Ma Pháp Truy Tầm Ký - Chương 20: Đọa Ma
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
102


Ma Pháp Truy Tầm Ký


Chương 20: Đọa Ma


Hiện tại đã trôi qua năm ngày, Kỳ Văn Thư không biết hắn đã chạy qua những nơi nào, trong đầu chỉ có một ý niệm: hắn phải chạy thoát những người kia!

Vận khí của hắn cũng không tệ, một đường chạy đi mấy ngày nay, hắn không có gặp được hoang dã yêu thú truy kích.

Nếu không, hai huynh muội hắn đã sớm mất mạng.

Một ngày này, hai huynh muội hắn cũng chạy tới một nơi.

Nhìn trước mắt tối đen hang động, trên không lượn lờ sương mù dày đặc bao phủ cả một tòa rộng lớn khu vực, hắn sắc mặt có chút chần chờ.

Hồng Mông Cốc!

Hắn cư nhiên chạy tới Hồng Mông Cốc, là ông trời định diệt hắn sao?

Hoang Vực giới tồn tại ba cái hiểm địa nơi: Hắc Thạch Lâm, Vụ Yêu Sơn, Hồng Mông Cốc.

Ba cái tên làm cho người ta trong lòng e dè kiêng kị, không dám tới gần.

Mà hắn, cư nhiên gặp phải hai nơi.

Một nơi, làm hắn suýt nữa bỏ mạng.

Hiện tại nơi này, điều gì sẽ chờ đợi hắn.

Hắn chỉ có thể cắn răng, kéo theo Kỳ Tiểu Nhã vào cốc.

Đằng sau khoảng trăm bước, đoàn người thoáng dừng lại, một tên hộ vệ nhỏ giọng hỏi đi phía trước lão giả:

“Tứ trưởng lão, bọn họ đã vào Hồng Mông Cốc rồi, chúng ta nên làm sao bây giờ? Là quay trở về vẫn là…?”

Tứ trưởng lão mặt hiện nham hiểm, đôi mắt hung ác trừng cái kia hộ vệ:

“Về cái gì mà về, tiếp tục đuổi theo cho ta, chỉ là hai cái nhãi ranh, còn không đủ gây sợ hãi”.

Hộ vệ trên mặt hiện lên hoảng sợ thần sắc, ấp úng nói:

“Nhưng mà… nhưng mà nơi này là Hồng Mông Cốc a…”

Tứ trưởng lão trừng mắt, khinh miệt xuy một tiếng:

“Hồng Mông Cốc thì thế nào, ta vẫn sấm như thường. Các ngươi này đó sợ chết hộ vệ, nếu sợ thì đừng đi theo, vướng tay vướng chân!”

Bên cạnh tứ trưởng lão, một vị khác lão giả khuôn mặt trầm ngâm, mang theo chút ngưng trọng mà nhìn Hồng Mông Cốc xung quanh hoàn cảnh. Nghe tứ trưởng lão nói vậy, hắn nghiêm trang khiển trách:

“Tứ đệ, tiểu tâm một ít! Đừng khinh thường, không phải tự nhiên mà người ta tôn vinh Hồng Mông Cốc thành hiểm chi nhất đâu, tất phải có lý do của nó”.

Tứ trưởng lão ậm ừ gật đầu: “Ta biết rõ!” . Nhưng trên mặt thì không cho là đúng.

Đại trưởng lão thấy hắn như vậy, lắc lắc đầu, không khuyên nhủ nữa.

Hắn trong mắt có chờ mong dã tâm, nghe hộ vệ quay về kể, hai cái nhãi con kia, đặc biệt là kia tiểu nữ nhi, hình như có một loại nào đó siêu năng lực, làm cho hắn nhớ tới những cái đó tiên nhân truyền thuyết. Nàng rất có thể là đạt được cái gì bí ẩn truyền thừa, nếu hắn có thể bắt được nàng, lấy được cái kia truyền thừa, hắn là có thể trở thành tiên nhân, hô phong hoán vũ, trường sinh bất lão.

Huống chi, hắn đã sớm chán ngấy cái địa phương quỷ quái này rồi. Nghe nói bên ngoài thế giới thú vị hơn nhiều.

Bởi vậy, hắn càng cấp thiết muốn biết truyền thừa kia là thật hay giả.

Đến nỗi thứ kia là thật, vậy thì tất cả những người này… một cũng không thể lưu lại!

Trong đáy mắt hắn, xẹt qua một tia âm độc.

Đoàn người sau khi bàn xong, cũng tiến vào Hồng Mông Cốc.

Đi trong tối đen huyệt cốc, Kỳ Tiểu Nhã sắc mặt trắng bệch như ma trơi, bàn tay siết chặt lấy tay Kỳ Văn Thư, thân mình hơi run rẩy.

Kỳ Văn Thư vỗ vỗ lưng nàng, nhẹ giọng an ủi:

“Tiểu Nhã, đừng sợ! Có ca ca đây”.

Kỳ Tiểu Nhã cắn môi, gật đầu.

Kỳ Văn Thư trong mắt dâng lên mỏi mệt, xen lẫn một tia sầu lo bất an. Không hiểu sao, trong lòng hắn có cảm giác bồn chồn, nôn nóng, giống như có chuyện không hay sẽ xảy đến.

Hắn chỉ có thể thở dài, âm thầm cầu nguyện ông trời phù hộ hai huynh muội hắn.

Đáng tiếc, số phận mỗi người đã được định sẵn từ lúc sinh ra.

Có những thứ, không phải quá trình thay đổi là có thể thay đổi được tất cả kết cục.

Cũng giống như, hắn có trốn thế nào cũng không thoát được!

Hồng Mông đỉnh, gần sát với thiên không, sương mù giăng tứ tung khắp mọi ngóc ngách, dưới đất cỏ xanh mọc đầy, cao tới đầu gối. Xung quanh tiêu điều khí lượn lờ như có như không, núi non chất chồng, trùng trùng điệp điệp, sau lưng là vạn trượng vực sâu không thấy đáy, chỉ thấy mênh mông lỗ đen sâu hun hút, giống như con đường đi xuống Hoàng Tuyền.

Kỳ Văn Thư siết chặt tay Kỳ Tiểu Nhã đứng ở chênh vênh vách đỉnh, cảnh giác nhìn trước mặt đoàn người.

Tứ trưởng lão hung thần ác sát cười lạnh:

“Thế nào? Sao không chạy nữa đi? Hết đường chạy rồi à, hai đứa oắt con”.

Kỳ Văn Thư cười khổ trong lòng, lấy hết can đảm bình tĩnh hỏi:

“Rốt cuộc các ngươi muốn cái gì?”

Tứ trưởng lão ngửa mặt ha ha cười lạnh:

“Muốn cái gì à! Đương nhiên là muốn ngươi đi chết, đụng tới ta Lâm gia lợi ích, ngươi đừng mong sống sót. Lâm gia không phải là thằng oắt con vô danh nhà ngươi có thể chọc tới”.

Nói xong, hắn ta ra lệnh cho bên cạnh hộ vệ đi tới bắt lấy Kỳ Văn Thư.

Hộ vệ tiến lên một bước, Kỳ Văn Thư liền lùi về sau một bước, càng gần hơn vách đá. Kỳ Tiểu Nhã vô tình quay đầu, thấy được phía sau vạn trượng vách núi, nàng không khỏi sợ tới mức thét chói tai.

Ngay lúc này, đại trưởng lão uy nghiêm lên tiếng:

“Khoan đã!”

Mấy tên hộ vệ dừng lại, tứ trưởng lão cũng vẻ mặt nghi hoặc:

“Đại ca! Sao lại…”

Đại trưởng lão giơ tay ngăn lại tứ trưởng lão lời nói, vẻ mặt nhanh chóng hòa ái mà nhìn Kỳ Tiểu Nhã.

“Tiểu oa nhi không nên sợ hãi! Ta sẽ không làm tổn thương các ngươi, thậm chí có thể buông tha cho các ngươi lỗi lầm, chỉ cần ngươi giao ra đây truyền thừa công pháp mà ngươi đang tu luyện”.

Kỳ Văn Thư sắc mặt tức khắc trầm xuống, trong lòng bừng tỉnh đại ngộ, thì ra là tới đoạt bảo.

Hắn lo lắng mà nhìn muội muội của mình.

Kỳ Tiểu Nhã có chút chột dạ, theo bản năng giữ chặt bên tay áo, cố gắng trấn định, giả ngu nói:

“Vị gia gia này có phải nhầm lẫn gì không, tiểu nữ chỉ là bình thường thôn nữ, nào có cái gì công pháp truyền thừa, gia gia đừng hù dọa tiểu nữ”.

Đại trưởng lão vô tình thấy được hành động của nàng, lại nghe lời nàng nói, hai mắt híp lại, lạnh lùng nói:

“Đừng mong dối gạt được con mắt của ta, tiểu oa nhi vẫn còn non lắm, ngoan ngoãn thì giao ra đây, gia gia không làm khó dễ ngươi”.

Kỳ Tiểu Nhã không dám nhìn thẳng mắt hắn, trong lòng cảnh giác mãnh liệt, lão già này, cho nàng cảm giác rất âm hiểm.

Nàng cắn răng trả lời:

“Không có! Không có cái gì truyền thừa công pháp cả”

Đại trưởng lão giận quá hóa cười, hai mép nhếch lên:

“Thật sự không có sao? Không vội, bắt tới soát người là biết có hay không rồi”.

Kỳ Tiểu Nhã mặt xoát cái trắng bệch.

Chỉ thấy, đại trưởng lão thân ảnh vụt một cái, hóa thành một đạo tàn ảnh, hướng tới nàng mà đến.

Một tay hắn nhanh chóng bắt lấy cổ Kỳ Văn Thư, siết chặt, tay còn lại chế trụ bả vai nàng, chậm rãi dời đến ống tay áo, lục tục tìm kiếm.

Nàng thay đổi sắc mặt, muốn kháng cự, nề hà cánh tay kia giống như ngàn cân cự thạch, áp đến nàng không thể nhúc nhích.

Nhìn Kỳ Văn Thư đỏ bừng khuôn mặt, há miệng hít lấy hít để không khí, nàng thoáng nổi lên ngoan tâm, khởi động hết ma lực trong người, vận đến trên răng, hướng nhăn nheo bàn tay chế trụ nàng, một ngụm cắn xuống, ngấu nghiến cắn ra một miếng thịt, máu chảy ghê người.

Ưm!

Đại trưởng lão nhăn mày, trong lòng cơn giận bùng nổ áp đến lý trí, hắn rút tay lại, hóa thành một đạo chưởng ấn, đánh lên ngực Kỳ Tiểu Nhã.

“A…!”

Kỳ Tiểu Nhã ở trên không trung phụt ra một ngụm máu tươi, thân thể như cánh diều đứt rơi thẳng xuống vực.

“Không!…”

Kỳ Văn Thư trơ mắt nhìn Kỳ Tiểu Nhã rơi xuống vực, thê lương kêu một tiếng, thấu tận trời xanh, trong đầu óc ong ong vang dội, máu nóng trong người sục sôi, hai mắt hắn đỏ ngầu, đầy lấp thù hận sát khí.

Hận ý mãnh liệt phóng lên não, căng thẳng thần kinh phanh một tiếng đứt đoạn, có cái gì đó ở trong não hắn bị giải khai.

Máu trong thân thể rục rịch sống lại, từng điều từng điều khủng bố hắc khí từ trong máu thoát ra, tràn lan đến bên ngoài, không chốc lát, thân thể hắn đã bị hắc khí bao phủ.

Đại trưởng lão đứng gần hắn, cho nên trước tiên phát hiện hắn tình huống không đúng, đại trưởng lão hai mắt mãnh liệt co lại, hô to:

“Lùi lại, mau chóng lùi lại!”

Đáng tiếc, đã không còn kịp.

Hắc khí lan tỏa ra xung quanh, chứa đựng dày đặc âm trầm sát khí, một hơi đem bọn hắn bao phủ, chậm rãi cắn nuốt lấy thân thể bọn hắn.

Huyết dịch văng tung tóe, thê lương thảm thiết tiếng kêu, càng làm cho Kỳ Văn Thư đầu óc càng hưng phấn.

Tia cuối cùng thanh minh lý trí cũng bị ma diệt.

Hơn nửa tiếng sau, máu thịt cùng với linh hồn đều trở thành hắc khí chất dinh dưỡng, nó du tẩu một vòng, cuối cùng trở lại Kỳ Văn Thư thân thể.

Kỳ Văn Thư lúc này bộ dạng chính là, tóc bị nhiễm thành màu đỏ như máu, khi hắn mở mắt ra, hai tròng mắt đen thăm thẳm, giống như vực sâu u tối, không mang theo một chút nhân tính, chỉ có lạnh như hàn băng.

Hắn quỷ dị cười, liếm liếm khóe môi, nhìn đôi bàn tay nhiễm đầy máu tươi, nhếch môi.

Hắn – đã không còn là lúc trước Kỳ Văn Thư!

Trong đầu hắn, hiện lên một hàng huyết sắc chữ viết:

Hắn thoáng nhìn qua vực sâu kia một cái, nhíu nhíu mày, áp chế trong lòng không hiểu dâng lên cảm xúc.

Trên người lại dâng lên hắc khí, hắn chậm rãi biến mất trong mảnh đất này.

Trong không khí, còn lưu lại huyết tinh chi khí, nồng nặc, vương vất!

“Một sớm hiểu ra bản tâm
Lại không chịu nổi phút chốc khảo nghiệm
Linh hồn vẫn diệt, vĩnh viễn thành ma!”

Một đạo bươm bướm hồ điệp, thay đổi vận mệnh của vô số người.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN