Ly hôn 365 lần
Chương 18: Ngày mai
Chu Thần còn định nói gì thì bị câu nói này của Mạc Lợi cắt ngang.
Khúc Phương cũng không rõ thân phận của bà Vương thế nào nhưng Chu Thần vừa nghe thì hiểu ngay. Phu nhân Chủ tịch hội đồng quản trị của gia tộc Chân Thị là người nắm quyền lực khá lớn. Nếu anh ta không qua Mạc Lợi làm bước đệm thì căn bản không hề biết. Mạc Lợi đã là người phụ nữ có gia cảnh mạnh mẽ nhưng so với Chân Thị thì lại quá nhỏ bé.
Thường ngày Mạc Lợi ra ngoài có rất nhiều người biết cô ta nhưng lúc này bà Vương lại không hề quen biết Mạc Lợi, đây chính là sự chênh lệch. Anh ta không biết Khúc Phương đã quen biết với một nhân vật quan trọng như vậy từ khi nào.
Anh ta lập tức đổi giọng. Trước đây, anh ta rất tùy hứng với Khúc Phương, không vui thì chỉ trích, vui thì dỗ dành. Dù sao Khúc Phương cũng chỉ biết thuận theo chứ chưa bao giờ tức giận.
– Khúc Phương, vừa rồi chỉ là hiểu lầm. Em không nghe điện thoại của anh, anh giận quá nên mới nói như vậy. Anh xin lỗi, vị phu nhân này là bạn của em ư? Hai người cứ đi dạo đi nhé. Anh đưa người bạn đi mua chút đồ, còn có việc phải đi trước. – Trong nháy mắt, Chu Thần đã làm như không có chuyện gì xảy ra, thành khẩn xin lỗi cô.
Chồng bỗng nhiên thay đổi thái độ khiến cho Khúc Phương cảm thấy kinh ngạc, thấy bọn họ có vẻ nể mặt bà Vương thì cũng hiểu được đại khái.
Mỗi lần thấy họ là cô lại thấy khổ sở. Đã lâu lắm rồi không gặp, gặp lại thì luôn như vậy, đều hùng hổ ra oai, luôn cho mình là đúng. Nếu hôm nay không có bà Vương thì không biết cô sẽ phải xấu hổ đến thế nào.
Cô bỗng cảm thấy dù tiêu sạch tiền của anh ta, quẳng cho anh tập kết quả xét nghiệm thì anh ta cũng không tức giận là mấy. Ngược lại, họ vẫn có thể ở bên nhau, sự vô sỉ có lúc lại không có giới hạn. Nếu giống như trước đây, chồng cô là người thích giữ thể diện thì chắc chắn sẽ quay lại cho cô biết tay. Còn cả người phụ nữ kia nữa, hoàn cảnh gia đình nhà cô ta tốt như thế, chồng sẽ nhún nhường ngay. Chưa biết chừng vì chuyện này anh ta lại kiếm thêm được lợi ích từ cô ta, mình làm vậy coi như giúp anh ta.
Khúc Phương rất hiểu chồng mình.
Khúc Phương vốn nghĩ rằng trả thù được một chút sẽ thấy vui vẻ nhưng hôm nay gặp lại, chồng cô lại vì bà Vương ở bên cạnh cô mà khách sáo với cô, khiến cho Khúc Phương nhận ra rằng sự trả thù của cô vẫn chưa đủ, mãi mãi không đủ. Nhận thức của cô còn quá nông cạn, trên thế giới này còn có một thứ được gọi là quyền lực.
Rèn luyện lâu như vậy nên cô không vội nữa, có thể nhẫn nhịn, trên mặt vẫn có thể nở nụ cười:
– Vậy không làm phiề anh và bạn anh nữa. Chào hai người!
Chu Thần và Mạc Lợi vội vàng rời khỏi nơi đó bỏ lại bà Vương đứng nhìn Khúc Phương.
– Để bà chê cười rồi, thật sự xin lỗi bà. – Khúc Phương xấu hổ nói với bà Vương.
Khi gặp chuyện khó xử mà Khúc Phương vẫn có thể bình tĩnh như vậy khiến cho bà Vương thật sự khâm phục.
– Cô đúng là một phụ nữ tốt. Anh ta thật không biết nhìn người. Chúng ta đi chọn anh đào thôi. – Bà Vương vỗ vỗ vào tay Khúc Phương, cười nói.
– Phụ nữ phải yêu bản thân. Có những việc biết rõ là như thế nhưng lúc quan trọng vẫn phải dựa vào chính mình. Đàn ông không đáng tin cậy. – Bà Vương sợ Khúc Phương nghĩ không thông nên chốt thêm một câu.
Khúc Phương gật đầu. Cô có thể giả vờ không để ý gì đến chuyện gặp chồng nhưng nghe bà Vương nói như vậy thì Khúc Phương đột nhiên nghĩ đén Chân Vượng.
Cô đến đây mua anh đào cũng là vì anh ta, cô như vậy thật sự có thể ở bên anh ta không? Cô bỗng cảm thấy mình chỉ đơn phương, hoặc có thể nói là do chồng phản bội nên cô phải vội vàng tìm một chỗ dựa để thoát khỏi cảm giác sợ hãi trống trải. Hơn nữa, vào lúc nguy hiểm nhất lại có một người đàn ông tình nguyện bảo vệ cô, tốt quá rồi còn gì.
Nhưng cô vẫn chịu vòng luân hồi, chỉ thay đổi mục tiêu mà thôi. Trước đây là cuộc sống xoay quanh chồng, bây giờ là xoay quanh một người đàn ông khác. Như vậy có phải là hạnh phúc không?
Sau đó, Khúc Phương và bà Vương cùng đi chọn anh đào. Đến chỗ thanh toán, Khúc Phương tranh trả tiền, cũng không nhiều lắm. Bà Vương không ngăn lại, trong lòng rất có thiện cảm với Khúc Phương.
Buổi tối, do dự hồi lâu, cuối cùng Khúc Phương vẫn bước vào quán bar, mang theo những quả anh đào đã rửa sạch.
Thấy Chân Vượng từ xa đi đến, Khúc Phương vội vã vờ như không quen biết, tiếp tục uống rượu.
Hôm nay là ngày đầu tiên Chân Vượng đến công ty anh mới mua lại. Mệt mỏi cả buổi chiều, tối còn phải đi dự tiệc tùng. Không khí đó thật là khó chịu nên anh tìm đến quán bar của người bạn thư giãn một chút.
Sau đó thì anh nhìn thấy một người phụ nữ ở trước quầy, dáng cô uống rượu rất đẹp. Chỉ nhìn nghiêng nhưng anh có cảm giác quen quen.
Chân Vượng và A Húc chào nhau xong thì A Húc pha cho anh một ly rượu. Anh đẩy ly rượu tới trước mặt Khúc Phương mời cô.
Khúc Phương quay đầu lại, Chân Vượng ngạc nhiên thốt lên:
– Là cô.
Lúc này, nhịp tim của Khúc Phương đập nhanh hơn bình thường gấp mấy lần. Lẽ nào Chân Vượng cũng có ký ức và nhận ra cô rồi.
Nếu như vậy thì có phải là không chỉ mình cô luân hồi một mình, cô độc một mình không thôi?
– Cô quên rồi sao? Sáng nay ở phố Lưu Gia Viên, khi cô mua chiếc bát hoa văn rồng vàng ấy. – Chân Vượng nhắc khiến cho Khúc Phương đang thất hồn lạc phách bừng tỉnh lại.
Hóa ra là thế, Khúc Phương thất vọng nhưng lại phấn chấn lên ngay, ít ra thì hôm nay đã có thay đổi.
– Là anh ư? Hôm nay thật cảm ơn anh. – Khúc Phương cười.
Chân Vượng vốn cảm thấy hơi buồn bực, thật không ngờ anh ta lại gặp người đã tình cờ gặp ở Lưu Gia Viên sáng nay. Buổi sáng, anh không mua chiếc bát đó chủ yếu là vì thuận đường ghe qua xem, không hề chú ý lắm. Ai biết sau đó nghe người ta nói có một người gặp may, còn là gặp may ngay tại cửa tiệm của Lưu mặt rỗ đó, một chiếc bát hoa văn rồng vàng thật chỉ bán với giá bốn mươi nghìn tệ…
Không ít người hả hê, cũng có rất nhiều người thở dài vì ai đó may mắn như vậy. Chủ tiệm Lưu mặt rỗ cũng ảo não mặc dù ông ta mua với 200 tệ và bán với giá 40.000 tệ, chuyền qua tay là kiếm lời rồi.
Lúc đó, Chân Vượng mới biết người phụ nữ đó không cùng hội với ông chủ tiệm mà là người chơi đồ cổ thật sự nhận ra chiếc bát quý.
Không ngờ tối tới quán bar lại tình cờ gặp. Thật trùng hợp!
– Không cần cảm ơn tôi, là cô có con mắt nhìn đồ tốt. Tôi không dám chắc chiếc bát hoa văn rồng vàng đó là đồ thật, chắc tại không có duyên với nó. Con mắt cô thật tinh tường! – Chân Vượng khâm phục khen ngợi. Chủ yếu là buổi sáng anh nghĩ người ta lừa đảo nên hơi xấu hổ, giờ mới thân mật như vậy.
– Chiếc bát đó có tên là Kim Long Vân. Thực ra, tôi chỉ cảm thấy chiếc bát trên tay anh rất đẹp. Thật không ngờ anh thấy tôi đến lại không muốn mua nữa. Ông chủ tiệm nghĩ rằng tôi đã làm hỏng chuyện làm ăn của ông ta nên bắt tôi mua. Chẳng còn cách nào khác, tôi đành phải mua thôi. – Khúc Phương giải thích.
Chân Vượng cảm thấy áy náy, người ta có ý tốt mà mình lại không hiểu, chẳng phải mình đã ép cô phải mua chiếc bát đó rồi.
Để lấy lại thể diện, Chân Vượng liền chuyển chủ đề:
– Thực ra, tôi nghiên cứu về phỉ thúy cơ. Sáng nay, tôi nghe nói ở Lưu Gia Viên có một số ngọc thô nên mới qua xem. Chiếc bát đó chỉ là tình cờ nhìn thấy, chỉ có thể nói là nó có duyên với cô thôi.
Khúc Phương nhìn nét mặt của Chân Vượng mà trong lòng cô cảm thấy rất vui, coi như đã hả giận. Ai bảo sáng nay anh ta nhìn cô với con mắt coi thường chứ, lại còn nghĩ cô là kẻ lừa đảo.
Cũng như những ngày trước đây, hai người vẫn nói mãi không hết chuyện, luôn tìm được chủ đề để nói, chỉ là Chân Vượng hơi kiêu ngạo. Khúc Phương nói cô thích ăn anh đào, hỏi anh thích ăn gì. Anh cảm thấy cái gì cũng đã giống nhau, giờ lại nói tôi cũng thế thì thấy rất mất mặt nên sửa lại:
– Cà chua.
Khúc Phương cảm thấy rất lạ! Không phải hôm qua anh ta nói là mình ghét nhất cà chua sao? Lẽ nào anh ta lừa cô, nhưng cô nghĩ một chút rồi nói với giọng tiếc nuối:
– Tôi còn mang cả anh đào đến. Tôi muốn mời anh ăn một chút. Tôi đã mua ở cửa hàng hoa quả Cố Thị đấy. Ngon lắm! Không ngờ anh lại thích ăn cà chua.
Nói xong cô lấy anh đào trong túi ra ăn, tiện tay đưa cho A Húc một chùm. Cô bảo anh ta pha cho Chân Vượng một ly cocktail vị cà chua.
Sau đó, Chân Vượng đau khổ uống ly rượu có mùi vị cà chua mà anh ghét nhất, trơ mắt nhìn người bạn tốt A Húc và người phụ nữ đó ăn anh đào, loại quả anh thích nhất.
A Húc ăn một cách ngon lành. Anh ta còn thì thầm với Khúc Phương:
– Chị Phương, chị cố ý đúng không?
Khúc Phương nhìn anh ta chớp chớp mắt rồi lại đút một quả anh đào cho anh ta. A Húc giả bộ ăn một cách ngon lành, hả hê nhìn Chân Vượng đang nhăn nhó.
Chân Vượng ngồi bên cạnh rất bực bội. Người phụ nữ này cố ý sao? Mua chiếc bát của anh, bắt anh uống loại rượu có mùi vị cà chua mà anh ghét nhất, rồi lại còn khiêu khích nhưng lại không thể làm gì, đúng là anh đã nói mình thích ăn cà chua đấy. Thấy Chân Vượng nhăn mặt uống ly cocktail đó, Khúc Phương cảm thấy rất vui. Mỗi ngày đều tiếp xúc, cô biết người đàn ông này đôi khi hay lên gân, ngoài miệng lạnh lùng nhưng bên trong thì rất tốt.
Có điều, sau đó Khúc Phương vẫn đưa anh đào cho Chân Vượng, dù sao cũng là cô mua cho anh ta mà.
Nói chuyện đến khi quán bar đóng cửa, Chân Vượng nói:
– Tôi đưa cô về nhé.
Khúc Phương không từ chối. Không khí trong xe ấm áp, hai người đều hy vọng chiếc xe sẽ đi mãi về phía trước, đừng bao giờ đến chỗ dừng.
Khi sắp đến nơi, Chân Vượng lên tiếng:
– Mai tôi rảnh đấy. Hay là tôi đưa cô đến Lưu Gia Viên nhé.
Khúc Phương rất vui, gật đầu đồng ý ngay. Đây là lần đầu tiên anh ta chủ động hẹn hò cô.
Chân Vượng thấy cô như vậy cũng rất vui:
– Quyết định rồi nhé. Vậy sáng mai, tôi đến đón cô. Không gặp không về.
Nhưng về đến nhà Khúc Phương mới nhớ ra, cô vốn không thể đến được ngày mai.
Niềm vui vụt tắt, thay vào đó là cảm giác hoang mang. Nếu mai Chân Vượng không đến đón cô thì sao?
Hoặc là nếu có thể đến ngày mai, chồng cô quay về thì phải làm thế nào? Tuy chồng cô và cô đã nhắc đến chuyện ly hôn vô số lần nhưng họ vẫn chưa hề ly hôn.
Khúc Phương nghĩ ngợi mông lung, không dám ngủ. Cô sợ ngủ dậy thì lại quay lại ngày hôm nay, sẽ thất hẹn. Nhưng cô cũng rất sợ ngày mai. Cô vừa phát hiện ra cô chưa bao giờ vui như hôm nay, thật sự muốn có ngày mai, không biết mình nên làm thế nào bây giờ.
Đồng hồ trôi qua từng phút từng giây. Khúc Phương ngồi trong phòng khách chờ đến sáng.
Cô đứng trước cửa sổ nhìn ra ngoài. Lúc này, trời vẫn rất tối. Đèn đường cũng đã tắt. Có lẽ đây là lúc tối nhất trong thành phố.
Không biết cô đã đứng đó bao lâu, nhìn lại đồng hồ đã 5 giờ 50 phút. Tim Khúc Phương đập rất nhanh, cô rất mệt mỏi, cảm giác còn lại mười phút thật sự khó khăn. 5 giờ 51 phút, 5 giờ 52 phút, 5 giờ 56 phút, 5 giờ 59 phút… Khúc Phương vẫn ngồi trên ghế sofa.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!