Magic Eyes
Chương 3: Truy Tìm
Tại khu biệt thự GS Jack William
Nó khá cổ, mang đậm nét phương Tây. Chiếc cổng đen nhiều hoa văn thoảng mùi sơn.Những thanh sắt cứng nối vào nhau thành từng đoạn uyển chuyển,lớp sơn đen phủ hai lượt đã khô se, không cò dính vào đầu ngón tay. Nhìn tổng quan, chắc rộng khoảng 700 m2 tính cả khu vườn. Khung cảnh hoang sơ lạnh lẽo trong vùng ngoại ô rộng lớn.
” anh biết một nối đi nhỏ, thầy đã chỉ cho a. Nó phải đi qua khu vườn để vào”.
Không gian tối chỉ còn tiếng cá quẫy trong đài phun nước. Tôi mò mẫm rút chiếc điên thoại bật chế đô đèn flash. Ánh sáng len lỏi vào trong từng góc khu vườn. Những luống hoa thay đổi theo mùa. Thật kì lạ, máy khóm hoa đồng tiền thì tràn đầy sức sống trong khi đó khóm hoa hồng héo tàn, thậm chí là đã chết. Các ô vuông cỏ xanh mềm mịn trải dài đến tân chân bậc thềm. Dòng suối nhân tạo viền theo nối đi rải sỏi. Những viên sỏi đầy màu sắc như được chiếu chùm đèn sân khấu… Các khung hình êm dụi hiện ra trước mắt tôi, rành mạch bố cục, màu sắc từng mảng mềm xốp, giống như bức tranh phác họa hoàn chỉnh. Cạnh đó, bộ làm vườn bằng thép đã rỉ. Trên gò đất đen mịn, dưới bóng cổ thụ, có một loại cây dại tôi chưa từng thấy. Các tia lá mảnh đến từng góc độ có thể nhìn thấy cả những đường gân của lá. Tuyệt vời nhất những bông hoa khiến tôi không thể rời mắt khỏi chúng, màu xanh kì lạ, lúc ánh rục lên lạ thường. Anh ấy từ đằng sau tiến chỉ tay về phía đồ làm vườn, một cái xẻng sao anh ấy định để tôi làm gì với nó chứ
” Anh định làm gì vậy ” Tôi chợt nghĩ có lẽ anh sẽ noi tôi xới cái cây dại đó lên. Quan sát tỉ mỉ, tôi đào một mảng đất mùn gần cây hoa dại đó. Thực sự chưa hiểu được anh định tìm thứ gì. Tôi lo lắng sẽ có ai đó biết
” Ở đây có camera theo dõi đúng không ” Anh gật đầu qua loa và tôi tiếp tục công việc chăm chú
” Đừng lo tôi đã xử lý hết mấy cái đó rồi ” Dù vậy tôi vẫn thấy sợ và nghĩ đến vài trường hợp xấu
……….15p tôi dừng lại khi bàn tay mình chạm phải một vật gì đó rất cuwngngs sờn và có gai thì phải, hình như thứ gì đó bằng gỗ. Một chiếc hộp nhỏ được dào lên. Tôi phủi đất cát trên nó, Nhưng bất chợt có thứ gì đó gờn gợn trong mắt tôi khó chịu vô cùng
” Gì thế… cái gì bay vào mắt sao” Anh tiến gần đến khuôn mặt tôi. Không khí lạnh toát ra từ linh hồn anh khiến tim tôi dập liên hồi
” Nó chỉ là hạt bụi thôi, tôi sẽ gúp em “
………………….
Tôi ngồi bàn học mà không để ý đến bài tập đầu nghĩ vẩn vơ. Đặt chiếc hộp lên tôi tỉ mỉ quan sát nó
[ Liệu điều bí ẩn gì được cất dấu ở đây chứ ] trông nó khá nhỏ gọn, ở giữa là một vòng tròn và bên trong có hình ngôi sao, và tôi thực sự không tài nào hiểu được những bức hình xung quanh các cánh ngôi sao nó được khắc sâu và tỉ mỉ, nhìn chung quanh thì không thấy vị trí mở hộp. Lẽ nào
” Đúng vậy, những điêu khắc này đều có liên quan đến mật mã mở hộp ” Đột nhiên có một giọng nói phá vỡ suy nghĩ của tôi
” Cộng sự ” Tôi giật mình quay ra, tim tôi lúc đó như muốn rớt xuống
” Tôi không hiểu”
” Chúng ta cần tìm lấy những mảnh ghép trùng khớp với những điêu khắc này để mở hộp. Thầy đã muốn đẻ lại cho anh trực tiếp nghiên cứu say này, thật khó để có thể tìm ra được những mảnh ghép ở trong khu biệt thự đó ” giờ đầu óc tôi mới được mở thông. Anh nhíu mày nhìn tôi, mọi việc càng khó khăn hơn rồi
………………………
Sáng chủ nhật, hai chúng tôi bắt chuyến xe buýt đến vùng ngoại ô, đến nhà GS một lần nữa tìm hiểu vài điều. Nhưng tôi không tài nào nghĩ ra cách gì đẻ vào được căn biệt thự 1 cách đường đường chính chính
” Reng… Reng… Reng ” Tiếng chuông điện thoại reo lên đột ngột. Đây là số của Nhật Lệ mà. Tôi nhắc máy
” Alo Nhật Lệ Bà có việc gì không… Tôi tưởng bà đang ở Pháp” Tiếng nói quen thuộc vang lên đầu máy bên kia nhưng cũng phải hai năm rồi tôi mới được nghe lại
” Phi Nhạn… Sao lại hỏi vậy, lâu lắm rồi chúng ta mới có cơ hội nói chuyện… Thực ra thì tôi đã về nước rồi… Đang ở sân bay này bà mau ra đón tui đi ” Sân bay. Bây giờ, tôi không biết mình lên làm gì trong lúc này
” Bà sao vậy hay là đang đi chơi với bạn trai mà quên tôi hả… vậy thôi nhé”
” Nè! Đợi đó Đi tôi sẽ đến đón bà ” Con nhỏ này… Mà dù sao thì tôi cũng không thể làm gì được trong hôm khi mà chưa tìm ra cách
” 101 em phải đi đón bạn đây chúng ta sẽ tìm hiểu chiều nay được không? ” Tôi nó với anh ấy có chút áy náy
……………………..
Tại sân bay quốc tế
Khung cảnh ở đây thật nhộn nhịp khó tả, tôi thực sự cảm thấy chán nản khi phải tìm Nhật Lệ trong cái đống hỗn độn toàn là người này
” PHI NHẠN ” Cảm ơn chúa cuối cùng nó cũng tự dẫn xác đến tìm tôi. Quả thật chỉ sau hai năm không gặp mà trông
nó khác hẳn. Khuôn mặt đen sạm giờ nhìn đén tôi cũng không rời mắt khỏi độ trắng của nó. Dáng người cao đúng chuẩn người mẫu
Nhật Lệ bỏ chiếc kính râm làm dáng trước tôi
” Nè ! tôi không phải là đàn ông lên bà đừng lúc nào cũng giở MĨ NHÂN KẾ ra mà hù dọa tôi” Gì thé kia nó cười, Tôi quả thực sốc khi chứng kiến nụ cười duyên dáng nhất của nó. Trước kia đến chúa cũng không thể nghe được điệu cười của nó. Nếu bây giờ mà được THƯỞNG THỨC lại thì tôi phải nhập viện mất.
” Bà có thấy ĐẠI MĨ NHÂN tái xuất giang hồ chưa… tôi đây chứ còn ai … Để MĨ NỮ ôm bà một cái” Dù nói vậy nhưng tôi cũng thấy nhớ nó, chúng tôi ôm cái ôm tình bạn
” Thôi vở kịch đến đây là kết thúc… Xách va li cho bản cô nương đi ” Tưởng NL sẽ sửa được cái tính bà trằn đó nhưng lại không thể nào thay đổi được. Tôi tức muốn điên lên chỉ muốn gửi chiếc vali lên xe rác
…………………………
Tôi dùng hết sức còn lại đẻ kéo chiếc vali qua cửa nhà ” RẦM” Tôi trượt tay và thả nó xuống,Chưa kịp nhận biết diều gì đang xảy ra nó quay nhìn tôi một ánh mắt tóe lửa
” trời ơi! Bà có biết trong đó có rất nhiều hàng rễ vỡ không hả… Bà đó vẫn hậu đậu như ngày nào ” Nó cởi đôi guốc ra và xách chiếc vali vào trong phòng
….”A! Samon mày lớn quá rồi nhỉ”. Nhạt Lệ chào hỏi Samon một cách thân thiện hơn cả con người. Nó vuốt ve chú chó.Trước phản ứng của Samon cứ tiếp tục ăn đống thức ăn tôi vừa đổ
” Tao biết là mày sẽ không nhớ ra tao, nhưng tao sẽ không trchs mày đâu vì nhiều người nói tao đã là hoa hậu lên mày không nhận ra là phải rùi ” Lại chứng nào tật ấy
……………..
tôi bê tách trà oải hương ra, hương thơm dịu nhẹ khiến tinh thần thoải mái hơn
” Nè! trà của bà đây ” Tôi dạt tách xuống và bát đầu những câu chuyện vẩn vơ với NL
………………
” CÁI GÌ! Bà đang nghiên cứu về lĩnh vực khảo ccor học á! Vậy bà có biết GS Jack William ” Tôi bắt đầu đổi chủ đề.
Nó dặt tách trà xuống
” Thực ra thì tôi có biết việc ông ấy đã mất cách đây 10 năm nhưng tôi đang theo học em gái của ông ấy, sở dĩ tôi về đây là để khảo sát kiến thức với bà ấy… Mà ngôi nhà bà ấy ở chính là nhà của GS Jack đó. Tôi sẽ đến đó và theo học vài hôm” Tiếp tục uống trà trong khi đầu óc tôi đang bay nhảy
” Bà nói thật sao… Vậy bà có thể cho tôi đén đó cùng bà được không ” Dây thực sự là cơ hội tốt để giải quyết vụ án này. Tôi mong câu trả lời từ NL
” Được thôi nhưng bà có chút thích thú nào khi học lĩnh vực này không ? ” Câu hỏi của nó dâm thẳng vào tim tô. Mạch máy dãn ra, thần kinh như tê liệt tôi gật đầu qua loa. Gì chứ tôi mà có thịhs thú về lĩnh vực và sao. Không đời nào
………………..
Buổi chiều
Time: 14h38. Lần này vì lỡ chuyến xe lên chúng tôi đành đạp xe đến khu ngại ô biệt thự của giáo sư Jack. Khung cảnh ở đây trông thật khác mọi thứ trang hoàng hơn, bắt mắt hơn
” Đứng lại các cô cậu là ai? Đến đây có việc gì ?” một người đàn ông trung niên trạc 44 tuổi cất giọng ồm ồm ngăn không cho chúng tôi vào. Trông ông ấy chẳng ưa nhìn chút nào: Khuôn mặt góc cạnh thô ráp, Mái tóc điểm vài sợi trắng, đôi mắt màu khói, lẫn vào hai quầng mắt thâm tím, hai hốc mắt sâu hoắc trông rất đáng sợ
” Chú à cháu là học sinh theo học GS, phiền chú nói với GS cháu đã đến” Nhật Lệ kéo tôi ra phía sau, nhiến tôi xoay 90 độ
Lạnh quá tôi nhắm tịt mắt lại, hé mở gương mặt tôi sát gần khuôn mặt của 101. nó đẹp không tì vết khiến tôi không thể rời mắt. tâm trang lúc ấy trở lên rối bời.
” Nè cậu không định vào sao ” tiếng nói của Nhật Lệ xóa tan suy nghĩ của tôi. Nhìn ra phía sau, một người phụ nữ, đôi mắt màu hổ phách, dáng vẻ khá gầy
Tôi tiến đến nhìn kĩ khuôn mặt ấy bắt chuyện chào hỏi. Nhìn cảnh vật chung quanh coa gì đó khác lạ. Những cài cây hoa hồng đã không cò trên khoảng đất, cây hoa dại bị xới và vứt vào một góc. Thật kì lạ,…
Bước vào trong khu biệt thự, tôi phải choáng ngợp trước vẻ đẹp của nó. căn nhà cao 7 tầng, những lớp cầu thang xoắn ốc trồn thật điêu luyện, những trang thiết bị đều là những đồ dắt tiền , nội thất sang trọng quý phái, chiếc ghế sofa mềm mịn như đượclàm bằng da thú. Tôi tò mò kéo chiếc rèm cửa sau pòng khách. thiên nhiên cách biệt với đô thị. dù hoang xơ với những lùm cây rậm rạp, vài thân cổ thụ cao vút một cách khó tin, đám dương xỉ vô số bám trên vài thân cây gỗ và những bức tường chưa được hoàn thành, các bụi cỏ lau sát mí sông rờn lên thảng khi, nhưng không gian ngoài kia vẫn toát lên vẻ tự nhiên khiến người ta không thể rời mắt ngắm nhìn chưa kể bầu không khí luôn phảng phất hương thơm tinh sạch. Ôi chiếc rèm cửa này mịn quá nó khiến tôi không thể rời tay được
” Các em ra uống trà ” Một giọng nói hiền dịu thốt lên. Tôi chở lại bàn ngồi kế Nhật Lệ. Đây là trà nhân sâm thượng hạn.
Tôi từ tốn nhâm nhi một ngụm nhỏ, trời sao nó lại đắng đến vậy thật là khó uống.
” Thưa GS chúng con hôm nay đến là để muốn tìm hiểu sâu kiến thức về lĩnh vực này, mong GS có thể giúp đỡ ” Cô mở lời mà lòng chấp chới, hồi hộp
” À cô có từng dậy em bên Pháp. Nhật lệ em rất sáng dạ và cũng nhanh hiểu chuyện ” gì chớ sáng dạ, nhanh hiểu chuyện tôi có nghe nhầm không. Trước mặt người khác sao nó có thể xoay tít 360 độ vậy
” Chào GS em là Phi Nhạn… em từng có bạn theo học anh trai của GS hôm nay em muốn đến thỉnh giáo GS mong bà nhận em” Tôi căng thẳng nhìn GS có vẻ khuôn mặt bà có chút biến sắc nhẹ. Bà gật đầu cười
” Các em đây là dịp đầu tiên đến nhà tôi lên hãy ở lại vài ngày bầu bạn với ta”
” Thật thế sao ” Đôi mắt Nhật lệ sáng bừng lên như muốn đốt cháy vạn vật.
” Thế thì chúng em lại làm phiền giáo sư quá ” Tôi ngượng ngùng, từ chối nhưng đây cũng là cơ hội tốt để giải quyết vài thắc mắc của vụ án. Ánh mắt anh nhìn tôi có vẻ cầu xin ” Hãy đồng ý đi ”
” Vậy thì tụi em phải phiền GS Vài hôm rồi ” bà nhìn chúng tôi cười. 15 p sau khi uống trà GS dẫn chúng tôi tham quan ngôi biệt thự. Cuối ngôi nhà tàng 5, một căn phòng khá rộng, nhưng nó đã dược khóa lại với chiếc ổ khóa cũ kĩ. Bước vào căn phòng mọi thứ như chìm vào thế giới của khảo cổ học. Moiị đồ đạc trong căn phòng đều được phủ khăn trắng cao cấp. Có vẻ ở đây cũng được lau dọn thường xuyên. Trong góc phòng, chỉ duy nhất chiếc tủ sách được nhìn thấy nguyên vẹn. Nó cao khoảng 4m, Chiều rộng trải dài phòng troong như một bảo tàng sách thu nhỏ. Mùi gỗ lim dịu nhẹ cảm giác quen thuộc với tôi.
” Đây là phòng làm việc của anh trai cô ” Đó là điều mà tôi đã đoán chắc được.
” Thật đáng tiếc anh ấy đã qua đời ‘ Giọng GS buồn hẳn, đôi mắt trùng xuống,bà khóc nắc lên ” Chắc các em cũng biết về cái chết của anh cô. Không thể nào tin được lại có những thứ đáng sợ đến vậy- con người” HẢ con người ý GS là gì chứ? Tôi thật sự không sao hiểu nổi
……………………
Căn phòng chúng tôi ngủ là căn nằm chính giữa khu tầng 4 chỉ cách phòng GS một phòng. Mọi thứ trở lên lạ lẫm khi tôi phải ngủ trong căn phòng sang trọng như vậy. Thật chẳng quen chút nào
00h35 tôi thật sự không tài nào chợp mắt được, đầu óc tôi không thể nào thoát khỏi những ý nghĩ vẩn vơ. Nằm vắt óc một lúc 1h45, tôi quyết định sẽ đi tìm hiểu về vụ án của GS. Thật đáng sợ khi bước ra ngoài, không gian tĩnh mịch đến phát sợ, tôi mở chế độ đèn flash. Rón rén, rón rén những bước chân nhẹ nhàng bằng đầu ngón chân [ Cứ thế này chắc mk sái chân mất thôi ]. Chắc chắn tôi sẽ tìm được vài thông tin trong phòng làm việc GS Jack.
” Cạch ” tôi quờ xung quanh tìm công tắc đèn
” Dừng lại ” một giọng nói vang lên. Không lẽ điều xấu sắp đến. Cổ họng tôi cảm thấy nghẹn ứ, mạch máu như đông cứng lại, những tế bào thần kinh tưởng chừng như ngừng hoạt động. Tôi quay ra theo tiếng nói
đằng sau và mong đó không phải là…
” Cộng sự…LÀ anh sao ” Đồng tử tôi như muốn dãn cả mấy phân ra… Thở dài một cách nhẹ nhõm. Tôi khươ tay đánh vào người anh một cái nhưng trong vô thức. mọi thứ biến thành khói tan biến.
” Chúng ta phải mau tìm ngững mảnh ghép để mở chiếc hộp ra ” thế là cuộc tìm kiếm đã bắt đầu, thật sự không biết có thẻ hy vọng gì không. Tôi và anh cặn kẽ ngắm nhìn những cuốn sách. Liệu giáo sư có để trong đó không. Tôi mò mẫn trong 1 đống sách, não như muốn nổ tung còn anh đang tìm kiếm trong những bức tranh. Nhìn lại thì ở đây đều là tranh vẽ của những danh họa nổi tiếng. tất cả chúng đều dược vẽ bằng chất liệu tranh sơn mài, giá trị của nó dắt nhất thé giới: Bức tranh The Card Player với giá trị 250 triệu USD, bức tranh number 5 cả họa sĩ Jackson Pollock,.. nhưng thật bất ngờ ở cuối phòng có duy nhất một bức tranh hình khóm hoa hồng bạch bằng màu bột, quả thực trông nó rất đỗi bình thườngnhưng lại được đóng trong một cái khung rất đẹp. Trái ngược với những bức tranh khác, bề mặt kính sạch bóng.
” Cộng sự… anh thấy bức tranh này có gì lạ không ” Tôi ngắm nhìn lại một lúc
” Lạ sao ” ánh mắt thác mác của anh dồn về phía búc tranh. Ngắm, suy ngẫm hồi lâu.
” Em hãy gỡ bức tranh đó xuống, lật lại phía sau gỡ tranh bên trong ra ” Thực sự tôi không biết anh định làm gì nhưng cũng làm theo. L:ớp kính được tôi bỏ xuống, sau bức tranh tôi thấy vật gì đó bằng gỗ, tôi nhẹ nhàng rút nó ra, trông nó khá giống điêu khắc trên chiếc hộp. có lẽ đây là một mật mã đẻ mở nó. Tôi và anh đều mong đây là một chìa khóa nhỏ. tôi lật búc tranh lại. Di Chúc… Đây là bức di chúc viết tay của giáo sư Jack. Tôi nhanh chóng chụp lại trong điện thoại của mình. Chúng tôi nhanh chóng thu dọn đồ đạc
” Cộp… Cộp…Cộp ” Tiếng bước chân… càng gần… càng gần…” Thịch… Thịch…Thịch ” … “Cộp… Cộp… Cộp ” tiếng bước chân như song hành nhịp đập tim tôi. Làm sao đây… không lẽ là bị phát hiện sao. Ánh mắt hai chúng tôi nhìn nhau đầy lo lắng sợ sệt. . Nóng quá… Những giọt mồ hôi trên trán tôn đỏ xuống nó khiến thần kinh tôi cảm thấy ngưng lại, hồng cầu không còn lưu thông… Khoảng cách càng ngày càng gần… âm thanh càng rõ hơn. Hai chúng tôi như những chiếc tượng đá đứng chờ đợi bất giác anh kéo tôi ra phía sau rèm cưa lấp vào đó
Không khí ở đây bị thu hẹp cảm giác rất lạnh từ linh hồn anh nhưng tôi nghĩ mọi thứ sẽ ổn khi tôi có cộng sự 101
” Cạch ” tôi nhắm tịt đôi mắt mình lại, không gian căn phòng sáng bừng lên khiến mắt tôi khó chịu
” Tao biết chúng mày vẫn còn ở đây… đừng chơi trốn tìm nữa , căn phòng quá chật hẹp. Tao nhìn thấy chúng mày rooif mau ra đây đừng đẻ tao phải dùng đến vũ khí ” Đó là giọng của GS mà, tôi cảm thấy tim như muốn ngưng đập, mạch máu vỡ ra mọi thứ quá kinh khủng
” Khực… Dừng đẻ tao phải bắn… sẽ đẫm máu đấy ” phải làm sao đây tiếng nói ngày một gần hơn, tim tôi thắt lại… chiếc bóng mờ dần xuất hiện ngay gần chỗ chúng tôi. Chác chắn là đã thấy . Anh quay người che hết cơ thể tôi. Bà ấy sẽ bắn sao.
Bàn tay nắm chặt lấy chiếc rèm cửa
” SOẠT ” Một tiếng nhỏ nhưng đủ để làm tôi muốn té xỉu. Chắc chắn là đã dụng mặt rồi, tôi không giám mở mắt… Làm sao đây
********************
Hết chương 3
”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!