Ma Pháp Truy Tầm Ký - Chương 4: Đấu Pháp!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
96


Ma Pháp Truy Tầm Ký


Chương 4: Đấu Pháp!


Vạn dặm sa mạc, không khí khô nóng, cuồng phong thường xuyên thổi tới. Tịch Thần đầy đầu mồ hôi đi trên sa mạc, đôi giày vốn đã rách tung tóe càng thêm rách nát, chuẩn bị báo hỏng. Tế bạch làn da ở dưới cực nhiệt ánh nắng dần chuyển thành màu đồng cổ lúa mạch, môi khô ráo, hình thành từng điều nứt nẻ.
Tháp! Tháp! Tháp!
Tịch Thần cước bộ đạp ở trên cát, để lại từng đạo kéo dài dấu chân. Đối với thân là ma pháp sư huyết mỏng da giòn nàng, đi giữa hoàn cảnh khắc nghiệt này là một việc cực kỳ hao tốn thể lực.
Tịch Thần dừng lại thở hổn hển, con mắt có chút choáng váng nhìn ngó vô bờ cát vàng.
Một tuần!
Nàng đã đi hết một tuần, thế nhưng không có gặp được một cái sinh vật nào, ngay cả một giọt thủy cũng không có, chỉ có vô biên vô tận sa mạc đi mãi không hết.
Tịch Thần tỏ vẻ nàng bất lực, quyết đoán ngồi xuống tại chỗ nghỉ ngơi.
Ánh nắng gay gắt chiếu xuống làm hai mắt cay xè, không mở nổi. Tịch Thần phân ra tinh thần lực ở chung quanh tra xét, này một tra liền tra được vài thứ không tầm thường đồ vật.
Chỉ nghe “xì xèo” vài tiếng bên tai, mặc dù rất nhỏ, nhưng vẫn không thể tránh khỏi tinh thần lực cảm giác. Tịch Thần liễm tức toàn bộ hơi thở, từng điều thần kinh bởi vì căng thẳng mà co rúm lại.
Ở vừa rồi, nàng hình như có cảm giác được mặt cát hơi chuyển động một tí, hơi chút nhô lên, đến khi nhìn lại vẫn thấy bình thường, không có gì khác lạ. Nàng còn cho rằng mình là hoa mắt.
Thật không ngờ, vừa mới chuyển mắt, liền nhìn thấy được ở không xa năm mét ngoài, cát đá quay cuồng, mặt đất nhô lên cao gần mười mét, hình thành một cái gò ụ giữa sa mạc.
Răng rắc! Răng rắc!
Rồi đột nhiên trong lúc đó, gò ụ đột nhiên kêu răng rắc, quanh nó dần hình thành những điều bất quy tắc khe hở, từ những khe hở đó chui ra ngùn ngụt những vật thể màu đen.
Tịch Thần con ngươi phóng đại nhìn một màn này, nguy cơ cảm làm cho nàng nhanh chóng làm ra phản ứng, đưa ma lực xuống hai chân, vận dụng tật phong thuật hướng phía sau như điên mà chạy.
Cùng lúc đó, sau lưng “ầm” một tiếng nổ tung, cát đá quay trở về nơi vốn có. Thay thế chính là một mảnh đen nghịt đồ vật, chúng nó “tê” một tiếng đồng loạt hướng Tịch Thần đuổi theo.
Tịch Thần ra sức vận dụng tật phong thuật, nếu có người khác sẽ chỉ thấy một đạo tàn ảnh lướt qua, nhanh đến cực hạn, nhưng chỉ có nàng mới biết, tật phong thuật chỉ là cấp thấp ma pháp kỹ năng, không những tiêu hao ma lực mà còn tiêu hao thể lực nhanh chóng. Với cái dạng này hiện giờ, nàng một cái vừa mới nhất giai Ma pháp sư, ma lực là không đủ cung ứng chạy đường dài. Huống chi đồ vật phía sau tốc độ cũng không chậm hơn nàng bao nhiêu.
Nàng tuy không biết chúng nó là cái dạng gì đồ vật, nhưng bản năng nguy cơ làm cho nàng nhanh chóng chạy thoát chúng nó. Trong một lần quay đầu nhìn lại, chiếm cứ toàn bộ tròng mắt là một mảnh đông nghìn nghịt màu đen sinh vật. Chúng nó mỗi một con hình thể lớn bằng bàn tay con người, khắp thân gai nhọn khiếp người, nó có bốn cái chân thô chắc như cây đũa, hai con mắt hình dạng như hạt điều, tỏa ra u lục thị huyết quang mang, dưới phần cơ bụng thỉnh thoảng chảy ra màu xanh nhạt chất lỏng.
Tịch Thần tinh mắt thấy được, nơi chất lỏng đó đi qua, đất cát “xèo xèo” bốc khói trắng, sau đó hóa thành một bãi nước loãng, dưới ánh nắng khắt nghiệt, bãi nước loãng nhanh chóng khô quắt, bốc hơi không còn sót lại chút gì.
Tịch Thần toàn thân lông tơ dựng đứng, trong mắt phát ra một tia trầm trọng.
Tình huống so với nàng phỏng đoán càng muốn nguy hiểm. Nếu đã không thể trốn, vậy thì chiến thôi!
Đã có quyết tâm liền hành động, Tịch Thần không chạy nữa mà đứng lại tại chỗ, từ trong “ma pháp hộp” lấy ra ma pháp trượng, chỉ thấy cây trượng khoảng chừng nửa mét, toàn thân mộc chất màu đen, đầu trượng long vĩ cuốn lên, bao bọc lấy một viên màu đỏ hạt châu, yêu dị cực.
Tịch Thần cầm trượng yêu thích không buông tay, trong mắt toát ra hưng phấn thần sắc, liếm liếm khóe miệng nhìn đen nghịt sinh vật. Thần thái đó, như nhìn một cái con mồi.
Lúc này, màu đen sinh vật còn ở cách nàng khoảng mười mấy mét.
Tịch Thần thu liễm toàn bộ tạp niệm, hai mắt nhắm lại, trong miệng ngâm nga phức tạp chú ngữ. Ma lực nhanh chóng vận chuyển quán chú lên thân trượng, cùng lúc đó, ma pháp kết cấu đồ nhanh chóng hoàn thành. Một kích phóng ra, ma lực theo kết cấu đồ cuốn lấy chung quanh thổ nguyên tố hình thành một đạo tường đất chắn ở trước mặt nàng.
Nói thì chậm mà diễn ra thì nhanh, tường đất bởi vì hoàn cảnh phong phú mà nhanh chóng hình thành, cùng lúc đó, màu đen sinh vật chỉ cách nàng còn có năm bước khoảng cách. Chúng nó đụng vào thổ tường đất “ầm” một tiếng bắn ngược về sau, theo quán tính mà chồng chất đè lên những con ở phía sau. Ma lực cái chắn cũng tùy theo rung động, Tịch Thần lại không chút hoang mang thêm vào ma lực gia cố, một bên niệm cái khác chú ngữ, một vệt màu đỏ hồng quang ở thân trượng sáng lên, tiếp theo đó là từng đạo hỏa cầu phóng ra ngoài, đập vào trong màu đen sinh vật phạm vi.
Thoáng chốc, ánh lửa tận trời, hồng quang ở hoang mạc nổ tung, không khí vốn đã nóng bởi vì có hỏa nguyên tố tham dự càng thêm khắc nghiệt. Thê thảm tiếng kêu vang vọng khắp hoang mạc, kèm theo đó là từng tiếng xương cốt cháy khét.
Một đợt hỏa cầu qua đi, màu đen sinh vật chỉ mới chết đi một phần năm, còn lại nhiều không đếm xuể cứ phía trước ngả xuống người sau tiếng lên.
Lần này, màu đen sinh vật học khôn ra, chúng nó không tùy tiện đập vào thổ tường đất mà bắt đầu công kích từ xa, chúng nó ngửa bụng lên, chất lỏng màu xanh nhạt “phụt” một cái ngã vào trên thổ tường đất. Hàng ngàn con cùng làm một hành động như vậy, thổ tường khắp nơi “xèo xèo” nhanh chóng bị ăn mòn, ma lực gia cố cũng theo không kịp tốc độ ăn mòn giá trị.
Tịch Thần nhíu nhíu mày, thật đúng là khó chơi gia hỏa, hoang mạc dường như là chúng nó địa bàn, thổ nguyên tố không nhiều lắm tác dụng.
Tịch Thần quyết đoán không lại gia cố ma lực, mà là sử dụng phong nguyên tố chạy lùi về phía sau, một bên phóng thích hỏa cầu, giết được nhiều ít hay nhiều ít.
Mà thổ tường đất bởi vì không có ma lực thêm vào ở mười giây sau liền sụp đổ. Màu đen sinh vật thấy chướng ngại vật đã diệt liền nhanh chóng đuổi theo.
Tịch Thần vừa chạy vừa phóng thích ma pháp, nghe phía sau từng đợt khóc gào thanh, nàng không chút động dung vẫn cắm đầu mà chạy, trên trán rỉ ra từng giọt từng giọt mồ hôi, thể lực gần cạn kiệt, nàng vẫn cắn răng mà chạy. Đến nỗi đã giết bao nhiêu con, nàng cũng không nhớ nỗi, màu đen sinh vật giống như vô cùng vô tận, giết mãi không hết.
Ba ngày ba đêm, nàng liên tục gặp hai lần đại quy mô màu đen sinh vật, chúng nó bám riết không bỏ, mà nàng bởi vì ma lực hữu hạn, chỉ có thể vừa đánh vừa chạy, liên tục thử thách cực hạn của mình, đến nỗi hai chân đã chạy đến chết lặng.
Rốt cuộc, một ngày này, xung quanh không còn là vô bờ hoang mạc, nàng gặp được một cái con suối vắt ngang hai bên bờ, từ đây qua kia bờ cũng không rộng lắm, nhìn phía sau vẫn còn đuổi sát không bỏ màu đen sinh vật, Tịch Thần cắn răng, vận lên cuối cùng một tia ma lực, sử dụng cực hạn phong nguyên tố, nhảy qua bên kia bờ.
Tịch Thần quay đầu nhìn bên kia bờ, màu đen sinh vật hung ác trừng mắt nàng, chúng nó có chút e dè không dám tới gần kia con suối, chỉ không cam lòng mà rút lui.
Đến tận đây, Tịch Thần mới ngã oạch xuống tại chỗ, nằm giang chân thở hổn hển.
Vừa thở vừa nghĩ, lần này thật đúng là thử thách thể lực của nàng mà, mệt muốn chết!
Nghĩ vậy, bỗng nhiên cười lên, lần này coi như là rèn luyện thể lực cùng với cơ thể phản ứng, ít nhất nàng cũng gần nắm giữ được khối thân thể này rồi.
Chuyện khác, nàng cũng thấy được tầm quan trọng của thể lực, có lẽ nàng cũng nên rèn luyện một chút.
Nhớ tới phía trước thế, Thần Hành đại lục những cái kia thiên tài ma võ song tu, kẻ nào không phải là cơ thể khỏe mạnh, có thể cận chiến. Nàng cũng từng nghĩ quá ma võ song tu, đáng tiếc kiếp trước nàng tư chất hữu hạn, tu luyện ma pháp đã chiếm hết nàng toàn bộ thời gian, lấy đâu ra thời gian tu võ. Mặt khác nàng cũng không quá coi trọng võ tu, nàng nghĩ mỗi cái chức nghiệp đều có ưu điểm cùng khuyết điểm, chỉ cần làm đến mức tận cùng là được. Mà nàng sở theo đuổi là ma pháp lực lượng.
Hiện tại, nàng cũng nên thay đổi một chút quan niệm, cho dù không thể chân chính trở thành ma võ song tu, nhưng cũng nên rèn luyện thân thể một chút, ít nhất nếu một ngày ma lực mất hết, nàng cũng có sức mà chạy, không nhậm người tùy thế nào làm liền thế nào làm.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN