Ly Sầu Hận - Chương 5
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
96


Ly Sầu Hận


Chương 5



Sương phòng phía đông chỉ cách đại sảnh một đoạn, Mã Thừa Ân vốn hận không thể lập tức qua đó để hỏi cho rõ ràng, nhưng đi đến một nửa cước bộ lại đột nhiên chậm xuống, lại nói, chẳng phải mẹ hắn mỗi ngày đều muốn hắn tái giá lấy một thê tử cùng nàng sinh con, mà hắn lại không muốn, lấy vợ cũng không chịu, chứ đừng nói tới chuyện sinh con, nháy mắt cô nương mang thai đường đột xuất hiện khiến cho mẹ hắn đạt được tâm nguyện. Không bằng cùng nàng làm một đôi phu thê hữu danh vô thực, đứa bé có phải là con của hắn hay không cũng không sao cả, chỉ cần làm cho mẹ hắn thỏa mãn là được!

Phái thuộc hạ đi tìm hiểu, thu thập được một ít thông tin, một cô nương phong trần hơi luống tuổi, sống cùng một với muội muội và một ca ca, mới vừa đặt chân tới kinh thành không lâu! một con người đơn giản!

Đẩy cửa ra, chỉ thấy một cô nương nằm nghiêng mình trên ghế dài, trên người nàng đang đắp một chiếc chăn mềm tựa hồ như đang ngủ thiếp đi, Mã Thừa Ân không khỏi nhẹ bước chân đi tới ghế bên cạnh ngồi xuống lẳng lặng chờ nàng tỉnh lại, hắn vốn là một người ôn nhu hiểu lễ tiết, chẳng qua thói đời trong chốn quan trường khiến hắn chịu nhiều lần đả kích mới dần dần hình thành một chiếc mặt nạ lòng lang dạ sói trên mặt.

Thật ra thì khi hắn còn chưa đi vào, Ly Ca Tiếu đã thanh tỉnh, nhưng y vẫn như cũ giả vờ ngủ để chờ Tiểu Mai quay lại, bàn về khả năng giả trang cùng với giọng nói giống nữ nhân, y cũng không thể diễn một cách tự nhiên như Tiểu Mai, hôm nay tâm hắn còn đang cảnh giác, để lộ ra chút sơ hở nào rồi đường đột chống lại hắn, sẽ thật bất lợi, vì vậy đến tột cùng không thể để cho hắn nhìn thấy gương mặt.

Mấy ngày nay ở trong phủ, y đã lẻn vào thư phòng và mật thất của hắn, phát hiện người này so với suy nghĩ của mình về hắn hoàn toàn bất đồng, bất luận là thi từ ca phú hay là điển tịch binh thư hắn đều thông tỏ, không ít sách hắn còn viết đọc tâm đắc, tài tử hai chữ này thật không quá phô trương khi dùng để nói về hắn, trong mật thất không hề có những đồ vật quý hiếm hay đồ cổ gì, trừ một ít mật hàm, phần nhiều là một chút đồ chơi cũ kỹ, còn có một tấm giá y (áo cưới) của nữ nhân, không cần suy nghĩ cũng biết, đó nhất định là áo của Chúc Ngôn Chi!

Một mảnh chân tình, đáng tiếc không đặt vào đúng cô nương! Nếu như hắn không phải đang ở địa vị như ngày hôm nay có lẽ hắn và y còn có thể là bằng hữu.

“Tiếu Tiếu…..ta đã trở lại! ………ta, a………Mã đại nhân” Hạ Tiểu Mai đẩy cửa ra, lại thấy Mã Thừa Ân đang ngồi ngay trước mặt, không khỏi cả kinh, lập tức mất thanh âm, chỉ có thể xoay chuyển tình thế nói câu Mã đại nhân, nắm gói thuốc vội vàng đi đến bên cạnh ghế dài lay lay Ly Ca Tiếu.

“Đúng dịp, đúng dịp….. muội đã trở về….! a……Mã đại nhân……..” Mai Tiếu Tiếu khẽ nhỏm dậy, hơi lảo đảo muốn đứng lên, gương mặt đối Tiểu Mai liếc một ánh mắt ngầm ra hiệu, ý bảo nhanh chóng đỡ y ngồi dậy.

Giờ phút này không thể để lộ ra sơ hở, Tiểu Mai vội vàng ổn định tinh thần, ánh mắt sáng lên, chuẩn bị như sắp lên diễn.

“Mã đại nhân, tỷ tỷ ta thân thể nàng không tiện hành lễ, ta thay mặt nàng quỳ xuống!” vừa nói liền quỳ xuống.

Nữ nhân phong trần lăn lộn trong chốn oanh oanh yến yến phần lớn chỉ cầu xin giàu sang, Mã Thừa Ân nghĩ một chút cũng biết nữ nhân này mang thai ngoài ý muốn, đứa nhỏ này hơn phân nửa chính là lai lịch bất minh, chẳng qua đúng lúc cài tang vật ở trên người hắn.

“Đem mặt quay qua đây!” Một mực che che giấu giấu, nàng chung quy không cho hắn nhìn cẩn thận.

Khuôn mặt không có nét nhu hòa của nữ nhân, mi mục thanh tú, tròng mắt nhìn u thâm một mảnh, lông mi thật dài giống như hai cây quạt nhỏ, cũng có thể xem là một cô nương đẹp, chính là gương mặt rất anh khí này, lần trước là do hắn hoa mắt, nàng ngoại trừ phục trang cùng kiểu tóc giống Ngôn Chi, những thứ khác nhìn kỹ lại không giống Ngôn Chi chút nào! Bất quá nhìn nàng cũng được!

“Dám đến gạt Mã Thừa Ân ta, lá gan cũng không nhỏ!” đột nhiên không nhanh không chậm giọng nói uy thế cứ lặng lẽ phát ra.

“Trong bụng tỷ tỷ ta thật sự là hài tử của người……. van cầu người thương lấy tỷ tỷ ta, nàng thật đáng thương, nếu không được thu nhận nàng chỉ có một con đường chết! Tỷ tỷ ta thân thể yếu đuối, đại phu nói nếu đứa nhỏ này không được sinh ra, sau này nàng sẽ không sinh con được nữa.” Tiểu mai giả bộ đáng thương, quỳ xuống, cứng rắn tự cấu tay mình nặn ra vài giọt nước mắt lâm ly.

Ly Ca Tiếu thuận thế thân thể mềm nhũn giả bộ khóc thút thít, đưa tay lên không ngừng lau nước mắt, tránh để cho hắn nhìn cẩn thận đánh giá sẽ nắm chắc một phần không để lộ ra sơ hở.

Y mượn dịp đúng lúc thiên thời, địa lợi, nhân hòa, đầu tiên lừa gạt hắn giả trang giống Ngôn Chi, sau đó thừa dịp hắn mấy ngày liên tiếp đuổi bắt An Minh Thái mà không còn lòng dạ nào để ý đến chuyện nhà để tới đây, người này là một hiếu tử, để mẹ già nôn nóng chuyện hôn sự đã lâu, y đã sớm dò hỏi biết được mẫu thân hắn đã tìm nhiều cô nương cho hắn xem xét chuyện tục huyền! Y liền tạo ra màn kịch này, thật là đúng ý của hắn!

“Trên đời này vốn dĩ chuyện kẻ ăn ốc người đổ vỏ này không thiếu, nhưng các ngươi lại dám tới đây lừa gạt ta, có phải không muốn sống nữa!” Mã Thừa Ân trong lòng âm thầm tính toán, cho dù có muốn thu nhận nàng nhưng trước tiên cũng muốn cho chúng biết điểm lợi hại của hắn, để sau này nàng sẽ an phận một chút.

“Đại Nhân, tỷ tỷ ta thật oan uổng a, chúng ta có thêm mười lá gan nữa cũng không dám đến đây để gạt người, ban đầu là tỷ tỷ ta sợ trêu chọc đến người nên mới chịu nhịn mà khuất nhục, hiện tại bởi vì đã lâm vào con đường cùng nên mới tới đây cầu xin công đạo, xin đại nhân cho tỷ tỷ ta một con đường sống” Tiểu Mai trong lòng kêu khổ, phải diễn bao lâu nữa mới làm hắn tin, vạn nhất hắn thật sự không tin tưởng, toản bộ trong phủ đều là người của Mã Thừa Ân.

“Được, vậy ta cho ngươi một con đường sống, ta và ngươi làm một giao dịch, ta muốn ngươi giả làm thê tử ta, cũng muốn cả đứa bé”.

“Đại nhân…… người nói cái gì…… ta nghe không hiểu” giọng nói rất đặc biệt, không nhu không mị, cũng không thúy không lượng.

“Ta cho ngươi vinh hoa phú quý, cũng cho ngươi một thân phận, nhưng ngươi chẳng qua chỉ là thê tử hờ để khiến mẹ ta vui lòng, phải biết an phận”

Ý này cũng thật là hợp với tâm tư của y, nhưng chẳng phải là đang diễn trò sao, đã diễn phải diễn cho thật, nữ nhân bình thường như vậy sẽ một mực khẳng định đây là thật.

“Đại nhân…… đứa nhỏ thật sự là con của người, ta cũng không có………” Giả bộ yếu đuối ủy khuất, Ly Ca Tiếu hắn ngay cả chính bản thân mình cũng cảm thấy ghê tởm, giả bộ nữ nhân thật đúng là khó khăn, nhất lại là một nữ nhân khóc lóc đáng thương.

“Đủ rồi, ngươi nếu không đáp ứng giao dịch này, liền cút ra ngoài cho ta…….” Cảnh tượng như vậy thoạt nhìn rất quen mắt, giống như năm đó hắn buộc Ngôn Chi phải gả cho hắn, cũng là một cuộc giao dịch, nàng lấy hắn, hắn sẽ bỏ qua cho Lương Trọng Sơn, chỉ là cuối cùng lại kết thúc bằng một cuộc chém giết, hắn thắng nhưng lại mất đi người mình yêu.

“Được……ta chỉ mong có thể đường đường chính chính sinh hạ hài tử, những cái khác ta đều không cầu xin” Vừa nói, Ly Ca Tiếu vừa nháy mắt với Tiểu Mai, hắn liền vội vàng nhào qua đỡ Ly Ca Tiếu, hai người cùng ôm nhau khóc lóc thảm thương.

“Tỷ tỷ, người đừng thương tâm……sẽ ảnh hưởng tới hài tử trong bụng……..”

Nhìn các nàng khóc lóc như vậy, Mã Thừa Ân tâm phiền ý loạn, không để ý nữa quay đầu rời khỏi sương phòng.

“Ca ca, mới vừa rồi thật làm đệ sợ muốn chết, thật không nghĩ tới, ban đầu ca ca nói hắn sẽ vì mẹ mà đồng ý cưới ca ca đệ còn không dám tin, giờ thì đúng là huynh liệu việc như thần a”.

“Đừng vội đắc ý, giờ còn chờ bái đường thành thân, đến lúc ta trở thành Mã phu nhân, kế hoạch của chúng ta mới có thể thật sự hoàn thành……”

“Kế hoạch gì?” Tiểu Mai nếu nói không hiếu kỳ thì là gạt người.

“Để cho Mã Thừa Ân đưa chúng ta ra khỏi thành……..”

“a…….. Ca ca, đây là thiên phương dạ đàm* mà”

“Không,…….Tiểu Mai, tin tưởng ta, hắn nhất định sẽ đưa chúng ra rời thành”

“Ai ôi……..ca ca, đệ vốn là chờ uống rượu mừng của huynh với Tam Nương, nhưng giờ trước tiên phải uống rượu mừng của huynh cùng Mã Thừa Ân, thật là không thể ngờ được, lần sau có thể đến phiên đệ hay không a…… phi phi phi….. đệ nói cái gì vậy, chính là nếu có đến phiên đệ, cũng là đệ lấy vợ”.

“Thế nào cũng được, Tiểu Mai, đệ đi chiếu cố An Minh Thái đi, không có người chỉ sợ hắn làm loạn”.

“Thừa Ân, đây thật sự là tin tức tốt, mẹ sẽ đi chuẩn bị, chuyện này phải làm nhanh, càng nhanh càng tốt, mẹ không đợi được nữa muốn uống trà mừng của con dâu” mặt mày hớn hở, phu nhân liền có tinh thần đứng lên đi chuẩn bị hôn lễ.

Nhìn mẫu thân cao hứng như thế, Mã Thừa Ân không khỏi lộ ra nụ cười hiếm khi xuất hiện, nụ cười nhu hòa phảng phất quang ảnh một nam nhân tuấn mỹ phi phàm.

Cứ như vậy, ba ngày sau, diễn ra đại hỉ của Mai Tiếu Tiếu cùng Mã Thừa Ân.

“Nhất bái thiên địa”

“Nhị bái cao đường”

“Phu Thê giao bái”

“Đưa vào động phòng”.

Một loạt tiếng pháo nổ vang trời, trước cơn giông bão bầu trời thường quang đãng lạ lùng, cuộc sống tương lai,Mã gia liền lâm vào một mảnh hỗn loạn.

________________________________________________________________

Chú thích:

Thiên phương dạ đàm: chuyện hoang đường, không có thực.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN