Ly hôn 365 lần
Chương 19: Mẹ ơi
Chỉ còn một phút nữa thôi, bỗng nhiên trước mặt Khúc Phương tối sầm lại, mở mắt ra thì thấy mình đang nằm trên giường.
Cô nằm nhìn trần nhà, không biết bây giờ là lúc nào nữa. Liệu có một người đàn ông đợi cô ngoài ngõ hay không?
Khúc Phương không ngủ cả đêm nhưng không thấy mệt. Cô ngồi dậy chải đầu rồi mở tủ quần áo ra. Cô như người nằm mơ, được mặc những bộ quần áo đẹp hàng hiệu và những đồ trang sức đắt tiền nhưng trong tủ quần áo chẳng có gì cả, vẫn là mấy bộ quần áo đó.
Điện thoại di động lại đổ chuông. Một ngày mới, chồng muốn ly hôn, bản thân còn chưa quen Chân Vượng. Cô nên làm gì đây? Bỗng dưng, lần đầu tiên cô cảm thấy mệt mỏi.
Lúc mới bắt đầu, cô ngơ ngác đau khổ rồi đến ngốc nghếch tiêu tiền để trả thù chồng nhưng rốt cuộc là trả thù ai thì cô không biết. Tóm lại là cô không hề thấy vui. Ngày hôm sau, chồng cô vẫn lại tìm cô đòi ly hôn, người phụ nữ đó vẫn ngạo mạn như thế.
Sau đó thì gặp Chân Vượng, trăm phương ngàn kế tiếp cận, tìm hiểu, muốn ở bên anh ta. Nhưng chờ cả đêm qua, Khúc Phương mới phát hiện ra rằng cô sợ, cô sợ ngày mai vẫn tồi tệ như vậy.
Vòng tuần hoàn diễn ra lâu lắm rồi. Cô như càng cảm thấy sợ hơn vì không thể đến được ngày mai. Thế nên tất cả những chuyện cô làm ngày hôm nay đều không phải chịu trách nhiệm.
Thậm chí, cô muốn đi tìm tình yêu với chàng trai trẻ đó. Kết quả giống như cô đang chơi với lửa vậy.
Bà Vương nói, phụ nữ chỉ có thể dựa vào bản thân. Thực ra cô không hiểu câu này lắm. Cô có ngày hôm nay vì cô luôn dựa vào đàn ông.
Khúc Phương đứng dậy, không đến spa, cũng không đi mua quần áo, theo vô thức đi đến phố Lưu Gia Viên.
Cô đi không có mục đích, phát hiện ra nơi hôm qua mình mua chiếc bát đã chật kín người. Có lẽ có người đã mua chiếc bát đó rồi. Lúc này, Lưu Gia Viên lại lưu truyền một câu chuyện nữa về chiếc bát.
Cô không chen lên mà tiếp tục đi dạo, đến một khu vườn. Trên mặt đất chất đầy đá, xung quanh cũng có rất nhiều người. Có điều nơi này rộng nên không cần phải chen chúc. Từ xa, Khúc Phương nhìn thấy hình dáng đó.
Cô không bước lên phía trước mà chỉ đứng nhìn từ xa.
Lúc này, cô nghe có tiếng hô:
– Tiếp theo, tiếp theo, Đế Vương Lục.
Tiếng hô này thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. Khúc Phương không hiểu Đế Vương Lục là gì, chỉ thấy một đám người đang rất kích động.
Cô nhìn thấy là một viên đá, phần đầu còn có vân vàng rất xấu. Thế mà đám đông đó lại rất hào hứng, bắt đầu trả giá.
Người đàn ông đó cũng chen vào giữa trả giá. Cuối cùng, hòn đá xấu xí có giá khởi điểm là một trăm mười nghìn tệ đó đã được bán với giá tám triệu năm trăm nghìn tệ.
Khúc Phương thấy càng ngày có càng nhiều người muốn mua đá như thể họ không cần tiền vậy.
– Thần Thần, em không biết, em nhất định phải mua viên phỉ thúy đó. Anh mua giúp em đi. – Một người phụ nữ mặc váy đỏ lắc lắc cánh tay một người đàn ông nũng nịu.
Khúc Phương như nghe thấy ảo giác. Không ở lại, cô rời khỏi nơi đó.
Chu Thần thoáng nhìn thấy một bóng lưng, đăm chiêu nói:
– Mạc Lợi, hình như anh vừa nhìn thấy Khúc Phương.
– Không thể nào. Không phải anh nói hôm nay gọi điện cho cô ta mà cô ta không nghe máy sao? Có phải là anh còn nhớ đến cô ta, không muốn ly hôn không? Không phải anh nói cô ta là người phụ nữ của gia đình ư? Sao cô ta lại đến đây chứ? – Mạc Lợi nhìn theo hướng nhìn của Chu Thần, chẳng có gì cả, cảm thấy hơi buồn vì Chu Thần ở đây mà vẫn còn nhớ đến người vợ vô tích sự kia.
Khúc Phương đi không xa. Có chết cô cũng không thể nào quên được giọng nói của người phụ nữ đó và chồng mình vì chỉ có những người có số phận giao cắt thì đi đến đâu cũng gặp nhau.
Buổi tối, lần đầu tiên Khúc Phương không đến quán bar.
Cô đã mua rất nhiều rượu, về đến nhà, ngồi trước ti vi và bắt đầu uống rượu.
Người dẫn chương trình tuyên bố rằng giải thưởng xổ số tuần này là một trăm mười chín triệu không trăm tám mươi mốt nghìn tám trăm bảy mươi tệ.
Sau đó người dẫn chương trình bắt đầu quay số. Nhìn những quả bóng nhỏ lăn lăn trong lồng, Khúc Phương uống một ngụm rượu lớn. Cô muốn tìm cái điều khiển ti vi để đổi kênh nhưng mãi mà không thấy, không biết đã quăng cái điều khiển ti vi đi đâu rồi nữa.
Một lát sau, người dẫn chương trình bắt đầu công bố con số trúng thưởng: 04, 07, 08, 12, 19, 06, 16.
Khúc Phương đang móc chiếc điều khiển từ gầm ghế sofa ra, định chuyển kênh thì nghe thấy những con số này. Con số này rất quen. Cô sinh ngày mồng 7 tháng 12 năm 1984. Kỷ niệm ngày cưới của cô và chồng cô là ngày 16 tháng 6.
Cô bật cười, tiếp tục uống rượu, uống đến nửa đêm thì không đứng vững nổi nữa. Lúc đi vào buồng vệ sinh, cô ngã sấp xuống sàn, cảm thấy rất lạnh nhưng lại không thể nào bò dậy nổi.
– Cô bé, cô bé, dậy thôi. – Khúc Phương mơ mơ màng màng cảm giác có người đang gọi mình, mở mắt ra thì giọng nói dịu dàng đó biến mất, chỉ có tiếng đồng hồ báo thức kêu ầm ĩ. Lịch trên chiếc đồng hồ điện tử đó vẫn hiển thị ngày 21 tháng 12 năm 2012.
Người gọi cô là cô bé chỉ có thể là mẹ cô thôi.
Hồi nhỏ cô nghĩ lớn lên, nhất định mình sẽ chăm sóc cho mẹ, sống cùng mẹ. Nhưng sau khi lớn lên, mẹ chu cấp cho cô học đại học còn cô vì một người đàn ông mà rời xa mẹ.
Vì hạnh phúc của riêng mình, cô đã rời xa mẹ, rời nhà đến một thành phố xa xôi.
Ở quê cô có phong tục, con gái lấy chồng mà chưa sinh con thì bố mẹ đẻ không tiện đến nhà con gái và con rể. Vì ở thành phố nên Khúc Phương không ngại điều này, nhiều lần mời mẹ mình đến chơi.
Mẹ cô đã đến một lần nhưng lúc đó, mẹ chồng cô cũng đến đây và đã làm ầm lên, sai mẹ cô như người ở, cứ mở miệng ra là châm chọc. Bản thân Khúc Phương bị mẹ chồng hạch sách thì không sao nhưng nhìn thấy mẹ mình bị như thế nên sau này cô không dám mời mẹ đến chơi nữa.
Mẹ chồng cô còn nói:
– Chồng bà mất sớm, không phải bà còn có con trai sao? Bà không mặt dày ở đây để Thần Thần nhà chúng tôi nuôi bà đấy chứ? Đó là con trai tôi, tuy nó tài giỏi nhưng cũng không nuôi nổi kẻ ăn không ngồi rồi đâu.
Lúc đó, Khúc Phương và mẹ cô đang nấu cơm ở trong bếp, mẹ chồng cô ngồi ngoài phòng khách xem ti vi. Đợi đến chương trình quảng cáo, bà ta còn vào bếp chỉ tay năm ngón.
Khúc Phương nghe thấy câu đó không nói gì chỉ lặng lẽ đi thái rau, nước mắt rơi lã chã nhưng không dám để mẹ mình nhìn thấy.
Mẹ chồng cô nói xong lại quay lại phòng khách vì đã hết chương trình quảng cáo, chương trình ti vi lại bắt đầu.
– Tiểu Phương, mai mẹ về thôi. Mẹ vốn định ở chơi với con vài hôm rồi về. Cũng không phải là lâu lắm rồi mẹ không được gặp con. Mẹ ở đây thêm vài ngày chỉ khiến con khó xử hơn. – Mẹ Khúc Phương đậy nắp nồi hầm lại quay sang nói chuyện với con gái.
– Mẹ! –Khúc Phương gọi một câu nhưng vẫn không kìm được nước mắt. Mẹ con họ ôm nhau trong bếp.
– Mẹ không sao. Con đi lấy chồng thì là con của nhà người ta. Con sống vui vẻ là mẹ vui rồi. – Mẹ Khúc Phương nghẹn ngào vỗ vai cô.
Buổi tối, khi ăn cơm, Chu Thần thấy mắt Khúc Phương đỏ hoe thì hỏi tại sao?
Khúc Phương lí nhí nói thái hành bị cay nên mắt đỏ.
Mẹ chồng xới cơm cho Chu Thần rồi nói:
– Thần Thần xót con gái chị như vậy đấy. Nó thái rau chứ có làm gì đâu. Làm sao có thể sao được chứ?
Chu Thần thấy mẹ vẫn còn xới cơm cho anh thì cảm động nói:
– Mẹ, mẹ vất vả quá! Lâu lắm rồi mẹ mới đến chơi. Mẹ không cần phải làm những việc này đâu.
Một bữa cơm, chồng và mẹ chồng vừa ăn vừa nói chuyện, Khúc Phương và mẹ cô không nói gì. Ngày hôm sau, Khúc Phương tiễn mẹ cô về quê.
Giờ đây, Khúc Phương ngồi trên máy bay nhớ lại những chuyện đã qua mà không kìm được nước mắt. Cô hận chính bản thân mình.
Sau đó, hàng năm Chu Thần đều về quê ăn tết. Cô phải đi cùng chồng nên càng ít về nhà hơn. Mấy năm qua, Khúc Phương cảm thấy mình thật sự rất ngốc, cô đã bỏ mặc những người thương yêu mình, vì một người đàn ông bạc tình mà hy sinh tất cả. Nhẫn nhịn từ đầu đến cuối mà kết quả cuối cùng lại trắng tay.
Mẹ chồng luôn nói Khúc Phương lấy tiền của chồng lo cho nhà mẹ đẻ nhưng cô tự hỏi lương tâm thấy làm con gái như cô thật sự xấu hổ. Sau khi kết hôn, cô chưa từng biếu mẹ mình một đồng nào. Đến lúc mẹ cô về, bà còn đưa cho cô hai nghìn tệ tiền riêng.
Những chuyện quá khứ cứ thế tái diễn lại trong đầu Khúc Phương khiến cho cô cảm thấy đau lòng. Cô luôn nghĩ cho chồng, gia đình chồng, còn cô thì sao? Hàng năm, mẹ cô dều ngóng cô về cùng ăn tết nhưng mình đã kiếm cớ rất nhiều lần.
– Cô ơi, cô cầm lấy này. – Khúc Phương ngẩng đầu lên thì thấy một cô bé đang tròn xoe mắt nhìn rồi đưa cho cô một chiếc khăn tay màu đen.
– Cám ơn cháu. – Đôi mắt kia khiến cho Khúc Phương không nỡ từ chối, đón lấy chiếc khăn tay.
– Cô ơi, tại sao cô khóc? Bố cháu nói đứa trẻ hay khóc không phải là đứa trẻ ngoan. – Cô bé hỏi như người lớn vậy.
– Vì cô nhớ mẹ cô. Bố cháu nói đúng đấy. Đứa trẻ hay khóc không phải là đứa trẻ ngoan. Cô không khóc nữa. – Khúc Phương nhìn cô bé thì nhớ đến mình nói chuyện với mẹ hồi nhỏ. Tuy nói là không khóc nữa nhưng cô vẫn không thể nào kìm được nước mắt.
– Cháu cũng nhớ mẹ nhưng cháu không khóc. Cô cũng đừng khóc nữa. Cháu phải về chỗ bố cháu đây. – Cô bé nói xong còn giơ tay, kiễng chân vỗ vào vai Khúc Phương rồi mới đi.
Khúc Phương nhìn cô bé đi về phía người đàn ông trung niên ngồi đối diện. Người đàn ông đó mỉm cười với cô. Khúc Phương cảm thấy hơi lúng túng, cũng mỉm cười với anh ta rồi cúi đầu. Cô quá mải nghĩ đến chuyện của mình nên căn bản không hề phát hiện ra có người chú ý đến mình.
Cô đau lòng như vậy, lại mặc một bộ đồ rất bình thường nhưng phong cách lại khiến cho người khác có cảm giác nó giống như hàng hiệu vậy. Nhìn vẻ mặt cô, ai cũng có thể thấy cô đang có tâm sự nặng nề.
Xuống máy bay, Khúc Phương không chờ đợi được nữa mà chỉ muốn về nhà ngay. Cô rất nhớ mẹ, rất nhớ anh, rất muốn tìm lại thời gian đã mất.
Nhưng bắt xe ở thành phố nhỏ này không dễ chút nào. Xe rời sân bay phải khoảng hơn nửa tiếng mới có một chiếc taxi, vừa đến đã bị người ta tranh mất, có rất nhiều xe riêng nhưng đều đến đón người. Cô không nói với mẹ là mình về, sợ mẹ cô lo có chuyện gì xảy ra. Khúc Phương cảm thấy tâm trạng rối bời. Cô có thể cảm nhận được sự nóng nực của thành phố này. Đã lâu lắm rồi không về nhà, cô nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu.
– Cô ơi, bên này, bên này ạ. – Giọng nói trẻ con quen thuộc vang lên ngắt dòng suy nghĩ của Khúc Phương.
Khúc Phương mở mắt ra nhìn chiếc xe đỗ cách đó không xa, thấy cô bé vừa đưa cho cô chiếc khăn tay đang vẫy mình.
Đáng ra vừa rồi trên máy bay cô nên nói lời cảm ơn cô bé nhưng vì quá nhớ nhà nên vừa xuống máy bay, cô đã vội vàng đi ra. Hơn nữa cô nghĩ chắc sẽ không gặp lại họ nữa nên không cần làm quen. Cũng có lẽ vì người đàn ông đó rất đẹp trai, từ chỗ tóc mai có bộ râu quai nón mờ mờ trông rất đàn ông nên Khúc Phương vô thức bài xích.
Cô thường có cảm nhận sâu sắc với người đàn ông khi tiếp xúc với họ. Chu Thần là người tao nhã, Chân Vượng có chút trẻ con, còn người đàn ông vừa rồi lại có vẻ trưởng thành, thậm chí hơi nguy hiểm. Tuy nụ cười của cô bé đó rất ngọt ngào nhưng vẫn khiến cho Khúc Phương cảm thấy e dè.
Chỉ là cô không từ chối nổi nụ cười ngọt ngào của cô bé đó, cuối cùng vẫn lên xe hai bố con:
– Cô Khúc, cô đi đâu thế? – Khúc Phương lên xe vẫn còn chút căng thẳng thì cô bé đó đã vui mừng líu la líu lo hỏi. Cô bé giới thiệu mình xong còn giới thiệu cả bố mình nữa, thân mật gọi cô là cô Khúc. Chiếc xe rời khỏi sân bay thì người đàn ông mới lên tiếng hỏi.
Anh Hách cho tôi vào thành phố là được rồi. Không dám làm phiền anh nhiều ạ. – Khúc Phương và người bạn nhỏ Hách Đan Đan nói chuyện với nhau thoải mái nhưng nói chuyện với người đàn ông này thì cô lại thấy hơi căng thẳng.
– Địa chỉ cụ thể? – Người đàn ông đó không hề chau mày mà tiếp tục hỏi.
– Cổng trường tiểu học thực nghiệm đường Trung Sơn. – Khúc Phương đành phải nói rõ địa chỉ.
Đan Đan lè lưỡi tinh nghịch với Khúc Phương.
– Cô Khúc đừng sợ. Bố cháu trông có vẻ dữ vậy nhưng thức ra bố cháu rất tốt. Bố cháu biết lắp ghép người máy đấy ạ.
Khúc Phương bị cô bé nhận ra sự lo lắng của mình thì mỉm cười ngượng ngùng. Trong lòng cô nghĩ, biết lắp ghép người máy cũng chưa chắc đã phải là người tốt.
Sau đó, cô đã bớt thấy ngại hơn. May mà Đan Đan nói nói cười cười, khiến cho Khúc Phương bớt cảm thấy sợ.
– Cô Khúc, số điện thoại di động của cô là bao nhiêu thế? – Sắp đến nơi, người đàn ông đó bỗng hỏi cô.
Khúc Phương rất không thích những câu hỏi thẳng như vậy, cũng không biết nên trả lời thế nào.
– Cô đừng để ý. Tôi đưa Đan Đan về bà ngoại. Chiều tôi sẽ quay lại. Cảm ơn cô đã đi cùng và nói chuyện với Đan Đan. Tôi muốn mời cô ăn một bữa cơm nên mới xin số điện thoại của cô. – Người đàn ông đó ăn nói rất rõ ràng.
Khúc Phương bị hai đôi mắt nhìn chằm chằm như thể nếu cô không cho số điện thoại di động của mình thì sẽ phạm phải một sai lầm vậy. Cô nghĩ hai người này chẳng có liên quan gì. Hơn nữa ngày hôm nay sắp kết thúc rồi, thế nên cô đã cho anh ta số điện thoại.
Xuống xe, người đàn ông đó đưa cho Khúc Phương một tấm danh thiếp màu vàng.
Trên đó có một cái tên Hách Kiến Hồng và một số điện thoại.
Khúc Phương nghĩ sẽ quăng tấm danh thiếp đó vào một sọt rác ven đường và sẽ không gặp lại, không cần có quan hệ gì.
Cô không hề chú ý chiếc xe đó đi không xa thì dừng lại đúng lúc cô quăng tắm danh thiếp đó đi.
Khúc Phương nhìn lên tòa nhà cũ trươc mặt. Hồi nhỏ, cô cảm thấy tòa nhà rất cao, rất mới. Bây giờ cô đã thấy nó rất cũ, rất thấp. Mẹ ơi, con về rồi!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!