay đặt lên vai cô kèm theo một giọng nói có vẻ rất tức giận truyền đến từ sau lưng, Thiên Tình giật mình quay lại, bắt gặp ánh mắt sáng rực như lửa của Hàn Dật, cô lập tức lùi về phía sau.

“Tôi…”

“Như thế nào?”

“Tôi tìm chị Tú Nguyệt”.

Hàn Dật hơi nhíu mày, nơi này chỉ là một tầng hầm được giữ lại một số loại vũ khí quan trọng từ Hắc Long chuyển đến, cô xuống đây để tìm Lăng Tú Nguyệt liệu có nhằm không?

“Ở đây là tầng hầm chứa đồ, hoàn toàn không có người”. Hàn Dật nhấn mạnh từng chữ, trên gương mặt thoáng vẻ cười giễu cợt: “Cô mau quay lại phòng đi, nếu như lão đại biết cô mò xuống đây, là cô hết đời”.

Thiên Tình lạnh sống lưng lập tức chạy lên, ở chung với Tần Phong không chết vì đạn cũng chết vì bị doạ mà.

“Cô vừa đi đâu?”

Vừa bước vào phòng đã thấy Tần Phong đang ngồi ở trên giường, vẻ mặt không chút biểu cảm nhìn cô.

“Tôi…tôi đi dạo một chút”.

“Cô đi dạo?”

Tần Phong nhấn mạnh lại câu nói của cô, muốn cô khẳng định lại những gì cô nói có đúng là sự thật.

“Ừm”. Thiên Tình gật đầu lia lịa, không ngờ cô lại nghĩ ra cái lí do ngớ ngẩn này.

“Cô đi dạo ở đâu lúc nửa đêm?” Tần Phong bước xuống giường từ từ tiến đến chỗ cô, ánh mắt bỗng loé lên tia sắc bén, qua ánh đèn ngủ lờ mờ cô cảm nhận được hắn đang rất tức giận.

“Tôi… “

Tần Phong đưa tay lên cầu dao bật đèn, đi đến ép sát Thiên Tình vào cánh cửa.

“Nói”.

Thiên Tình hoảng hốt, cúi đầu nhìn xuống chân, thật không biết nên giải thích như thế nào.

“Cô không nói, được”. Tần Phong vừa dứt lời đã nghe một tiếng động mạnh, hắn đẩy cả người cô qua vách tường, một tay bóp chặt lấy cổ cô: “Cô có phải hay không muốn tôi giết chết cô, hay muốn vào Hắc lao của tôi?”

Thiên Tình cả kinh, Hắc lao là nơi nào chã lẽ cô không biết, người vào đó thì tuyệt đối bị hành hạ cho đến chết, lần này hắn tức giận như vậy, phải làm sao đây?

“Tần lão đại, tôi xin lỗi…tôi biết lỗi rồi…” Sau trận bị Tần Phong bóp cổ lúc chiều, cô đã bắt đầu sợ hành động này, cảm giác thật khó chịu, nếu không phải cô học võ rèn luyện sức khoẻ tốt thì đã sớm chịu không nổi mà đi gặp Diêm la vương rồi.

Tần Phong biết hắn dùng bao nhiêu sức lực, tuyệt đối không làm cho cô chết.

“Tôi chưa từng xem phụ nữ và đàn ông khác nhau, bất cứ ai. Tôi đều có thể giết”. Tần Phong nghiến răng nói, các ngón tay phát ra tiếng kêu răng rắc từ từ buông cổ Thiên Tình ra.

“Tôi biết rồi, vậy bây giờ tôi đi ngủ đây”. Thiên Tình nói xong một mạch nhảy lên giường, kéo chăn chùm kín đầu lại. May quá, hắn không giết cô, mạng của cô đúng là lớn thật.

Một tác động rất lớn phía bên ngoài chiếc chăn truyền đến cô, Tần Phong đã kéo chiếc chăn xuống người cô, hắn kề vào tai cô nói nhỏ: “Kéo chăn kín đầu rất dễ chết, có phải là cô đang có ý đó?”

“Không, đương nhiên là tôi không muốn chết rồi”. Thiên Tình ngẩng mặt lên nhìn gương mặt Tần Phong phóng đại ở trước mắt, một giây sau cô liền nhắm mắt ngủ thiếp đi.

Tần Phong nhìn cô đã ngủ say, hắn day day thái dương, đã liên tiếp một tuần hắn mất ngủ vì công việc, hôm nay lại gần sáng vẫn chưa ngủ được, còn một số văn kiện của công ty trên bàn. Hắn bước đến bàn, tìm một số tài liệu rồi sao chép qua laptop, kí tên khoảng hơn một chục bộ hồ sơ, đóng dấu đỏ lên đó, xong tất cả hắn mới yên tâm mà đi ngủ.

Sáng hôm sau, đang yên giấc thì bên tai truyền đến giọng nói lạnh như băng của Tần Phong, hắn đánh vào má cô một cái làm cô lập tức tỉnh ngủ.

“Tần Phong, anh làm cái gì vậy hả?”

Thiên Tình vò vò đầu, tóc tai rối tung hết lên, mắt nhắm mắt mở, bộ dạng trông cực kì thê thảm.

“Cô dám gọi cả tên lẫn họ tôi?” Vẻ mặt Tần Phong có tia âm trầm, người phụ nữ này dám gọi cả tên họ anh trong khi Long Kỳ và Hàn Dật còn chưa dám.

“Ách… Tôi chỉ là lỡ miệng thốt ra thôi, Tần lão đại chắc không để ý chứ?” Thiên Tình lập tức bụm miệng lại, cúi gằm mặt xuống nhìn giường.

“Mười phút”.

Tần Phong bỏ lại câu nói rồi bước ra khỏi phòng, hắn chỉ cho cô mười phút để rửa mặt thay quần áo, Thiên Tình thấy hắn đi khỏi mới bước xuống giường chạy vào phòng vệ sinh.

Tần Phong bước xuống cầu thang, trên tay cầm điện thoại bấm gọi cho ai đó, vài giây sau có một giọng nói truyền sang: “Anh”.

“Anh có một số việc ở Hắc long cần giải quyết, Tần thị giao lại cho em, có việc gì thì báo lại cho anh”.

“Được, em có nghe tin Hoắc Tương Bá đang xây dựng một nhà kính để sản xuất vũ khí, dù sao anh cũng nên cẩn thận”.

Tần Phong chỉ “Ừ” một tiếng rồi cúp máy. Hoắc Tương Bá luôn muốn loại bỏ Tần Phong khỏi tầm mắt, chỉ tiếc là ông ta không có đủ khả năng đó.

Long Kỳ từ ngoài cửa bước vào, trên tay cầm một tấm thiệp mời, vừa thấy Tần Phong lập tức lên tiếng: “Lão đại, có thiệp mời của Kha Thúc”.

Tần Phong bước đến bàn ăn ngồi lên ghế, ánh mắt lạnh lẽo liếc sang Long Kỳ: “Hắn ta viết gì?”

“Tối nay hắn tổ chức một buổi tiệc ngỏ ý muốn hợp tác với chúng ta”.

“Hợp tác?” Khoé môi Tần Phong nhếch lên tạo một nụ cười như ẩn như hiện, hắn chưa muốn ra tay mà Kha Thúc lại mở đầu trước, đã vậy làm sao hắn bỏ qua cơ hội lần này.

“Hai người đang nói gì vậy?” Hàn Dật bỗng nhiên xuất hiện thù lù từ sau lưng Long Kỳ, kéo ghế ngồi xuống.

“Cậu tự xem đi”. Long Kỳ đẩy tấm thiệp qua chỗ Hàn Dật, anh quay lại Tần Phong: “Ý cậu thế nào?”

Tần Phong kéo điếu thuốc từ trong bao thuốc ra, bật quẹt lửa nhàn nhã châm, hắn hít một hơi, phả ra một dòng khói mờ ảo.

“Thịt dâng tới miệng không ăn có phải là rất phí không?”

“Vậy tôi sẽ cho người sắp xếp”. Đôi mắt Long Kỳ hơi híp lại, tối nay sẽ là ngày Kha Thúc phải chết.

“Lão đại, ngực phẳng của cậu đâu rồi?”

Hàn Nhật đảo mắt xung quanh không thấy bóng dáng của Thiên Tình, liền lên tiếng hỏi, câu hỏi chưa kịp được trả lời thì Thiên Tình từ đằng sau giáng một đấm vào lưng Hàn Dật.

“Anh nói ai là ngực phẳng hả?”

Gương mặt Thiên Tình tức giận đỏ bừng, cái tên khốn kiếp này dám ở đây nói xấu cô. Hàn Dật bị cú đấm bất ngờ liền giật mình, quay mặt lại nhìn thấy cô liền cười trừ: “Cô không phải ngực phẳng sao?”

“Anh…” Thiên Tình tức đến mặt đỏ tận mang tai, giơ nắm đấm lên muốn giáng cho Hàn Dật một trận thì cánh tay đột nhiên bị một lực lớn kéo về phía sau, cả người cô mất thăng bằng ngã ngồi lên đùi Tần Phong.

Hắn đưa bàn tay to lớn đặt lên ngực cô, lòng bàn tay bao phủ lấy một bên ngực, tự ý xoa nắn.

“Anh…” Thiên Tình ngượng đến muốn chết đi cho xong, hắn lại có thể biến thái như vậy làm hành động này trước mặt mọi người.

“Không tệ, kích cỡ cũng khoảng 34C”. Vẻ mặt Tần Phong đầy vẻ giễu cợt, cánh tay ôm chặt thắt lưng Thiên Tình, tay còn lại tự ý sờ soạn trước ngực cô.

Xem ra hắn nói không sai, Thiên Tình có vóc người nhỏ nhắn nhưng lại có vòng một rất đầy đặn, cúp ngực 34C cũng tương đương 87cm.

“34C sao?” Hàn Dật bị sặc bởi ly nước đang uống, cũng không thể trách anh, hôm qua Thiên Tình mặc áo bó sát người, hôm nay nhìn kĩ lại thì cũng to thật.

“Này cô bé, cô có muốn ngủ với lão đại chúng tôi không?” Long Kỳ nảy giờ im lặng bỗng nhiên lên tiếng, nhìn vẻ mặt tức giận của Thiên Tình làm anh thật muốn cười.

“Ngủ ngủ cái con mắt anh, tôi mới không cần”. Thiên Tình tru môi, đẩy Tần Phong ra nhảy xuống đùi hắn.

“Long Kỳ”. Tần Phong nhíu mày, ánh mắt loé lên tia âm u.

“À thôi, ăn sáng đi, đồ ăn nguội hết rồi”. Long Kỳ nhìn thấy Tần Phong sắp nổi cơn thịnh nộ, liền đổi sang chủ đề khác.

Tần Phong cầm đũa bắt đầu ăn sáng, buổi sáng như vậy lại rất nhiều món, salad bơ, bánh mỳ sanwich, trứng chiên, gà rán,… Một bàn đầy đủ thức ăn trông cực kì hấp dẫn, thấy Tần Phong động đũa, mọi người mới bắt đầu bữa sáng.

Thiên Tình nhìn đến đĩa thịt nướng trước mặt, mắt loé sáng, từ hôm qua tới giờ vẫn chưa ăn gì, liền giơ đũa gắp lấy một miếng bỏ vào miệng.

“Ăn xong cùng tôi đi giải quyết một số việc”. Tần Phong hướng Thiên Tình nói.

“Ừm, tôi biết rồi”. Cô vừa nhai vừa nói, không cần biết giải quyết việc gì, bây giờ cô chỉ cần ăn đầy bụng là được.

“Lão đại, việc Hoắc Tương Bá muốn đối đầu với chúng ta có nên giải quyết một lần luôn không?”

“Đợi thời cơ rồi gom trọn cả bọn”.

“Tôi đã tra được nơi hắn dựng nhà kính rồi, toàn bộ đã rất nhanh chóng được hoàn thành”.

“Tôi rất mong chờ ngày hắn xuất đầu lộ diện”.

Mặc kệ Tần Phong và Long Kỳ đang nói cái gì, Thiên Tình và Hàn Dật cắm đầu cắm cổ ăn như là bị bỏ đói mấy tháng, nhanh chóng đĩa thức ăn trên bàn đã bị vét sạch.

Thiên Tình buông đũa, với tay lấy ly nước uống một mạch, cô no đến căng cả bụng, liền dựa người ra sau ghế.

“Ăn xong rồi?”

Nghe Tần Phong hỏi, cô nghiêng người chỉ tay lên đống đĩa trống trên bàn, miệng lãi nhãi.

“Ai kêu anh không lo ăn mà ngồi đó nói chuyện, tôi ăn hết rồi, đồ ăn rất ngon”. Vẻ mặt Thiên Tình ngây thơ vô số tội ung dung nói, trong khi đó Long Kỳ và Hàn Dật đang toát mồ hôi.

“Cô nói cái gì?”

“Tôi nói…ưm…ưm”. Chưa nói hết câu thì miệng cô đã bị Hàn Dật bụm chặt.

“Cô muốn chết sao?”

Thiên Tình đưa mắt nhìn Tần Phong, cái người đàn ông này lại dễ nổi nóng như vậy, thật là nhỏ mọn.

“Ra xe”. Tần Phong đứng lên đi ra xe, theo đó ba người còn lại cũng nhanh chóng đi theo.

Chiếc xe chạy đi khoảng ba mươi phút sau thì dừng lại ở một căn cứ nào đó, thuộc hạ nhìn thấy xe Tần Phong xuất hiện liền chạy ra hai hàng nghênh đón. Phía trong cửa của khu trung tâm có một người đàn ông bước ra, tiến đến cửa xe cúi người chào hỏi.

“Tần lão đại”.

Thiên Tình cùng Long Kỳ và Hàn Dật bước xuống, cô nhanh chóng mở cửa, Tần Phong một thân âu phục mắc tiền bước ra khỏi xe, hắn kéo hai mép áo, nhàn nhã đi vào.

Hai bên đường đi có một lớp thuỷ tinh dày chắn lại, nó được xây trên quy chế là một hàng rào tự động, bên trong có thể nhìn ra bên ngoài, còn người từ bên ngoài thì không nhìn thấy được gì ở bên trong. Nơi này chắc là Hắc Long gì đó mà Tần Phong nói đến.

Mọi người bước vào trong, người đàn ông đó đi theo Tần Phong đến tầng hầm, bước đến một cái thùng sắt, Tần Phong mới dừng lại, lấy trong túi ra một chùm chìa khoá, nhanh chóng tra vào. “Cạch” một tiếng ổ khoá số được bật ra, hắn mở nắp thùng, bên trong toàn là súng lục chín chuôi.

“Anh kiểm tra lại một lần nữa, tối nay mang tất cả ra bến cảng, nhận tiền rồi thì hãy đưa hàng, nếu như bọn chúng dám giở trò, lập tức lấy mạng”. Tần Phong thả hai tay vào túi quần, đi xung quanh xem xét tất cả các thùng hàng, trong tầng hầm này có hơn một trăm thùng, bên khu sản xuất đang không ngừng sản xuất ra rất nhiều loại súng và bom đạn khác nhau.

“Bíp bíp”.

“Ai đó?”. Thiên Tình nghe thấy có tiếng bấm điện thoại, trong này chỉ có cô, Tần Phong, Long Kỳ, Hàn Dật và người đàn ông đó, tất cả đều đang ở đây, vậy người vừa bấm điện thoại là ai?

Một người đàn ông nghe thấy tiếng của Thiên Tình liền quay đầu chạy đi, cô liền chạy theo: “Đứng lại”.

Ông ta chạy ra tầng hầm bằng lối đi phụ, vừa bước ra khỏi cửa đã bị Thiên Tình túm lấy.

“Ông đang mờ ám chuyện gì?”

Người đàn ông quay lại, trên người ông ta mặc bộ đồng phục bên khu sản xuất, nhanh chóng giấu điện thoại vào trong túi áo, nhìn Thiên Tình nở nột nụ cười giả tạo: “Tiểu thư, tôi chỉ xuống tầng hầm kiểm tra một số súng mà tôi nghĩ là nó đã bị hỏng, tôi hoàn toàn không có âm mưu chuyện gì”.

“Không có gì tại sao ông lại bỏ chạy khi gặp tôi?”

“Tôi…”.

Người đàn ông ấp úng không nói được gì, Thiên Tình nhanh gọn đưa tay vào túi áo hắn đoạt đi điện thoại.

“Ghi âm?” Cô nhíu mày, vô duyên vô cớ lại ghi âm cuộc nói chuyện của Tần Phong, còn nói là không có vấn đề: “Ông ghi âm làm cái gì?”

Ông ta biết mình bị lộ tẩy, lập tức đẩy Thiên Tình lùi ra phía sau vài bước, nhanh chóng quay đầu bỏ chạy. Cô nhét điện thoại vào túi, chạy theo bắt lấy ông ta, nhanh chóng quật xuống.

Tần Phong kiểm tra tất cả thùng hàng, đều không có vấn đề, hắn quay lại bàn giao công việc cho thuộc hạ xử lí rồi rời khỏi tầng hầm.

Lúc ra chỉ còn bốn người, Tần Phong nheo mắt, lên tiếng nói: “Diệp Thiên Tình đâu rồi?”

Ba người còn lại nhìn dáo dác xung quanh không thấy cô đâu, liền phái người quay trở lại tầng hầm tìm cô một lần nữa.

Người đàn ông bị dính mấy đòn karatedo của Thiên Tình, ông ta rút súng từ trong thắt lưng ra, nhanh tay bóp cò. “Pằng” một tiếng, phía bên ngoài Tần Phong và mọi người nghe thấy liền theo tiếng súng nổ mà chạy ra sau.

Phía sau lối ra tầng hầm thật hỗn loạn, Thiên Tình cũng may mắn tránh được viên đạn nhưng cũng bị trầy xướt một chút ở cánh tay, loại súng này có lực sát thương rất cao, chắc là do ông ta tự sáng chế. Cô tung một cú đấm vào mặt ông ta, liền đá cây súng ra xa, nhanh chóng khoá chặt hai tay ông ta ra sau.

“Xem tôi xử lí ông như thế nào?” Thiên Tình đắc thắng nghênh mặt, trò này nguy hiểm thật nhưng cô lại cảm thấy rất vui, nơi nào có đánh nhau là có mặt cô ở đó xen vào.

“Diệp Thiên Tình”. Tần Phong bước đến, nhìn người đàn ông đang nằm sấp dưới đất hai tay bị cô nắm chặt, hắn nhíu mày, lên tiếng: “Xảy ra chuyện gì?”

“Anh không thấy sao, ông ta là nội gián, đang moi móc thông tin từ các anh đấy”. Thiên Tình giao người đàn ông đó cho thuộc hạ của Tần Phong giải quyết, cô đứng lên, đưa tay vào túi móc ra chiếc điện thoại di động.

“Anh kiểm tra xem ông ta đã gửi đoạn ghi âm cho ai rồi”.

Tần Phong đưa tay cầm lấy điện thoại, bấm bấm vài cái, trên khoé môi lập tức hiện lên một nụ cười xấu xa: “Hoắc Tương Bá”.

“Ông ta là thuộc hạ của Hoắc Tương Bá?” Long Kỳ có chút ngạc nhiên nhìn Tần Phong, số thuộc hạ của Hắc Long đều được huấn luyện từ lúc mới thành lập, việc cài nội gián vào tuyệt đối là không có khả năng, như vậy chắc chắn một điều là ngay từ đầu không hề có người nội gián nào, mà là người trong tổ chức tự ý hợp tác với đối thủ.

“Giết”. Tần Phong hạ lệnh, kéo Thiên Tình xoay người đi ra xe.

Sau tiếng súng nổ, người đàn ông nọ đã chết một cách đầy thê thảm, thuộc hạ theo lệnh Long Kỳ đem xác ông ta quăng ngay xuống biển.

Trên đường về, vết thương ở cánh tag Thiên Tình chảy máu khiến cô cảm thấy rất xót, cô đưa tay bụm chặt lấy chỗ bị thương, đôi mày thanh tú nhíu lại.

“Cô bị làm sao?” Tần Phong bên cạnh quay sang hỏi, thấy vẻ mặt không được tự nhiên của Thiên Tình không khỏi tò mò.

“Không có gì, lúc nảy tôi bị xướt một chút da, chưa có chết được đâu”.

“Qua đây”. Tần Phong xoay người cô lại, dùng lực xé lớp vải trên cánh tay cô ra, tỉ mỉ quan sát vết thương.

“Này ngực phẳng, cô tại sao lại nghe thấy có tiếng động mà chạy theo ông ta vậy? Tôi chẳng nghe thấy gì cả”. Hàn Dật ngồi ở ghế phụ quay xuống hỏi, một câu ngực phẳng hai câu cũng ngực phẳng làm cho Thiên Tình tức đến té khói.

“Tôi có thể nghe được những tiếng động nhỏ nhất, từ nhỏ thì thính giác của tôi đã rất nhạy bén rồi”. Thiên Tình cắn môi, vết thương ở tay bị Tần Phong dùng vải xiết chặt mà đau điến: “Này, anh có thể nhẹ một chút không?”

Hắn trước giờ chưa từng băng bó vết thương cho ai, tuyệt đối không biết nên buộc như thế nào, quấn mấy vòng dày cộp trên cánh tay cô.

“Có một con át chủ bài như cô bên cạnh lão đại, công việc sau này xem ra sẽ dễ dàng hơn rồi”. Long Kỳ đang chăm chú lái xe, bất giác quay xuống nói

“Tôi không có khả năng đó đâu, nhưng mà nếu muốn tôi giúp đỡ, thì các anh phải trả công cho tôi đấy”.

“Trả công?” Tần Phong đặt khủy tay lên thành cửa xe, trầm mặt nói.

“Đúng vậy”. Thiên Tình hào hứng trả lời, cô muốn hắn thả Tú Nguyệt ra, sau đó phải xin lỗi hai người bọn cô, nhưng suy cho cùng thì muốn Tần Phong mở miệng nói câu xin lỗi còn khó hơn lên trời, huống hồ gì chính cô mới là người làm sai trước.

“Một đêm của cô đổi lấy một điều kiện, thế nào?” Tần Phong bỗng nhiên nghiêng mặt sát má cô, khoé môi hiện ra một nụ cười như ẩn như hiện.

Thiên Tình xanh mặt, cảnh giác nhích người dựa sát cửa, chắn ở giữa ghế bằng cái áo khoác của mình. Đúng là một tên đàn ông biến thái, không những vậy, bạn của hắn cũng chẳng có ai đàng hoàng.

“Không…không cần, tôi không cần anh phải trả công nữa”

Tần Phong vươn tay kéo cô sát lại gần, quăng cái áo khoác sang một bên, hắn nghiêng đầu, đầu lưỡi ẩm ướt khẽ lướt qua điểm nhạy cảm trên cổ cô: “Ngoan”.

Long Kỳ và Hàn Dật ở phía trước nhìn lên kín chiếu hậu thấy gương mặt Thiên Tình tức giận xanh mặt ở phía sau không nhịn được tia cười.

“Cô xem, lão đại đã nói như vậy rồi, cô còn không mau đồng ý đi”.

Thiên Tình đưa mắt đầy tia chết chóc phóng đến phía Long Kỳ, cô cắn chặt môi, hét lên: “Tôi muốn xuống xe”.

Long Kỳ bật cười thành tiếng, anh đạp mạnh chân ga, chiếc xe lao nhanh trên đường quốc lộ như một tia chớp.

~*~

Bảy giờ tối tại một khách sạn xa hoa trụy lạc nằm ở ngã tư trung tâm thành phố, chiếc xe ôtô màu đen sang trọng đỗ lại ở hầm giữ xe, Thiên Tình và đám người Tần Phong trực tiếp vào thanh máy lên tầng một tham dự buổi tiệc với tư cách là khách mời.

Khách sạn có tất cả mười lăm tầng, tầng một hiện giờ chỉ có lưa thưa vài người, lên tiếp tầng hai thì đang diễn ra một bản hoà nhạc khiêu vũ, bữa tiệc của Kha Thúc diễn ra ở tầng ba, hiện giờ chỉ còn chờ nhân vật chính đến.

Long Kỳ và Hàn Dật hộ tống Tần Phong vào bên trong, Thiên Tình đi theo sau bọn họ, nhìn ngắm nơi này một chút, trong căn phòng trống rộng lớn bày đủ đồ ăn thức uống như một bữa tiệc buffet lại ngang nhiên có tới hàng chục camera giám sát.

Vừa nhìn thấy Tần Phong, Kha Thúc đã nhanh chóng bước đến cúi người chào hỏi rối rít: “Tần lão đại, không ngờ cậu lại nhận lời mời của tôi, thật là quý hoá quá”.

Tần Phong đối với ông ta không một chút cảm xúc, tự nhiên tiến đến cái ghế da Italia ngồi xuống. Kha Thúc cung ngón tay búng ra tiếng, ngay lập tức đã thấy hai tên áo đen dẫn vào năm sáu cô gái. Kha Thúc phất tay cho hai tên áo đen ra ngoài, lên tiếng nói: “Các cô còn không mau phục vụ cho Tần lão đại”.

Sáu mỹ nữ lập tức quỳ gối xuống sàn dưới chân Tần Phong, người đưa rượu người gắp thức ăn, trong chẳng khác gì một quán bar trụy lạc.

“Tần lão đại, em mời anh”. Cô gái có mái tóc đỏ dài tới thật lưng, mặc trên người bộ đầm ống bó sát để lộ ra nửa phần ngực, nghiêng người đến đầu gối Tần Phong nâng lên ly rượu đỏ. Một giây sau liền uống cạn.

Tần Phong liếc mắt thấy vẻ mặt ửng hồng của cô ta lại không có một chút cảm xúc, hắn cầm lấy ly rượu trong tay cô gái ập xuống, loại chất lỏng màu đỏ óng ánh trong ly nhanh chóng đổ vào giữa khe ngực cô ta, hắn lạnh lùng nhìn Kha Thúc trước mặt: “Đây là thành ý mà ông muốn hợp tác sao?”.

Kha Thúc vội vàng sai thuộc hạ lôi cô gái xuống, lên tiếng xin lỗi rối rít: “Thất lễ quá, là chúng tôi không kiểm tra khả năng bồi rượu của cô ta, tôi sẽ đổi người cho cậu”.

“Không cần, Long Kỳ, cô gái này tôi cho cậu, cứ tùy ý chơi đùa”. Tần Phong cao ngạo hướng Long Kỳ thốt ra, cô gái đang được thuộc hạ của Kha Thúc dẫn vào đã nhanh chóng rơi vào tay Long Kỳ.

Theo như kế hoạch ban đầu đã vạch ra, Hàn Dật lôi kéo Thiên Tình đi điều tra khắp nơi một vòng, đến trước phòng điều khiển, Hàn Dật giúp cô đánh ngã hai tên giám sát camera rồi cùng cô đi vào. Hơn ba mươi màn hình đang chuyển động, Thiên Tình tìm thấy phòng của cô gái đã được Long Kỳ dẫn đi, cô nhíu mày, nhấp chuột phóng to một chút: “Các anh đến đây rốt cuộc là muốn giết kẻ thù hay là phát tiết vậy?”

Hàn Dật nhàn nhã đi xung quanh xem xét, trạng thái ung dung khẽ nhếch miệng: “Đương nhiên là để giết kẻ thù, cô cứ nhìn xem”.

Thiên Tình nhìn lên màn hình, Long Kỳ quăng một sấp tiền giấy cho cô gái đang sợ hãi quỳ gối dưới chân, nhanh chóng rời đi khỏi phòng. Lúc đầu Thiên Tình có suy nghĩ, liệu sau khi cô gái đó “phục vụ” cho Long Kỳ kia thì có bị thủ tiêu luôn hay không, nhưng xem ra, loại người này còn có chút lương tâm.

Cô chuyển tầm mắt sang một phòng khác, chăm chú nhìn hai người đàn ông đang trao đổi cái gì đó ở trong tay, cô phóng to khung hình, một trong hai người là Kha Thức, người còn lại đang đưa một gói màu trắng cho ông ta, mà nhìn kĩ thì, đó là thuốc độc.

“Hàn Dật, ông ta là ai?” Thiên Tình gấp gáp kéo vạt áo Hàn Dật, cô cần xác định danh tính của người đàn ông đó càng sớm càng tốt.

Hàn Dật nhìn chằm chằm vào màn hình, vẻ mặt rất bất ngờ: “Hoắc Tương Bá. Tại sao ông ta lại ở đây?”

Thiên Tình ngẩng đầu lên nhìn Hàn Dật: “Chẳng lẽ…hai người họ hợp tác, các anh có biết không?”

“Không biết”.

“Mau lên, anh mau đến chỗ của Tần Phong bảo anh ta nhanh chóng rời đi, căn phòng đó đã được gài bom”. Cô gấp gáp nói, mười ngón tay không ngừng gõ lên bàn phím, cô phải nhanh chóng tìm ra căn phòng Tần Phong đang ngồi.

Hàn Dật chạy đi, sự việc này nằm quá tầm kiểm soát của Hắc Long, nhưng bọn họ cũng đã có mai phục hết rồi, chỉ cần Kha Thúc dám ra tay trước, ngay lập tức sẽ có người lấy đầu ông ta.

Tần Phong đang ở trong một căn phòng VIP thượng hạn trên lầu bốn, Kha Thúc quay lại với một ly rượu đỏ đặt trên khay, ông ta nâng ly rượu đến trước mặt Tần Phong, lên tiếng: “Tần lão đại, loại rượu này tôi đã chôn nhiều năm rồi, là hàng rất hiếm, tôi mời cậu xem như là thành ý tôi xin lỗi vì chuyện lúc nảy”.

Tần Phong đưa mắt nhìn đến ly rượu cao chân óng ánh chất lỏng màu đỏ ở trước mặt, khoé môi nhếch lên một mụ cười trào phúng: “Kha Thúc, trước tiên thì tôi nhận lời hợp tác với ông, nhưng ông phải tự mình uống hết ly rượu này”.

Tần Phong đối với kẻ thù luôn luôn có tính cảnh giác rất cao, bất kể là thứ gì, hắn đều không đụng tay tới.

Vẻ mặt Kha Thúc trắng bệch, đầu ông ta liên tục đổ mồ hôi, nhìn dáng vẻ cao cao tại thượng của Tần Phong làm ông ta thoát lạnh sống lưng, người đàn ông đang ngồi bắt chéo chân trên ghế da, đầu đội trời chân đạp đất, muốn quyền lực có quyền lực, nếu lần này không có Hoắc Tương Bá hợp tác thì ông ta làm sao có thể dám đối đầu với Tần Phong?

“Không dám uống. Hửm?” Tần Phong nghiêng mặt, nhìn Kha Thúc sợ sệt cầm ly rượu đứng đó mà không dám uống, hắn nhếch môi, phun ra vài chữ: “Đã bỏ gì vào rượu?”

“Tần lão đại, cái này…cái này…”

“Như thế nào?” Tần Phong đứng lên, tiến đến chỗ ông ta, một bạt tay hất đổ ly rượu, ly rượu theo tay hắn rơi xuống vỡ tan tành, thứ chất lỏng màu đỏ trong ly sủi bọt li ti.

“Lá gan cũng lớn lắm”. Tần Phong rút trong thắt lưng ra một khẩu súng bạc, chĩa thẳng họng súng vào đầu ông ta, đúng lúc hắn muốn bóp cò thì Hàn Dật chạy vào.

“Lão đại”. Hàn Dật kề sát tai Tần Phong nói nhỏ, Kha Thúc thấy vậy liền nhân cơ hội định bỏ chạy, “Pằng” một tiếng, người đang quay đầu bỏ chạy kia đã ngã sõng soài trên mặt đất.

“Hoắc Tương Bá đang ở đây?” Tần Phong thổi thổi họng súng, trong mắt loé lên sự chờ đợi.

Hàn Dật gật đâu: “Khắp nơi trong này đều đã được gài bom, chúng ta nhanh ra ngoài tập kích bọn chúng”.

Tần Phong nhét khẩu súng vào trong thắt lưng, xoay người bước xuống thang máy.

Bên ngoài, Thiên Tình đã tắt tất cả camera và thiết bị nghe trộm được lắp đặt trong phòng, cô nhanh chóng chạy xuống hầm giữ xe trốn vào một góc. Hoắc Tương Bá gọi điện thoại cho Kha Thúc không được, liền nhanh chân xuống hầm giữ xe muốn chạy trốn, ông ta cầm điều khiển xe, ấn nút để mở khoá, tay ông ta vừa chạm đến cửa thì đã bị Thiên Tình cản lại.

“Hoắc Tương Bá, ông muốn đi là đi sao? Đâu dễ dàng như vậy”.

Hoắc Tương Bá lúc đầu có chút giật mình, không ngờ bên cạnh Tần Phong có một người phụ nữ, nhưng ông ta đã nhanh chóng thay đổi gương mặt, khoé môi nhếch lên một nụ cười châm chọc: “Cô là người của Tần Phong?”

“Ông có thấy hỏi những lời này là dư thừa không?” Thiên Tình nhìn xung quanh, toàn bộ nơi này đều được Tần Phong mai phục, nhưng thuộc hạ của Hoắc Tương Bá thì lại không thấy ai, điều này thật làm cho cô lấy làm lạ.

Hoắc Tương Bá đưa tay vào túi áo móc ra một cái điều khiển nhỏ hình tròn, ông ta kẹp giữa hai ngón tay trỏ và giữa, giở giọng đểu cáng: “Nếu như cô dám động thủ trước, cả nơi này sẽ phát nổ, mà theo tôi thấy, Tần Phong vẫn chưa ra khỏi đây”.

Thiên Tình đưa mắt đến dãy C, xe của Tần Phong vẫn còn ở đó, chẳng phải cô đã dặn Hàn Dật nhanh chóng cùng mọi người rời đi rồi hay sao, bây giờ thì hay rồi.

Thước hạ của Tần Phong từ mọi ngóc ngách trong hầm giữ xe lập tức lao đến chỗ của người hai người, Hoắc Tương Bá vội vàng lên xe, Thiên Tình túm được áo của ông ta, liền quật xuống, ông ta rút trong túi ra một khẩu súng lục, nhắm thẳng vào Thiên Tình bóp còi, cô may mắn đã tránh được nhưng viên đạn lại ghim vào người đang đứng ở phía sau.

“Khốn kiếp”. Thiên Tình tức giận lao thẳng đến đấm vào mặt ông ta một phát, gạt tay ông ta ra, cánh tay đập vào cửa kính đã làm rơi máy điều khiển, cô nhanh chóng cúi xuống nhặt nó lên bỏ vào túi áo rồi đuổi theo.

“Thiên Tình, mau ra xe, lão đại đang chờ cô đấy”.

Thiên Tình quay đầu lại, nhìn thấy Long Kỳ ở phía sau, cô lập tức hiểu ý gật đầu một cái, xoay người chạy ra xe.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN