Ma Pháp Truy Tầm Ký - Chương 18: Địa Hoang Chiến Trường - Cự Thạch quái vật
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
91


Ma Pháp Truy Tầm Ký


Chương 18: Địa Hoang Chiến Trường - Cự Thạch quái vật


Ba ngày nhanh chóng trôi qua!

Ngày thứ ba sáng sớm, Tịch Thần đã có mặt tại Liên Minh Lính Đánh Thuê, đại sảnh vắng người, có lẽ chưa ai đi nhận hay trả nhiệm vụ.

Nàng thấy được Cát Na thân ảnh gật gà gật gù ở trên bàn dài, bộ dạng sắp ngủ tới nơi, mặc dù vậy, phong tư vẫn rất quyến rũ.

Tịch Thần lại khều khều đánh thức nàng.

Cát Na nửa mơ nửa tỉnh, mắt hiện lên mông lung sương mù, chu môi bất mãn thì thào:

“Ai đó? Ai dám phá hư giấc ngủ của lão nương! Muốn chết có phải hay không?”

Vừa nói, nàng quờ quạng sờ sờ bên hông trường tiên, chuẩn bị rút ra vũ khí công kích người phá giấc ngủ của nàng.

Tịch Thần bất đắc dĩ lắc đầu, cản trở nàng rút ra vũ khí, giọng mềm nói:

“Là ta! Ta tới để ứng nhiệm vụ, đi Địa Hoang Chiến Trường!”

Nghe tới Địa Hoang Chiến Trường bốn chữ, Cát Na hoàn toàn tỉnh ngủ, nàng nhập nhèm mở mắt, thấy là Tịch Thần, lải nhải:

“Làm gì mà đến sớm thế! Thật chưa thấy qua ai giống ngươi như vậy gấp gáp đi tìm chết”.

Theo nàng ý tưởng, vào Địa Hoang Chiến Trường chẳng khác nào đi chịu chết cả.

Dù vậy, lải nhải thuộc về lải nhải, nàng vẫn đứng lên làm việc.

Khẽ duỗi người, nàng nhướng mi đối với Tịch Thần nói:

“Đi theo ta!”

Cát Na dẫn nàng xuyên qua đại sảnh, lại lên một tầng lầu, loanh quanh một hồi, mới rẽ vào một cái không đáng chú ý phòng.

Phòng ốc trống trơn, không có nhiều đồ vật, khắp nơi trên vách tường hiện lên vài đạo vết rạn nứt, tầng nóc phòng rung rinh như muốn đổ sụp xuống.

Cát Na dẫn nàng đi sâu vào bên trong, cho đến khi trước mắt sáng lên, mới dừng lại.

Tịch Thần chính mắt thấy rõ, trước mắt mình là một cái đại hình truyền tống trận.

Trên đất sáng lên một vòng tròn lớn với phức tạp hoa văn ký hiệu, một đường kéo dài hết nửa căn phòng, năng lượng trong đó tuần hoàn liên tiếp, không có một chút thất thoát ra ngoài. Trên mỗi cái yếu điểm, còn đặt một cái lớn bằng nắm đấm hòn đá. Hòn đá sáng ngời bạch quang, đưa năng lượng cung ứng vào trong trận.

Tất cả đều là cực phẩm tinh thạch.

Tịch Thần sống nhiều năm như thế, cũng gặp qua vài cái quy mô lớn truyền tống trận, nhưng khoảng cách gần chứng kiến nó vận hành quy luật, còn là lần đầu tiên.

Nàng si mê mà nhìn, tinh thần lực nhất nhất ghi nhớ từng đạo ký hiệu phù văn. Nếu như không có người ở đây, nàng chắc chắn xúc động mà lấy ra giấy bút, ngồi tại chỗ nghiên cứu.

Cát Na thấy nàng như vậy nghiêm chú nhìn, trong lòng buồn cười, chỉ cho rằng nàng thấy mới lạ sự vật cho nên nhất thời tò mò, những người trước kia đã đến đây cũng không phải là như thế bộ dạng!

Nàng không có để ở trong lòng!

Tịch Thần nhìn một hồi, xác định mình đã ghi nhớ, mới tiếc nuối quay đầu nhìn Cát Na, ánh mắt có chút u buồn ai oán.

Cát Na đối diện như vậy một đôi mắt, trong lòng đột nhiên toát ra một cái ý niệm: dường như nàng làm cái gì tội ác tày trời.

Gạt bỏ trong lòng hoang đường ý tưởng, nàng ý cười doanh doanh hỏi:

“Đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?”

Tịch Thần hít sâu, gật đầu.

Chỉ thấy Cát Na từ trong ngực móc ra một cái màu đen hòn đá, đem nó đặt vào trung tâm truyền tống trận.

Truyền tống trận thoáng chấn động rung lên, một vòng bạch quang liên tiếp sáng lên, bao phủ hết các đường viền phù văn.

Cát Na nhìn Tịch Thần.

Tịch Thần không chút chần chừ, bước vào truyền tống trận, một cỗ mãnh liệt lôi kéo lực bao phủ lấy nàng, lôi đi!

Tịch Thần dùng hết tinh thần lực tạo thành một vòng tròn cái chắn trong suốt bao lấy bên ngoài thân thể, nhằm chặn bớt phần nào nghiền ép năng lượng cùng với không gian xung đột.

Trước khi rời khỏi không gian này, nàng mơ hồ nghe được một tiếng thì thầm đầy quỷ dị.

Cát Na nhìn dần dần biến mất ở trong truyền tống trận thân hình, nhếch mép cười khẽ:

“Chúc may mắn nha! Tiểu bằng hữu!”

Quay cuồng cảm giác dường như chỉ trong chớp mắt, mở mắt ra là lúc, Tịch Thần cảm giác một cỗ khô nóng không khí ập vào mặt, nàng híp mắt ngước nhìn, trước mắt cùng sau lưng đều là cát vàng hoang mạc.

Truyền tống trận hơi thở biến mất vô tung vô ảnh!

Nàng còn cho rằng đây là vùng kia sa mạc lúc mới đến thế giới này, nhưng cẩn thận cảm nhận một hồi, lại không phải.

Nơi này so với vùng kia sa mạc, khắc nghiệt hơn nhiều!

Nàng đã chính thức vào Địa Hoang Chiến Trường, ở nơi này, mỗi một việc nàng trải qua, đều là nhiệm vụ.

Nàng kéo lên mũ trùm đầu, che khuất hết nửa gương mặt, hướng phía trước hành tẩu.

Không bao lâu sau, nàng liền gặp được cái đầu tiên hung mãnh sinh vật.

Nó từ đất cát chui ra, thân hình to lớn thô kệch, có bốn cái chân, chiều dài khoảng chừng mười lăm mét có hơn, trên thân thể ngoài bao bọc bởi màu xám trắng lớp vảy. Lớp vảy dày và thô nặng, cho nên nó bước đi thập phần chậm chạp, nhưng nó đi tới đâu, mặt đất ầm ầm chấn động tới đó, dường như muốn rung chuyển.

Đôi mắt nó ti hí, ẩn khuất sau lớp vảy bạc, hung tàn mà nhìn Tịch Thần.

Lát sau, nó vung lên to lớn cái đuôi, gầm gừ đập đến chỗ nàng.

Tịch Thần lông tơ dựng đứng, bản năng phản ứng làm nàng nhanh chóng nằm rạp xuống mặt đất, cái đuôi hiểm hiểm sát đầu nàng mà qua, đập tới gần đó mặt đất.

Ầm!

Mặt đất sinh sinh bị đập ra một cái hố to, cát đá bay tứ tung trên không trung, hiện lên một mảnh bụi mù.

Tịch Thần đứng lên, thở ra một hơi, vỗ ngực cảm thán:

“Vừa rồi quá nguy hiểm, nếu nàng không phản ứng nhanh, cái đuôi đó đập tới chỗ nàng, nàng không chết cũng thành tàn!”

Nàng tâm niệm ma pháp trượng, ma pháp trượng lập tức xuất hiện trên tay, nàng miệng nhanh chóng niệm chú, ma pháp trượng sáng lên, nó phóng ra một đạo màu vàng pháp thuật.

“Thổ Lãng Quyết”

Thổ Lãng Quyết là ba cấp pháp thuật, có tác dụng làm chậm tốc độ của địch nhân, còn có thể giam cầm trong một khu vực nhất định.

Màu vàng vầng sáng phóng ra vạn trượng quang mang hướng tới cự thạch bao vây nó lại, chỉ thấy dưới chân nó cát đá lún xuống, mềm oặt như một vũng bùn, vũng bùn hình thành từng điều xúc tua quấn chặt lấy bốn chân nó, kéo nó hãm sâu xuống dưới, bùn đất giống như có ý thức nhào lên, muốn nhấn chìm cả thân thể của nó.

Rống! Rống! Rống

Cự thạch quái vật điên cuồng gào rống, thân thể uốn éo vùng vẫy muốn thoát ra đầm lầy vũng bùn, nề hà nó thân thể quá lớn, nó càng vẫy, tốc độ hãm xuống càng nhanh.

Mắt thấy thân thể đã bị lún hơn phân nửa, nó càng giận dữ trong lòng, nó biết được hết thảy là người kia đứng đó giở trò.

Trong mũi nó phát ra hừ lạnh một tiếng, nếu nó không có bản lãnh, sẽ không thể chiếm một phương bá chủ. Nhân loại kia nếu cho rằng như vậy là có thể bắt được nó thì lầm to rồi.

Nó há miệng, trong miệng phun ra cự thạch hòn đá, mỗi một viên có thể lớn bằng nửa căn nhà.

Từng cơn “mưa đá” ào ào bay đến trước mặt Tịch Thần, nàng lại phân ra ma lực, ở trước mặt mình dâng lên một đạo “Kim Cang” hộ thuẫn.

Mưa đá đập vào hộ thuẫn vang lên bành bạch thanh âm, cự thạch mang sức mạnh to lớn, mỗi lần đập vào liền sẽ thấy hộ thuẫn nứt ra một đường kẽ hở, Tịch Thần lại nhanh chóng gia cố ma lực thêm vào.

Cho nên, cự thạch không có tổn thương đến nàng, chỉ là nàng sắc mặt dần có chút trắng bệch, mồ hôi từ trên trán chảy xuống, ướt đẫm cả khuôn mặt.

Một phần vì nóng, một phần vì ma lực sắp khô kiệt.

Tịch Thần bên này kiên trì được hơn mười phút, cự thạch quái vật lại ngày càng táo bạo, nó cố sức vùng vẫy khỏi đầm lầy, còn phải phóng thích cự thạch công kích nàng, cho nên nàng đoán được, nó cũng sắp nỏ mạnh hết đà.

Cắn răng, nàng lấy ra một chai bổ sung ma lực dược tề điên cuồng cắn hút, phân thần chi phối hai loại kỹ năng động tác cũng không có ngừng lại.

Quả nhiên, mấy phút sau, cự thạch quái vật đã đuối sức, công kích phóng ra cũng không lợi hại như ban đầu, mà nó vùng vẫy động tác cũng ngày càng chậm chạp.

Tịch Thần nắm bắt thời cơ, phân ra còn sót lại ma lực, niệm chú phát ra một đạo phán quyết kỹ năng:

“Viêm Bạo”

Chỉ thấy ma pháp trượng dâng lên một tia màu đỏ ánh sáng, ánh sáng phóng ra kéo theo một đạo nóng rực hỏa diễm, hỏa diễm ngay khi tiếp xúc với không khí, nhanh chóng lớn dần thành một cái biển lửa. Biển lửa đổ ập xuống cự thạch quái vật, hừng hực thiêu đốt thân thể của nó.

Ngao! Ngao!

Cự thạch quái vật trong miệng phát ra thê lương tiếng kêu, vang vọng khắp đại địa, dưới có đầm lầy giữ chân, trên có biển lửa thiêu đốt, cự thạch quái vật quằn quại vùng vẫy.

Nó tuy rằng phòng ngự cực cường, nề hà không chịu nổi như vậy song trọng công kích, không tới một phút sau, lớp vảy bên ngoài của nó đã cháy khét, tróc ra từng mảnh.

Nó kêu thảm thiết!

Lát sau, nó ngã “oạch” xuống đất, lớp vảy bị đốt cháy hơn phân nửa, chỉ còn lại trần trụi thân thể, thân thể lớp da bên trong ửng đỏ lên, như sắp chảy ra máu.

Nó nằm, hơi thở thoi thóp.

Tịch Thần thấy nó như vậy, ngừng lại công kích, bước lại cách xa nó năm bước, thì thầm hỏi:

“Ngươi tại sao lại công kích ta?”

Nàng nhớ rõ nàng không có chọc tới nó, lúc đầu cũng chưa phát hiện sự tồn tại của nó, cho nên, là vì sao đâu?

Cự Thạch quái vật ngạo kiều nhếch lên ti hí đôi mắt, lạnh băng mở miệng:

“Ngu xuẩn nhân loại, ngươi cũng xứng muốn biết?”

Nói như vậy, nó trong lòng cũng có chút ủy khuất cùng chột dạ, nó cũng không biết là sao thế này, khi ngửi được quen thuộc nhân loại hương vị, nó liền táo bạo mà công kích, cũng giống như vài người trước kia, không một cái may mắn thoát khỏi nó móng vuốt.

Chỉ là lần này, nó đá đến tấm sắt.

Tịch Thần không kinh ngạc nó có thể mở miệng nói chuyện, sinh vật trong Địa Hoang Chiến Trường, không phải là ăn chay, nàng híp mắt nguy hiểm, giọng lạnh xuống:

“Nếu ngươi đã không chịu nói, vậy ta cũng không khách khí nữa. Muốn giết ngươi, chỉ cần một mồi lửa là đủ!”

Cự Thạch quái vật trong lòng run lên, không vì cái gì khác, chỉ vì loại kia thấu xương đau đớn, nó không muốn trải qua thêm một lần nữa.

Nó hòa hoãn giọng, chần chừ nói:

“Cái này ta cũng không biết, chỉ là trong đầu có một giọng nói phải công kích, ta liền công kích”.

Tịch Thần đứng yên suy tư, nàng vừa rồi phát hiện một cái điểm kỳ lạ.

Thông thường tới nói, hoang dã sinh vật có ý thức lãnh địa rất cao, chỉ khi nào có nhân tố ý đồ xâm chiếm lãnh địa, nó mới hung tàn tấn công.

Nhưng mà vừa rồi, nàng không trêu chọc, cũng không có sát ý gì với nó. Nó lại tự nhiên mà tấn công nàng, còn là bộ dáng không chết không thôi.

Chỉ về điểm này, đáng để người ta phải suy ngẫm.

Địa Hoang Chiến Trường, quả nhiên thú vị!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN