Ly hôn 365 lần - Chương 21: Đi làm
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
150


Ly hôn 365 lần


Chương 21: Đi làm


– Cô Khúc, chúng ta lại gặp nhau rồi. – Một giọng nói ngắt quãng dòng tư duy của Khúc Phương.

Khúc Phương ngoái đầu lại nhìn thì thấy người đàn ông đã đưa mình về nhà buổi sáng đang ngồi ngay bên cạnh mình.

– Thật trùng hợp. – Khúc Phương đã vứt dang thiếp của người ta đi, vốn cho rằng sẽ không còn cơ hội gặp lại, nào ngờ lại gặp lại anh ta nhanh như vậy.

– Đây là danh thiếp của tôi, mong là cô sẽ giữ nó. – Người đàn ông đó như thể nhìn thấu Khúc Phương đang nghĩ gì, lại đưa cho cô một tấm danh thiếp.

Khúc Phương nghĩ một lát rồi cất đi.

– Anh Hách, có thể tình cờ gặp chỉ là ngẫu nhiên. Nếu không có chuyện gì đặc biệt thì e là chúng ta sẽ khó gặp lại nhau. Thế nên, không phải là tôi có điều gì khó chịu với anh. Mong anh hiểu cho.

– Tôi biết. Đời người có đầy những điều bất ngờ. Cô chưa từng nghĩ sẽ gặp tôi nhưng cô xem, hôm nay chúng ta đã gặp nhau đến hai lần. Thế nên đừng kết luận quá sớm. – Người đàn ông đó rất tự tin nói.

Với người đàn ông tự tin như vậy, Khúc Phương không cố chấp như lần đầu nữa. Đúng vậy, đời người có đầy những điều bất ngờ. Hãy xem mình sẽ sống thế nào, sẽ làm thế nào với những điều bất ngờ đó.

– Cô có thể nói cho tôi biết điều gì khiến cho tâm trạng cô thay đổi nhanh như vậy không? Khi gặp cô buổi sáng, tôi thấy cô rất sầu muộn. Xin lỗi vì tôi dùng từ này, có thể là không đúng. Vì trông cô có vẻ được gia đình chăm sóc tốt. Cô là người phụ nữ hạnh phúc, có lẽ không có chí hướng lớn nhưng cũng không có phiền não gì nhiều. Tôi cảm thấy chúng ta có chút giống nhau, đều có vẻ sầu muộn. – Sau khi ngồi xuống, người đàn ông đó không hề ngần ngại mà nói chuyện rất tự nhiên như thể nói chuyện cới một người bạn cũ vậy.

Anh ta khoảng bốn mươi tuổi, trông có vẻ thành đạt, quen biết rộng. Dù có nghe anh ta nhận xét về mình cũng không khiến cho người nghe cảm thấy phản cảm mà tự nguyện lắng nghe như một người bạn chân thành. Chu Thần, chồng cô cũng có dáng vẻ đó, chỉ có điều anh ta không có được vẻ tự nhiên, thuần thục của người đàn ông này.

– Không thể nào. Mỗi người có một cuộc sống khác nhau. Tôi vốn rất muốn tìm một người an ủi nhưng bây giờ tôi không cần nữa. – Người đàn ông khéo léo đã làm cho Khúc Phương nhớ đến chồng mình, cô kiên quyết từ chối.

Lời từ chối của Khúc Phương không hề làm cho người đàn ông này mất vui. Dường như tính tình anh ta rất dễ chịu. Thấy Khúc Phương xúc động như vậy, anh ta còn bảo tiếp viên hàng không mang cho cô một cốc nước.

– Cám ơn anh. – Ngay từ đầu, Khúc Phương đã không được thân thiện với người đàn ông này cho lắm nhưng anh ta luôn giữ thái độ nhã nhặn khiến cho cô cảm thấy ngại. Thực ra, tính cách của cô rất hòa nhã, khiến cho người khác cảm thấy dễ gần. Chỉ là thời điểm không đúng mà thôi. Người phụ nữ đã từng yếu đuối đó bỗng xù gai toàn thân như con nhím, không dễ tiếp cận chút nào.

Uống được nửa cốc nước, Khúc Phương ngả đầu tựa vào ghế, nhắm mắt lại rồi ngủ thiếp đi. Hành động này không được lịch sự lắm nhưng bây giờ cô thật sự chẳng có tâm trạng đâu mà nói chuyện với một người đàn ông xa lạ. Tuy mỗi ngày thức dậy, cuộc sống lại lặp lại nhưng những chuyện xảy ra hàng ngày đều là thật. Say rượu, thức đêm vẫn khiến cho cô cảm thấy mệt mỏi.

Người đàn ông đó nhìn người phụ nữ bên cạnh ngủ thiếp đi như vậy, hơi thở nhè nhẹ, sắc mặt trắng bệch. Khi ngủ mà cô còn nhíu mày, dường như đang phải chịu nỗi đau khổ rất lớn. khiến cô trở nên đề phòng người khác. Từ khi thấy cô trên máy bay lần đầu, anh ta đã cảm thấy rất đặc biệt. Dường như có một thứ gì đó thu hút sự chú ý của anh ta.

Anh ta vừa mới qua tuổi bốn mươi, đã kết hôn và có một đứa con, không còn là một chàng trai trẻ. Anh ta cho rằng tình yêu của anh ta đã chôn cùng với người vợ A Dung đã mất của mình. Bao nhiêu năm qua, trái tim anh ta vẫn chưa từng cảm thấy rung động.

Thật không ngờ, lần đưa Đan Đan về nhà bà ngoại này, anh ta lại tình cờ gặp cô. Ban đầu, anh ta cũng không chú ý lắm, là Đan Đan, con gái anh ta nói rằng có một cô đang khóc. Lúc ấy, anh ta mới chú ý đến Khúc Phương. Vừa thấy cô, anh ta đã có cảm giác người phụ nữ này không đẹp, so với những cô tiếp viên trên máy bay thì có thể nói là không đẹp lắm nhưng con người cô toát lên vẻ duyên dáng, còn cả vẻ u sầu, khiến cho người nhìn vào cảm thấy thương xót, muốn che chở.

Ngoại hình của cô hoàn toàn khác với bề ngoài mạnh mẽ của người vợ đã khuất A Dung nhưng lại khiến anh ta động lòng.

Điều bất ngờ là Đan Đan, con gái của anh luôn ghét những người phụ nữ mà anh ta quen, luôn có cảm giác họ là người không tốt, nhưng lại rất quý người phụ nữ tình cờ gặp trên máy bay này.

Hách Kiến Hồng là người theo chủ nghĩa thực dụng, tay trắng gây dựng nên sự nghiệp. Những thứ anh ta có được ngày hôm nay đều không hề dựa vào cảm tính. Nhưng lúc này, trái tim của anh ta đã rung động, tin rằng đó là duyên phận.

Khúc Phương ngủ cho đến tận lúc tiếp viên hàng không gọi cô dậy nhắc máy bay chuẩn bị hạ cánh. Khi thức dậy, cô thấy trên người mình được đắp một chiếc chăn len. Người đàn ông ngồi bên cạnh xem báo như ngồi trong văn phòng. Anh ta ngồi đọc báo rất chăm chú, không hề có chút kích động hay bốc đồng gì.

Xuống máy bay, hai người đều không có hành lý nên họ làm thủ tục rất nhanh.

Chỉ khi ra đến cửa, anh ta mới nói:

– Cô đợi một lát, tôi đi lấy xe.

Không đợi Khúc Phương từ chối, anh ta đã quay người bỏ đi.

Trên đường, hai người một mực im lặng. Anh ta rất mạnh mẽ, Khúc Phương lại rất lúng túng. Cô còn hỏi anh ta:

– Anh Hách, chắc anh còn có việc. Đến thành phố, anh cho tôi xuống là được rồi. Tôi sống ở cách trung tâm thành phố không xa lắm.

Hách Kiến Hồng nhìn đồng hồ lắc đầu nói:

– Tối nay, tôi mới phải tham gia bữa tiệc của một người bạn. Khách khứa đều đến khá muộn nên tôi cũng không muốn đến quá sớm. Tôi tiện đường đưa cô về thôi, đừng ngại.

Thế là Khúc Phương một lần nữa được đưa về nhà.

Trước khi dừng xe, Hách Kiến Hồng cười nói với Khúc Phương:

– Đừng vứt tấm danh thiếp của tôi đi nữa nhé. Ở thành phố này có không ít người muốn có danh thiếp của tôi đâu. Tât nhiên, tôi không bảo là cô có thể đem nó đi bán đấu giá nhưng chắc chắn là nó cũng bán được giá đấy. Cô đừng vứt nó đi.

Khúc Phương đỏ mặt vì bị châm chọc như vậy. Thật không ngờ người đàn ông trông có vẻ ngiêm túc này lại biết đùa.

Cô phát hiện ra mình không nói xin lỗi anh ta mà lại còn cảm ơn anh ta. Nói nhiều chỉ càng làm cho cô cảm thấy ngại hơn, vội vàng xoay người bước đi.

Hách Kiến Hồng nhìn bóng cô khuất vào trong ngõ nhưng không hề vội vã lái xe đi. Anh ta ra khỏi xe, hút một điếu thuốc. Anh ta là một người nghiện thuốc lá khá nặng. Vừa rồi Khúc Phương ngồi trong xe nên anh ta cố nhịn không hút thuốc.

Đêm xuống, khói thuốc… Hách Kiến Hồng hút xong điếu thuốc, cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Anh ta quay lại xe, nổ máy lái đến địa điểm tổ chức bữa tiệc.

Khúc Phương về đến nhà, tắm gội một hồi. Nửa ngày ngồi trên máy bay khiến cô cảm thấy mệt mỏi. Thêm nữa, gặp lại anh trai và mẹ khiến cô rất xúc động. Khi về, cô mệt mỏi chẳng muốn làm gì nữa.

Tắm rửa xong, cô lên giường nằm định đi ngủ.

Ngày mai, cô có kế hoạch mới. Cô định đi làm. Dù là nhân viên bán hàng bình thường, chỉ cần cô cố gắng thì nhất định sẽ làm tốt. Bao nhiêu năm qua, cô ở mãi vị trí này là do không tích cực. Cô quyết định sẽ bắt đầu thay đổi từ công việc.

Bây giờ, cô không còn được chăng hay chớ nữa. Cô tin mình có thể đến được ngày mai. Vì ngày mai, tất cả không tồi tệ như bây giờ, cô muốn cố gắng thay đổi nó.

Hôm nay là thứ bảy. Bình thường cô không cần đi làm nhưng vì ông chủ mới đến nên công ty đã tìm lý do danh chính ngôn thuận để đi làm thêm.

Chiều nay, các nhân viên đều phải đến công ty. Ngày hôm qua trước đây rất lâu, đồng nghiệp Ngô Ninh đã hỏi cô chiều nay mặc trang phục gì. Lúc đó, cô còn bận tiễn mẹ chồng và em chồng ra ga tàu hỏa, cô còn mải chuẩn bị đón chồng đi công tác về nên cũng chẳng hề chú ý lắm đến chuyện công ty có ông chủ mới.

Có lẽ đây cũng là nguyên nhân mà ba năm nay Khúc Phương vẫn chỉ là nhân viên bán hàng. Khi làm việc, cô cũng phấn đấu, chưa từng lười biếng nhưng không chuyên tâm, không thật sự yêu công việc của mình. Đối với cô, công việc này chỉ là vì cô được làm gần nhà, thời gian làm việc không gò bó, cô có nhiều thời gian để chăm sóc gia đình hơn. Thế nên cô chẳng hề được thăng tiến mà chỉ là nhân viên bán hàng bình thường.

Vì công việc này không phải là sự nghiệp của cô. Sự nghiệp của cô đã từng là gia đình.

Lúc đó, Khúc Phương không hiểu, chỉ cảm thấy hơi tiếc một chút vì ba năm qua, cô vẫn chỉ là một nhân viên bán hàng. Đương nhiên, với tính cách yếu mềm của cô nên cô cũng chỉ thở dài, sau đó tiếp tục lặp lại cuộc sống như vậy.

Buổi sáng thức dậy, chuông đồng hồ báo thức reo lên. Tiếp theo là tiếng chiếc điện thoại di động đổ chuông. Khúc Phương nghe điện thoại. Cô phải dũng cảm, chứ không phải trốn tránh nữa. Cô có thể cảm nhận rõ người ở đầu điện thoại bên kia. Anh ta đang đứng trong vườn hoa ở ngôi biệt thự của người phụ nữ kia, dịu dàng nói với mình rằng anh ta đi công tác sắp về, hai người ra ngoài ăn.

Giọng dịu dàng này không phải dành cho cô. Chỉ là anh ta đang chuẩn bị đồ ăn sáng cho người phụ nữa đang mang thai đứa con của anh ta. Thế nên anh ta nói chuyện với người vợ mà anh ta muốn vứt bỏ cũng dịu dàng.

Khúc Phương nói:

– Hôm nay em không rảnh. Để mai nói chuyện nhé.

Chu Thần không ngờ người vợ tính tình yếu đuối của mình lại từ chối như vậy nên anh ta nghĩ rằng cô có việc thật. Dù sao cũng chỉ chậm một hôm, vì thế anh ta cúp máy, tận hưởng bữa sáng yêu thích của anh ta.

Khúc Phương thật sự không muốn ngày hôm nay của mình bị làm loạn lên vì người đàn ông đã nói sẽ chăm sóc cô cả đời này.

Cô cần có một ngày mới, một khởi đầu tốt đẹp.

Cô đến spa trước, làm mát-xa mặt và toàn thân, uốn lại tóc. Sau đó, cô đến tiệm quần áo chọn một bộ váy in hoa rất đẹp. Cô đi một đôi giày màu be, xách một chiếc túi vuông màu đen duyên dáng.

Đối với một người phụ nữ, một sự khởi đầu chính là sắp xếp lại tủ quần áo của chính mình. Vì nơi đó thể hiện thái độ của người phụ nữ này với cuộc sống.

Một người phụ nữ chỉ mắc đồ tối màu thì trong lòng người đó vô cùng tự ti. Vẻ ngoài không kiên định thì sẽ làm cho bản thân mất hy vọng. Người này sẽ rất khó thu hút được sự chú ý của người khác, dễ gây cảm giác không thân thiện.

Còn người phụ nữ trang điểm quá cầu kỳ, ăn mặc lòe loẹt thì lại quá tầm thường. Người như vậy không sâu sắc. Cô ta muốn rất nhiều thứ nhưng lại không hiểu mình thật sự cần điều gì, khiến cho nguời khác cảm thấy mình quá tham lam.

Một người yêu cuộc sống thì sẽ ăn mặc rất đẹp. Cô ta có trách nhiệm với bản thân, tôn trọng bản thân thế nên rất dễ nhận được sự tôn trọng của người khác.

Cũng giống như ở một nơi tao nhã, người ta bắt buộc phải kiềm chế để thích ứng với hoàn cảnh. Nhưng nếu đến một nơi tối tăm, không sạch sẽ thì người ta cũng sẽ tùy tiện. Thậm chí còn vứt rác ngay trước mặt mình vì ở đó cũng bẩn. Họ chẳng quan tâm tới việc nó có bẩn hơn một chút.

Khúc Phương trước đây là như vậy. Cô yếu đuối, ăn mặc đơn giản, thế nên Chu Thần – chồng cô mới coi thường cô. Mẹ chồng và em chồng hạch sách, tình nhân của chồng thì cười nhạo. Cô đến công ty thì bị giám đốc Vương, cấp trên của mình quấy rối một cách quang minh chính đại.

Khúc Phương ngắm lại mình trong gương, rất đẹp, rất tự tin. Cô mỉm cười với chính mình. Từ nay về sau, cô sẽ không để người khác coi thường mình nữa. Hình bóng tối tăm đó đã qua rồi.

Lúc cô đẩy cửa phòng làm việc, các đồng nghiệp đang nói chuyện. Mọi người đều tràn ngập ước mơ với ông chủ mới, hy vọng vào những thay đổi tốt đẹp trong tương lai. Ai cũng mong được lọt vào mắt xanh của ông chủ mới như thể các cô gái được lọt vào mắt xanh của hoàng tử vậy, sau đó sẽ được hướng một cuộc sống hạnh phúc. Thế nên, mọi người đều trang điểm và ăn mặc cầu kỳ, đến công ty từ rất sớm.

– Mọi người nói xem hôm nay chị Khúc sẽ mặc trang phục gì? – Hoàng Tố Mai, một cô gái mặc váy ngắn lên tiếng. Dù sao chuyện hy vọng vào ông chủ mới nếu nói ra sẽ bị người khác ghen ghét, còn chuyện cười nhạo đồng nghiệp lại mang lại cho bản thân cảm giác ưu việt nên mọi người đều hưởng ứng rất tích cực.

– Tôi dám khẳng định là chiếc váy màu đen, khoác một chiếc áo len mỏng. Không phải tôi đã nói chị Khúc ăn mặc như bà tôi sao? – Kim Lệ Văn giơ bàn tay vừa gắn pha lê lên móng che miệng cười.

– Đúng vậy, đúng vậy. Chị Khúc ăn mặc thật sự rất quê mùa. Còn cả mái tóc nữa chứ. Cả vạn năm nay vẫn để kiểu tóc cũ rích như bà nội tôi ở quê vậy. – Một đồng nghiệp mới đến cũng xen vào, chuyện cười nhạo người khác cũng là một biểu hiện được tán thành vào nhóm.

Lúc này, Khúc Phương bước vào, đi qua trước mắt họ mà không thèm liếc một cái, ngồi xuống bàn làm việc của mình.

Đám đông không nói gì. Không phải vì người họ nói xấu đã nghe thấy những lời họ nói. Chuyện này không phải là lần đầu tiên. Thậm chí, họ còn nói xấu ngay trước mặt ý chứ. Nhưng lần này…

Mãi sau, mọi người mới có phản ứng. Đại mỹ nhân vừa bước vào chính là người phụ nữ quê mùa mà họ đang cười nhạo.

Đồng nghiệp Ngô Ninh phản ứng trước tiên. Cô ta chỉ vào Khúc Phương, há hốc miệng, mặt đầy vẻ ngạc nhiên hỏi:

– Chị Khúc, chị, chị sao lại biến thành thế này?

– Biến thành làm sao? – Khúc Phương mỉm cười nhẹ nhàng hỏi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN