Lương Duyên Làng Vải - Phần 18
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
159


Lương Duyên Làng Vải


Phần 18


– Rên to lên tôi xem nào, đây chẳng phải là điều cô muốn hay sao ?

Vừa nói, Việt Anh vừa thúc mạnh “Vật căng cứng” của anh ta vào người tôi, mỗi cú thúc như thế khiến cơ thể tôi gần như kiệt quệ, tôi nằm đó chỉ biết bặm môi chịu đựng, nước mắt dàn dụa khắp mặt.

– Sướng không ? Thỏa mãn cô không ?

Anh ta đúng là không có tình người nữa rồi, 1 loại đàn ông đáng khinh bỉ, tởm lợn nhất cái xã hội này, 1 người với vẻ ngoài đạo mạo, với uy danh cao ngạo nhưng ẩn nấp dưới dáng dấp ấy là một nhân cách chẳng thể nào tồi tệ hơn. Tôi thề nếu tôi biết trước bản chất của Việt Anh đốn mạt như thế, tôi sẽ chẳng bao giờ có ý định giúp đỡ anh ta đâu.

Anh ta càng dày vò tôi, tôi càng cảm thấy thật kinh tởm.

Đau đớn thì cũng đã đau đớn lắm rồi.
Mệt mỏi thì cũng vô cùng mệt mỏi rồi.
Chưa kể sự trinh trắng của tôi cũng bị anh ta lấy đi 1 cách trắng trợn.
Tôi giờ đây trong lòng chỉ còn tồn tại một nỗi căm hờn khôn nguôi.

Xã hội buộc tôi phải mạnh mẽ, ông trời lại bắt tôi phải trưởng thành, và chính Việt Anh cũng từng bảo với tôi rằng : “ Muốn sống yên ổn trong cái nhà này, phải học cách tự bảo vệ bản thân đấy thôi”, tôi ngẫm lại thấy mình ngu quá ngu, anh ta đã từng cảnh báo tôi như thế mà tôi lại cứ nghĩ là chuyện đùa, là rằng cuộc đời sẽ ưu ái và không khiến tôi phải tủi nhục đến thế này đâu…ấy vậy mà…có những điều, chính bản thân mình còn chẳng thể nào kiểm soát được ( Truyện được viết bởi tác giả Trang Carot, Facebook : Trang Carot).

Và trong khoảnh khắc tủi hổ nhất, tôi quyết định đứng lên.
Nếu anh ta muốn, tôi sẽ chiều.
Anh ta hành hạ tôi, tôi sẽ tìm cách chống lại.
Đằng nào thì, khi con người ta rơi vào tận cùng nơi ngõ cụt, cách duy nhất là phải mạnh mẽ đứng lên.

Tôi bật cười trong nước mắt, vươn tay vuốt nhẹ má Việt Anh, khảng khái trả lời anh ta :

– Anh còn kém lắm, kĩ năng kém, tác phong cũng kém, tôi tưởng anh thế nào…

Việt Anh không để tôi nói hết câu, ngay lập tức rút vật căng cứng của mình ra khỏi người tôi ngay lắp tự, ánh mắt anh ta đỏ ngầu, hai hàng mày khẽ nhíu lại thể hiện rõ sự bất ngờ xen lẫn tức giận. Tôi thấy thế, được đà nói tiếp :

– Sao ? Không chơi nữa à ? Chơi tiếp đi, tôi vẫn đang chờ anh đây.

– Mẹ kiếp, chết tiệt.

– Anh không cần phải chửi tôi như thế, là 1 thằng con trai phải tự hiểu được chuyện gì đang diễn ra, phải tự biết đúng sai thế nào, tôi tuy nhỏ hơn anh 10 tuổi nhưng tôi bảo thật với anh, từ ngày hôm nay trở đi, anh trong mắt tôi chả là cái quái gì cả. Coi như đời này tôi kém may mắn nên mới dính vào anh, hôm nay tôi thỏa mãn anh rồi, từ nay về sau tôi sẽ không bao giờ nhân nhượng bất cứ điều gì với anh cả, anh làm tôi nát thì nhất định tôi sẽ kéo anh theo, đằng nào cũng chết, chết cả 2 sẽ thú vị hơn đúng không nào ?

Tôi vừa nói, vừa thản nhiên bật cười trước ánh nhìn đầy ngạc nhiên của Việt Anh. Thiết nghĩ, anh ta sẽ chẳng ngờ tôi lại thay đổi chóng mặt đến vậy. Đời mà, việc làm tốt nhất mình có thể làm cho chính bản thân mình đó là đứng lên, bảo vệ lấy mình mà thôi.

Việt Anh mặc lại quần áo rồi rời đi, gương mặt anh ta từ đầu tới giờ luôn duy trì vẻ tối xầm, tôi biết, anh ta tức giận và anh ta cũng đang cố gắng để kiềm chế. Còn về phía tôi, tôi khảng khái bảo với anh ta rằng tôi không sợ, tôi giờ chả còn sợ bất cứ điều gì.

Trưa hôm đó, tranh thủ lúc cả nhà Phú Hộ đang ăn uống, tôi chạy vội ra hiệu thuốc tây mua vài viên thuốc tránh thai khẩn cấp cho mình. 1 viên để uống liền kẻo xảy ra sự cố về sau, vài viên còn lại cất vào hộp để dự trữ, bởi lẽ tôi không biết được sau rồi sẽ còn xảy ra những chuyện khủng khiếp gì đến với tôi, nên cầm chừng và chuẩn bị thuốc dự phòng vẫn là thượng sách.

Đến đầu giờ chiều, khi đang thay quần áo để chuẩn bị xuống nhà lớn làm sổ sách, tôi nghe tiếng gõ cửa lạch cạch ngoài phòng, 1 chặp sau, giọng nói quen thuộc vang lên, trong chất giọng còn có chút gì đó khinh khỉnh mỉa mai :

– Cô làm cái gì mà khinh suất vậy Lam ? Qủa này cô chơi lớn khiến tôi cũng chẳng ngờ được luôn.

Vì đã quá quen việc bị kì thị khinh thường từ nhỏ vì nhà nghèo khó, quá quen với việc sớm tối bị móc mỉa, nên tôi cũng cảm thấy những lời chia sẻ đến từ cậu Ba Long quá đỗi bình thường, phải rồi, người trong nhà thì phải bênh lấy nhau, bảo vệ lấy nhau chứ làm sao nữa, dù gì bọn đàn ông trong gia đình lão phú Hộ đều cùng 1 giuộc cả, ăn chơi trác táng, sống không hề biết điều, cư xử lỗ mãng và mất hết nhân tính.

Tôi mở cửa nhìn trân trân vào cậu Ba Long đang đứng trước mặt mình, khẽ cười như chưa hề có chuyện gì diễn ra :

– Cậu đến đây là muốn răn dạy tôi về chuyện giữa tôi và cậu cả à ? Nếu cậu có ý định đó thì xin phép tôi không muốn nghe, chuyện diễn ra như thế nào thì trời cao có mắt, luật đời có nhân quả, tôi dù có cố chứng minh thì vốn dĩ đã thấp cổ bé họng sẽ chẳng ai nghe đâu.

Cậu Ba Long bình thản gạt tay tôi tiến thẳng vào phòng, cậu gác hai chân lên với nhau rồi ngả người tựa vào ghế, đôi mắt mơ màng nhìn tôi bày vẻ cảm thông :

– Tôi hiểu là cô bị oan, thậm chí tôi chắc chắn 100% cô bị oan. Tính anh Việt Anh xưa giờ ai chả biết, ăn chơi, sát gái có thừa, chẳng qua là tôi cảm thấy hơi lạ lẫm 1 chút khi người như cô lọt vào mắt xanh của anh ấy mà thôi.

Tôi bật cười trước luận điệu của cậu Ba Long, phải rồi, làm gì cậu ta được chứng kiến bộ dạng của tôi sau khi tẩy trang cơ chứ, ít nhiều tôi cũng là người có tí sắc ở Làng, chẳng qua là cậu chưa có cơ hội được tôi cho chiêm ngưỡng mà thôi, nhưng riêng Việt Anh thì khác, anh ta đến phòng tôi ngay thời điểm tôi đã tẩy trang sạch sẽ và anh ta thức dậy cùng tôi ngay khoảnh khắc mặt tôi chẳng dính bất cứ 1 vết nhọ nồi nào.

Thấy tôi im lặng, Ba Long bảo tiếp :

– Bây giờ mọi chuyện vỡ lở thế này, cô lại mang tiếng chèo kéo cậu cả, chưa kể tới việc nhờ câu chuyện diễn ra giữa hai người mà ông Đô Phó nhất quyết không gả con gái cho Việt Anh nữa, quả này anh ta mất đi 1 món hời khá lớn đấy.

Ba Long tủm tỉm cười, hai tay vân vê chiếc nhẫn nạm vàng trên tay. Chính những thông tin anh ta chia sẻ khiến đầu óc tôi bắt đầu linh hoạt trở lại, mọi dữ liệu được ghép nối với nhau tạo nên 1 bức tranh tổng thể ngày càng rõ ràng hơn, xém nữa thì tôi chỉ tập trung vào việc thù hận Việt Anh mà quên béng đi việc tìm ra nguyên nhân sâu xa dẫn tới tình huống này.

Tôi tròn mắt nhìn Ba Long, gặng hỏi :

– Theo như những gì anh bảo, có khi Việt Anh cũng không hề muốn chuyện này xảy ra ?

– Dĩ nhiên. Làm sao anh ta ngờ được chứ, nhưng có lẽ dục vọng lớn quá kiểm soát không tốt, lại khinh suất rằng mọi thứ sẽ được che đậy ổn, thế nên Việt Anh mới mất trắng.

Ba Long nhún vai, gật gù chia sẻ với tôi.

Giờ thì tôi vỡ lẽ ra vấn đề rồi. Thảo nào Việt Anh khi quay trở lại phòng đã hùng hùng hổ hổ đổ vấy cho tôi, anh ta chà đạp, dày vò tôi và cho rằng tôi chính là nguyên nhân khiến anh ta mất mát món hời lớn đến vậy, điều đó cũng có nghĩa là, mọi diễn biến trong câu chuyện giữa tôi và Việt Anh đều có sự sắp đặt của ai đó, người đó thậm chí tính toán đường đi nước bước rất kĩ để khiến tôi trở thành 1 quân cờ, nhằm triệt hạ Việt Anh.
Còn chính Việt Anh, anh ta không đủ tỉnh táo để phân định đúng sai. Cái lão chết tiệt đáng uất hận này…

Ba Long không biết được đêm đó Việt Anh đến phòng tôi trong bộ dạng bị thương ở trán và cả cơ thể mệt nhoài, bởi vậy nên anh ta sẽ không có chủ đích làm gì tôi được, anh ta đến với tôi mong mỏi được tôi hỗ trợ, anh ta thậm chí đâu biết được tôi bị ai đó bịt miệng và đánh thuốc mê, đến sáng hôm sau thì mọi chuyện diễn ra theo hướng chẳng thể ngờ, và đau lòng hơn, Việt Anh lại nghi rằng mọi thứ do tôi sắp đặt…, còn về phần Ba Long, anh ta vẫn ngây thơ tin rằng Việt Anh vì không kiểm soát được bản thân nên mới gây ra chuyện không đúng với tôi, anh ta tin tôi chứ không tin lời đồn thổi bên ngoài là tôi đi dụ dỗ Việt Anh, bởi vậy nên mới đến tận phòng tôi để nói chuyện.

Tôi nghe xong thì lấn cấn trong lòng giữ lắm, toan đứng dậy để đi tìm Việt Anh, nói cho rõ mọi thứ, nhưng chưa kịp đi thì Ba Long đã chặn tôi lại khuyên bảo :

– Cô và tôi đã thỏa thuận ngồi trên 1 chiến thuyền, cô an tâm là tôi sẽ không ngu gì khi gây nguy hại cho cô cả, tôi đến đây để cảnh báo với cô rằng Việt Anh là người không phải ai cũng có thể đụng vào được, cô tốt nhất nên tránh anh ta 1 thời gian để bảo vệ chính bản thân mình, bởi vì bây giờ cô có định làm gì đi nữa thì Việt Anh cũng sẽ không tin cô đâu.

– Anh ta đâu rồi ?

– Về thị trấn rồi. 2 tháng nay anh ta sống và lo dự án cho cha tôi trên thị trấn, đêm qua về lấy sổ sách để hôm nay kết thúc dự án thì đụng chuyện đó, nghe bảo chuyện vừa rồi ít nhiều cũng ảnh hưởng tới uy tín của Việt Anh và cả cô nữa, bởi vậy sau này đi đâu thì gọi tôi đi cùng, nhớ chưa ?

Tôi nhìn Ba Long, đáy mắt anh ta toát lên chút gì đó cảm thông thấu hiểu, tôi giờ chỉ biết ngoan ngoãn gật đầu mà thôi.

Thời gian sau đó, tôi bám riết lấy Ba Long, cũng may, nhờ có anh ta mà mọi chuyện dễ thở hơn với tôi rất nhiều, nghe bảo ông Phú Hộ sau khi biết chuyện thì nổi giận dữ lắm, ông cũng như Ba Long, tin rằng Việt Anh là người làm ra chuyện đó chứ không phải tôi chủ ý, chắc có lẽ ông đã quá hiểu con trai ông thế nào rồi, còn riêng bà cả thì một mực khăng khăng tôi là con cáo già chín đuôi, dám dụ dỗ con bà để con bà mang tiếng xấu.

Ở trong nhà mà lời đồn ra, tiếng đồn vào khiến tai tôi cứ ong ong thế nào ấy, chưa kể chị Phương vợ cậu Hai suốt ngày kiếm chuyện hạch họe tôi, chả hiểu tôi có thâm thù gì với chị mà cứ đụng gì là chị lại gọi tên tôi ra chửi xa xả với vẻ mặt vô cùng hả hê, thời gian đó tôi ngụp lặn với vô vàn áp lực, cũng may sau tất cả tôi hiểu ra rằng, cách tồn tại duy nhất là phải mạnh mẽ hơn thôi, thế nên tôi cứ âm thầm vượt qua từng đợt sóng to gió lớn như vậy…cho tới 1 ngày khác…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN