Lưới Tình
Phần I: Chương 01: Mắc Bẫy
Một tên thuộc hạ mặc đồ đen bước đến trước ghế da, cúi người cung kính nói, trên vẻ mặt lấm tấm mồ hôi, nhìn người đàn ông đang nhàn nhã ngồi trên ghế kia uống rượu.
Tần Phong liếc mắt đến tên thuộc hạ, gõ gõ ngón tay trỏ xuống thành ghế, nhếch môi: “Có chuyện gì?”.
“Hàng của chúng ta…”
Tên thuộc hạ run lập cập, mặt mày tái xanh theo bản năng mà lùi về sau vài bước: “Hàng của chúng ta đã bị phá hủy hết rồi ạ”.
“Phá hủy?” Tần Phong luôn năm ngón tay thon dài vào tóc vuốt lên, vẻ mặt âm trầm, trong mắt loé lên tia lạnh lẽo. Đây là lần thứ hai trong tuần hàng hắn chuyển đi nhưng lại thất bại, lúc hàng được chuyển lên xe để chuẩn bị chở đi thì lập tức có người phá hủy.
“Vâng, số hàng lần này chuyển đến cho Tạ Ảnh Thương trị giá đến hai tỷ đã không cánh mà bay. Theo camera ghi lại được, chúng ta đã bị trộm thiết bị bảo mật, người đến phá hủy số hàng là một cô gái”.
“Một cô gái?”
“Chuyến hàng lần trước chuyển cho Tạ Tử Tề bị chặn đứng, bên giám sát quay được hai người, nhưng lần này chỉ thấy có một người”. Thuộc hạ càng nói càng sợ hãi, nhìn đến gương mặt lạnh như băng của Tần Phong, lần này lỗ vốn như vậy, cả đám người phụ trách chuyển hàng chắc chắn không sống sót nổi.
Nhớ lần trước thất bại, Tần Phong đã trực tiếp xuống tay bắn vào giữa trán người đàn ông kiểm tra hàng khiến ông ta chết ngay tức khắc.
“Mẹ kiếp! Mau điều tra cho tôi xem ai làm, bằng mọi giá phải bắt được người về đây”. Tần Phong tức giận đấm một đấm lên bàn, ly rượu cao chân trong tay bị hắn đập xuống gạch vỡ tan.
Tên thuộc hạ run rẩy đến chân đi không nổi, từ lúc hắn ta vào Hắc Long chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt của boss như thế này, sự việc lần này có vẻ nghiêm trọng rồi.
“Tung tin ra ngoài là sẽ có một số hàng lớn được giao dịch ngay Tần thị, cô ta muốn chơi với tôi, tôi sẽ nguyện ý cho cô ta một kết thức game orver.”
Thuộc hạ nhanh chóng rời đi, Tần Phong xoay ghế da về phía cửa sổ bằng kính trong suốt nhìn xuống phía dưới, các ngón tay bị hắn nắm chặt mà phát ra âm thang răn rắc.
Tin tức nhanh chóng đưa đi khắp giới Hắc đạo, ở nơi này cảnh sát không thể làm gì Tần Phong, hắn là lão đại lớn nhất cả nước, ba đời nhà hắn chưa bao giờ rơi vào tay cảnh sát, hắn là ông hoàng của thế giới ngầm, cũng là người đàn ông đứng đầu giới tài chính, kẻ thù vô số nhưng chưa có ai dám liều mạng mà tấn công, thế nhiên bây giờ lại có một cô gái không biết sống chết dám cản đường hắn, sớm muộn gì hắn cũng cho cô ta về chầu Diêm Vương.
Bên trong phòng điều khiển, có một cô gái đang mở trang web tin tức, kéo xuống thấy một hàng chữ màu đỏ với tin sốt dẻo đập vào mắt, cô lập tức nở nụ cười, hướng cửa phòng nói: “Chị Tú Nguyệt, lần này chúng ta có phi vụ lớn rồi”.
Bên ngoài, một cô gái có mái tóc ngắn ngang vai màu nâu đỏ bước vào, trên tay cầm một tách cà phê đen, Tú Nguyệt đặt lên bàn rồi mới nghiêng mặt nhìn vào màn hình vi tính: “5 giờ chiều nay tại tập đoàn Tần thị diễn ra một buổi giao dịch ma túy”.
“Chị thấy thông tin này có đáng để chúng ta tham gia không?” Thiên Tình ngã người ra sau ghế, nâng tách cà phê lên môi hớp một ngụm.
Tú Nguyệt nhìu mày, trong lòng không khỏi bất an: “Liệu thông tin này có đáng tin cậy không?”
“Đây là thông tin từ boss Hắc đạo truyền ra để thách thức chúng ta, chị xem đã bao giờ anh ta giao dịch hay buôn bán hàng cấm mà không thông báo ầm ĩ”.
“Nhưng em cũng biết, anh ta là lão đại của thế giới ngầm, chúng ta đừng nên mạo hiểm”.
Thiên Tình bật dậy khỏi ghế, nhấp chuột mở tài liệu tư mật trong ổ đĩa, cô vỗ vỗ vai Tú Nguyệt: “Chị xem, đây là tất cả thông tin về anh ta, nếu cảnh sát không dám làm gì anh ta thì để em phá hủy cái thói quen bệnh hoạn của anh ta đi”.
Trên màn hình là những thông tin về Tần Phong, các thông tin này chỉ có ba mưới phần trăm là sự thật, phần còn lại không được hắn đề cập đến.
“Được rồi, chị sẽ làm phi vụ này với em”. Tú Nguyệt mím môi gật đầu, theo trên tài liệu của Thiên Tình, lần này hắn giao dịch ma túy, trị gía ước tính lên đến một con số khổng lồ.
~*~
“Đã xâm nhập thành công vào hệ thống bảo mật của Tần thị”.
Thiên Tình múa mười ngón tay thon dài thoăn thoắt trên bàn phím máy vi tính, trên khoé môi cô treo một nụ cười tươi đầy vẻ tự tin.
“Rất tốt, bây giờ chị lập tức đến tập đoàn Tần thị phá hủy số hàng cấm đó”.
“Chị phải cẩn thận”.
Thiên Tình nhìn bóng dáng Tú Nguyệt biến mất sau phòng cách âm, nhanh chóng leo đến chiếc môtô phóng vọt đi.
Tần thị là một tập đoàn đứng đầu thế giới về tài chính, nhưng đằng sau đó lại là một cơ nghiệp khổng lồ mà nhắc đến ai cũng phải giật mình, đó là buôn bán và sản xuất vũ khí. Bây giờ, ngay trong phòng Tổng giám đốc lại có tàn trữ một lượng lớn ma túy, xem ra giám đốc Tần thị lại sắp lấn sang buôn bán thuốc phiện.
Thiên Tình gõ gõ lên bàn phím, một hệ thống hoành tráng lập tức xuất hiện trước mắt, cô ấn chuột, toàn bộ tập đoàn được thu nhỏ trong màn hình lập tức trở nên trong suốt, muôn vàn bẫy điện hiện ra đề phòng có kẻ thù xâm nhập vào.
Cô rà chuột đến phòng Tổng giám đốc, phóng to nơi góc tủ lớn, bên trong khe hỡ là một thùng hàng khá lớn, kích cỡ bằng một chiếc vali mini loại chuyện dùng cho đi du lịch bốn đến năm ngày, bên trong phòng hoàn toàn không có ai.
Nhanh như cắt, Thiên Tình dời tầm kiểm soát đến hướng phòng hợp, tất cả nhân viên điều đang bận rộn họp việc với Tần Phong, hoàn toàn có lợi cho Tú Nguyệt ra tay.
Bóng dáng Tú Nguyệt xuất hiện trên màn hình khác của camera giám sát của Thiên Tình, cô chuyển tầm mắt sang phía màn hình bên cạnh, điều chỉnh micro trên miệng, nhẹ giọng nói.
“Chị Tú Nguyệt, nhanh chóng lên tầng 80 vào phòng Tổng giám đốc”.
“Chị biết rồi”. Tú Nguyệt dễ dàng vào được bên trong tập đoàn, do được đào tạo bài bản về nhiều kĩ thuật leo tường mà cô đã nhanh gọn tiến vào bên trong, cô bước chân đến thang máy, đưa tay ấn nút mở.
“Bên trong có người”. Thiên Tình cất giọng nói vào micro, lên tiếng cảnh báo Tú Nguyệt.
Ngay lập tức cửa thang máy được mở ra, nhanh như cắt Tú Nguyệt đã một tay đánh mạnh vào gáy người đàn ông rồi bước vào thang máy ấn nút 80.
Thiên Tình trong phòng kính cách âm đảo mắt nhìn hai mươi cái màn hình, mỗi màn hình là một nơi mà cô chú ý cảnh giác ở tập đoàn Tần thị. Bóng dáng Tú Nguyệt từ thang máy bước ra rồi nhanh chóng tiến đến trước phòng tổng giám đốc.
“Tú Nguyệt, đừng mở cửa”. Thiên Tình la lớn một tiếng, cô nhấp chuột phóng to chốt tay cầm của cửa phòng.
“Thiên Tình, có chuyện gì vậy?”
“Tay nắm cửa có dòng điện cực âm”.
“Lạ thật, tại sao ở đây mà hắn lại cài bẫy?”
“Em cũng không biết, chị tốt nhất nên mang bao tay da vào”.
Tú Nguyệt rút bao tay từ trong thắt lưng bản to ra mang vào, đặt tay lên chốt cửa nhẹ nhàng xoay tròn.
Vào được bên trong phòng, Tú Nguyệt đóng chặt cửa lại, tiến đến bên thùng hàng đã được gói kĩ càng đằng sau mép tủ.
Cô kéo thùng hàng ra, dùng lưỡi dao nhọn mang theo bên người rạch ra lớp băng keo đã được dán chặt, mau chóng nắm đầu băng keo kép mạnh, bên trong toàn là những túi màu trắng được đóng gói xếp chồng lên nhau, đếm chừng khoảng năm mươi túi, trọng lượng tổng cộng ước chừng năm ki-lô-gam.
Thiên Tình nhìn sang màn hình nơi quan sát phòng hợp, thấy mọi người cùng Tần Phong đứng lên, cô vội vã kết nối micro, ngắt điện từ phòng hợp trở xuống, nhanh chóng nói với Tú Nguyệt.
“Nhanh ném thùng hàng ra ngoài, Tần Phong sắp quay lại rồi”.
Vẻ mặt Tú Nguyệt cứng đờ, mồ hôi úa ra ướt đẫm cả trán, giọng nói lo lắng.
“Thiên Tình à, đây không phải là ma túy, mà chỉ toàn là bột mì”.
“Cái gì, thôi chết rồi, chúng ta đã bị mắc lừa”. Thiên Tình tức giận đấm một tay lên bàn, tại sao ngay từ đầu cô không để ý đến, tập đoàn làm ăn như Tần thị mà lại cài dòng điện ở cửa phòng Tổng giám đốc, nhỡ ai đó đụng vào, có phải là sẽ mất mạng liền hay không?
Tú Nguyệt lập tức đứng lên, tiến đến cửa phòng xem động tĩnh, bên ngoài không có tiếng động gì kì lạ, xem ra Tần Phong còn chưa quay lại đây.
Giọng nói gắp gáp của Thiên Tình lại truyền đến qua tai nghe được kết nối với bộ đàm mini mà Thiên Tình đã trang bị.
“Mau lên, nhanh chóng rời khỏi chỗ đó”.
Vừa dứt lời, cánh cửa phòng có chuyển động nhẹ, Tú Nguyệt lập tức nhảy xuống bằng đường cửa sổ, sợi dây cước chắc chắn được cuộn lại bên thắt lưng được cô ấn nút khởi động, hai đầu dây bên hông cô được gắn một vật sắt nhọn nhanh chóng bay lên không trung, cắm chặt vào tường, theo đó, sợi dây được cố định trên tường từ từ hạ người Tú Nguyệt xuống.
Hai mươi màn hình theo dõi tập đoàn Tần thị bỗng nhiên tối đen, Thiên Tình lo lắng kết nối micro với Tú Nguyệt nhưng rất lâu vẫn không thấy tiếng trả lời.
“Tú Nguyệt, chị bị làm sao vậy, mau trả lời em đi”.
“Cô ta đang ở trong tay tôi”. Tần Phong tiến đến bên đống bột trắng vươn vãi trên sàn, cúi xuống nhặt lên micro và bộ phận tai nghe.
“Anh…Tần Phong?” Thiên Tình hoảng sợ, lập tức gọi điện thoại trực tiếp cho Tú Nguyệt, nhưng đáp lại cô chỉ là tiếng trả lời lạnh lẽo của máy móc.
Tần Phong đi đến sát chân cửa sổ, một tay thả vào túi quần, cao ngạo nhìn xuống phía dưới, hắn khẽ nhếch môi, vô cùng hài lòng vì Tú Nguyệt đã bị thuộc hạ của hắn bắt giữ.
“Muốn cô ta sống hay chết?”
Tần Phong lạnh lùng thốt ra câu nói, chờ xem tiếp theo sẽ như thế nào, nhưng mọi chuyện diễn ra, đều nằm trọn trong lòng bàn tay hắn.
Thiên Tình lập tức đứng lên khỏi ghế, gắn cái túi màu đen nhỏ vào thắt lưng, cầm lấy áo khoác, nhanh chóng lái xe phóng nhanh đến tập đoàn Tần thị.
Vừa đến cổng, đã thấy một toán người mặc đồ đen từ trong chạy ra, tiến đến đánh úp, Thiên Tình nhanh chóng đánh vào điểm yếu của kẻ địch, kéo lê tên này quật vào tên kia. Một đối thủ đáng gờm lao đến, Thiên Tình không chút hoảng sợ giẫm lên người một tên áo đen, bay qua kẹp cổ người đàn ông kia quật xuống đất, người nọ liền đánh lén sau lưng cô, một trận đau nhói truyền đến, cô quay đầu, tung một quyền karatedo thẳng vào mặt tên nọ, người đàn ông vừa mới bị cô quật ngã đứng lên rút súng, chĩa thẳng vào bên thái dương của cô.
“Cô ăn phải gan hùm rồi hay sao mà cả gan dám xâm nhập vào hệ thống tập đoàn Tần thị?” Hàn Dật nhìn thẳng vào mắt Thiên Tình, một phen ngạc nhiên vì cô gái trước mắt rất xinh đẹp, lại điềm tĩnh như vậy trước họng súng.
“Các người không thấy bỉ ổi khi bày ra trò này, lừa chúng tôi mắc bẫy hay sao?”
Thiên Tình căm phẫn nhìn Hàn Dật, tay trái đưa ra sau lưng cằm chặt lấy một chiếc máy mini.
“Bỉ ổi? Ha ha ha, những lời này cô đang nói cô hay là đang nói chúng tôi?”
Thiên Tình lập tức á khẩu, hai năm nay cô xâm nhập vào rất nhiều công ty cũng như những tổ chức buôn bán trái phép, chưa một lần thất bại, cũng chưa một lần thấy thảm hại như thế này, cô phải làm như vậy là để ngăn cản những kẻ phạm pháp, cũng là để ngăn chăn tình trạng mua bán trái phép ở thành phố này.
Cô cắn chạt môi, ấn tay xuống nút màu đỏ trên máy mini cầm sau lưng, một trận nổ khá lớn bỗng chốc bộc phát ở phía sau tập đoàn Tần thị, Hàn Dật giật mình, quay đầu nhìn trận lửa cháy ở phía sau, mất cảnh giác đã bị Thiên Tình đoạt lấy khẩu súng, nhanh chóng chạy vào bên trong.
Cô lấy cặp kính đã được gắn thiết bị quan sát tia hồng ngoại từ bên hông ra kèm theo một máy dò sóng âm, tiến đến phía trước, Tần Phong đứng ở phòng giám sát nhìn lên camera, anh nhanh tay ấn nút khởi động bẫy.
Thiên Tình đeo kính nhìn xung quanh, rất nhiều bẫy bởi tia hồng ngoại được đặt ở quanh đây, xem ra, lúc đầu Tú Nguyệt may mắn thuận lợi vào trong là vì mục đích của Tần Phong không nhắm vào Tú Nguyệt, mà là đang nhắm vào cô.
Muốn chơi trò giăng bẫy ăn mồi với cô? Được, cô sẽ chơi với hắn.
Cô dùng máy dò sóng âm, đi đến trước cửa thang máy, đưa máy rà soát lên cửa, phát hiện ở đây có một lớp điện từ trường khá mạnh, người đụng vào có thể mất mạng, nếu may mắn có thể cứu sống nhưng khả năng tàn phế là rất cao.
Thiên Tình mỉm cười, cô dùng một điều khiển vạn năng, kết nối với sóng điện từ trường qua một cái nút màu xanh, nhanh chóng đã vô hiệu hoá nguồn điện. Cô bước vào thang máy, nhanh chóng ấn đến nút 80 để đến phòng tổng giám đốc tìm Tú Nguyệt.
Thang máy đi đến tầng 72 thì bỗng dưng dừng lại, ánh đèn bên trong lập tức tắt, bây giờ xung quanh cô toàn một màu tối đen, hoàn toàn không nhìn thấy cái gì, nhưng may mắn do đeo cặp kính có khả năng quan sát cao, Thiên Tình nhìn thấy trên bàn phím thang máy có một cái nút màu đỏ nhấp nháy liên tục, cô nhíu mày, mở điện thoại lướt lướt đến tìm tài liệu có liên quan được lưu trữ.
Cô rút bên hông ra một cây dao nhọn, đẩy lưỡi dao lên, nhanh chóng gỡ toàn bộ phần nút đó ra, quả nhiên, bên trong có hai sợi dây màu xanh và màu đỏ đã bị đứt, cô mang bao tay cách điện vào, kéo hai đầu sợi dây đó ra, chấp hai mối cầu chì lại với nhau rồi xoay nhẹ.
Đèn trong thang máy lập tức sáng trở lại, nhưng thang máy vẫn đứng yên không hoạt động, Thiên Tình gấp gáp tách hai cửa thang máy ra, nhanh chóng bước ra ngoài.
Vừa bước chân ra ngoài cô đã bị khoảng mười tên to con chặn ở cửa, chúng bao vây lấy cô, một tên nhào đến túm lấy vai cô, Thiên Tình thuận thế dùng hắn làm chỗ dựa, cô nghiêng lưng đè lên người hắn, đá cao hai chân thẳng về hai tên trước mặt, cô hạ chân xuống, đá ngược về phía sau đúng ngay đỉnh đầu của tên to con đó, một cước đá thẳng chân cao vút đầy kĩ thuật trong cực kì đẹp mắt.
Lập tức bảy tên còn lại xông thẳng đến phía cô, Thiên Tình còn đang ngơ ngác thì trong túi áo rơi ra vài viên tròn tròn màu hồng, cô nhếch môi cười, nhặt chúng lên ném thẳng về phía bọn chúng. “Bùm” một cái, một trận khói màu hồng mù mịt bay lên, cô chỉ nghe được vài tiếng bịch bịch trong làn khói đó, bảy tên to con đã bất tỉnh nhân sự ở dưới sàn.
Đầu óc của Thiên Tình bỗng dưng choáng váng, lúc nảy do cao hứng mà ném một lượng bom khói với lượng thuốc mê hơi nhiều, lại không kịp bịt mũi lại nên cô đã hít phải một lượng khói màu.
Day day thái dương, cô chạy đến cánh cửa phía sau góc tường, nhanh chóng mở ra, đã thấy một cầu thang kéo dài lên phía trên, Thiên Tình hơi choáng váng, ngẩng đầu nhìn lên trên, còn tám tầng nữa, đành phải chạy cầu thang lên.
Cô vừa chạy vừa thở hỗn hển, đây là lần đầu trong đời xâm nhập vào nơi ở của mục tiêu mà cô lại thất bại như vậy, cô thật quá xem thường Tần Phong rồi, lúc trước cô có nghe qua rất nhiều về hắn, nhưng không ngờ giới hắc đạo này lại đầy mùi chết chóc như vậy, lần này không may không cứu được Tú Nguyệt mà chính bản thân cũng khó giữ được mạng sống.
Lên đến tầng 80, thân thể Thiên Tình rã rời, đầu quanh vòng vòng đau như búa bổ, lượng thuốc mê mà cô hít vào cũng không nhiều, nhưng tác dụng lại rất mạnh, cô cầm cự được tới đây là đã quá mức.
Tiến đến cửa phòng Tổng giám đốc, cô đụng độ năm tên mặc đồ đen, chúng dang tay cản đường cô lại.
“Mau tránh ra”. Thiên Tình đưa tay vỗ vỗ trán, năm tên trước mặt mà cô nhìn lại ra mười tên.
Một tên cố định lấy vai cô, một tên khác bẻ tay cô ra sau lưng.
“Đến được đây xem ra cô có một chút bản lĩnh”. Trước mắt cô mờ đi, chỉ nghe một giọng nói phát ra từ một trong năm người bọn họ.
Tần Phong từ phòng giám sát nhìn lên carame thấy mục tiêu đã đến tận nơi, hắn xoay người bước ra khỏi cửa.
“Long Kỳ, chúng ta đi, không cần phải giám sát nữa”.
Long Kỳ nghe lệnh cất bước đi theo sau lưng Tần Phong, liếc nhìn Hàn Dật chạy đến với người rã rời mồ hôi.
“Hai người…hộc hộc…hai người ngắt cả hệ thống thang máy làm cái gì vậy hả, hai người muốn giết chết tôi sao?”
Hàn Dật vừa thở hỗn hễn vừa nói, hai tay anh chống trên đầu gối, mặt đỏ bừng.
“Còn nói, nảy giờ cậu làm cái gì?”. Long Kỳ nhăn nhó nhìn thân hình thảm hại của Hàn Dật, đừng có nói là Hàn Dật đã leo cầu thang bộ lên tận đây a.
“Cô gái mà hai người dụ tới đây, cô ta…cô ta dám chơi tôi, kích nổ một đám cháy ở sau Tần thị, thì ra chỉ là một đống lá cây khô..”
“Ha ha ha…cậu đương nhiên lại bị lừa?” Long Kỳ ôm bụng bật cười, lăn lộn trong giang hồ mười mấy năm mà lại thua dưới tay một cô gái.
“Cậu… ”
“Câm miệng, mau đến phòng tổng giám đốc”. Vẻ mặt Tần Phong âm trầm liếc nhìn Long Kỳ và Hàn Dật, sải bước đi trước.
Thiên Tình mơ hồ còn một chút lí trí, đánh ngã được ba tên, còn lại hai tên trước mặt, cô cứ đánh hụt, cổ tay lúc nảy vì bị bóp chặt mà nhói lên một cơn đau nhức.
“Lão đại”. Tên đàn ông đứng trước mặt Thiên Tình thấy Tần Phong đi đến liền cúi đầu chào hỏi, tên còn lại đang giữ tay Thiên Tình cũng chào hỏi theo.
Thiên Tình nhíu mày, cố gắng mở mắt, trong ánh sáng lờ mờ mà cô nhìn thấy được đó là một gương mặt đẹp trai lạnh như băng đang nhìn chằm chằm mình, cô chìm vào trạng thái hôn mê bất tỉnh.
~*~
“Tần Phong, cậu không giết cô ta sao?”. Hàn Dật đứng trước mặt Tần Phong, lên tiếng hỏi.
“Nếu không có giá trị lợi dụng, tôi không cần thiết phải giữ lại”.
Tần Phong lạnh lùng trả lời, thân hình cao lớn đang ngồi trên ghế sofa, chân bắt chéo, trên người mặc bồ vest đen sang trọng, môi mỏng nhếch lên kẹp điếu thuốc nơi khoé miệng.
“Ý cậu là giữ cô ta lại?” Long Kỳ một bên liền lên tiếng, giới hắc đạo lớn nhất thế giới lại có nữ nhân nhảy vào.
“Cậu còn phải hỏi?” Tần Phong vẫn giữ nguyên thái độ thờ ơ lạnh lùng, vứt điếu thuốc vào sọt rác, đứng dậy ra lệnh.
“Hai người mau ra ngoài đi”.
Long Kỳ và Hàn Dật nhún vai, xoay bước ra ngoài, đóng chặt cửa phòng lại.
Tần Phong bước đến chỗ Thiên Tình, cô ngồi dựa vào tường, hai tay đã bị trói chặt, hắn mạnh bạo bóp chặt lấy cổ cô.
Bị đau, Thiên Tình dần dần lấy lại ý thức, đôi mi dài cong vút khẽ đong đưa. Trước mặt cô là Tần Phong, vẻ mặt lạnh lùng, đôi mày kiếm, mắt hẹp dài, tròng mắt đen thẳm sâu hút, mũi cao, môi mỏng, quả là một mỹ nam xuất chúng.
“Á…đau…” Thiên Tình nhăn mặt, cô cử động người nhưng toàn thân đã bị tê cứng, tay bị trói ở phía sau nên bah giờ cô hoàn toàn không có sức phản kháng, hắn ta đang muốn giết cô hay sao vậy?
“Nói, cô năm lần bảy lượt muốn phá hủy hàng của tôi là có ý gì?” Tần Phong lạnh giọng thốt ra, lực ngón tay càng tăng mạnh.
“Khụ khụ…anh nói cái gì, tôi chỉ mới đụng vào hàng của anh lần đầu thôi mà khụ…khụ…” Thiên Tình khó thở ngắt ngãng trả lời, năm ngón tay liên tục dùng lực mạnh để bóp lấy cổ cô.
“Lần đầu, vậy lần phá hủy số hàng của Tạ Ảnh Thương, hai tháng trước lại chặn đứng số hàng của Tạ Tử Tề, cô nói đều không phải do cô làm?”
Càng nói bàn tay của Tần Phong càng siết chặt lấy cổ của Thiên Tình, cảm giác đau đớn đến tận xương tủy làm cho cô cảm thấy thở không thông.
“Anh…tôi sắp thở không được rồi, anh có thể buông tôi ra rồi nói chuyện không?”
Tần Phong vốn định giữ lại mạng sống cho cô, nhìn thấy sắc mặt cô trở nên khó coi liền buông tay ra, Thiên Tình lập tức ho khan, cảm giác đau buốt ở cổ họng truyền đến dữ dội.
“Cô cần nói chuyện?” Tần Phong ngồi lên giường, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng cô.
“Cái đó…khụ…khụ…tôi không biết là hàng của anh”. Thiên Tình ngồi thẳng lưng, ưỡn ngực về phía trước, xoay hai cổ tay đã bị buộc chặt phía sau, thật là đau mà.
“Vậy còn lần này thì sao?”
Ạch, lần này thì sao a, chẳng lẽ cô lại đi nói là cô muốn chơi với hắn một trận xem ai hơn ai, nhưng chưa bắt đầu cô đã rơi vào cái bẫy của hắn rồi.
“Là do anh thông tin ra ngoài là sẽ mở một cuộc giao dịch ở đó”
“Cô không biết, tin đó là người của tôi cố ý đưa cô vào bẫy?”
Thiên Tình bức giác đỏ mặt, lúc đầu thì cô đã bị mắc lừa của hắn nên hắn mới chuẩn bị sẵn một “buổi chào đón” nhiệt tình này với cô, lại còn phá hủy hàng của Tần Phong hai lần, lần này nữa là lần thứ ba, cô suy nghĩ đến úa cả mồ hôi. Lắp bắp trả lời.
“Tần lão đại à, anh có thể tha cho tôi và chị Tú Nguyệt có được không, tôi thề từ nay về sau tôi không đụng tay vào chuyện của anh nữa”.
“Cô có tư cách ra điều kiện với tôi?” Ánh mắt hắn quét qua một tia âm u đáng sợ như sóng cực quang cường độ cao.
“…”
“Không giết cô, vì cô rất có ích với tôi, chấp nhận đi theo tôi thì cô và Lăng Tú Nguyệt sẽ được sống, còn không, cả hai đều phải chết”.
Đi theo? Là có ý gì?
Diệp Thiên Tình cô biết Tần Phong hắn trước giờ chưa nương tay với ai kể cả phụ nữ, nhưng hắn giữ lại mạng cho cô, còn tha cho Tú Nguyệt, lần này xem như không đồng ý với hắn thì cô và Tú Nguyệt chết chắc.
“Được, tôi theo anh là được chứ gì, vậy bây giờ anh hãy thả chị Tú Nguyệt ra đi”.
Tần Phong trừng mắt nhìn Thiên Tình, cô hiểu ý hắn đang cảnh cáo mình nên đành im miệng lại.
“Ngoan ngoãn nghe lời tôi thì tôi sẽ tha cho Lăng Tú Nguyệt, tôi rất thích phụ nữ biết nghe lời”.
Tần Phong đưa tay xoa xoa vết hằn đỏ tím trên cổ Thiên Tình do hắn gây ra lúc nảy, mí mắt híp lại: “Cô tên gì?”
“Diệp…Diệp Thiên Tình.”
“Tuổi?”
“Mười tám.”
“Ồ.” Tần Phong nghe xong câu trả lời, tiện tay rút trong túi áo cô ra một cái thẻ nhỏ nhỏ và chiếc di động màu bạc lấp lánh.
“Anh…anh lấy chứng minh thư và điện thoại của tôi làm gì?”
Hắn nghiêng người, kẹp chứng minh thư của cô giữa ngón trỏ và ngón giữa, điện thoại thì lập tức bị ném từ tầng 80 xuống phía dưới qua đường cửa sổ.
“Tôi là chủ của cô, tốt nhất cô nên chấm dứt quan hệ với tổ chức của mình đi, hiểu chứ?”
Thiên Tình sựng người, cái tổ chức mà hắn nói cô đã sớm rời khỏi rồi, bọn họ chỉ lợi dụng cô để giúp bọn họ được lợi, đến khi nhiệm vụ thất bại, bọn họ đã không thương tình đuổi cô đi, Tú Nguyệt là chị em thân thiết nhất của cô nên khi thấy Thiên Tình đi cũng rời khỏi tổ chức cùng cô làm hacker tự do.
Thiên Tình cúi đầu, giọng nói phát ra rất cứng rắn: “Anh yên tâm, tôi và tổ chứ kia không còn quan hệ gì nữa rồi.”
Tần Phong nhếch môi, hắn cúi đầu, cắn mạnh xuống.
“Á á á á…” Thiên Tình đau đớn hét lên, nơi vừa bị Tần Phong cắn đã rướm máu.
“Nên nhớ, bây giờ cô là người của tôi”.
Thiên Tình bất mãn gật đầu, cô phải đi theo anh để điều tra nơi ở của Tú Nguyệt.
“Về nhà”. Tần Phong đứng lên ra lệnh, xoay người Thiên Tình lại, dùng dao găm trong túi cắt đứt dây trói, liền một mạch bước ra khỏi phòng.
Cô theo anh ra xe, nhanh chóng chiếc Maybach Exelero màu đen sang trọng được phóng nhanh trên đường cao tốc với tốc độ đáng kinh ngạc hai trăm trăm ki-lô-mét trên giờ.
Đã gần mười một giờ rưỡi tối, chiếc xe mới dừng lại tại ngôi biệt thự sang trọng với hàng ngàn người canh giữ cẩn mật, Thiên Tình bước xuống xe ngắm nhìn xung quanh, nơi này cách khá xa trung tâm thành phố, đừng nói đây là nơi ở của Tần Phong a.
“Này ngực phẳng, cô còn đứng đây à?” Hàn Dật bước xuống từ chiếc ô tô mới dừng lại từ phía sau, cùng Long Kỳ tiến đến.
“Hả?” Thiên Tình bất giác quay đầu nhìn người còn ở trong xe, ánh mắt u ám phóng thẳng đến làm cho cô toát mồ hôi hột. Nhanh chóng bước đến mở cửa xe cho Tần Phong.
Tần Phong cười một cái tỏ ý gật đầu, bước ra khỏi xe, lập tức đi vào trong.
Phía trước sân được trồng hai hàng cây tử đằng thẳng tắp, hoa rơi dưới gạch lót chân tạo nên một khung cảnh thật hữu tình, bên phải có hồ bơi rất rộng, xung quanh đây được bảo vệ bằng hàng rào cao ngút có gai nhọn, mọi nơi trong biệt thự này đều có người canh giữ.
Thiên Tình theo Tần Phong đi vào, phía sau là Hàn Dật và Long Kỳ, vừa đến cửa chính đã có hai hàng người đứng thẳng hai bên cúi người một góc 60° chào.
“Tần lão đại”
Tần Phong vẫy vẫy tay, tiến đến ghế sofa thả người xuống.
Thiên Tình nhún vai, quan sát xung quanh, quả là giàu có, đồ đạc ở đây đều là hàng nhập, đến gạch lót tường cũng là hàng nhập của Pháp, cô bĩu môi, chỉ xuống cái ghế trống.
“Tôi ngồi ở đây được không?”
Tần Phong đưa mắt nhìn, không nói gì, đưa tay vào túi áo vest rút ra một tờ giấy quăng lên bàn, tầm mắt chuyển sang Long Kỳ.
“Căn dặn người chú ý đến đối tượng này”.
Long Kỳ cằm tờ giấy lên xem, một giây sau liền gật đầu: “Được, bây giờ tôi về Hắc Long trước, sáng mai sẽ cho người theo dõi ông ta”.
Thiên Tình bị hắn lờ sang một bên, cô cắn môi, tự ý ngồi xuống ghế dưới chân.
“Diệp Thiên Tình”. Tần Phong bỗng dưng kêu tên cô, vẻ mặt thờ ơ cầm điện thoại bấm bấm cái gì đó.
“Hả?”. Thiên Tình không biết chuyện gì liền ngớ ngẩn trả lời, không lẽ lại không cho cô ngồi sao?
“Qua đây”.
Cô nhíu mày, đứng dậy bước qua chỗ của Tần Phong, một giây sau cổ tay đã bị hắn nắm chặt, kéo một cái, cả người cô đã ngã nhào vào lòng hắn.
“Này, anh…” Thiên Tình ngẩng đầu lên muốn chửi cho hắn một trận, bắt gặp ánh mắt lạnh băng của hắn liền im miệng lại, cô mà động đến cái miệng núi lửa này, sớm muộn gì cô cũng cháy đen.
“Ngoan”. Tần Phong đưa tay ra sau eo cô siết chặt, đưa mắt nhìn về phía Hàn Dật đang trợn tròn mắt nhìn mình.
“À à…nếu đã không có việc gì giao phó, vậy tôi đi trước đây”. Hàn Dật toát mồ hôi, ở lại một chút nữa là anh khỏi về, tốt nhất nên chuồn cho lẹ. Xoay người rời đi.
“Đứng lại”.
Nghe Tần Phong lên tiếng, Hàn Dật quay lại, lắp bắp hỏi: “Có việc gì sao?”.
“Cậu đêm nay ở lại đây, có chuyện cần nhờ cậu”.
“À ờ được, được chứ”.
Tần Phong quay mặt nhìn xuống Thiên Tình đang cắn môi lải nhãi cái gì trong miệng, hắn xiết chặt eo cô, giọng âm trầm.
“Cô đang nói cái gì?”.
Thiên Tình giật mình, vẻ mặt nhăn nhó của cô chỉ vào bàn tay đang đặt trên người mình: “Anh làm tôi đau quá”.
Tần Phong nở một nụ cười nửa miệng đầy gian xảo, buông cô ra.
“Theo tôi lên phòng”.
Thiên Tình vừa nghe nói lên phòng đã mừng đến nhảy cẩn lên, tối qua đến giờ vẫn chưa được ngủ, lúc nảy tuy đã ngủ rồi nhưng vẫn còn chưa đủ nha, xem ra bây giờ cô có thể đi ngủ rồi.
Tần Phong mở cửa phòng, đi vào trong tủ lấy một cái khăn tắm, trực tiếp ném đến người cô.
“Tắm rửa sạch sẽ”.
Chiếc khăn tắm bay đến trước ngực Thiên Tình, cô cầm lên hướng phòng tắm đi vào. Tần Phong cũng sang phòng tắm khác bên cạnh.
Thiên Tình tắm xong, vừa bước ra đã nghe thấy tiếng của Tần Phong ở ngoài cửa phòng, cô lén đi đến phía cửa, áp tai vào để nghe xem hắn đang nói cái gì, hình như là đang nói chuyện với Hàn Dật.
“Chuyện của Lăng Tú Nguyệt?”
“Phải, giữ cô ta lại cũng không có tác dụng, mà bây giờ cô nàng Thiên Tình cũng ở trong tay cậu, chúng ta tốt nhất nên giết Lăng Tú Nguyệt đi”.
“Đến lúc cần thì tôi sẽ không nương tay cho bất cứ ai, bây giờ cậu xuống tầng hầm xem xét đi”.
“Được, vậy tôi đi đây”.
Thiên Tình lập tức nhảy lên giường, vẻ mặt tỏ ra như chưa nghe chuyện gì, Tần Phong mở cửa bước vào, tiến đến bên cạnh cô, lạnh lùng mở miệng.
“Tối nay cô ngủ ở đây”.
Thiên Tình nhìn lên đồng hồ lớn treo trên tường, đã mười hai giờ rưỡi rồi, cô thật sự muốn ngủ một chút.
“Cám ơn anh, nhưng mà anh có thể ra ngoài không?”
“Tại sao?”
“Anh cho tôi ở đây thì đây là phòng của tôi, anh không ra ngoài thì làm sao tôi ngủ được”.
“Tôi có nói đây là phòng của cô?”
Tần Phong nghiêng mặt, hắn vừa mới tắm xong, tóc vẫn còn ướt, giọt nước trên tóc rơi xuống mặt cô mát lạnh, lúc này cô mới để ý, hắn chỉ mặc mỗi chiếc áo choàng tắm màu trắng.
“Anh nói như vậy là có ý gì?”. Thiên Tình lùi về sau đầu giường, kéo chăn che trước ngực ra tư thế cảnh giác.
“Có ý gì?”
Tần Phong nhếch môi, kéo Thiên Tình vào ngực ôm chặt, chân của cô cũng bị hắn đè lên, cả người cô bây giờ hoàn toàn không thể cử động.
“Ngủ đi”.
“Nhưng mà anh…”
“Ngủ”.
Chưa nói hết câu thì cô đã bị hắn doạ cho sợ, hắn ôm chặt lấy cô như thế này thì làm sao mà ngủ được, cô mở mắt trân trân nằm trong ngực hắn, mùi thơm mát nam tính bạc hà xông thẳng vào mũi cô cùng với lồng ngực ấm áp rắn chắc làm mặt cô trở nên đỏ hồng.
Ba mươi phút rôi qua, thấy Tần Phong không có cử động, cô chắc chắn hắn đã ngủ nên từ từ nhấc tay hắn ra khỏi người mình, nhẹ nhàng ngồi dậy rút chân ra khỏi chân hắn, cô bước xuống giường, lén lén lút lút đi đến mở cửa đi ra ngoài.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!