Ly hôn 365 lần - Chương 22: Quyết chiến
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
137


Ly hôn 365 lần


Chương 22: Quyết chiến


Khúc Phương chẳng thèm để ý đến đám người đang bàn tán mà lẳng lặng bắt đầu làm việc.

Cô thu dọn mặt bàn một lượt. Trên bàn cô vốn khá nhiều thứ, còn đặt cả một chậu trúc phú quý. Khúc Phương lau bàn xong thì chuẩn bị đi thay nước cho chậu trúc phú quý.

Các đồng nghiệp bắt đầu nhìn Khúc Phương với vẻ ngạc nhiên. Sao có thể chứ? Một ngày không gặp mà cô đã thay đổi nhiều như vậy. Cách ăn mặc rất táo bạo, váy liền phối hợp với áo gió, cũng rất nghiêm túc nhưng trước kia cách ăn mặc của Khúc Phương luôn hơi cổ lỗ. Hôm nay không biết vì nguyên nhân gì mà mọi người cảm giác rất đẹp, đám người vừa cười nhạo Khúc Phương lúc nãy đều không biết nói gì.

Lúc này, thấy Khúc Phương dọn dẹp bàn, vẫn như trước đây, chẳng hề thay đổi chút nào. Thấy cô chuẩn bị đi thay nước cho chậu trúc phú quý, Kim Lệ Văn – đệ nhất mỹ nhân tự phong của bộ phận bán hàng cười nói:

– Chị Khúc, tiện thể chị thay nước cho chậu trúc trên bàn của tôi với. – Trước đây, cô ta đã từng nhờ Khúc Phương như vậy. Cũng là đồng nghiệp, lúc đó Khúc Phương cảm thấy chẳng có gì to tát, giúp một chút cũng không sao.

Cô không biết thái độ của mình như vậy sẽ khiến mọi người tiện có việc gì cũng nhờ vả, nhưng khi lãnh đạo đến tìm cô thì không thấy, cũng không biết cô đi giúp đồng nghiệp. Hơn nữa, những đồng nghiệp kia sao có thể giải thích giùm cô trước mặt lãnh đạo, còn mong đối thủ cạnh tranh mất mặt.

– Xin lỗi. Tôi không rảnh. – Khúc Phương nói xong thì bê chậu trúc phú quý của mình đi, bỏ lại Kim Lệ Văn với bộ mặt hậm hực. Cô ta thấy Khúc Phương vừa đến đã dọn dẹp như mọi khi thì nghĩ rằng cô chỉ mặc đẹp hơn một chút chứ con người cô chẳng có gì thay đổi. Cô vẫn có dáng người đẹp, thi thoảng ăn mặc đẹp một chút cũng là điều bình thường. Thật không ngờ Khúc Phương đã từ chối mình, lại còn trước mặt bao nhiêu đồng nghiệp, không khác ném một quả cầu gai vào mặt mình vậy.

Khúc phương cứ thế bê chậu trúc phú quý đi mà chẳng thèm nhìn Kim Lệ Văn một cái. Khúc Phương là một cô gái tính tình yếu đuối nhưng không có nghĩa là cô không nhớ mối thù của mình. Tất nhiên cô phải nhớ những việc mà cô ta đã làm với mình vào ngày luân hồi đầu tiên.

Trước đây, Khúc Phương không biết cô gái luôn miệng gọi mình là chị Khúc, chị Khúc ngọt xớt, vẫn thường khen mình đẹp, còn oán trách giùm cô lâu như thế mà không được thăng chức. Sau lưng, cô ta nói cô ăn mặc như bà nội cô ta ở quê vậy.

Vào hôm cô bị giám đốc Vương làm nhục, cô ta thêm mắm thêm muối một câu:

– Không ngờ chị Khúc lại là loại người như vậy. Bình thường chị ấy ăn mặc đoan trang, ai ngờ sau khi kết hôn rồi vẫn còn quyến rũ như vậy. Giám đốc Vương vẫn chưa kết hôn mà. – Khúc Phương không thể nào quên được câu nói mỉa mai đó. Khi con người ta rơi vào tình cảnh khó khăn mới biết rõ người bên cạnh mình thế nào, có điều vẫn chưa muộn.

Súc lại sạch sẽ cái chậu đựng một lần, cô bỏ những cây trúc phú quý vào. Thành chậu bằng thủy tinh trong veo kết hợp với lá trúc xanh mượt.

Khúc Phương thong thả bê nó về chỗ của mình, coi như vừa rồi không hề xảy ra chuyện gì. Kim Lệ Văn định gây sự nhưng nhìn thái độ bình thản của Khúc Phương lại không thốt lên lời.

Có điều thấy đám đông xung quanh đang nhìn biểu hiện khác lạ của Khúc Phương, cô ta liền khiêu khích:

– Chị Khúc, hôm nay chị mặc đẹp như vậy không phải vì sếp mới đấy chứ? Thật không ngờ một người kết hôn rồi như chị mà vẫn còn nhiều ý tưởng như vậy. Những chị em chưa kết hôn như em cũng khó sánh bằng.

Câu nói này của cô ta rất khéo, những cô gái ở đây ai chẳng muốn lộ diện chứ, trăm hoa khoe sắc, ai yếu thế lập tức bị giẫm lên. Giờ mọi người thấy Khúc Phương ngày thường ăn mặc kín đáo bỗng biến thành một người khác, ăn mặc đẹp liền cảm giác bất an.

Vốn Khúc Phương sau khi ngồi xuống liền bật máy tính xem lịch làm việc của mình, không thèm để ý đến những người đó. Lúc này, nghe Kim Lệ Văn nói như vậy, cô cũng không giận mà chỉ ngẩng đầu lên nhìn cô ta cười nói:

– Hôm nay, cô Kim ăn mặc cũng rất đẹp. Chiếc váy liền màu trắng hoa đen của hãng Dior mà cô đang mặc chắc cũng không dưới vài chục nghìn tệ đâu nhỉ.

Khúc Phương nói như vậy, mọi người lập tức chú ý đến Kim Lệ Văn. Một chiếc váy mấy chục nghìn tệ ư? Không thể nào. Họ làm cả tháng mới kiếm được chừng đó.

Kim Lệ Văn bị mọi người để ý trở nên mất tự nhiên. Mặc dù cô ta chủ định tỏa sáng nhưng thật sự bị nói mặc một chiếc váy giá mấy chục nghìn tệ thì sẽ có ảnh hưởng không tốt, chuyện này vốn nên giữ kín. Mặc chiếc váy Dior được mọi người ngưỡng mộ thì rất thích nhưng lúc này lại bị lôi ra châm chọc thì không tốt chút nào. Vừa rồi cô còn nói Khúc Phương, bây giờ mọi người lại nhìn cô với ánh mắt không tốt, vội lúng túng giải thích:

– Sao có thể chứ? Chị Khúc thật biết nói đùa. Em mua hàng đại hạ giá chỉ có vài chục tệ thôi mà. Sao có thể là đồ thật được chứ?

– Vậy sao? Có thể tôi nhìn nhầm nhưng mùi nước hoa Dior mê hoặc trên người cô thì không thể lừa được người khác. Mùi này được đấy. Chưa biết chừng, cô lại mê hoặc được sếp mới. Tiểu Kim cố lên. – Khúc Phương khích lệ cô ta.

Vừa rồi, khi Kim Lệ Văn nhờ cô đi thay nước cho chậu cây thì cô đã ngửi thấy mùi hương đó. Khi ở spa, có một quý bà rất thích nước hoa, thuộc lòng các nhãn hiệu nước hoa nổi tiếng. Khúc Phương lúc rảnh nói chuyện với bà ta nên cũng có thể hiểu được chút ít. Cô không được trời ban cho thứ gì, thường ngày chỉ ở nhà cơm nước nên mũi cô rất thính, có thể dễ dàng phân biệt được các mùi nước hoa hay mùi các loại rượu.

Quả nhiên Khúc Phương nói xong thì tiếng bàn tán xì xào lại vang lên, đều vây quanh Kim Lệ Văn, không ai đến làm phiền Khúc Phương nữa. Có điều vài đồng nghiệp mới nhìn Khúc Phương với ánh mắt đầy ngưỡng mộ. Có lẽ, họ nghĩ liệu chị Khúc có thế lực gì đó phía sau không? Bình thường cô ta không lộ ra nhưng lại am hiểu về hàng hiệu như vậy.

Khúc Phương cũng không buồn để tâm xem họ nghĩ thế nào. Cô xem lịch làm việc của mình rồi thở dài. Làm nhân viên bán hàng bao nhiêu năm như vậy, cô thật sự không thể trách người khác được.

Phần lớn các đơn hàng của công ty cô đều làm theo nhóm. Lúc đầu là người khác dẫn cô đi, bản thân cô là người mới nên phải khiêm tốn, công trạng tính cho người cũ. Sau đó, cô trở thành người cũ, cũng bắt đầu dẫn dắt người mới thì lại mềm lòng khi người mới thành khẩn nói với cô:

– Chị Khúc, chị đã làm bao nhiêu năm như thế, công trạng không tính cũng không sao nhưng em là người mới, không có công trạng thì sẽ không qua được đợt thực tập này. Xin chị hãy giúp em. Chị Khúc là người tốt nhất mà.

Khúc Phương không bao giờ từ chối được những lời nhờ vả như thế. Mọi người đều biết rất dễ nhờ cô. Những người mới đều hy vọng được cô dẫn dắt, cô còn từng cảm thấy như vậy rất tốt, cảm giác được người khác cần đến mình cũng rất tuyệt vời!

Nếu những lời nhờ vả kia và câu nói cô ăn mặc quê mùa phát ra từ hai người khác nhau thì Khúc Phương còn cảm thấy dễ chịu hơn.

Mọi người làm việc cũng đều phải cạnh tranh nhau nhưng cảm giác bị người khác coi thường thì quả là không dễ chịu chút nào.

Khúc Phương cảm thấy mình có thể làm nhân viên bán hàng suốt ba năm đã là một kỳ tích, chắc là do công ty vẫn cần một người chăm chỉ làm việc. Người như cô dù hiệu suất công việc không tốt lắm nhưng công ty vẫn không để cô thiệt thòi nên việc lớn, việc nhỏ gì cô cũng đều ngoan ngoãn làm.

Cô biết ưu điểm của bản thân: thật thà, chăm chỉ, nghe lời, nhiệt tình. Làm nhân viên bán hàng bao nhiêu năm nay nhưng cô vẫn ghi lại nhật ký công việc. Những người khác có thể tùy hứng ghi thì ghi. Làm nhân viên bán hàng là xem hiệu suất công việc, lãnh đạo cũng không để ý đến ghi chép của bạn. Tuy quy định là phải ghi nhưng chỉ cần có công trạng thì mọi việc khác đều bỏ qua, dù sao công ty phải ưu tiên lợi nhuận.

Khúc Phương cảm thấy đây là ưu điểm cũng là khuyết điểm của mình. Quá nghe lời thì không hiểu cách biến báo, quá nhiệt tình thì sẽ không cân nhắc lợi hại. Cứ dựa vào số năm làm việc mà không có nổi một đơn hàng, không trách lâu như vậy mà vẫn không được thăng chức.

Thậm chí, gã trẻ tuổi làm giám đốc của bọn họ tuy ngoài mặt vẫn lịch sự gọi chị là chị Khúc nhưng trong lòng thì sao chứ. Cô nhìn phòng làm việc trước mặt cách chỗ mình không xa, phải, cô sẽ mãi mãi không thể nào quên được nỗi nhục nhã mà mình đã phải chịu đựng ở đó. Cô sẽ không để lặp lại nỗi đau đó một lần nữa, càng không muốn trốn tránh như con đà điểu.

Một người phụ nữ yếu đuối, khi cô đưa ra quyết định ra đi thì chắc chắn đã chịu đủ đau khổ. Những nỗi đau này giống như những tấm giáp của võ sĩ khoác lên người cô. Cô quay trở lại, không phải luân hồi mà là quyết chiến.

Khúc Phương xem lịch làm việc của mình. Trong đó có một dấu đỏ là đơn đặt hàng với siêu thị Gia Gia Phúc. Nếu đơn hàng này đàm phán xong thì toàn bộ siêu thị Gia Gia Phúc trong thành phố này sẽ dùng phần mềm của công ty cô, hoàn thành được đơn hàng này sẽ lấp đầy định mức của sáu tháng cuối năm.

Nhưng hiện tại vẫn chưa có ai tiếp cận được với ông chủ của tám siêu thị lớn đó. Thế nên mọi nhân viên đều có nhiệm vụ này.

Khúc Phương xem thông tin về ông chủ đó, nội dung rất ít.

Cách thức liên hệ, trống không.

Chỉ có một cái tên: Hách Kiến Hồng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN