Luyến Tình - Phần 4
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
823


Luyến Tình


Phần 4


Trịnh Quân ôm Chu Tình đến tới phòng y tế, đem giáo y đuổi y xong, lập tức đem Chu Tình ném tới trên cái giường trắng.
“Ừm. . . Ah ừm. . . Nhanh lên cho ta. . . Thật là khó chịu. . .”Thân thể tuyết trắng xinh đẹp mềm mại d*m đãng đến khó nhịn ở trên giường mà giãy dụa uốn éo như rắn vậy. Bởi vì bị nam nhân vừa rồi tà ác đùa bỡn, Chu Tình hiện tại đầu óc đã như bị vất đi, hắn hiện tại cứ như một con thú cái,thầm nghĩ bị nam nhân cuồng mãnh mà thao!
“Đem chân mở ra!” Bị d*m xà trước mắt trêu đến máu nóng trong người, Trịnh Quân nhịn không được nuốt ngụm nước miếng, thanh âm khàn khàn mà ra lệnh.
Chu Tình lập tức nghe theo mà đem hai chân mở ra, hắn cho rằng nam nhân sẽ trực tiếp nhào lên công thành đoạt đất,để cho hắn thỏa mãn. Nhưng y không có làm như vậy, mà là bắt lấy mầm mống nhỏ nhắn đã đứng lên từ bao giờ.
“Ngươi giống như thật sự rất khó chịu, tiểu côn thịt đều cứng rắn như vầy rồi!” Trịnh Quân dùng kỷ xão cực phú xoa lấy mộng thịt nhỏ (aka côn thịt), còn dùng móng tay đâm vào lổ nhỏ ở trên.
“Ừm. . . U-a..aaa. . .” Chu Tình cắn môi, thoải mái được nhiều hơn là đau đớn. Hảo bổng, giống như muốn lên thiên đồng dạng! Nhưng mà mộng thịt nhỏ càng thoải mái, hoa viên
ở dưới không được ai an ủi càng thấy trống rỗng, rất muốn có cái gì đâm đi vào khiến nó sảng khoái.
“Tiểu lẳng lơ, tại đây không có người ngươi có thể thỏa sức mà kêu!” Thấy Chu Tình cố nén rên rỉ, Trịnh Quân tà tà cười cười, hung hăng gảy mộng thịt nhỏ của hắn
“Ah. . . Ừm. . . Ah ah. . .” Chu Tình rốt cuộc đè nén kho*i c*m trong cơ thể không được, lớn tiếng mà rên rỉ lấy.
Như nguyện ý nghe được tiếng rên rỉ ngọt ngào của Chu Tình, Trịnh Quân tăng tốc khuấy động mộng thịt nhỏ của hắn hơn, Chu Tình rất nhanh đến được cao trào chuẩn bị giải phóng, nhưng mà Trịnh Quân lại bỗng nhiên bóp nhặt gốc rễ của hắn.
“Mau buông ra, để cho ta bắn. . .” Chu Tình bất mãn kêu lên.
“Bắn sớm như vậy có cái gì thú vị!” Trịnh Quân lạnh lùng cười cười, từ bên trong túi quần xuất ra một dây vải bằng gấm màu xanh da trời, đem mộng thịt nhỏ đỏ tía của Chu Tình buộc chặt lại, xong còn ở trên mắt ngựa thắt thành một cái nơ bướm xinh xắn. Y hôm nay có tâm trạng tốt a, hào muốn dạy dmón đồ chơi nhỏ đáng yêu của y.
“Ô. . . Ngươi làm cái gì thế. . . Nhanh cởi bỏ. . .” Cực d*c phát tiết điên cuồng không chỗ giải quyết, Chu Tình mộng thịt nhỏ trướng sắp nổ.
“‘Đại muội muội’ đều ẩm ướt thành như vậy, ngươi
thật là tao! Ta hiện tại sẽ tới chơi lẳng lơ muội muội này của ngươi!” Trịnh Quân đẩy dừng ờ bên trong hoa huyệt đã sớm ướt nhẹp, chạm vào phần thịt lồi lên ở bên trong.
“Ô ô. . . Ngươi muốn điều gì đều được, nhưng ngươi trước cởi bỏ, để cho ta bắn. . .” Chu Tình đau nhức đến xanh cả mặt, khóc cầu khẩn nói. Nhưng mà vô luận hắn như thế nào cầu khẩn, Trịnh Quân đều không giải khai cái nơ ra.
Trịnh Quân hung hăng mà xoan nắn hoa hạch trước mắt, hoa hạch lập tức tựu xông huyết mà bắt đầu ngạnh lên.”Tiểu khả ái, ta hôm nay dạy ngươi một chuyện thú vị!”
Trịnh Quân đùa bỡn hoa hạch, đồng thời lại duỗi thân hai ngón tay vừa thô vừa lớn tiến vào hoa huyệt của Chu Tình, ở bên trong mà lần mò chạm đến hoa tâm mẫn cảm của hắn.
“Đừng như vậy chơi. . . Thật kỳ quái. . . Ah. . .” Chưa bao giờ bị đùa bỡn như thế, Chu Tình toàn thân sợ run, sung sướng mà cong người lên. Trịnh Quân khiến cho hắn vừa đau lại ngứa, bên tron hoa huyệt như có một đám kiến tại chỗ đó mà ra sức cắn vậy, hắn vì ngứa nhanh sắp điên rồi, nhưng mà đồng thời lại kho*i c*m điên người không nói nên lời.
“Rất thoải mái a! Còn có thoải mái hơn đấy!” Trịnh Quân trong lúc vô tình trông thấy trên mặt bàn bên cạnh bày đặt một lon cola, trong mắt lập
tức hiện lên một tia hưng phấn. Trịnh Quân cầm chai cola qua , phát hiện Cola là đã ướp lạnh, cười đến tệ hơn nữa.
Chu Tình chợt phát hiện Trịnh Quân đem ngón tay rút khỏi, mà thay vào đó lại là một cái đồ vật lạnh như băng vậy. Cúi đầu xem thử, Chu Tình phát hiện Trịnh Quân cư nhiên đem Cola cắm vào hoa huyệt của hắn cứ như cắm hoa vào bình cảnh vậy!
“Ngươi làm gì? Nhanh lấy ra đi!” Chu Tình lập tức hoảng sợ mà kêu to, nam nhân này nhất định là biến thái siêu cấp, có ai lại đem Cola bỏ vào chỗ đó của hắn cơ chứ.
“Ta muốn uy ‘Đại muội muội’ ăn Cola!” Trịnh Quân hơi nâng tay cầm chai cola lên, nhanh chóng có một chất lỏng lạnh vô cùng chảy vào bên trong hoa huyệt của Chu Tình.
“Ah ──” Chu Tình khó chịu mà ngửa đầu kêu to, Cola là đồ uống chứa axit cacbon, tính kích thích phi thường mạnh, bên cạnh đó còn được ướp đá, cho nên uy lực kia khó có thể tưởng tượng. Cola lạnh thật giống như mấy ngàn cái kim châm vậy, hung ác mà công kích tới vách tường yếu ớt của hắn cùng hoa tâm, làm cho vách tường ban đầu đầy lửa nóng bây giờ lại vừa đau vừa lạnh.
“Bảo bối, dễ uống sao? Uống nhiều vào, bắt nó toàn bộ uống hết!” Trịnh Quân đem Chu Tình chân gác ở trên vai, đem Cola toàn bộ đổ vào.
“Ngươi điên rồi, ta sẽ chết.
. . Ô ô. . .” Nước Cola toàn bộ hướng hoa huyệt mà chảy về ở chỗ sâu trong, Chu Tình sợ hãi mà lớn tiếng kêu khóc. Nam nhân này tuyệt đối là ác quỷ, hắn hôm nay nhất định sẽ bị y đùa chết.

Bộ dáng thống khổ của Chu Tình làm cho nam nhân càng thêm vô tư tàn sát bừa bãi, y một bên toán tâm toàn lực mà chèn ép Chu Tình, một bên cầm chai cola dùng sức đút vào hoa huyệt của hắn.
“Ah ah. . . Cứu mạng ah. . . Mẹ. . . Cứu ta. . .” Chu Tình đau đến toàn thân phát run, không ngừng kêu rên. Bụng của hắn nhanh bị áp phát nổ, hoa huyệt cũng nhanh bị chai cola làm lạn, phần thịt lồi bên trên (ở đây là muốn nói cái tiểu côn thịt của ẻm) đã trướng đau đến không còn cảm giác rồi.
“Lại bị lão tử làm đến gọi mẹ, thật sự là đáng yêu chết!” Trịnh Quân hưng phấn mà cười to, “Yên tâm, ngươi bây giờ càng đau nhức, đợi lát nữa sẽ càng thoải mái.” Ngoài miệng mặc dù nói như vậy, nhưng mà Trịnh Quân lại càng thêm tàn nhẫn mà chà đạp Chu Tình.
Lúc Chu Tình cho rằng sẽ bị cái cảm giác thống khổ cùng với bị xé rách này tra tấn mãi mãi, Trịnh Quân lại đột ngột dừng lại rút chai cola ra, cũng cởi bỏ thịt lồi bị buột băng gấm.
“Ah ──” Chu Tình điên cuồng mà co rút kêu khóc, đại lượng dịch thể cùng nước ngọt không thể phân biệt từ
mầm mống của hắn cùng hoa huyệt lao ra, cái loại cảm giác được phóng thích sau một thời gian dài mang lại cho hắn sự sảng khoái không tả được, hắn đã nhận được cao trào chưa bao giờ đạt được.
“Tiểu lẳng lơ, rất thoải mái a! Nhìn ngươi lẳng lơ đến dạng này cơ mà!” Trịnh Quân cười tà buông chân Chu Tình ra, thưởng thức bộ dáng tuyệt diễm lúc cao trào của hắn.
Chu Tình chịu không được cái cuồng nhiệt kho*i c*m đột ngột kia, rất nhanh trước mắt trở nên tối sầm, lâm vào hôn mê bất tỉnh. Nhưng mà Trịnh Quân sao lại có thể như vậy buông tha hắn, tức giận mà nhăn đôi mày kiếm lại, y cởi quần nâng chân của hắn lên lại, eo hổ động một vọt lên đi vào bên tron.
“Tiểu tiện nhân, ngươi sướng rồi, nhưng lão tử còn không có thoải mái đây này!”
“Ah ah. . . Ừm. . .” Chu Tình vừa ngất lập tức vì cơn đau mà tỉnh lại, nhận cái loại tra tấn giày vò này, hắn khí lực cầu khẩn cũng không có, chỉ có thể phát ra những tiếng rên rỉ đứt quãng.
“Tiểu tiện nhân, ngươi bên trong lạnh quá, là vì uống Cola sao? Bất quá ta rất nhanh sẽ khiến nó nóng lên.” Trịnh Quân mới mặc kệ tình trạng của thân thể hắn, điên cuồng mà làm lấy Chu Tình, dũng mãnh mà lách vào chỗ sâu bên trong hoa huyệt. Chỉ bằng một cái chọc vào vậy mà làm đến chỗ
sâu nhất ở miệng tử cung, Chu Tình lập tức đau đến nghẹn ngào mà kêu thảm thiết.
“Mẹ kiếp, đó là cái gì? Sẽ không phải là tử cung a!” Trịnh Quân vốn là sững sờ, chợt kinh hỉ mà cười nói: “Nếu như ngươi có tử cung, ngươi có phải hay không cũng có thể sanh con!”
Chu Tình cảm thấy thẹn mà nhắm mắt lại. Đúng vậy, hắn có tử cung, Bác Sĩ từng nói qua hắn có nguyên vẹn hai bộ khí quan của nam và nữ, hắn có thể như những nữ nhân bình thường, đồng dạng sanh con dưỡng cái.
“Ta thật sự là nhặt được bảo vật rồi!” Gặp phản ứng của hắn, nam nhân cười đến rất tà khí. Ha ha! Về sau có thể có càng nhiều cách chơi dạy dỗ Chu Tình, bất quá bây giờ y muốn trước hảo hảo hưởng thụ cái thân thể kỳ diệu này trước đã.
Trịnh Quân dã man mà hướng miệng tử cung điên cuồng làm, giống như muốn đem tử cung đâm nát! Chu Tình bị hắn khiến cho hai chân run rẩy, điên cuồng mà hét chói tai.
“Mẹ kiếp, làm chết ngươi cái này tao hóa, đùa chơi chết ngươi tao muội muội. . .” Trịnh Quân hưng phấn mà tại hoa huyệt mất hồn đâm vào rút ra, trong miệng không ngừng phun ra những lơi d*m uế.
“Ah. . . Ừm. . . U-a..aaa ừm. . . Ah. . .” Hoa huyệt đau nhức đến tê rần dần dần cảm nhận được một cổ kho*i c*m quen thuộc, Chu Tình nhịn không được mà kêu vài
tiếng yêu kiều, hai tay chủ động ôm lấy bả vai của nam nhân.
“Thật sự là d*m đãng, bị đối đãi thô bạo như vậy cũng có thể có cảm giác!” Tiếng kêu vui thích đó lại để cho Trịnh Quân chọc vào càng sâu, sâu đến đỗi như muốt phá hư hoa huyệt, tàn bạo mà đong đưa thắt lưng.
Đang lúc Chu Tình cùng Trịnh Quân chìm đắm trong bể d*c, say mê mà hưởng thụ kho*i c*m Trịnh Quân mang đến, chợt nghe cửa sổ ngoài truyền tới âm thanh trời mưa, hắn hướng ngoài cửa sổ nhìn, phát hiện trời chẳng biết từ lúc nào đã chuyển biến như vậy. Nguyên lai bầu trời trong xanh lúc này đang đổ một cơn mưa rào lớn.
Nguy rồi! Tiểu Hoa! Chu Tình lập tức tỉnh táo lại, bối rối mà đẩy Trịnh Quân ở trên ra, gắn gượng mà vận động thân thể vô lực, tùy tiện mà nhặt quần áo xuyên vào, nhanh chóng chạy ra ngoài.
Vừa làm được một nửa lại bị người ta đẩy ra, vô luận là ai cũng sẽ nổi trận lôi đình, Trịnh Quân đều nhanh muốn lên cơn điên rồi. Mẹ kiếp, tiện nhân kia đến giờ lên cơn sao? Y còn chưa có làm xong đâu!
“Mẹ kiếp, Chu Tình, ngươi đi đâu? Ngươi cho quay lại đây cho lão tử!”
Trịnh Quân nhảy xuống giường kéo quần, nộ khí trùng thiên mà đuổi theo. . .
Mưa bỗng đổ xuống phi thường lớn, bao phủ xung quanh trường học. Trong cơn mưa to gió
lớn như vậy xuất hiện một thân ảnh mảnh khảnh đang hốt hoảng mà chạy . Mưa lớn như vậy, Tiểu Hoa nhất định sẽ lâm bệnh, nhất định phải tìm cho ra nó!
Chu Tình cố nén thân thể đang không ngừng truyền đến sự kháng nghị, chạy ra khỏi trường học, đi vào một con ngõ nhỏ bên hông trường, la lớn: “Tiểu Hoa, Tiểu Hoa. . .”

Sao trúng thời khắc gấp gáp như này, tiểu hoa lại chạy đi đâu mất rồi? Tiểu Hoa là một con cẩu lang thang, phi thường đáng thương, Chu Tình mỗi ngày đều đến xem nó, mang đồ ăn cho nó.
Chu Tình cố gắng chịu cơn mưa lạnh táp vào mặt mà bước đi. Đông nhìn một cái, tây nhìn một cái, nhưng tìm cả buổi đều không có ra Tiểu Hoa.
“Chu Tình, ngươi làm gì?” Trịnh Quân theo sau, vẻ mặt khó hiểu mà hỏi thăm.
“Ta đang tìm Tiểu Hoa.” Chu Tình quay đầu đáp xong, lại quay người tìm bóng dáng của chú chó khắp nơi.
“Cái gì Tiểu Hoa?”
“Tiểu Hoa phải . .” Chu Tình vừa muốn trả lời, chợt nghe phía trước truyền đến một tiếng rên rỉ yếu ớt.
Tiểu Hoa? ! Chu Tình hai mắt sáng rực lên, chạy nhanh về phía trước, quả nhiên trông thấy có một tiểu cẩu với hoa văn màu đen đáng thương đang trốn ở trong đống thùng phế liệu.
“Tiểu hoa, thật tốt quá, rốt cuộc tìm được ngươi rồi!” Chu Tình chảy xuống những giọt nước mắt
mừng rỡ, mặc kệ tiểu hoa toàn thân dơ bẩn, bắt nó ôm đến trong ngực.
“Mẹ kiếp, ngươi làm đến một nửa chạy đi, ta còn tưởng rằng xảy ra chuyện quốc gia nào đại sự nào! Nguyên lai chính là do cái con cẩu này phá!” Trịnh Quân rốt cuộc biết Tiểu Hoa là ai, nghĩ đến chính mình so với cẩu còn không bằng, lập tức nổi điên. “Mẹ kiếp, đem nó ném đi, chúng ta trở về tiếp tục thoải mái.” Trịnh Quân đi tới, nắm Tiểu Hoa ném trên mặt đất. ‘Tiểu đệ đệ’ của y còn cứng ngắc đây này! Trở về y nhất định phải f**k chết cái đồ đê tiện này.
Tiểu Hoa gầy yếu vì đau mà nằm bệt trên mặt đất uông uông gọi, Chu Tình vội vã chạy tới xem tiểu hoa có bị thương không .”Ngươi làm gì? Tiểu Hoa thiếu chút nữa ngã chết rồi!” Phát hiện chân tiểu cẩu chảy máu, Chu Tình phẫn nộ mà quay đầu lại trừng mắt Trịnh Quân. Cái này bại hoại thật không ngờ còn đối đãi như vậy với tiểu động vật, thật sự là không bằng cầm thú mà!
“Không phải chỉ là cẩu thôi ư? Chết thì chết, có cái gì quan trọng. Nhanh lên theo ta trở về, chúng ta còn chưa có làm xong đâu!” Trịnh Quân mới mặc kệ Tiểu Hoa sống hay chết, bắt buộc Chu Tình phải trở về.
“Ta không đi! Tiểu Hoa chảy máu, ta muốn chiếu cố nó!” Chu Tình sống chết không muốn đi, Tiểu Hoa bị thương hắn
sao có thể đi, hơn nữa trời lại đang mưa nữa!
“Chiếu cố cái rắm! Nếu ngươi không đi, lão tử sẽ đánh chết ngươi!” Thực con mẹ nó chịu không nổi mà, thật muốn cho tên ngu ngốc này này mấy cước.
Chu Tình đối với sự uy hiếp của y mặc kệ, ra sức tránh bàn tay của y, cuối người ôm lấy Tiểu Hoa đang vừa lạnh vừa run, đau lòng mà an ủi: “Tiểu Hoa, đừng sợ! Ta lập tức giúp ngươi băng bó miệng vết thương, ngươi sẽ tốt lên rồi.”
Trịnh Quân trào phúng mà liếc mắt, hắn coi cẩu là người sao! Cùng cẩu nói chuyện, làm cho người ta nhìn thật khó chịu mà!
“MD! Ngươi rất quan tâm cái con cẩu chết tiệt này đúng không? Tốt! Lão tử hiện tại sẽ làm thịt nó!” Trịnh Quân lần nữa đoạt lấy Tiểu Hoa, bắt lấy cổ nó muốn đem bẻ gảy đi.
“Không muốn! Cầu ngươi ngàn vạn lần không được giết Tiểu Hoa!” Chu Tình kinh hãi, sợ tới mức hướng y quỳ xuống. Tiểu Hoa đối với hắn mà nói rất quan trọng, hắn tuyệt không thể để cho tên ác quỷ Trịnh Quân này thương tổn nó.
“Ngươi cứ như vậy quan tâm cái con cẩu này?” Trịnh Quân khó có thể tin Chu Tình lại sẽ vì một con chó lang thang mà quỳ xuống trước mặt mình, trước kia vô luận bị y khi dễ giày vò thê thảm đến thế nào, hắn đều chưa bao giờ hướng y quỳ cả.
“Trịnh Quân, đây
là ta lần đầu ta hướng ngươi quỳ, xin người mở lòng từ bi buông tha Tiểu Hoa đi a! Ta sẽ dập đầu tạ lỗi với ngươi mà!” Thấy Tiểu Hoa không ngừng phát ra tiếng kêu đầy sợ hãi, lòng Chu Tình nóng như lửa đốt, hướng Trịnh Quân dập đầu không ngừng.
Trịnh Quân nhìn hai mắt Chu Tình đẫm lệ, khốn khổ cầu khẩn y, lại nhìn tiểu cẩu trong tay một chút cũng không ngừng phát run uông uông mà sủa, trong mắt hiện lên một tia lưu quang phức tạp, rốt cục mềm lòng đem Tiểu Hoa ném cho Chu Tình.
“Tiểu hoa, ngươi không sao chớ! Có phải hay không rất đau a?” Chu Tình đau lòng mà vuốt đầu Tiểu Hoa
Trịnh Quân nhăn đôi mày đẹp đẽ lại, trong mắt tràn vẻ mê mang. Chu Tình này đầu óc có phải hay không có vấn đề, vì cái gì hắn luôn làm những việc rất ngu ngốc như thế. Rõ ràng là một người vô cùng nhu nhược nhát gan, nhưng mà cũng có khi lại trở nên rất cố chấp, dũng cảm, thậm chí vì một số thứ mà liều mạng nhỏ của mình.
Nhớ rõ lần trước bọn y đánh Trương lão sư, không ai dám đi ra ngăn cản, nhưng cái tên song tính nhân so nữ nhân còn nhu nhược hơn này lại vọt ra, hắn rõ ràng không có năng lực cứu Trương lão sư, nhưng hắn tình nguyện bị đánh để giúp Trương lão sư. Lần đó còn hiểu được, bởi Trương lão sư dù sao cũng vốn là lão sư, hắn cứu
lão thì cũng hợp tình hợp lí. Nhưng lần này thật là khiến người ta khó hiểu, cái con cẩu này nhìn tới nhìn lui, cũng chỉ là một con chó ti tiện đầu đường xó chợ, hắn vì cái gì nguyện ý vì nó mà dập đầu. Rốt cuộc Chu Tình này là cái loại người như thế nào?
Nhìn miệng vết thương của Tiểu Hoa không ngừng chảy máu, Chu Tình vội muốn chết. Hắn muốn giúp Tiểu Hoa băng bó vết thương, nhưng mà không có khăn tay sạch sẽ, phải làm sao bây giờ ? Nếu không xử lý vết thương kịp thời, nước mưa chảy vào nhất định sẽ nhiễm trùng.

Không bằng mang nó đến tìm bác sỹ thú y, nhưng mà Chu Tình phát hiện mưa đang rơi càng to, xối thẳng vào làm mắt mở ra còn không được. Bất đắt dĩ Chu Tình đành phải trốn đến dưới mái hiên gần đó, nhưng mà mưa quá lớn, mái hiên nhỏ bé không thể che khuất hết thân mình của hắn. Hắn chăm chú đem Tiểu Hoa ôm vào trong ngực, không cho mưa làm ướt nó, cơ mà chính hắn lại bị mưa xối ướt sũng, lạnh đến toàn thân không ngừng run rẩy.
Trịnh Quân cũng đã sớm vào mái hiên tránh mưa, càng xem càng phát hỏa. Mẹ kiếp, trên đời tại sao có đồ đần như thế này tồn tại, hắn là heo sao? Nhìn mãi cũng nhịn không được, Trịnh mang theo cái mặt đen của mình bước về phía Chu Tình
“Chưa thấy ai như ngươi, so với heo
còn muốn ngốc hơn!”
Chu Tình quay đầu, phát hiện Trịnh Quân mặt mũi tái nhợt, cởi áo khoác của y phủ lên người hắn, ngăn không cho mưa xối vào người hắn. (sợ mưa xối ướt áo em anh a)
“Ngươi. . .” Chu Tình kinh ngạc mà nhìn .
“Ngậm miệng lại!” Trịnh Quân hung hăng mà trừng hắn một phát, đưa tay xé đại một mảnh vải từ áo quăng cho hắn, “Giúp con cẩu kia băng sơ chân lại đi!”
“Cái gì?”
“Còn không mau làm, ở đó phát ngốc làm cái gì?” Nhìn xem biểu tình ngờ nghệch của Chu Tình, Trịnh Quân có chút không được tự nhiên mà giương giọng hét lớn. Y cũng không biết rốt cuộc mình bị làm sao, y chỉ biết là không muốn thấy cái bộ dáng ngu ngốc làm người ta muốn thổ huyết của Chu Tình mà thôi.
Chu Tình nhanh chóng lấy lại tinh thần, giúp Tiểu Hoa băng bó lại miệng bết thương, phát hiện Tiểu Hoa không có vì đau mà kêu rên này nọ, Chu Tình cao hứng mà sờ đầu nó. Vạn nhất để phòng ngừa, vẫn là nên đưa Tiểu Hoa đến bác sĩ thú y thì hơn.
Ngẩng đầu nhìn Trịnh Quân mắt lộ ra hung quang, Chu Tình trong lòng đầy thắc mắc. Trịnh Quân làm sao vậy? Như thế nào đột nhiên thay đổi thái độ mà giúp hắn, y không phải rất chán ghét Tiểu Hoa, hơn nữa mới vừa rồi còn muốn giết Tiểu Hoa nữa sao? Chẳng lẽ y kỳ thật cũng không phải hoàn toàn không có nhân
tính, y cũng có một bộ mặt tốt đang ẩn dấu đó sao? Thôi thì dù gì y cũng giúp Tiểu Hoa, hắn cũng muốn chính mình nói một lời cảm ơn với y.
“Trịnh Quân, cám ơn ngươi!” Trên khuôn mặt nhợt màu của Chu Tình lộ ra hai lúm đồng tiền ngọt ngào.
Trịnh Quân lập tức vì kinh diễm mà ngây người. Y chưa bao giờ thấy Chu Tình cười, không nghĩ tới nụ cười của hắn là như thế đáng yêu, như thế xinh đẹp, như thế. . . Mê người. . . (anh đã có dấu hiệu của một thằng công bị bẻ cong =]]])
Nghĩ đến mình bị nụ cười của y mê hoặc, Trịnh Quân hơi tức tối, lập tức lắc đầu. Xem ra chính mình hôm nay là thật sự có điểm không bình thường, suy cho cùng đều do trời mưa. Trịnh Quân cư nhiên ngang ngược mà đem sự bất bình thường của mình đổ hết cho thời tiết.
Chỉ là cái cơn mưa này đến khi nào mới chịu dừng đây? Những giọt mưa cứ lách tách rơi, không khí lạnh làm Trịnh Quân hắt hơi một cái.
“Ngươi không sao chớ?” Chu Tình vội hỏi, Trịnh Quân chỉ mặc một cái áo sơ mi mỏng, khẳng định rất lạnh nha.
“Không có gì!” Với sự quan tâm của hắn, Trịnh Quân khinh thường đến cực điểm.
“Ngươi vẫn là đem áo khoác mặc vào đi?” Chu Tình muốn đem áo khoác của y trả lại cho y, nhưng bị y phản bác.
“Không cần, ta nói không có việc gì sẽ thì sẽ không
có việc gì, ngươi làm cái gì cứ phiền phức như vậy!” Trịnh Quân không kiên nhẫn mà mắng, chính mình thành ra thế này còn không phải vì hắn.
“Ai ơ ──” Chu Tình còn muốn khuyên nữa, bỗng nhiên chân nhuyễn hướng chuẩn bị ngã nhào trên mặt đất, may mắn Trịnh Quân nhanh mắt nhanh nhanh tay kịp thời ôm lấy hắn, bằng không thì hắn nhất định sẽ té rất thảm.
Tựa ở Trịnh Quân trong ngực, Chu Tình khuôn mặt nhỏ nhắn vì mắc cỡ trở nên đỏ bừng. Bởi vì cái chuyện kịch liệt ban nãy, cái chỗ kia vừa xót vừa đau, hai chân giống như đã bị phế đi, một điểm khí lực cũng không có, nhưng mà hắn chạy đến đây tìm được Tiểu Hoa quả thực là kỳ tích.
Trông cảnh người mình quan tâm nhất thiếu chút nữa ngã nhào, Tiểu Hoa vốn đang an phận trong lòng ngực Chu Tình nghỉ ngơi tựu sốt ruột mà “Uông uông” lên.
“Tiểu hoa, đừng lo lắng, ta không sao!” Chu Tình mỉm cười trấn an nói, Tiểu Hoa tựa hồ có thể nghe hiểu lời hắn, lập tức an tĩnh lại, thân mật mà l**m l**m tay của hắn.
“Ngươi thoạt nhìn cùng nó rất thân thuộc, các ngươi nhận thức nhau đã lâu rồi sao?” Thấy thế, Trịnh Quân chẳng biết tại sao trong lòng lại có chút mùi vị khó chịu.
“Chúng ta biết đã hơn một năm rồi, Tiểu Hoa rất đáng thương, bởi vì không người nào tình nguyện thu
dưỡng nó, nó chỉ có thể ở bên ngoài lang thang, đến nơi để che gió tránh mưa cũng không có.” Chu Tình gật đầu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy thương yêu.
“Thế ngươi làm gì không nuôi nó? Là giả vờ từ bi sao!” Trịnh Quân cười lạnh, trên khuôn mặt anh tuấn ngập một vẻ khinh bỉ.
“Không phải, ta không thu dưỡng nó là có nguyên nhân. Mụ mụ ta rất ghét động vật, ta không thể làm những chuyện khiến cho mụ mụ không thích.” Chu Tình lắc đầu giải thích. Hắn một mực tự trách, bởi vì sợ mẫu thân mất hứng, cho nên chỉ có thể trơ mắt nhìn Tiểu Hoa ở bên ngoài lang thang

1 2 »
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN