Ma Pháp Truy Tầm Ký
Chương 17: Màu tím nhiệm vụ
Tịch Thần không có gặp được Bàn Tử thiếu niên, cho nên nàng phải tự mò mẫm đến Nhiệm Vụ đường.
Đứng trước bảng nhiệm vụ, Tịch Thần bắt đầu tra xét các loại nhiệm vụ, chọn lọc ra nhiệm vụ muốn làm.
Nhìn sơ một vòng, nàng nhíu mày, không có cái nào vừa ý nhiệm vụ.
Nào là đi Hắc Thạch Lâm hái dược thảo, hoặc là Thác Bạt sơn đào khoáng thạch, lại có đi truy tung tích đối tượng linh tinh này nọ,…
Nàng lại không có thời gian đi làm mấy cái đó linh tinh nhiệm vụ, thứ nhất nó tích phân rất ít, thứ hai nàng cần thiết trong thời gian ngắn đi thực chiến, tăng lên thực lực của chính mình, thứ ba là nàng cần nhanh chóng hiểu rõ, bên ngoài thật sự có thế giới khác sao?
Đang trong lúc nàng suy nghĩ muốn làm cái gì nhiệm vụ, bên cạnh có người đi tới, giọng nói như là một uông thanh tuyền, thấm vào ruột gan:
“Uy! Vị này tiểu hữu lạ mặt thật sự, là mới tới làm nhiệm vụ sao?”
Nàng theo tiếng nói quay lại nhìn, gặp một cái màu đỏ bóng dáng ở trước mặt lắc lư. Người nọ là nữ nhân, thân hình nóng bỏng, đôi mắt mị hoặc chớp động câu hồn người, nàng chớp chớp mắt với Tịch Thần.
Tịch Thần vừa liếc mắt một cái, liền nhận ra đây là Nhiệm Vụ đường chấp sự, Cát Na.
Nàng hơi hơi gật đầu một cái coi như trả lời.
Cát Na cảm thấy không thú vị, bĩu môi:
“Thật sự là một cái lạnh như băng tiểu nha đầu, tìm được nhiệm vụ thích hợp chưa?”
Tịch Thần lắc đầu.
Cát Na lại cười thần bí, để sát vào tai nàng nói nhỏ:
“Ta ở chỗ này có một cái chưa ban bố nhiệm vụ, có muốn làm hay không, tích phân rất phong phú nga?”
Tịch Thần thoáng lui về sau một bước cách ra nàng một khoảng cách, nghe vậy híp mắt nhỏ, hỏi:
“Cái gì nhiệm vụ?”
Cát Na nhìn ngó xung quanh, mới nhỏ giọng dụ hoặc nói:
“Là một cái màu tím nhiệm vụ: đi Địa Hoang Chiến Trường. Còn vào trong đó làm cái gì, ngươi vào đó thì sẽ biết. Có thể là quét tước, tìm người, liệp sát yêu thú,… Nói chung là không thể xác định đối tượng. Thời hạn vào trong đó là ba năm, tất cả vật phẩm thu hoạch được, tổ chức chỉ lấy ba phần, còn lại của các ngươi, tổ chức không can thiệp”.
Tịch Thần nghe xong, trong lòng có chút dao động, nhiệm vụ này thật sự rất thích hợp nàng. Nhưng nàng cũng biết trong đó hệ số nguy hiểm rất cao.
Phần thưởng nghe có vẻ rất mê người, nhưng mà trên đời này nào có cơm trưa như vậy miễn phí?
Tịch Thần mím môi suy nghĩ.
Cát Na lại không vội không gấp, lấy tay xoắn xoắn lọn tóc của mình, đưa mắt thưởng thức, kiên nhẫn chờ đợi.
Tịch Thần mở miệng hỏi:
“Nhiệm vụ này có bao nhiêu người nhận rồi?”
Cát Na nâng mắt, hờ hững trả lời:
“Trước mắt mới thôi, chỉ có ba người!”
Tịch Thần nhíu mày, cũng không có hỏi ba người kia là ai, nàng lại hỏi sang chuyện khác:
“Khi nào thì bắt đầu?”.
“Ba ngày sau”
Tịch Thần hơi suy tư một chút, quyết đoán nhận nhiệm vụ này, nàng lấy ra thân phận tạp đưa cho Cát Na, điểm nhận nhiệm vụ.
Cát Na híp mắt cười đầy thâm ý, nhận lấy thân phận tạp nhìn lên, có chút lé mắt.
Người này… thật sự là làm cho người ta tò mò đâu?
Cát Na nhanh chóng hoàn tất thủ tục, trả lại thân phận tạp cho Tịch Thần, cười nói:
“Bây giờ ngươi đi chuẩn bị đi, ba ngày sau quay trở lại đây, sẽ có người đem ngươi truyền tống tới Địa Hoang Chiến Trường”.
Tịch Thần gật gật đầu, tạm biệt Cát Na, đi ra ngoài chuẩn bị đồ vật.
Cát Na nhìn bóng người đã đi ra ngoài, lại nhìn trên tay mình bảng thông tin kích hoạt nhiệm vụ, lắc đầu cười.
Thật không biết cao tầng ban ra cái này nhiệm vụ là muốn làm cái gì?
Dù sao, cũng không quan hệ tới nàng!
Tịch Thần sau khi rời khỏi Liên Minh tổng bộ liền đi dạo một vòng Đoạn Tiên Thành, khác với hôm trước vội vàng, hôm nay Đoạn Tiên Thành có vẻ náo nhiệt hơn nhiều, người người đi lại tấp nập, đa số là lính đánh thuê nam tử. Nàng quần áo kỳ dị, lại là nữ tử, cho nên đi ở bên trong có vẻ phá lệ chói mắt. Có vài người quay đầu lại nhìn nàng bằng ánh mắt thăm dò, nhưng không có tiến lên gây chuyện.
Khoan hãy nói, Đoạn Tiên Thành có một cái nghiêm ngặt quy định, trong thành khu vực không được ẩu đả, đánh cướp. Nếu bị bắt được, phải chịu hình phạt rất nghiêm trọng.
Tịch Thần quanh co lòng vòng một hồi, tìm chỗ đặt làm mấy bộ y phục mới, lại bổ sung mấy cái vật liệu cần thiết, mới thỏa mãn mà đi hướng ngoại thành, tìm một chỗ đất trống gần với Liên Minh tổng bộ, hạ trại nghỉ ngơi.
Đằng sau, có mấy cái đuôi lò tò đi theo nàng.
Tịch Thần vừa ngồi xuống, liền nghe được vài tiếng trầm nặng bước chân, nàng không vui nhíu mày.
Lát sau, có năm tên tráng hán tiến gần lại, phân biệt từng phương hướng bao vây lấy nàng.
Tên cầm đầu mặt đầy ngả ngớn, nhìn nàng từ trên xuống dưới, chậc lưỡi:
“Chà! Tiểu nương tử, làm gì mà đi có một mình thế, còn như vậy che che lấp lấp, làm ta thật tò mò ở dưới áo choàng là như thế nào một bộ thân thể nga! Có muốn hay không cùng các ca ca vui đùa?”
“Ha ha…”
Vài tên còn lại nghe vậy ồ lên, phụ họa cười, từng bước ép sát nàng.
Tịch Thần nghe như vậy lời nói, con ngươi trầm xuống, lạnh lẽo mở miệng:
“Cút!”
Tên cầm đầu híp mắt, cười nhạo:
“Ơ! Còn rất có tính tình cơ đấy! Không vội không vội, không chơi đùa cũng được, chỉ cần tiểu nương tử giao ra đây toàn bộ tinh thạch là được!”
Tịch Thần híp mắt, hóa ra là tới đánh cướp!
Vừa rồi nàng mua một số đồ vật, tinh thạch là thế giới này thông dụng tiền bạc, hỏi nàng từ đâu có?
Là từ Kỳ Văn Thư bên kia trả nợ mà có, nhưng cũng không nhiều lắm. Vừa rồi nàng tiêu cũng có thất thất bát bát.
Tịch Thần mặt vô biểu tình, hờ hững đáp trả:
“Dựa vào cái gì?”
Tên cầm đầu nghe vậy, mặt thoáng hiện lên dữ tợn cười:
“Tiểu nương tử đừng quá ngông cuồng! Đừng có rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, ngoan ngoãn thì giao ra đây. Nếu không, đừng trách huynh đệ chúng ta tâm độc ác mà lạt thủ tồi hoa!”.
Tịch Thần mỉm cười đứng lên, phủi phủi trên người cát bụi, khiêu khích:
“Vậy tới đi!”
Tên cầm đầu thẹn quá thành giận, bắp thịt trên người cuồn cuộn giật giật, hắn vung lên trường đao, quát to:
“Các huynh đệ, xông lên bắt ả đàn bà này lại cho ta!”
Mấy tên còn lại liếm liếm môi, bởi vì khinh thường một giới nữ lưu, cho nên tay không tiến lên.
Mặc dù vậy, Tịch Thần vẫn cảm giác ra được khí thế từ những người này phát ra, áp đến chỗ nàng.
Trong lòng tế bào chiến đấu rục rịch sục sôi, Tịch Thần trong tay động tác cũng không chậm, trước khi mấy tên đó tiến đến, nàng đã vận dụng Tật Phong thuật chạy ra vòng vây.
Mấy tên đại hán chỉ cảm thấy có một trận gió lướt qua mặt mình, bọn hắn lại không thèm để ý, chỉ lo tiến đến bắt được mục tiêu.
Nề hà, bọn hắn vồ hụt, người vừa nãy còn đứng ở đây đã không thấy bóng dáng. Bọn hắn bởi vì quán tính sức lực mà đụng vào nhau, kêu la oai oái.
Tên cầm đầu ở bên ngoài nhìn, thấy như vậy tình huống, hai mắt co rụt lại, miệng mắng một câu: “Phế vật!”
Hắn lại nghiêm túc xách lên trường đao hướng Tịch Thần chém tới, từ vừa rồi tốc độ tới xem, người kia cũng không phải nhu nhược thiếu nữ.
Hắn chỉ có thể ỷ vào sức lực, tốc chiến tốc thắng!
Trường đao mang theo mạnh mẽ dòng khí sát sau lưng mà tới, Tịch Thần không chút hoang mang sử dụng “Thổ tường đất” kỹ năng. Đất đá vụt lên tạo thành một cái tấm chắn sau lưng nàng vừa lúc cùng dòng khí kia chống lại.
Oanh!
Cự lực va chạm khiến cho vùng đất tạp thành một cái lỗ hỗng, “thổ tường đất” cũng nứt ra một vết rạn, từ từ sụp đổ trở về nguyên hình.
Tịch Thần kịp thời lui về phía sau, ma lực ở trong đan điền điên cuồng chuyển động, chuẩn bị súc tích pháp thuật.
Tên cầm đầu cũng bị chấn đến cánh tay run lên, suýt chút nữa không cầm lên nổi trường đao, hắn trong lòng kinh hãi, đặc biệt là khi nhìn thấy đất đá vậy mà tự nhiên hình thành tấm chắn cùng hắn đối kháng, còn chiếm thượng phong.
Hắn trong lòng dâng lên ngập trời sóng lớn, người thiếu nữ này… quá quỷ dị!
Mặc dù biết đá đến ván sắt, hắn cũng không thể lui lại, tiếp tục cầm lên trường đao, phát ra hắn mạnh nhất kỹ năng.
Hắn dồn hết trong cơ thể khí thế lên trên thân đao, thanh đao hiện lên chói mắt bạch quang, hắn lại nghiêm túc chuyển động vài cái tư thế, thân đao hiện ra vài cái lóe mắt ảo ảnh, hắn đem một đao này chém ra.
Hắn trong lòng nhất thời có hy vọng, đây là hắn tâm đắc nhất chiến kỹ: Hư Ảnh đao!
Hư Ảnh đao có thể một lúc phát ra nhiều thanh đao khác nhau, khí thế giống y như đúc, thanh đao đường đi lại thập phần xảo quyệt, khó lòng phòng bị.
Nghe nói luyện đến cao nhất cảnh giới, có thể phát ra hàng ngàn hàng vạn thanh đao, nhất đạo tề phát.
Mà hắn, hiện giờ cũng đã có thể phát ra mười sáu thanh đao.
Không thể không nói, ở nơi này cằn cỗi thế giới, hắn thiên phú cũng được xem như nhất lưu.
Chỉ đáng tiếc, lần này hắn gặp là ma pháp sư Tịch Thần.
Mười sáu thanh đao phân biệt thành mười sáu đạo khủng khiếp khí thế hướng Tịch Thần đánh tới.
Nhìn ập vào trước mặt chỉ thấy khí thế không thấy đao thân ảnh, Tịch Thần nhắm mắt lại, tinh thần lực như từng điều sợi tơ hướng bên ngoài tạo thành một cái võng.
Ở bên này, tên cầm đầu thấy Tịch Thần nhắm mắt lại, cho rằng nàng là bị dọa sợ, âm thầm vui mừng, chỉ còn thiếu chút nữa…
Đột nhiên, hắn trợn to mắt, phát ra không thể tin được thanh âm:
“Không!…”
Chỉ là, thanh âm hắn đã bị nuốt chửng, băng – không chỗ nào mà không có, nhanh chóng tràn lan.
Mười sáu thanh đao bị đóng thành từng khối khắc băng treo giữa không trung, kể cả tên cầm đầu cũng thành khối người băng.
Răng rắc!
Khối băng nhanh chóng nứt ra, vỡ nát thành từng mảnh rớt xuống đất, kéo theo từng vệt máu tươi.
Tên cầm đầu đến chết cũng không biết mình chết như thế nào?
Mấy tên còn lại thấy như vậy cảnh tượng, đồng loạt run lẩy bẩy, co giò hướng phía sau chạy trốn.
Chỉ là, chưa chạy được bao lâu.
Vụt! Vụt! Vụt!
Vài cái vô hình mũi tên mang theo rào rạt xé gió xuyên qua ngực bọn hắn, chết không nhắm mắt!
Tịch Thần nhíu mày nhìn mấy cái khó coi xác chết, quyết đoán thêm một cái mồi lửa, đốt thành tro tàn, không lưu lại một tia dấu vết.
Làm xong tất cả, nàng sắc mặt có chút trắng bệch, liên tục sử dụng ma lực phát ra pháp thuật, hiện tại ma lực đã gần cạn kiệt.
Đầu tiên là “thổ tường đất” cùng tên cầm đầu đối kháng, tiếp theo là cấp ba kỹ năng “băng phong thuật” đóng băng mười sáu thanh trường đao cùng với tên cầm đầu, kế tiếp là điều khiển “phong tiễn”, cho đến “hỏa cầu thuật”.
Liên tiếp sử dụng bốn loại pháp thuật, còn là cần thiết tỉ mỉ điều khiển, nàng chỉ mới tam giai ma pháp sư, còn có chút quá sức.
Không sử dụng “Băng phong thuật”, người chết sẽ là nàng, bởi vì mười sáu thanh đao kia, uy lực vô song.
Không sử dụng “phong tiễn” giết chết đám kia lâu la, hậu hoạn vô cùng.
Nàng ngồi xuống tại chỗ phục hồi ma lực, tình cờ thấy được trong vũng máu có một cái túi màu nâu sậm.
Nàng nhặt lên xem thử, là trữ vật túi mà thế giới này cách xưng hô.
Lau đi mặt trên còn sót lại mỏng manh tinh thần lực, nàng thử thăm dò nhìn xem.
Cái túi này là của tên cầm đầu, tài sản thật sự rất phong phú, có mấy trăm khối hạ phẩm tinh thạch, năm khối trung phẩm tinh thạch, cùng rất nhiều vật phẩm linh tinh chờ,… Ở một góc nàng còn thấy được hai quyển sách đề cùng với
có lẽ là thế giới này tất cả võ giả công pháp tu luyện, nàng đọc một hồi thấy không thú vị liền bỏ qua, thật sự rất sơ sài.
Nàng lại cầm lên quyển kia , chính là vừa rồi tên cầm đầu sử dụng chiến kỹ, nàng xem xét một lúc, mặt dù nội dung thâm ảo nàng đọc không hiểu lắm, nhưng cũng biết bản này so với cao cấp hơn nhiều.
Nghĩ nghĩ, nàng lại đem tất cả chúng nó ném vào trong “ma pháp hộp”, nàng không sử dụng nhưng có thể cho người khác.
Nàng không khỏi cảm thán trong lòng: “Cướp đoạt của người khác là cách làm giàu nhanh nhất, thảo nào ở Thần Hành đại lục, những người kia thích giết người đoạt bảo như vậy”.
Nàng cũng không nói mình thiện lương, nói trắng ra là, ở Thần Hành đại lục, không có một cái ma pháp sư nào là bồ tát cứu thế giả.
Chỉ là, ma pháp sư so với cái khác võ giả hoặc là kỵ sỹ liền có nguyên tắc hơn nhiều.
Bởi vì tôn nghiêm cùng kiêu ngạo, ma pháp sư khinh thường hành động giết người đoạt bảo.
Có giết người, cũng là làm cho người ta chết nhanh nhất, sạch sẽ nhất, trở về với thiên địa cát bụi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!