Luyến Tình
Phần 5
Vì thương tâm Chu Tình một bên khóc ôm chặt Tiểu Hoa, một bên lao đầu chạy trong mưa, căn bản không có chú ý tới sau lưng có một chiếc Ferrari đang dần tiến tới.
“Chị dâu!” Cửa kính khai mở, chiếc xe dừng bên cạnh Chu Tình, qua cửa sổ xe có thể nhìn thấy một khuôn mặt đang tươi cười ôn nhu.
Chu Tình quay đầu nhìn lại, có chút kinh ngạc, Khương Bân?
“Chị dâu, lên xe trước a!” Không đợi Chu Tình mở miệng, Khương Bân lập tức bước xuống xe mở dù.
Chu Tình khẽ lắc đầu tỏ vẻ không cần, nhưng Khương Bân lại cười cười kiên quyết hắn kéo lên xe.”Đừng khách khí, ngươi muốn đi đâu ta đưa ngươi đi.” Ngồi trên xe, Khương Bân xuất ra một cái khăn mặt sạch đưa cho Chu Tình.”Mau lau tạm trước đi, toàn thân ngươi chỗ nào cũng ướt.”
Chu Tình chần chừ một chút mới tiếp nhận khăn mặt, cời áo của Trịnh Quân ra, đem tóc cùng mặt lau khô, sau đó lại giúp Tiểu Hoa đang yên lặng trong l*ng ngực mình chà chà. Bởi vì lần trước Khương Bân từng đã giúp hắn, cho nên hắn đối với Khương Bân không hề có cảm giác sợ hãi giống người bình thường.
“Cảm ơn ngươi!” Đem Tiểu Hoa cẩn thận lau sạch sẽ xong, hắn đưa khăn mặt trả lại cho Khương Bân, “Còn có chuyện lần trước cũng thế, cám ơn ngươi!” Nét mặt tái nhợt của
hắn chợt xuất hiện một nụ cười ngượng ngùng vui vẻ, hắn cũng không có thói quen cùng người xa lạ nói chuyện, nhưng mà người ta giúp mình, chính mình phải nói lời cảm tạ mới đúng.
“Không cần cám ơn! Đúng rồi như thế nào chỉ có một mình chị dâu, Tiểu Quân thì sao? Hắn không phải là mang ngươi đi phòng y vụ sao?” Khuôn mặt tuấn nhã lộ đầy vẻ hiếu kì.
Nhắc tới Trịnh Quân, khuôn mặt Chu Tình lập tức đổi sắc. Thấy thế, Khương Bân mỉm cười hỏi: “Làm sao vậy, có phải hay không cùng Tiểu Quân cãi nhau?”
Chu Tình khôn biết nói dối nên thật thà gật gật đầu. Chỉ là hắn không rõ Khương Bân là làm sao mà đoán được chuyện này.
Khương Bân thở dài, có chút bất đắc dĩ nói: “Tuy không biết các ngươi đã phát sinh chuyện gì, nhưng ta biết chắn chắn là Tiểu Quân không đúng, tính cách y rất chi là thối nát, thường xuyên làm những chuyện đả thương người ta.”
“Ừm!” Chu Tình gật đầu như giã tỏi, hắn vô cùng đồng ý với điều Khương Bân nói.
“Có thể nói cho ta biết các ngươi đến cùng phát sinh ra chuyện gì không?”
Chu Tình nghĩ nghĩ rồi cũng đem chân tướng sự việc từ đầu chí cuối mà nói cho Khương Bân. Nói xong còn thương tâm mà nói: “Ta thật sự rất sinh khí, y vậy mà như vậy chửi loạn mụ ta, mụ ta còn không có chọc tới
y a.”
“Chị dâu, ngươi có thể là đã hiểu lầm, Tiểu Quân cũng không phải mắng mụ mụ ngươi, người y nói có thể là thân mẫu của y.” Khương Bân lắc đầu cười nói, khó trách Tiểu Quân phát hỏa lớn như vậy, nguyên lai là bị hiểu lầm rồi.
“Là có ý gì?” Chu Tình vẻ mặt nghi hoặc.
“Chị dâu, ngươi có từng nghe y kể về những chuyện trong nhà của y chưa?” Khương Bân cũng không trả lời vấn đề của hắn, mà là hỏi ngược lại.
Chu Tình lắc đầu, hắn và Trịnh Quân quen nhau chỉ mới vài ngày, hơn nữa lại là cái loại quan hệ như này, y làm sao sẽ cùng hắn nói những chuyện riêng tư như thế.
“Vậy ngươi khẳng định không biết mụ mụ hiện tại của y không phải thân sinh mẫu thân của y, mà là mẹ kế là của y a!”
“Mẹ kế? Vậy thân mẫu của y thì sao? Đã chết rồi sao?” Chu Tình lập tức tò mò hỏi, như thế nào chưa từng có nghe nói qua.
“Không chết, bất quá ở trong lòng của Tiểu Quân thì nàng đã chết rồi. Ngươi biết siêu sao quốc tế Cáo Oan Thiên chứ?”
“Biết rõ!” Người nào lại không biết Cáo Oan Thiên chứ, nàng là bóng hồng nổi tiếng thế giới nha, từng đạt được nhiều giải thưởng lớn về diễn xuất, chỉ là cuộc sống riêng tư của nàng phi thường loạn, hầu như lúc nào cũng bị người ta rêu rao những điều xấu xí. Nào là
từng trải qua bảy lần kết hôn, còn có một nhi tử. Vân…vân. Nhi tử sao, sẽ không phải là. . .
Chu Tình kinh ngạc mà trừng lớn mắt nhìn xem Khương Bân, “Ngươi nói là Cáo Oan Thiên là Trịnh Quân. . .”
“Là thân mẫu của y a!” Khương Bân gật đầu, “Tiểu quân ba ba Trịnh thúc thúc là người chồng đầu tiên của Cáo Oan Thiên, bọn hắn kết hôn không lâu sau thì sinh ra Tiểu Quân, Trịnh thúc thúc rất yêu Cáo Oan Thiên, đối với nàng phi thường tốt. Nào có thể ngờ nàng là người hoa tâm phóng đãng, thường xuyên sau lưng Trịnh thúc thúc cùng nam nhân khác du tình, Trịnh thúc thúc một mực bị che mắt. Thẳng đến có một lần, nàng mang tình nhân về nhà làm loạn bị Tiểu Quân vẫn còn đang nhỏ tuổi phát hiện, Trịnh thúc thúc mới biết được việc này. Trịnh thúc thúc như thế nào chịu được thê tử phản bội, lập tức cùng với nàng ly hôn, về sau thì cưới mẹ kế bây giờ của y. Cáo Oan Thiên còn lá nữ nhân vô cùng nhẫn tâm nữa, cùng Trịnh thúc thúc ly hôn rồi, nàng một lần cũng không có đến thăm Tiểu Quân nữa. Đây là điều làm tổn thương y sâu sắc nhất, y sở dĩ trở thành như bây giờ, cùng Cáo Oan Thiên có liên quan rất lớn.”
Chu Tình khiếp sợ được nói không ra lời, không nghĩ tới Trịnh Quân sẽ có tuổi thơ như vậy, mụ của y cũng quá tàn nhẫn, nàng sao có
thể như vậy mà đối Trịnh Quân.
Thiện lương Chu Tình phi thường đồng tình với cảnh ngộ của Trịnh Quân, ác cảm với y cũng tiêu giảm đi không ít, hắn quan tâm mà hỏi thăm: “Trịnh Quân mẹ kế đối với hắn có tốt không?”
“Ngươi có nghe qua người mẹ kế nào thiện lương chưa?” Khương Bân thở dài một hơn.
“Như vậy không lẽ nàng ngược đãi y sao?” Chu Tình nhớ tới những cái trên TV …kia mẹ kế đều sẽ phi thường ngoan độc mà hành hạ con của người vợ trước a!
“Cái này cũng không phải tới mức ấy, chỉ là nàng phi thường chán ghét Tiểu Quân, mỗi lần nhìn thấy y đều châm chọc khiêu khích, thường xuyên lấy chuyện của Cáo Oan Thiên ra mà châm ngoài. May mắn thay nàng cùng Trịnh thúc thúc đều là người bận rộn, một năm khó có thể được về nhà mấy lần.” Khương Bân lắc đầu.
“Nàng tại sao lại có lòng dạ thâm độc như vậy!” Chu Tình lòng đầy căm phẫn kêu lên. Xem ra thân mẫu của y còn tốt hơn người này.
Nhìn xem bộ dáng tức giận của hắn, khóa môi Khương Bân nhích lên. “Chị dâu, cho nên ta mới nói người Tiểu Quân mắng không phải Chu bá mẫu, hẳn là mắng Cáo Oan Thiên mới đúng. Rất có khả năng ngươi kể về Chu bá mẫu, mới làm cho y nghĩ đến mụ mụ của mình.”
Chu Tình trầm mặc không nói, những lời này của Khương Bân xét như thế nào
cũng rất đúng, Trịnh Quân lúc đó biểu tình phi thường kì quái. Hơn nữa y căn bản không biết mụ mụ a, những lời kia hẳn là không dành để mắng nàng. Xem ra chính mình lại hiểu lầm y rồi!
“Chị dâu, ngươi đều ướt đến như vậy, trước ta đưa ngươi về nhà nghỉ ngơi! Nhà của ngươi ở đâu?” Đã đạt được mục đích, Khương Bân cũng không nói gì thêm, mà khéo léo chuyển chủ đề.
Chu Tình có chút không yên lòng nói địa chỉ, hắn hiện tại trong lòng rất loạn, còn tron đầu đều là chuyện Trịnh Quân. Chính mình mới vừa nói rất nhiều lời nói đả kích y…, còn trong cơn giận dữ đánh y nữa, làm sao bây giờ? Y nhất định rất sinh khí! Hắn ruột gan đều nhanh chóng cảm thấy hối hận rồi.
Nhìn bộ dạng lấm lem buồn bực của Chu Tình, Khương Bân trong mắt hiện lên một tia vui vẻ bí ẩn. Khương Bân rất nhanh đã đưa Chu Tình tới Lan Hương viên, “Chị dâu, nhà của ngươi đến rồi!”
“Ngươi bây giờ đưa ta đi tìm Trịnh Quân được không, ta muốn hướng hắn xin lỗi.” Chu Tình không có ý tứ mà thỉnh cầu nói, hắn nghĩ nửa ngày thông suốt rồi nên muốn hướng Trịnh Quân xin lỗi a.
“Ta cảm thấy ngươi cũng là về đến nhà rồi, nhanh vào thay mớ quần áo ướt nhẹp này đi, nghỉ ngơi thật tốt. Ngày mai đi tìm Tiểu Quân cũng không muộn.” Khương Bân cười
yếu ớt, nói ra suy nghĩ của mình.
“Nhưng mà. . .” Không xin lỗi được ngay bây giờ, lương tâm của hắn rất áy náy.
“Tiểu Quân hiện tại cần phải an tĩnh để tiêu hao nộ khí, ngươi đi tìm hắn sẽ chỉ làm y tức thêm, không bằng chờ ngày mai y nguôi giận, ngươi lại đi tìm y a!”
“Được rồi!” Chu Tình nghĩ nghĩ cảm thấy điều Khương Bân nói rất có đạo lý, hiện tại đi tìm Trịnh Quân nhất định sẽ rất thảm.
“Xuống xe a!” Khương Bân mở cửa xe, tác phong nhẹ nhàng mà cầm du tiễn Chu Tình đến cửa, lúc gần đến còn tỉ mỉ dặn dò nói: “Nhanh vào tắm nước nóng gội rửa sạch sẽ, coi chừng cảm mạo.”
“Ừm! Cám ơn ngươi!” Chu Tình thành tâm mà cảm tạ nói. Trong nội tâm thầm nghĩ: Khương Bân thật đúng là một người vừa ôn nhu vừa dễ gần, giống như thiên sứ vậy, Trịnh Quân so với hắn kém rất xa nha, thực không nghĩ ra bọn hắn như thế nào lại là bạn tốt của nhau!
Cùng Chu Tình tạm biệt xong, Khương Bân cũng không về nhà, mà là lái xe trở lại khu vực phụ cận trường học. Xuống xe đi vào hẻm nhỏ, nhìn Trịnh Quân đang đứng đem đầu gội bằng nước mưa, Khương Bân giương lên một nụ cười bất đắc dĩ.
“Ta đã đem hắn đưa về nhà rồi, ngươi đừng lo lắng!” Khương Bân đi đến, bung dù ngăn lại cơn mưa trên đầu Trịnh Quân. (sao ta cứ
thấy cảnh này có gian tình a)
“Ta tại sao phải lo lắng? Hắn là cái thá gì, đáng được đại thiếu gia ta lo lắng sao!” Trịnh Quân quay đầu, nhìn tên đang cười nham nhở kia mắng.
Khương Bân cười mà không nói, thật sự là con vịt chết cũng còn mạnh miệng mà, nếu như không lo lắng, làm cái trò gì lại gọi điện thoại bảo mình đi tìm Chu Tình, đưa hắn về nhà.
“Ngươi không có cùng Chu Tình nói bậy bạ gì đó chứ?” Trịnh Quân lo lắng mà hỏi thăm.
“Không có.” Khương Bân trong mắt đầy sự quỷ dị. Hắn không có nói quàng, mà là nói chuyện đứng đắn. Nếu để Tiểu Quân biết hắn đem chuyện nhà y nói cho Chu Tình, y nhất định sẽ nổi trận lôi đình mà làm thịt hắn a.
“Vậy là tốt rồi, ngươi ngàn vạn đừng có như cái tên Dương miệng rộng kia !” Nói xong Trịnh Quân bình tĩnh hướng phía ngoài hẻm bước đi.
“Đi đâu? Muốn đi Dương gia chơi sao? Hắn vừa gọi điện thoại tới bảo chúng ta tới nhà hắn.” Khương Bân nhanh nhẹn đuổi theo.
“Không được, ngươi bảo hắn là ta phải về nhà ngủ.” Trịnh Quân cự tuyệt. Y nhất định là cảm mạo rồi, đầu óc có vấn đề, cho nên mới làm thêm mấy cái chuyện ngu ngốc nữa. Bị Chu Tình hiểu lầm y vậy mà sẽ cảm thấy trong nội tâm rất nao núng. Sợ hắn gặp chuyện không may mới bảo Tiểu Bân đi tìm hắn. Y tin rằng chỉ
cần đi về ngủ một giấc thì sẽ trở lại như cũ thôi.
“Tiểu quân, Chu Tình nhà ngươi cũng thật đáng yêu, hơn nữa rất lương thiện, không tệ chút nào.” Khương Bân vừa nói vừa lấy tay khoác bả vai y.
“Đáng yêu cái rắm! Phiền phức muốn chết!” Động một chút lại khóc.
Khương Bân cười gian, trên khuôn mặt tuấn nhã một vòng cao thâm mạt trắc. Xem ra sau này, sẽ phát sinh rất nhiều chuyện thú vị đây . . .
Bầu trời đêm xanh thẳm, ánh trăng nhu hòa tỏa lên ánh sáng dịu mát, làm cho những đám mây bên cạnh cũng nhiễm lây một phần hào quang.
Đứng ở bên cửa sổ thưởng thức ánh trăng, Chu Tình không khỏi có chút cảm khái, thời tiết thật sự là thay đổi liên tục, rõ ràng ban ngày mưa to tầm tã, buổi tối lại có trăng.
Khí trời cùng tâm cảnh của hắn thật sự là có vài phần tương tự, hắn buổi sáng rõ ràng chán ghét Trịnh Quân muốn chết, đối với y đầy một bụng căm hận. Nhưng là bây giờ lại đối với y tràn đầy áy náy cùng đồng tình. Cũng không biết ngày mai gặp Trịnh Quân phải mở lời thế nào mới tốt, phải làm thế nào y mới tha thứ cho hắn, với tính cách của Trịnh Quân chỉ sợ sẽ khó nguôi giận a!
“Ai ──” Chu Tình thở dài một tiếng, thật là làm cho người ta đau đầu chết mất!
“Uông uông uông. . .” Thấy mặt mũi
hắn đầy vẻ u sầu, Tiểu Hoa thân mật mà ở trong lòng ngực l**m láp tay của hắn.
“Tiểu Hoa, ngươi có phải hay không đang bảo ta đừng lo lắng?” Chu Tình cúi đầu xuống đem Tiểu Hoa ôm đến trước mặt, khuôn mặt tú lệ hiện lên một vòng mỉm cười.
Tiểu Hoa lập tức uông uông kêu hai tiếng, Chu Tình cười càng thêm ngọt hơn, ôn nhu mà sờ lên đầu nó. “Cảm ơn ngươi, Tiểu Hoa thật tốt.”
Tiểu Hoa thật sự là một con chó thông minh, vừa đáng yêu lại nghe lời, thật sự rất muốn thu dưỡng nó, cho nó ở cùng với mình. Nhưng đây là điều tuyệt đối không thể thực hiện, nếu mụ mụ biết hắn nuôi chó, không chỉ có hắn sẽ không may, Tiểu Hoa còn có thể bị mụ mụ giết chết. Chẳng biết tại sao mụ mụ dị thường chán ghét động vật, giống như động vật cùng nàng có cái mối thâm thù gì đó vậy.
Nhớ lúc khi còn bé, hắn trông thấy một tiểu miêu mị bị thương, đem tiểu miêu mang về nhà chữa thương, nào có thể đoán được mụ mụ sau khi nhìn thấy lập tức nổi lôi đình, đem tiểu miêu từ lầu hai quăng ra ngoài, để cho tiểu miêu chết tại chỗ, sau đó cảnh cáo hắn còn dám đem bất kì động vật gì về nhà, tựu sẽ cắt chân của hắn. (ta phải nói một điều như này, ta không thích mẹ ẻm sí nào, bật mí cho mấy nàng mụ mụ ẻm là nữ vương thụ, nhưng
mà ta không thích nữ vương quá đáng như thế :”P, đọc nhiều khúc thấy muốn đè mụ ẻm xuống cho mất tát, dù có xảy ra chuyện gì với chồng của ẻm thì cũng không nên đối xử như vậy với con mình chứ [-x)
Nhớ bộ dạng chết thảm thương của tiểu miêu, hốc mắt không khỏi trượt xuống những giọt nước mắt bi thương, tiểu miêu chết toàn bộ là vì hắn, nếu như mình không đem nó mang về nhà, nó sẽ không phải chết rồi. . .
“Uông uông uông. . .” Tiểu Hoa cũng cảm thấy Chu Tình đau lòng, lập tức lo lắng mà kêu lên, giống như đang hỏi hắn làm sao vậy.
“Tiểu hoa, ta không sao! Ta chỉ là chợt nhớ tới một ít không vui sự tình, đừng lo lắng.” Chu Tình tranh thủ thời gian lấy lại tinh thần, cười trấn an tiểu hoa.
Tiểu Hoa duỗi ra cái lưỡi thật dài l**m l**m khuôn mặt Chu Tình, như muốn khuyên hắn không nên như vậy. Lại làm cho Chu Tình trong nội tâm càng thêm khổ sở, Tiểu Hoa đáng yêu như thế, hắn thật sự không nỡ đem nó đưa về con hẻm nhỏ dơ bẩn, để nó tiếp tục trải qua cuộc sống bi thảm như thế.
“Đinh đinh đinh. . . Đinh đinh đinh. . .” Điện thoại trong phòng khách bỗng nhiên vang lên, phá vỡ sự trầm bi của hắn. Chu Tình đuổi ôm chặc Tiểu Hoa lại, đã trễ thế như vậy sẽ là ai, chẳng lẽ là mụ mụ gọi tới sao? “Chị dâu!” Chu Tình
tiếp điện thoại, lập tức nghe truyền đến một đạo nam âm ôn nhu quen thuộc.
“Khương Bân!”
“Chị dâu, Tiểu Quân xảy ra chuyện rồi, ngươi lập tức đến nhà y đi!” Thanh âm dễ nghe tràn đầy lo lắng. (ta đã bảo có gian tình mà =]]]])
“Trịnh Quân bị làm sao vậy?” Nghe vậy, Chu Tình không khỏi hoảng hốt mà hỏi thăm.
“Tiểu quân gọi bảo ta hắn sắp chết rồi, bảo chúng ta mau đến, nhưng bây giờ bọn ta ở nơi khác, không tiện đến, phiền ngươi đến xem hắn thế nào, nhà hắn là XXXXXX. Tất cả trông vào ngươi, bi bi …!” Khương Bân nói xong liền ngắt máy.
“Này, uy uy. . .” Nghe trong điện thoại truyền đến âm thanh tít tít, Chu Tình ngẩn người. Khương Bân như thế nào nhanh như vậy treo máy rồi, y còn không có nói rõ ràng là đến cùng đã xảy ra chuyện gì cơ mà! Bất quá bây giờ quan trọng nhất là đến nhà Trịnh quân, cũng không biết Trịnh Quân bị làm sao nữa!
Nghĩ đến Khương Bân nói Trịnh Quân có khả năng sắp chết, Chu Tình lòng nóng như lửa đốt, một chút cũng không thấy điềm khả nghi trong lời nói của Khương Bân. Hắn vội vàng đem áo ngủ thay đổi, ôm Tiểu Hoa ra ngoài bắt taxi đến nhà y.
Bên kia, Lưu Dương mặt mũi tràn đầy mơ hồ mà nhìn Khương Bân cười có chút quỷ dị xen lẫn gian trá, khó hiểu mà hỏi: “Tiểu Bân, ngươi đến cùng đang đùa cái gì?
Quân ca rõ ràng gọi điện thoại nói hắn phát sốt rồi, bảo chúng ta qua, ngươi như thế nào gọi điện thoại lại bảo Chu Tình qua, còn nói Quân ca sắp chết. Hơn nữa chúng ta bây giờ đâu phải ở ngoại ô đâu.”
“Chơi trò hồng nương!” Đối mặt với mấy vấn đề liên tiếp mà Lưu Dương hỏi, Khương Bân vẻ mặt tươi cười chỉ cấp đơn giản bốn chữ
“Có ý tứ gì?” Lưu Dương nghe mà không hiểu.
“Ý tứ trên mặt chữ!” Sợ Lưu Dương không dứt mà hỏi tiếp, Khương Bân giương lên một nụ cười nho nhã.”Tiểu Dương, ngươi không phải một mực muốn làm quen tiểu muội của ta sao! Có muốn ta bây giờ mang ngươi đến nhà nàng chơi?”
“Thật sự? Đương nhiên muốn, mau mau dẫn ta đi.” Lưu Dương lập tức hưng phấn kêu to, hắn siêu cấp yêu mến cái hoạt bát tiểu muội của cái tên Nho Nhã tính cách siêu kì quái kia.
Khương Bân trong mắt hiện lên một tia bất đắc dĩ, thật sự là cái đồ ngốc vô đối! Chính mình đêm nay nhất định cùng cái thằng ngốc này bị tiểu ác ma kia chỉnh rồi. Bất quá vì hạnh phúc của người nào đó, phải đành hi sinh một chút. . .
Nhà Trịnh Quân gia Lan Hương Viên cũng không xa, Chu Tình rất nhanh đã đến nơi. Nhìn cánh cửa màu trắng trước mắt, Chu Tình không khỏi nhăn mày, nơi cần đến cũng đã đến, nhưng tại sao cửa lại không khóa? Chu Tình
tiến về phía trước liền phát hiện bên trong một mảnh đen kịt, người nhát gan như hắn không khỏi có chút sợ hãi, nhưng đồng thời cũng càng thêm lo lắng cho Trịnh Quân. Bầu không khí trong này thực quỷ dị, xem ra Trịnh Quân thật sự đã xảy ra chuyện, phải mau đi cứu y mới được. Nuốt một ngụm nước bọt, Chu Tình ôm chặt tiểu cẩu trong ngực đi vào trong.
“Ah ──” Nhưng mà mới đi vài bước, Chu Tình đã bị cái đồ vật gì đó làm trượt chân, lập tức sợ tới mức lớn tiếng thét lên. Tiểu Hoa cũng bị tiếng thét của hắn hù không ít, uông uông gọi.
“U-a..aaa. . . Mẹ kiếp, ai?
“Đau quá!” Bị Chu Tình đè nặng, “đồ vật” sau khi mắng hai tiếng liền buông ra tiếng rên.
Thanh âm này. . . Chu Tình lập tức đình chỉ thét đứng lên, sờ lên “vật” bên dưới, phát hiện, là khuôn mặt người a!
“Mẹ kiếp, sờ loạn cái gì! Muốn cướp sắc ah!” Người nọ lập tức hung ác mắng, chỉ là thanh âm khàn khàn, tựa hồ như đang sinh bệnh. (khi nó nổi thú tính thanh âm thằng công nào cũng khàn như vậy mà)
“Trịnh Quân? !” Nghe vậy, Chu Tình kêu to, y sao lại nằm trên mặt đất?
“Chu Tình? !” Trịnh Quân ngẩn người, hắn tại sao đến đây?
“Công tắc đèn ở đâu? Tối quá!” Biết là Trịnh Quân , Chu Tình không có sợ hãi như trước nữa.
“Đi qua hai bước,
trên cái tường bên trái.”
“Gâu gâu. . .” Động vật trong bóng đêm thị lực tốt gấp hai lần người, Tiểu Hoa cắn gấu quần Chu Tình, muốn dẫn Chu Tình đi tìm công tắc.
Chu Tình lập tức minh bạch ý của nó, đi theo nó sờ đến bên tường mở đèn lên, căn phòng vốn tối đen như mực lập tức sáng như ban ngày. Chu Tình bây giờ mới phát hiện Trịnh Quân nằm trên mặt đất, cả khuôn mặt đỏ bừng, có chút khống khổ mà rên rỉ ra tiếng.
“Ngươi không sao chứ?” Chu Tình chạy đến bên cạnh y.
“Mẹ kiếp, ngươi làm sao đến đây?” Trịnh Quân toàn thân vô lực hỏi. Y lúc trở về ngủ một giấc, tỉnh dậy đã cảm thấy cực kỳ không thoài mái, muốn uống nước nhưng hai chân bỗng nhũn ra ngã xuống không dậy được.
“Khương Bân gọi điện thoại cho ta, nói ngươi đã xảy ra chuyện, bảo ta đến.” Chu Tình sờ trán Trịnh Quân, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc. Nóng quá! Y đang phát sốt.
“MD!” Thông minh như Trịnh Quân, lập tức biết Khương Bân muốn xiếc cái khỉ gì. Tiểu tử này cư nhiên chơi hắn, đợi y tốt lên, nhất định sẽ xử đẹp hắn.
“Ngươi đang phát sốt, ta đưa ngươi đi bệnh viện.” Chu Tình mặt mũi tràn đầy lo lắng cùng quan tâm, hắn đối với Trịnh Quân áy náy càng sâu rồi. Không cần hỏi cũng biết Trịnh Quân hội phát sốt cũng vì ban ngày
hứng mưa. Chỉ là không nghĩ yếu đuối như hắn không bị gì trong khi cường tráng như Trịnh Quân lại ngã bệnh.
“Ta không đi bệnh viện.” Trịnh Quân rất ghét bác sĩ.
“Không đi bệnh viện không được, ngươi sốt rất cao a!” Chu Tình muốn đem Trịnh Quân nâng dậy, thông minh Tiểu Hoa cũng hỗ trợ, cắn quần áo Trịnh Quân dốc sức kéo lên.
“Mẹ kiếp, cái con cẩu này như thế nào cũng tới! Mau buông ra, đừng có cắn rách áo lão tử.” Trịnh Quân bây giờ mới phát hiện ra Tiểu Hoa.
Chu Tình cùng Tiểu Hoa có tai mà như điếc vậy, vẫn tiếp tục cố gắng kéo y dậy, đáng tiếc thân hình Trịnh Quân như ngọn núi nhỏ vậy, một người một cẩu nhỏ gầy như vậy căn bản là không có cách nào lay động được y.
“Mẹ kiếp, thật vô dụng! Tới vịn cánh tay của ta.” Trịnh Quân thấy phiền muộn vô cùng, chịu không được kêu lên. Chu Tình lập tức làm theo lời y. Với sự trợ giúp của hắn, Trịnh Quân miễn cưỡng ngồi dậy.
“Ngươi bây giờ lập tức mang theo con cẩu này biến đi, nhìn các ngươi ta chỉ muốn phát điên thêm thôi!” Trịnh Quân cảm thấy phi thường ảo não, cư nhiên bị Chu Tình chứng kiến bộ dáng thảm hại của mình.
Tuy ngữ khí của y phi thường hung hăng, nhưng là bởi vì bị bệnh, thanh âm của y nghe khàn khàn vô lực, tuyệt không đáng sợ.
Chu Tình lắc
đầu, “Đợi ngươi đi bệnh viện rồi, ta sẽ về.”
“Mẹ kiếp, ta chết cũng sẽ không đi bệnh viện, mau cút!”
“Ngươi không đi bệnh viện, chẳng lẽ ngươi sợ tiêm?” Chu Tình thuận miệng phán đoán.
“Con mẹ ngươi ấy. Trịnh đại thiếu gia ta làm sao lại sợ chích, ngươi không nên nói bậy nói bạ.” Trịnh Quân lập tức bốc hỏa lần nữa.
Thấy y phản ứng kịch liệt như vậy, Chu Tình biết mình đoán trúng, không khỏi trộm cười ra tiếng. Không nghĩ tới Trịnh Quân bình thường ngang ngược hống hách, luôn làm ra những việc phi thường độc tâm độc địa, vậy mà lại sợ chích thuốc a.
“Mẹ kiếp, cười cái rắm. Nghe cho rõ này, ngươi nếu
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!