Ma Pháp Truy Tầm Ký
Chương 21: Bàng Tơ Động - Tử Sắc Yêu Nhện
Tịch Thần mê mang mở mắt, đập vào mắt tối đen một mảnh, đưa lên năm ngón tay cũng không thấy rõ. Dưới thân cộm cộm làm thắt lưng nàng đau nhức như muốn bẻ gãy. Thoáng dùng tinh thần lực cảm nhận, hóa ra là cự thạch thú cuốn theo nàng đi tới nơi này, nó còn rất có tâm, dùng thân thể to lớn của mình bao phủ lấy nàng. Bởi vậy cho nên, ngoài xốc nảy đau nhức, nàng không có bị thương chỗ khác.
Nàng nhanh chóng gượng đứng lên thoát ra bên ngoài, yên ổn rồi nàng mới cúi xuống lay lay cự thạch thú thân thể:
“Này! Này! Ngươi không sao chứ?”
Cự thạch thú mở ra xanh biếc đôi mắt, trong đó thoáng qua phòng bị xen lẫn một tia mỏi mệt, đợi thấy rõ người trước mặt, trong mắt phòng bị rút đi, nó mở miệng khàn khàn hỏi:
“Ta không sao! Đây là nơi nào vậy?”
Tịch Thần nhìn xung quanh hoàn cảnh, lắc đầu: “Không biết!”
Nơi này hình như là một cái hang động, cảnh sắc âm u tối tăm, trong không khí thỉnh thoảng truyền đến mùi hôi thối, tanh tưởi.
Nơi này cho nàng cảm giác rất không tốt!
Tịch Thần nhìn cự thạch thú thân thể, khuôn mặt rối rắm nói:
“Này! Ngươi có thể thu nhỏ hình thể được không? Ngươi như vậy, mục tiêu quá lớn, sẽ đưa tới không biết trước nguy hiểm”.
Cự thạch thú thoáng trầm ngâm, sau đó gật đầu: “Có thể!”
Tịch Thần chính mắt thấy được, cự thạch thú thân hình từ từ co rút nhỏ lại, cho đến khi nhỏ lại chỉ bằng cỡ một cánh tay trẻ em, hình dạng lại như một con tê tê chưa trưởng thành, rất đáng yêu.
Vụt! Một tiếng.
Tịch Thần không kịp phòng bị, nó đã nhảy lên trên vai trái nàng, móng vuốt bấu vào ma pháp bào của nàng, trên vai thoáng nặng trịch.
Tịch Thần sững người lại, ngây ra tại chỗ, trong mắt dâng lên cuồn cuộn lốc xoáy!
Cự thạch thú dường như cảm nhận được nàng hơi thở khác thường, nó quan tâm hỏi:
“Ngươi sao vậy?”
Tịch Thần nhắm lại hai mắt che giấu trong mắt thống khổ, đợi mở mắt ra là lúc, con ngươi lại trở về bình tĩnh, vô thần, nàng lãnh đạm mở miệng:
“Không sao!”
Cự thạch thú “ừm” một tiếng, sau đó ở trên vai nàng nhắm mắt dưỡng thương.
Nó cảm giác được trên người nàng có một loại ôn hòa thân thiết năng lượng, làm nó cực kỳ dễ chịu.
Một người một thú men theo con đường nhỏ trong huyệt động đi về phía trước, càng đi sâu vào trong, Tịch Thần càng cảm thấy nơi này tràn ngập cổ quái.
Không nói rõ được là cổ quái ở nơi nào, nhưng mà nàng không dám thả lỏng, một đường luôn căng thẳng thần kinh.
Đi tới rồi một cái ngã ba, nhìn trước mặt nhấp nhô ba con đường, Tịch Thần chân mày nhíu lại thật sâu, cảm thấy khó lựa chọn.
Ngay lúc này, nàng tinh thần lực lại mỏng manh cảm nhận được một tia khác thường động tĩnh, nó truyền tới từ chính giữa con đường.
Nàng hơi nghĩ ngợi rồi nhấc chân đi vào đó.
Con đường chính giữa thập phần hẹp, chỉ có thể đủ chứa hai người trưởng thành đi ngang nhau, hai bên vách đá lởm chởm, từ trong khe hở còn chảy ra màu đen chất lỏng.
Tịch Thần tận lực tránh đi những cái đó chất lỏng.
Đi khoảng mười phút sau, nàng phát hiện con đường ngày càng rộng lớn thong thả, xuất hiện trước mặt nàng là một cái không gian thạch động.
Trong động cũng không lớn, nhìn vào thấy ngay, cho nên Tịch Thần phát hiện ở mỗi góc động, chất khoảng mấy chục cái màu trắng vật thể.
Tịch Thần thử đưa tinh thần lực vào thăm dò, hai mắt mãnh liệt co rụt lại.
Cư nhiên đều là nhân loại!
Chỉ là tình trạng bọn họ đều không quá tốt, hơi thở mỏng manh, quanh thân bị quấn bởi màu trắng sợi tơ, như là tơ nhện. Quấn toàn bộ từ chân lên đến đầu, không thấy rõ mặt mũi.
Tịch Thần sắc mặt ngưng trọng, cảnh giác cảm nhận xung quanh, nàng phóng nhẹ bước chân tới gần những cái đó bị sợi tơ quấn quanh nhân loại.
Nàng thử đưa tay cảm nhận, chỉ là tay vừa chạm đến bên ngoài sợi tơ, biến cố đột nhiên xảy ra…
Trong không khí có vật gì đó chuyển động, trong vách tường vụt bắn ra mấy chục sợi khác màu sợi tơ, tốc độ nhanh đến kinh người. Những sợi tơ đó ở trên không trung đan dệt thành một cái bảy màu sắc cái lưới to, nó ập xuống đầu Tịch Thần bao phủ xuống.
Thấy nguy cơ tới gần, nàng nhanh chóng đem tinh thần lực bao phủ hết góc này gặp nguy cơ nhân loại, đưa vào trong ma pháp hộp, sau đó lại sử dụng tật phong thuật chạy ra chỗ khác.
Cái lưới ập xuống nhưng không bắt được người, nó như có linh tính tự động tách nhau ra, hóa thành từng điều uy mãnh sợi tơ, tốc độ như gió truy đuổi theo Tịch Thần.
Nàng chạy một vòng quanh thạch động, tranh thủ cứu được bao nhiêu thì cứu, dù sao ma pháp hộp của nàng cũng đủ lớn để chứa những người này.
Tới lui một hồi, nàng cũng cứu được thất thất bát bát, định hướng ra ngoài bôn tẩu.
Chỉ là, giống như đoán được ý đồ của nàng, không biết tên sinh vật nhanh chóng đem cửa động phong lên, định nhốt nàng ở lại chỗ này.
Tịch Thần sắc mặt tối đen, thần kinh banh chặt, ma pháp trượng đã thủ sẵn ở trên tay.
Nàng phóng ra một đạo hỏa cầu thiêu đốt những sợi tơ truy đuổi sau lưng mình, nề hà sợi tơ nhiều lắm, thiêu hết cái này lại có cái khác toát ra, nhiều vô số kể.
Nàng còn chú ý tới, trong vách tường thạch động còn ào ào chảy ra màu đen chất lỏng, mùi hôi tanh tưởi không chịu nổi.
Màu đen chất lỏng nhanh chóng tràn ngập đến dưới chân, Tịch Thần lại thêm vào xung quanh mình một đạo hệ mộc hộ thuẫn.
Tại sao không dùng hệ khác mà phải là mộc hệ?
Bởi vì Tịch Thần không biết được chất lỏng là cái gì thuộc tính, những hệ khác quá nguy hiểm, lỡ như sinh ra bài xích, nàng chỉ có thể chịu phản phệ.
Ngược lại, mộc hệ tính chất ôn hòa, lại sinh sôi không ngừng, có thể chống đỡ trong một thời gian.
Thực ra, nàng cũng không chắc chắn lắm, nàng chỉ đánh cuộc phán đoán của mình.
Ngay khi chất lỏng tiếp xúc với mộc hệ hộ thuẫn, hộ thuẫn phát ra xì xì tiếng vang, giống như phản ứng hóa học, chất lỏng muốn ăn mòn hộ thuẫn, tấn công đến nàng.
Cũng may, hộ thuẫn là mộc hệ sinh cơ chi lực, nó sinh cơ bừng bừng, liên tục phát triển, cùng màu đen chất lỏng dung hòa lẫn nhau, không ai nhường ai.
Tịch Thần thấy vậy, thoáng thở phào nhẹ nhõm, nàng hiện tại có thể toàn tâm toàn ý đối phó với nguy cơ sắp tới.
Chỉ tiếc, nhược điểm duy nhất của mộc hệ, là tiêu tốn nhiều ma lực, còn là liên tục kéo dài. Có nghĩa là, nó liên tục tỏa ra sinh cơ bao nhiêu, nàng tiêu tốn ma lực bấy nhiêu.
Bất kể là kiếp trước vẫn là kiếp này, nàng đều không ưa thích sử dụng mộc hệ ma pháp.
Hiện tại sử dụng, tuyệt đối là tình cảnh nan kham!
Chỉ thấy những cái đó sợi tơ bao bọc khắp xung quanh, hình thành một tòa lưới nhà giam, đem nàng vây ở bên trong.
Từng điều khí thế từ trong sợi tơ phóng thích ra, uy mãnh dị thường.
Tịch Thần biểu tình nghiêm túc, giơ lên ma pháp trượng, phóng ra một đạo “Diêm Sát” kỹ năng.
Ngùn ngụt ánh lửa dâng lên, cực nóng hỏa diễm hình thành một vòng tròn cắt ngang ra bên ngoài, thiêu đốt muôn ngàn sợi tơ.
Sợi tơ mỏng manh, chịu không nổi như thế hỏa diễm, tức khắc hóa thành tro bụi tiêu tán trong không khí.
Không khí thoáng rộng rãi chút ít, cái loại đó cảm giác áp bách dần dần thu nhỏ lại, nàng cũng không vì vậy mà thả lỏng.
Chính chủ còn chưa có ra tới đâu!
Không cho nàng có thời gian chuẩn bị lâu hơn, từ trong các ngóc ngách tường đá đã chui ra đông nghìn nghịt con nhện sinh vật.
Chỉ thấy thân hình chúng nó cao bằng nửa con người, dưới thân có sáu cái chân gâp ghềnh mảnh khảnh, toàn thân từ trên xuống dưới luân phiên bảy loại màu sắc, giống như bảy sắc cầu vồng, hai con mắt ti hí như hạt dẻ, dưới bụng còn có những chấm li ti đỏ nhỏ bằng hạt đậu.
Chúng nó tốc độ rất nhanh, không qua mấy phút đã bò đến cách xa nàng ba bước, đem nàng bao kín, không chừa một tia kẽ hở.
Trước mắt tối đen sinh vật, Tịch Thần hít một hơi thật sâu, trong lòng dâng lên mãnh liệt nguy cơ cảm.
Tử sắc yêu nhện nâng lên cái bụng lộ ra những chấm đỏ, nó ưỡn ra sau một cái, từ trong những chấm đỏ đó phụt ra mấy đạo trong suốt tằm ti, bắn thẳng đến Tịch Thần.
Tịch Thần ở tại chỗ nhảy lên không trung, xoay một vòng, vừa lúc những sợi tằm ti đó sát dưới chân nàng đi qua, công kích đến đồng bọn của nó ở đối diện.
Chỉ thấy tử sắc yêu nhện bị công kích, trong miệng phát ra kì quái âm tiết, trong suốt tằm ti xuyên thẳng qua bụng của nó, định trụ luôn mấy đồng bọn ở phía sau. Không qua mấy giây, chúng nó đồng loạt ngã xuống, không còn hơi thở, trong thân thể chảy ra màu xanh chất lỏng.
Những đồng bọn đứng kế bên thấy vậy, không có chút nào thương tiếc, ngược lại dùng sáu cái chân của chúng nó đem thi thể đã chết bỏ vào trong miệng, nhai “rộp rộp”.
Tịch Thần toàn bộ quá trình nhìn thấy tất cả, trong ngực dâng lên từng trận buồn nôn, không phải sợ hãi, mà là ghê tởm.
Huyết tinh nàng đều thấy qua, huynh đệ tương tàn nàng cũng thấy qua, nhưng cảnh tượng như vậy, nàng còn là lần đầu tiên gặp gỡ.
Quá tàn nhẫn, vô nhân tính!
À không, là vô thú tính.
Càng đáng sợ hơn là những cái đó trong suốt tằm ti, nhìn mảnh khảnh nhưng sắc bén dị thường, nếu bị nó cắt qua, không mất mạng cũng phải bị thương.
Tịch Thần trên mặt dâng lên trầm trọng.
Nàng đứng tại chỗ, nâng lên ma pháp trượng, trong miệng lẩm nhẩm không ngừng, lát sau ma pháp trượng sáng lên một vệt màu xanh quang mang, quang mang hướng bên ngoài nhanh chóng lan tràn.
Răng rắc!
Phạm vi cách nàng năm mét, tất cả sinh vật đều biến thành khắc băng, hàn khí từ trong đó tỏa ra lạnh cả người.
Tịch Thần nhìn mười mấy khối sinh vật đã kết thành băng tượng, nhanh chóng phóng ra một đạo kỹ năng. Lưỡi dao gió cắt qua không khí, đem khối băng cắt thành từng mảnh, rớt trên mặt đất.
Tử sắc yêu nhện lúc này bừng tỉnh quá thần, nhanh chóng làm ra phản ứng, chúng nó tụ lại cùng nhau, bắn ra trong suốt tằm ti kết thành một cái lưới ngăn chắn ở chúng nó trước mặt. Lưỡi dao gió cắt vào lưới tằm ti, giống như là chạm vào tường đồng vách sắt, kêu leng keng không ngừng.
Cuối cùng, tấm lưới không chút tổn thương, mà lưỡi dao gió bởi vì không có ma lực cung ứng, tiêu tán trong thiên địa.
Tịch Thần híp mắt, hơi thở chìm xuống!
Khó chơi rồi đây.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!