Lâm Đại Minh là kẻ cặn bã trong xã hội, những việc hắn làm đều là rác rưởi, người người phỉ nhổ. Hắn kiêu ngạo, hắn coi trời bằng vung, coi pháp luật như trò đùa, coi con người như cỏ rác. Lâm Đại Minh thường cùng đồng bọn lang thang khắp phố vào ban đêm, bọn hắn cướp giật, đánh nhau, cưỡng hiếp thậm chí là cả giết người. Đối với người dân, họ thường chửi rủa và so sánh hắn với súc vật. Họ luôn mong muốn rằng một ngày nào đó hắn sẽ được tìm thấy khi chỉ còn là cái xác đã bị nghiền nát ở nơi nào đấy.
Nhưng mặc cho lời chửi rủa của mọi người, Lâm Đại Minh vẫn nhởn nhơ bên ngoài vòng pháp luật. Không ai biết vì sao hắn chưa bị bắt, tất cả như một câu đố chưa có lời giải.
Cố Thương, một cô gái bỏ học đang lênh đênh giữa cái xã hội này. Cô có đam mê nhưng không được theo đuổi, do gia đình không đồng ý. Cô nàng lang thang khắp phương trời đi tìm việc làm với ý chí quyết tâm theo đuổi bằng được việc mình muốn làm. Tiếc là ông trời đang trêu đùa Cố Thương, cô càng cố gắng khó khăn càng tìm đến cô. Đi khắp đây đó tìm việc làm, không bị đuổi thì cô cũng tự nghỉ vì lý do không thích. Bên trái công việc không ổn định, bên phải gia đình không cảm thông Cố Thương từ mãnh liệt theo đuổi đam mê cho đến khi chán chường cuộc đời. Cô như chiếc lá thả mình xuống dòng sông mặc nó trôi đi đâu thì đi.
Một kẻ cặn bã và một người chán đời, định mệnh đã đưa họ đến với nhau một cách ngẫu nhiên. Tưởng chừng như không thể lại hoàn toàn thay đổi mọi thứ trong dự kiến ban đầu...
"Bọn họ coi anh là cặn bã, em xem bọn họ như rác rưởi!"
"Không, Cố Thương..." Lâm Đại Minh đôi bàn tay to lớn, sần sùi những vết chai do những cuộc sa đoạ không nối thoát bưng mặt Cố Thương nhìn sâu vào đôi mắt cô. Hắn lắc đầu, khoé môi vẽ lên nụ cười dịu dàng. "Bọn họ nói đúng, anh là cặn bã."
Giọng hắn càng lúc càng trầm, Cố Thương nhìn thẳng vào đôi mắt hắn, nhìn vào bộ phận cơ thể cô yêu thích nhất của hắn. Hai hàng lệ không tự chủ mà thi nhau chảy thành hàng. Đáng ghét! Cô không nên khóc mới phải!
Mạnh mẽ lên Cố Thương!
"Không đúng..." Cố Thương còn chưa kịp nói hết, Lâm Đại Minh đã dùng ngón tay cái chạm nhẹ vào môi ngăn những từ cuối cùng tuôn ra.
"Anh sẽ không để họ còn nói bên cạnh em là rác rưởi! Sắp tới lúc rồi..." Giọng hắn trở lên nghiêm túc, ánh mắt hắn kiên định hơn bao giờ hết. Hắn lau đi dòng lệ đang trào ra không ngừng trên mặt Cố Thương. Hắn đau lòng hôn lên trán cô, hôn lên mắt cô và hôn cả lên môi cô.
Khi Cố Thương chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, bên ngoài đã vang lên tiếng xe cảnh sát. Cô vòng tay ôm lấy hắn, vùi mặt vào lồng ngực ấm áp quen thuộc, lặng thinh một hồi.
"Lâm Đại Minh anh đã bị bao vây, mau đưa tay chịu trói sẽ được hưởng khoan hồng!"
"Lâm Đại Minh anh đã bị bao vây..."
Tiếng loa vang lên ba lần, âm thanh vang vọng khắp nơi như bức tường vô hình dần dần hình thành giữa hai người.
"Sau này bên cạnh em là một Lâm Đại Minh được người đời công nhận!" Hắn tách tay Cố Thương ra khỏi mình, mạnh mẽ dứt khoát quay lưng bỏ đi. Hắn sẽ đến nơi hắn cần đến, hắn sẽ không để bất cứ ai vì bản thân mà cười nhạo cô.
"Em ở đây..." Cố Thương đột nhiên hét lên, Lâm Đại Minh thoáng khựng lại. Hắn cố gắng ngăn mình quay đầu, hắn sợ sẽ buông bỏ mọi chuyện mà ôm cô bỏ trốn.
"Chờ anh!”
(Truyện được đăng độc quyền tại Hải Vương web: http://haivuongtruyen.vn/ngon-tinh/luu-manh-pho-dem.html)
Bạn đang đọc truyện Lưu Manh Phố Đêm tại
https://webtruyenfreez.com/. Chúc các bạn online vui vẻ.