Magic Eyes - Chương 2:101- Cộng Sự Của Tôi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
107


Magic Eyes


Chương 2:101- Cộng Sự Của Tôi


Cái bóng mờ mịt ngày một gần hơn, tim đập nhanh liên hồi, lòng cmr thấy dạo dực. Ánh đèn trước cổng nhà Băng Tâm
sáng lên trong khi tất cả đèn xung quanh không một tia sáng. Nhịp tim trở lại bình thường, Không Khí vào phổi một cách dễ dàng hơn, đôi chân tôi mềm nhũn như không trọng lượng. Bức tường phía sau lưng bỗng chở lên mềm lún, nuốt dần kẻ đang dựa vào, Tôi bám chặt lấy hàng rào sắt trước cửa cổng, cảm giác rợn tay,…
“Ai vậy “
trước mắt tôi là chàng trai cao ráo, khuôn mặt trắng bệch, sống mũi cao,…nói túm lại là khá đẹp trai. Nhưng tôi lại cảm thấy lạnh hết người
trước hành động rọi thẳng đèn điện thoại vào mắt mà không có chút phản ứng gì, thường thì theo phản xạ họ sẽ lấy tay che mắt lại nhưng anh ta đứng nhìn tôi không chớp mắt
” Lẽ nào anh là 101″ tôi lùi lại vài bước nhưng khuôn mặt ấy càng gần hơn
” Vụt” tôi chạy nhanh về phia trước xuyên qua cơ thể đó nó giống như làn sương khói biến mất rồi lại hiên ra
Tôi chợt nhìn lên chiếc đèn đường chỉ lên nó, giọng đầy thắc mắc
” sao anh lại làm được vậy…chiếc đèn đó”
“Cũng không biết ” Giọng nói trầm lặng thốt lên dù không thể cảm nhận được hơi thở nhưng có gì đó hơi lạnh khi anh nói ra
” Tôi là Phi Nhạn… Chúng ta lên xưng hô thế nào đây” Nhìn anh ta có vẻ trững trạc hơn tôi nhiều
” Cô định đợi ở đây sao… cô gái đó sẽ không mở cửa đâu” Nhìn lên cửa sổ ánh điện trong nhà đã vụt tắt, cửa dẫ đóng kín mít. Tôi thất vọng và đành chờ đợi cho đến ngày mai 1
………………………………
23h15 Tôi về đến nhà. Vứt ngay chiếc balo xuống ghế tôi thở dài nhưng không chút bỏ được gánh nặng 1 chút nào
” Grâu…Grâu…Grâu ” Từ đằng xa Samon chạy tới sủa liên hồi chạy xung quanh 101.
cũng phải thôi Samon là một con chó và nó có thể ngửi thấy mùi hồn ma.
Tôi giật mình, khi nhìn thấy 101
” Nè! anh không về nhà sao 101″ Tôi thắc mắc nhìn
“Tôi thực sự không có chút ấn tượng nào về nhà và cái chết của mình” Anh ta buồn rầu ngồi xuống gần Samon
anh kể lại mọi sự việc trước cái chết của mình 10 năm trước 101 từng là học sinh TH trường Hàn Thuyên, đã tốt nghiệp THPT
” Sao bây giờ anh mới đến tìm tôi “
“Khi đó cô mới 6 tuổi một đứa trẻ thì sao có thể giúp gì được ” Có một vài thông tin cho rằng tôi đã tự sát, nhưng chắc chắn điều đó không phải sự thật, tôi hiểu rõ bản thân mình hơn ai hết
” Cái chết của tôi có liên quan vu sát hại giáo sư khảo cổ Jack william, ông ấy là người thầy mà tôi tôn trọng nhất. Trước khi ông ấy chết, GS đã từng tìm hiểu và cùng 2 người bạn của mình mở ngôi mộ cuả Pharaoh TutankhamunLời nguyền của các Pharaoh Tutankhamun – vị Pharaoh nổi tiếng nhất của Ai Cập thời cổ đại. Kể từ khi lăng mộ Tutankhamun được phát hiện với các hiện vật còn gần như nguyên vẹn, Thung lũng các Pharaoh của Ai Cập trở nên nổi tiếng trở thành di sản thế giới năm 1979 và cho đến giờ, các hoạt động thăm dò, khai quật, bảo tồn hầm mộ của vị Pharaoh này vẫn đang được tiếp tục.

Pharaoh Tutankamun (còn gọi là vua Tut) là vị Pharaoh trẻ tuổi nhất trong lịch sử Ai Cập cổ đại. Ông sinh vào khoảng năm 1341 trước công nguyên ở vùng Ankhetalen (ngày nay là Tell el Amarna). Tutankhamun ban đầu tên là Tutankhaten, có nghĩa là “Hiện thân của Aten”- Aten là vị thần được tôn kính nhất cuối thời cai trị của vua Akhenaten (1353-1335 trước công nguyên).

Hai năm sau đó, ông đổi tên thành Tutankhamun có nghĩa là “Hiện thân của Amun” – người trị vì thành Heliopolis vùng thượng Ai Cập.

Theo sử liệu ghi lại, ngay từ khi còn nhỏ, Tutankhamun đã được dạy dỗ trong cung điện của nhà vua. Pharaoh thiếu niên Tutankhamun lên ngôi năm 1332 trước Công nguyên lúc vừa tròn 9 tuổi, là vị Pharaoh đời thứ 18 thuộc Vương triều Ai Cập.

Triều đại vua Tutankhamun được coi là thời kỳ hoàng kim rực rỡ nhất trong mọi triều đại Pharaoh. Tuy nhiên, vào năm 1352 trước Công nguyên, khi vừa tròn 19 tuổi, Pharaoh Tutankhamun đột ngột qua đời một cách bí ẩn, mang theo xuống lăng mộ cuộc đời nhuốm màu thần bí của mình.

Trải qua qua mấy nghìn năm, trong khi các ngôi mộ Hoàng gia Ai Cập đều đã bị đào bới gần hết và tất cả các hiện vật trong các lăng mộ này đều đã bị lấy trộm hết, thì riêng lăng tẩm của vua Tuttankhamun lại không tìm thấy dấu tích.

Chính điều này đã thu hút nhiều sự quan tâm chú ý của giới khoa học.

Ngày 4/11/1929, nhóm khai quật của nhà khảo cổ học Howard Carter đã phát hiện ra ngôi mộ của vua Tutankhamun.

Đây là sự kiện gây chấn động thời bấy giờ, bởi khám phá này là một bước đột phá trong lĩnh vực khảo cổ học. Tuy nhiên, nó cũng mang đến không ít nghi ngờ và sợ hãi về một lời nguyền trừng phạt của Pharaoh.

Nhóm khai quật của nhà khảo cổ học Howard Carter đã phát hiện ra ngôi mộ của Pharaoh Tutankhamun

Truyền thuyết kể rằng những ai đánh thức giấc ngủ dài của Pharaoh sẽ phải hứng chịu lời nguyền của Ngài: “Bất cứ kẻ nào vào mộ với tâm hồn đen tối, ta sẽ bóp cổ hắn như bóp một con chim”.

Vào đúng ngày tìm thấy lăng mộ, Howard trở về nhà và nhận ra rằng con chim hoàng yến yêu quý của mình đã bị rắn hổ mang ăn thịt. Với người Ai Cập, rắn hổ mang được coi là biểu tượng của người canh giữ lăng mộ.

Sau đó “Lời nguyền Pharaoh” lại ứng nghiệm với Carnavon – nhà tài trợ cho cuộc khai quật hầm mộ. Ông đã qua đời vì một vết muỗi cắn lây truyền bệnh.

Một điều trùng hợp đáng sợ là hai ngày sau khi Carnavon qua đời, xác ướp Tutankhamun được kiểm tra và người ta đã phát hiện một vết đỏ ở vị trí tương tự vết muỗi cắn của Carnavon trên khuôn mặt vị vua trẻ.

Một thời gian ngắn sau đó, nhà khảo cổ Arthur Mace trong nhóm nghiên cứu cũng rơi vào trạng thái hôn mê sâu và qua đời không rõ nguyên nhân.

Những ngày tiếp đó, một chuỗi những cái chết bí hiểm tiếp tục phủ bóng đen lên dự án của Carter. Bạn của Carnavon – George Gould sau khi nhìn vào ngôi mộ đã lên cơn sốt cao rồi qua đời ngay ngày hôm sau. Không lâu sau, bác sĩ của George cũng từ giã cõi đời .

Dù nhiều nhà khoa học cho rằng nguyên nhân dẫn đến chuỗi cái chết của những nạn nhân xấu số là do một loại vi khuẩn lâu năm trong môi trường ẩm ướt của hầm mộ, nhưng những bí ẩn về một nền văn minh cổ đại vẫn khiến nhân loại trăn trở với câu hỏi liệu có hay không một lời nguyền trừng phạt của đấng tối cao?

“Nhưng tôi không tin thực sự về cái chết của ông và 2 vị còn lại có liên quan đén lời nguyền này nên quyết định đi tìm hiểu” Sau đó thì anh không thể nhớ gì về cái chết của mình

” Tôi biết đó là một bí ẩn nhưng thực chất họ không thể tìm ra câu trả lời cho việc này nên đã lấy lời nguyền này để che dấu về sự thật” Căn phòng chở lên tĩnh mịch hơn. Tôi lướt tìm kiếm thông tin về ” cái chết của Giáo Sư Jack William”

Một loạt thông tin hiện ra nhưng tất cả chỉ là liên quan đến lời nguyền [ Lẽ nào không có bất cứ thông tin hay lời phản bác về điều này sao, bí ẩn vụ án này là ở đâu

“Anh vẫn còn ở đó sao…Tôi sẽ giúp anh nhưng đừng cứ đứng nhìn tôi hoài vậy” tôi tung chiếc chăn ra khỏi người

” Vậy nếu kết thúc vụ án này anh sẽ rời đi sao ” câu hỏi bất giác khiến tôi nghĩ đến lời thầy

” Con người và hồn ma cũng giống nhau đều có thời gian tồn tại nhất định, tôi sẽ không biến mất luôn vì nhiệm vụ của tôi chính là giúp đỡ cô trong thời gian linh hồn tồn tại ”

………………………….

6h00 ” Reng… Reng… Reng… ” Chiếc đồng hồ báo thức đổ chuông. Tôi mơ màng quờ xung quanh úp nó xuống

tôi vùng dậy nhìn ngó xung quanh ” cộng sự ” [ Anh ấy ở đây cả đêm qua sao] ánh mắt ấy nhìn không ngớt vào tôi,

” Nè! hôm qua anh có đi quá giới hạn không đó” Trời ơi đó là câu hỏi ngớ ngẩn nhất từ trước đến giờ

Mình và 101 là hai thế giới khác nhay sao có thể

” Sao lại hỏi câu ngớ ngẩn đến vậy… Tôi chỉ nhìn em ngủ thôi ” Trong vô thức anh định xoa đầu tôi nhưng đó là điều không thể. Cái chạm chỉ khiến vài sợi tóc bay nhẹ. Không hiểu sao lúc đó cảm giác của tôi hơi có chút hụt hẫng

…………………………..

Tôi ăn nhanh mẩu bánh mì, đút gọn hộp sữa vào cặp và không quên cho Samon ăn nhẹ buổi sáng. Tôi xoa đầu nó,và cười, cái đuôi ngoe nguẩy tứ phía

” Cộng sự làm việc tốt nha”

……………………………

trên đường đi học

” Nè… Liệu anh có thể chạm được các đồ vật xung quanh không” Lúc đó trong đầu tôi có quá nhiền câu hỏi về thế giới tâm linh

” tùy từng đồ vật và trọng lượng của chúng so với trọng lượng linh hồn của tôi”

chúng tôi vẫn trò chuyện vài điều, mặc cho mọi ánh mắt dồn về phía tôi không lời giải đáp

………………………….

khu vệ sinh

Giờ tan học, tôi nhắn cho Băng Tâm hẹn gặp sau khi tan trường. Không khí bớt ồn ào, nhưng thế giới âm thanh vẫn tràn ngập. Quả thật dù không phải lần đầu tiên đến đây nhưng không khí trong nhà vệ sinh cũng chưa thể làm tôi quen

Nó khá sạch sẽ, nhưng thiết bị lại cũ kĩ, hổng hóc. Vài âm thanh lạ phát ra: Tiếng nước rò, Tiếng mạch nước ngầm hoạt động, một số động cơ của các thiết bị khác. Thực chất nó quá bình thường nhưng khi những trục trặc xảy ra thì những tiếng kêu ấy kêu ngắt quãng tạo cảm giác hồi hộp. Cộp… Cộp… Cộp… Tiếng bước chân ngày một gần hơn ” Cạch ” . Quả nhiên đó là Băng Tâm

khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi, ánh mắt có gì đó thất thường, thực chất khó đoán được nội tâm của cô ta

” Cô… sao cứ làm phiền tôi hoài ”

” Băng Tâm cậu biết rõ về cái chết của chị Hy mà, hãy nói cho tôi biết đi. Cậu chẳng nhẽ có thể để chị ấy chết oan không rõ như vậy sao” Tôi cố gắng thuyết phục BT mong rằng cậu ấy sẽ nói cho mk

” Tôi thực sự không biết vụ án đó, Hạ Vy chị ấy không có liên quan gì đến cả” Cuối cùng cũng được rồi. Cậu ta hoảng loạn không biết lên làm gì

“Băng Tâm cậu biết đúng không ? ” Khuôn mặt biến sắc một cách sợ hãi, những tiếng nấc nhẹ từ cổ họng BT thậm chí không thẻ thành tiếng

” Tránh ra ” Bất chợt BT xô tôi ” Rầm ” Toàn thân tôi khoong còn chút cảm giác, cơ gân như giãn ra, mạch máu thắt lại một cảm giác như choáng ngợp

” Rầm ” Cách cửa nhà vệ sinh đóng xầm lại. Băng Tâm cố gắng xoay chốt cửa nhưng giường như vô ích. Cậu ta quay lại phía sau nhìn tôi một cách vô vọng

” Cô không sao chứ ” Một giọng nói khá quen thuộc vang lên tôi quay ra

” Cộng sự… Sao anh lại đến đây” khuôn mặt có một chút lo lắng. Anh bồn chồn.Tôi dồn hết sức lấy điểm tựa đứng dậy. Băng Tâm sợ sệt tìm cách chốn thoát

” Cậu hãy dừng lại đi… mọi chuyện đã rõ rồi. Tôi đã dặt thiết bị theo dõi cậu không thể chối được đâu, chúng ta hãy nói hết mọi việc được chứ” Toàn thân cậu ấy mền nhũn khi nghe thấy lời tôi nói, cơ thể BT không kiểm soát. Cậu ấy khóc nấc lên Hu… Hu…Hu

…………………………

thư viện trường

19h14

Trời nhiều mây và hơi tối. Có lẽ trời sắp mưa. Những phân tử mang theo hơi lạnh bủa vây khiến tôi rùng mình. Không sao ưa nổi thời thiết này. Từng cơn gió, kéo theo những đám mây đen ” Đoàng ” bầu trời lóe sáng xẻ trời ra làm hai mảng

” Rào…Rào… Rào… ” Mưa nặng hạt không ngớt

” Mk đã nhỡ quay được đoạn clip hôm chị Hy và Hạ Vy trên tầng thượng, Tôi thực sự không thể tố cáo chị họ của mk”

Tôi nhớ lại từng lời nói của BT

“chiếc thẻ nhớ chiếc điện thoại tôi đã để nó ở sau bức tranh ” kỉ niệm xây dựng thư viện “

” Cộng sự, chúng ta chia ra tìm bức tranh đó… Có manh mối gì thì hãy liên lạc với nhau

Gần cuối thư viện

” Phi Nhạn” Tôi chợt nghe thấy tiếng gọi của 101 giật mình chạy ra. Đột nhiên có thứ gì đó thít chặt lấy cổ tôi, cổ họng tôi nghẹn ứ, không khí vào phổi một cách khó khăn,cảm giác sắp lịm đi

” Tôi xin lỗi… Bản thân đã đâm theo lao rồi thì phải đâm tiếp” Hạ Vy sao chị ấy lại biết việc này

” Buông cô ấy ra” Giọng nói của 101 vang lên, tôi cố giữ lấy chiếc dây thừng nhưng không tài nào chống lại sức của chị ấy, Không khí ngày càng ít hơn.

Đột nhiên căn phòng tối sầm lại, đèn nhấp nháy liên tục. Phải nhân thời cơ này, tôi dùng hết sức lực còn lại của mình đẩy chị Hạ Vy. Cảm giác như được sống lại, không khí vào phổi dễ dàng. Tôi thở không ra hơi, vết hằn trên cổ tôi đỏ tấy lên, khiến tôi đau nhói.

” Hạ Vy, chị Dĩnh Hy không hề oán hận chị khi chị cướp đi bạn trai của mình, tại sao chị lại giết hại một thanh xuân tươi đẹp như vậy và nếu như người phải chết hôm đó là chị thì chị cảm thấy ra sao, Dù gì hai người cũng là bạn cùng bàn”.

……………………………..

Cuối cùng sự việc cũng đã sáng tỏ: Mọi thứ không phải cố tình . Vì sợ quá lên Hạ Vy Dựng lên một hiện trường giả ” tự sát”. Tôi thực sự không thể ngờ được dã tâm của con người lại lớn đến vậy

……………………………..

20h10, trời vẫn mưa nặng hạt. Tôi chạy sang cửa hàng văn phòng phẩm mua tạm chiếc ô.

Khuôn mặt 101 ướt đầm vì mưa, tôi đưa chiếc ô gần hơn về phía anh. Nững giọt mưa đọng xuống chiếc ô màu trong suốt , tôi ngắm nhìn mãi không rời mắt khuôn mặt ấy. Chiếc áo tôi ướt nủa vai vì chiếc ô khá bé

” Hãy dùng nó cả đi” Anh nhìn tôi từ chối, và có chút e ngại

” Không sao chúng ta là cộng sự của nhau mà” chúng tôi nhìn nhau cười, Những câu chuyện lãng mạng lại bắt đầu

…………Mưa… Mưa vẫn tiếp tục và những bước chân của tôi và anh vẫn đồng hành cùng nhau. Trong tôi và anh có lẽ có cùng một suy nghĩ ” Cộng sự của tôi thật tuyệt” . Tôi có thể cảm nhận được trái tim anh vẫn còn ấm

“Cảm ơn, Cộng Sự ”

*********************************

Hết chương 2

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN