Mai Khôi Sứ Giả - Chương 8: Không sơn diệu ngữ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
135


Mai Khôi Sứ Giả


Chương 8: Không sơn diệu ngữ



Hạ Thiên Tường nửa hiểu nửa không, nửa tin nửa ngờ, đám mây mù trong óc càng lúc càng dầy, chàng buồn bực thủng thỉnh bước ra khỏi Phục Ngưu sơn.

Bữa nay mới là mười một tháng mười, cách ngày đại hội Thiên Đô còn hơn hai tháng, thì giờ còn rộng, chàng vừa đi vừa chơi, ngao du khắp hai tỉnh Hà Nam, An Huy thưởng lãm hết thắng tích kỳ quan. Khi tới Đại Biệt sơn, biên giới ba tỉnh Dự, Ngạc, Hoàn thì lại gặp chuyện lạ.

Chàng đứng trên ngọn núi, giữa lúc đang thả tầm con mắt đi các nơi, trong bụng lâng lâng sảng khoái, chợt thấy hai ngọn núi hai bên tả hữu gần đấy đều xuất hiện mấy bóng, và cùng nhằm về phía ngọn núi cao chót vót tới sát từng mây, phóng tới.

Bóng người tuy không lấy gì làm lạ, chỉ lạ ở chỗ tốc độ của mấy cái bóng đó đều nhanh quá sức tưởng tượng. Cái bóng mặc áo đen phía bên trái đã nhanh như một luồng điện xẹt, nhưng so với hai cái bóng một vàng một trắng ở phía bên phải thời hình như còn kém xa lắm.

Hạ Thiên Tường thấy thế không phải kinh ngạc, nghĩ bụng trong Đại Biệt sơn này sao có lắm tay cao thủ tuyệt thế như vậy? Đừng nói hai bóng một vàng một trắng ở mé tay phải nhanh đến độ sức người không thể theo kịp, ngay đến thân pháp khinh công của người mặc áo đen mé tay trái, cũng hình như còn ở trên mình. Tuy nhiên hai ngọn núi ở hai bên tả hữu đó, còn cách tòa núi cao trước mặt kia khá xa mà từ chỗ mình đứng sang đấy lại gần hơn nhiều, chỉ vượt qua một con khe sâu nằm giữa hai ngọn núi là tới.

Hạ Thiên Tường tuổi trẻ hiếu sự, chợt nảy tính tò mò, bèn lập tức chạy xuống núi, tìm chỗ bờ khe hẹp nhất, dùng ngón Thần Long Độ Hải bay qua, rồi nhân tiện sẵn đà, tung mình nhảy lên cao tới sáu bảy trượng, vin vào một cành cổ tùng nằm ngang trước mặt chỉ hơi uốn mình một cái, hai chân đã nhẹ nhàng đặt trên sườn núi.

Chàng đã trông thấy rõ ba cái bóng đen, vàng, trắng đều tiến cả về ngọn núi này, vậy mà khi sang tới nơi lại tuyệt nhiên không thấy tăm hơi gì cả. Hạ Thiên Tường ngắm hình thế trái núi, không những ngọn cao chọc trời, mà chu vi cũng rất rộng, muốn loanh quanh trong núi tìm cho ra ba cái bóng vừa rồi, thực không phải là một sự dễ.

Điều thứ nhất là không biết ba cái bóng ấy đến đây có mục đích gì? Đã không rõ mục đích của họ, thì biết đi phương hướng nào mà tìm? Chàng đành cứ thẳng phía trước mặt tiến lên mong nhờ vào sự may mắn.

Hạ Thiên Tường lần mò vào trong đỉnh núi vừa đi được chừng bốn năm trượng, chợt nghe phía góc sườn núi có tiếng chân người, rồi một vị thiếu nữ áo đen tuổi chừng mười sáu mười bảy, nhan sắc thanh tú tuyệt trần, thủng thỉnh bước tới.

Thiếu nữ không phải ai xa lạ, chính là Hoắc Tú Vân cô nương, một người trẻ tuổi nhất, kiếm pháp tinh vi nhất trong bọn Nga Mi tứ tú mà chàng đã gặp gỡ trên núi Kinh Môn.

Hạ Thiên Tường thấy lúc nàng đi tới có vẻ vội vã hấp tấp, mà sao bây giờ lại ra dáng nhàn hạ thung dung như thế thì không khỏi ngạc nhiên bèn dừng lại vòng tay thi lễ, mỉm cười :

– Hoắc cô nương, từ biệt nhau ở Kinh Môn không ngờ lại gặp ở đây thật là kỳ ngộ.

Hoắc Tú Vân thốt nhiên trông thấy Hạ Thiên Tường, cũng hơi sửng sốt, khẽ xếch đôi mày liễu, lạnh lùng đáp :

– Kỳ ngộ thì quả cũng kỳ ngộ thật. Ngươi đến đây là vì định đi xem đại hội Thiên Đô, hay ngẫu nhiên qua Đại Biệt sơn, hay cũng cùng chung mục đích với tôi, muốn tìm bảo vật trong cổ động?

Mấy câu sau cùng, làm cho Hạ Thiên Tường chợt thấy động lòng, nhân bảo vật trong cổ động, liên tưởng tới xác chim bằng trong cổ động, lại nghĩ đến mấy chữ Hoắc đang thương trong mảnh giấy của Mai Khôi sứ giả, bất giác đưa mắt ngắm nàng, quả nhiên trong cái vẻ thanh lệ thoát tục của Hoắc Tú Vân, còn xen lẫn những nét hiền dịu đáng thương, một thiếu nữ dung mạo như thế, võ công như thế, nếu không phái trái tim Hạ Thiên Tường đã bị hình ảnh vị cô nương gặp trên núi Cửu Nghi sơn ngự trị, thì được một bạn gái như nàng, chàng còn muốn cầu gì hơn nữa.

Hoắc Tú Vân thấy Hạ Thiên Tường không trả lời câu hỏi, đôi mắt long lanh cứ nhìn mình chằm chặp, bất giác khẽ “hừ” một tiếng, sắc mặt tỏ vẻ giận dữ. Hạ Thiên Tường chợt nhận thấy mình vô ý, vội mỉm cười chữa thẹn :

– Sao cô nương lại giận tôi? Hoặc giả muốn đánh nhau chăng?

Hoắc Tú Vân lạnh lùng nói :

– Lúc này ta chưa muốn đánh nhau với ngươi, nhưng sau này thế nào có phen giao đấu. Ngươi quên là chúng ta đã hẹn sẵn thời gian và địa điểm rồi ư?

Hạ Thiên Tường gật đầu cười, nói :

– Cô nương đã không muốn đánh nhau, sao vừa rồi lại có vẻ giận dữ thế?

Hoắc Tú Vân không tiện nói rõ vì thấy chàng nhìn mà giận, chỉ cau lông mày nói :

– Ta hỏi ngươi ngần ấy câu, sao ngươi không trả lời.

Hạ Thiên Tường lúc này đầu óc đã rối loạn, còn nhớ gì đến câu nàng hỏi ban nãy, nên cứ ngẩn ngơ không trả lời được. Hoắc Tú Vân thấy thế vừa buồn cười vừa bực mình, bèn cười khẩy một tiếng, rồi nói :

– Ta hỏi ngươi ngẫu nhiên đến đây chơi, hay định đi tìm…

Hạ Thiên Tường nghe nói mới chợt nhớ ra, vội cười ngắt lời :

– À, tôi nhớ ra rồi, tôi tình cờ đi ngang qua đây, chớ chẳng đi tìm bảo vật bảo viếc gì hết.

Nói đến đây, thốt nhiên nghĩ ra một việc, bèn cười nói :

– Tôi tuy không đi tìm bảo vật, nhưng cô nương định đi tìm vật gì, may ra tôi có thể đoán được.

Hoắc Tú Vân tỏ ý không tin, nói :

– Ngươi thử đoán ta nghe.

Hạ Thiên Tường đắc ý cười :

– Tôi biết rồi, cô nương định tìm cái xác con chim Đại Bằng chớ gì?

Hoắc Tú Vân bật cười nói :

– Ngươi không còn câu gì để đoán nữa hay sao? Nếu là con chim bằng sống, thì người ta còn dùng để cưỡi đi chơi được, chớ cái con chim be bé của ngươi thì dùng vào việc gì được mà tìm?

Hạ Thiên Tường thấy Hoắc Tú Vân nói vậy, biết là mình đoán lầm, bất giác đỏ bừng mặt, ngượng nghịu cười nói :

– Nếu không phải thế thì cô nương định tìm vật gì?

Xưa này nhưng kỳ trân bảo vật trong giới võ lâm đều được người ta giữ gìn bí mật, không ai lại đi nói lộ cho người khác biết, nên khi nghe Hạ Thiên Tường hỏi, nàng chợt lúng túng, không biết trả lời thế nào, nói ra cũng không tiện, mà không nói ra cũng không tiện.

Hạ Thiên Tường cũng tự biết mình đã lỡ lời, nhưng đã chót nói ra rồi không thể thu lại được nữa, đành chỉ cười gượng nói :

– Hoắc cô nương đứng trách tôi lỗ mãng. Hạ Thiên Tường tình nguyện tìm giúp cô nương vật đó, và xin lấy danh dự sư môn đảm bảo, không khi nào đòi chia phần với cô nương.

Hoắc Tú Vân cười nói :

– Nói thật với ngươi cũng không sao, nhưng ta không muốn phiền ngươi tìm giúp, và cũng không sợ ngươi chia phần, ai may mắn tìm được là người ấy có quyền được hưởng.

Hạ Thiên Tường xưa nay vốn tính cao ngạo bướng bỉnh, vậy mà lúc này bị đối phương mềm dẻo cự tuyệt, thốt nhiên mặt đỏ bừng bừng, điệu bộ lúng túng. Hoắc Tú Vân thấy tình hình như vậy, bất giác mỉm cười nói tiếp :

– Ta nghe nói trên ngọn Thích Thiên, Đại Biệt sơn có cái động bí mật, động có một bộ Hộ Huyệt Long Lân và một thanh Liễu Diệp Miên Ty kiếm.

Hạ Thiên Tường chỉ à một tiếng rồi đứng im. Hoắc Tú Vân thấy hình như chàng có vẻ không chú ý mấy, bèn giải thích thêm :

– Bộ Hộ Huyệt Long Lân, cả thẩy có ba mươi sáu mảnh, đeo những mảnh đó lên ba mươi sáu đại huyệt ở trong mình, có thể tránh được bất cứ đao thương, chưởng lực nào, còn Liễu Diệp Miên Ty kiếm là một thanh kiếm mềm như bông gòn, có thể chém thủng được áo giáp, cuộn vào chỉ bằng một viên thuốc bắc, phóng ra thì hơi thép lạnh toát khiến người đứng xa mười trượng cũng phải rùng mình. Hai vật này đều là của Trung Nguyên đệ nhất kiếm khách Đại Biệt Tản Nhân để lại, cách đây chừng ba trăm năm. Đó là những bảo vật mà giới võ lâm ai cũng mơ màng ao ước không được.

Hoắc Tú Vân xuýt xoa tán thán hai thứ bảo vật một hồi, Hạ Thiên Tường sắc mặt vẫn thản nhiên, không hề xúc động, chỉ cười nói với nàng :

– Nếu tôi tìm được bộ Hộ Huyệt Long Lân, cô nương tìm được thanh Liễu Diệp Miên Ty kiếm sau này chúng ta giao thủ ở trên Nga Mi Kim Đỉnh nên đem ra dùng thử, xem kiếm đâm thủng lân hay lân làm quằn được kiếm?

Hoắc Tú Vân lúc này đã hơi có thiện cảm đối với Hạ Thiên Tường nàng nhận thấy chàng thiếu niên anh tuấn ngỗ nghịch ương ngạnh này, kể cũng phong phú, bèn ngẩng đầu nhìn chàng mỉm cười, bất chợt cũng vừa gặp lúc chàng đang đưa mắt nhìn mình.

Hạ Thiên Tường thốt nhiên rùng mình, còn Hoắc Tú Vân đôi má đỏ bừng, cúi gầm đầu xuống, rồi thoắt cái tung mình chạy lên đỉnh núi.

Hai chân vừa đặt lên một tảng đá trên sườn núi, thì tà áo xanh cũng phấp phới bay theo, Hạ Thiên Tường đã nhảy tới bên cạnh, Hoắc Tú Vân không biết vì thẹn hay mừng, giả vờ mắng :

– Chúng ta mỗi người đi tìm một lối, ai may mắn thì gặp, ngươi theo ta lên đây làm gì?

Hạ Thiên Tường cất cao giọng cười :

– Việc Đại Biệt Tản Nhân để lại bảo vật, tôi tuyệt nhiên không biết gì hết. Nếu tôi tìm được, tất cũng đưa tặng cô nương, vậy thì việc gì phải chia nhau mỗi người đi một phía?

Hạ Thiên Tường vì không biết chọn lời, vô tâm mà câu nói thành ra ngụ hai ý, làm cho Hoắc Tú Vân càng ngượng, đôi má đỏ càng hồng, phóng mình chạy như bay về phía hữu, xa tới mấy chục trượng.

Hạ Thiên Tường thấy nàng có vẻ thẹn thùng, mới biết câu nói của mình tựa như có ẩn ý, bất giác mặt cũng nóng bừng. Lại sợ nàng hiểu lầm mà giận chăng, bèn vội dùng ngón Chập Long Đắc Vũ chuyển hóa Hải Hạc Toàn Vân đuổi theo Hoắc Tú Vân cười nói khẽ :

– Hoắc cô nương tha thứ cho tôi cái tội vô tâm lỡ lời…

Hạ Thiên Tường dù sao vẫn chưa bước vào tình trường, thiếu kinh nghiệm đối với bạn gái, nên càng chữa càng dở, đáng lẽ như người ta đã chót nói lỡ lời, thì nên tìm cách lảng sang chuyện khác, hoặc giả đối phương còn cho là mình vô tình, không chấp. Đằng này lại còn nói toạc ngay ra, làm cho Hoắc Tú Vân thẹn qua hóa giận, gắt lên :

– Nếu anh còn ăn nói càn rỡ, thì tôi bỏ đi ngay tức khắc và lời hẹn ở trên Nga Mi Kim Đỉnh cũng thủ tiêu…

Hoắc Tú Vân chợt nhận thấy câu nói của mình lại còn có ngụ ý tệ hơn nữa, y như giọng nói giận dữ của một đôi tình nhân vậy. Hạ Thiên Tường bất giác cười thầm, lại thấy nàng quẫn quá suýt khóc, bèn vội lảng sang chuyện khác, cười hỏi :

– Hoắc cô nương mấy câu tôi nói với cô ở trên cầu Tiên Nhân trên đỉnh núi Kinh Môn lần trước có đúng hay sai? Vị Phong Trần Cuồng Khách Lệ Thanh Cuồng có đến Đạo viện Khôn Linh trên Nga Mi không?

Hoắc Tú Vân đứng trên một khoảng đá phẳng chỗ vách núi nhô ra, lấy tay khẽ vén mấy sợi tóc mây xòa xuống trán, mặc cho tà áo đen bị luồng gió núi thổi bay phần phật cố trấn định tâm thần, làm bộ đứng đắn nói :

– Nếu lần trước ngươi nói sai, làm cho bốn chị em ta đi suốt đêm trở về Nga Mi, rốt cục thành ra công cốc, thì bữa nay gặp đây ta quyết không nể, tất đã…

Hạ Thiên Tường ngắt lời cười :

– Tất đã làm sao? Tất đã cho ta nếm mùi kiếm thuật của phái Nga Mi phải không?

Hoắc Tú Vân thấy đối phương quá ranh mãnh, đôi mắt quắc lên như tỏa thần quang.

Hạ Thiên Tường lại hỏi :

– Lệ Thanh Cuồng đã đến đạo viện Khôn Linh, vậy bí cấp truyền tông Thiên Huyền kiếm phổ của phái Nga Mi có bị ông ta lấy mất không?

Hoắc Tú Vân nói :

– Lệ Thanh Cuồng tuy là một trong ba nhân vật đáng gờm nhất trong giới võ lâm hiện tại, nhưng sư tỷ Chưởng môn tôi cũng không phải tay vừa khi nào lại để hắn lấy bí cấp truyền tôn của bản phái một cách dễ dàng như thế được?

Hạ Thiên Tường chợt nghĩ đến câu Mộ Vô Ưu nói với mình là Lệ Thanh Cuồng không thích gặp mặt Hoắc Tú Vân, bèn lại hỏi :

– Các cô trở về Nga Mi, có bày trận Tứ Tượng Truy Hồn kiếm đối phó với Lệ…

Hoắc Tú Vân không đợi chàng dứt lời, lập tức lắc đầu nói :

– Lệ Thanh Cuồng cũng đã biết cơ từ trước, bốn chị em tôi vừa về đến trước cửa đạo viện, đã thấy hắn từ cửa sau nhảy ra. Nếu không thì nhất định chúng tôi sẽ dàn trận Tứ Tượng Truy Hồn kiếm để ứng phó với vị Phong Trần Cuồng Khách danh chấn võ lâm ấy.

Hạ Thiên Tường thấy mọi việc xảy ra quả đúng như lời Mộ Vô Ưu nói, trong bụng cũng thầm kinh sợ. Nhưng không hiểu vì lẽ gì mà Lệ Thanh Cuồng lại không muốn giáp mặt Hoắc Tú Vân?

Những bí ẩn đó, nếu không rõ căn nguyên, thì không sao đoán xét được. Hạ Thiên Tường chỉ đoán là Lệ Thanh Cuồng đã lên tới Nga Mi quyết không khi nào chịu tay không trở về, bèn mỉm cười hỏi :

– Theo lời cô nương nói thì chẳng lẽ Lệ Thanh Cuồng không hề giao thủ với nhân vật phái Nga Mi ư?

Hoắc Tú Vân lắc đầu cười nói :

– Võ công, hỏa hầu gã đến địa bộ như sư tỷ tôi và Lệ Thanh Cuồng, thì chỉ trừ khi hai bên cùng liều mạng một mất một còn, cần gì phải giao thủ? Hắn và sư tỷ tôi mỗi người đều đặt bồ đoàn trên phiến đá Thính Kinh Thạch trong đạo viện, lẳng lặng đối tọa một ngày.

Hạ Thiên Tường nghe câu nói của Hoắc Tú Vân còn ngụ một ý khác, bèn mỉm cười hỏi :

– Hai vị ấy đều là bậc danh gia đệ nhất đương thời có lúc nào lại chịu ngồi đó tọa suông một ngày, mà không tỷ thí một môn huyền công thượng thừa nào cả. Theo ý tôi, thì hai tảng đá thính kinh dưới bồ đoàn của họ thế nào cũng được ghi một vài kỷ niệm, quyết không thể không được.

Hoắc Tú Vân cũng lấy làm kinh sợ vì Hạ Thiên Tường thật quá thông minh, bèn đưa mắt nhìn chàng, rồi gật đầu :

– Anh đoán đúng đấy! Sau khi hai người đối tọa một ngày, đều mỉm cười đứng lên, chiếc bồ đoàn của Lệ Thanh Cuồng vẫn còn nguyên vẹn không bị hư hại gì cả, chỉ lọt thỏm vào trong tảng đá thính kinh.

Hạ Thiên Tường hỏi :

– Còn vị đại sư tỷ của cô nương thì sao?

Hoắc Tú Vân không hề giấu giếm, trả lời ngay :

– Về mặt nội gia huyền công, sư tỷ Chưởng môn tôi quả thực còn kém Lệ Thanh Cuồng nửa bực, nên chiếc bồ đoàn của người còn trồi lên khỏi mặt đất chừng ba bốn phân nữa.

Hạ Thiên Tường cũng phục Hoắc Tú Vân vì thái độ quang minh, không cần che giấu sự thực của nàng, bèn mỉm cười nói :

– Võ học rất nhiều loại, nhuyễn, ngạnh, khinh công, quyền cước, ám khí, sư môn đã khác, kỹ thuật mỗi người chuyên một lối. Đại sư tỷ của cô nương tuy huyền công hơi kém Lệ Thanh Cuồng nhưng…

Nói đến đây chợt ngừng lại, vì chàng nhận thấy Hoắc Tú Vân hình như không để tai nghe lời mình nói, mặt nàng còn phải chuyên chú trông lên phía hữu ngọn núi, tựa hồ mới phát hiện được sự gì lạ lẫm thì phải?

Hạ Thiên Tường ngẩng đầu trông theo, chỉ thấy chỗ gần giáp đỉnh núi về mé bên phải có một khoảng rộng chừng hai ba chục trượng, y như người ta dùng dao búa phạt thành một bức vách phẳng phiu, trên vách bị rêu trơn phủ kín, dẫu người giỏi khinh công đến đâu cũng khó lòng leo lên được.

Chính giữa bức vách đó lại hiện ra một cửa động tối om, chu vi không đầy một thước.

Hạ Thiên Tường nghĩ bụng không hiểu trong động ấy có gì lạ mà Hoắc Tú Vân cứ ngẩn mặt ra nhìn, như bị ai thu mất hồn vía? Chẳng lẽ đó chính là cái động tàng trân, trong có bộ Hộ Huyệt Long Lân và thanh Liễu Diệp Miên Ty kiếm như lời nàng vừa nói đó sao?

Cứ coi hình thế treo leo khó lòng trèo lên được của khu động ấy, thì rất có thể đúng, nhưng cửa động hẹp không quá tám mươi phân, dù nhưng có công lực Súc Cốt thần công tinh vi đến đâu, cũng khó lòng chui vào lọt. Hạ Thiên Tường vừa nghĩ tới đây, thấy Hoắc Tú Vân trở lên cửa động bảo chàng :

– Tôi vừa trông thấy hình như trong cái động kia thoáng có một cái bóng trăng trắng, cửa động hẹp thế làm sao lại có người chui vào được?

Hạ Thiên Tường chợt nhớ vừa rồi đứng ở ngọn núi bên kia đã trông thấy hai cái bóng một vàng, một trắng cùng chạy về phía này, nhưng rồi không thấy đâu nữa. Nên khi nghe Hoắc Tú Vân nói thế, chàng biết chắc là nàng trông không lầm, bèn cũng chú ý theo dõi.

Hai người nhìn kỹ hồi lâu, không thấy gì lạ, chợt nghe có tiếng kêu của một loại thú lạ, nghe hơi giống tiếng người, cái tiếng kỳ dị đó từ trong động vừa phát ra, lập tức trên đỉnh ngọn Thích Thiên cũng nổi lên mấy tiếng kêu lớn, đáp lại. Rồi cũng chính chỗ đó đột nhiên thấy xuất hiện một con thú cao đến nửa thân người, khắp mình lông vàng mà dài hình giống như con phất, mà không phải phất, lại giống như con đười ươi mà không phải đười ươi, hình thù thật kỳ dị.

Trên chỗ tuyệt bích, thốt nhiên có những giống thú lạ xuất hiện, làm cho Hạ Thiên Tường và Hoắc Tú Vân đều nhìn nhau ngạc nhiên. Hạ Thiên Tường lại còn băn khoăn một điều, là chàng trông con thú này có vẻ quen lắm, hình như đã có gặp ở đâu một lần thì phải.

Trong khi đó thì trên cửa động nhỏ, chợt thò ra một cánh tay vượn nhỏ bé xíu lông trắng mượt, ném lên ngọn núi một chiếc hộp sắt dẹt màu vàng, bề ngang chừng sáu tấc, bề dài chừng một thước.

Hạ Thiên Tường vừa trông thấy cánh tay vượn, chợt hoảng nhiên tỉnh ngộ, thì ra đó chính là hai con thú cưỡi trên con ngựa lông xanh, chạy nạn lụt rừng, mà mình gặp ở trong uống cốc núi Chung Nam dạo nọ, và cũng là hai cái bóng một vàng một trắng chạy nhanh như biến vừa rồi.

Chàng vừa nghĩ đến đây chợt lại nghe Hoắc Tú Vân kinh ngạc kêu lên :

– Thôi thế là xong. Chúng ta đen đủi quá, bị người khác nhanh chân chiếm trước mắt rồi. Chiếc hộp sắt kia chắc bên trong đựng bộ Hộ Huyệt Long Lân của Đại Biệt Tản Nhân không thể sai được.

Hạ Thiên Tường mỉm cười nói :

– Hoắc cô nương, số chúng ta không được hưởng, chớ không phải đen đủi. Vì cái cửa động cheo leo nguy hiểm, lại hẹp một tí thế kia, chỉ trừ giống vượn còn sức người làm sao có thể vào được?

Hoắc Tú Vẫn không cãi sao được, chỉ làm bộ giận dỗi nói gắt :

– Sao ngươi biết nó là giống vượn?

Nói chưa dứt lời, lại thấy trong động ném ra một viên nho nhỏ sáng như bạc, bị con quái thú lông vàng đứng trên đỉnh núi giơ tay bắt lấy.

Hoắc Tú Vân lắc đầu nói :

– Cái viên bạc đó chắc là thanh Liễu Diệp Miên Ty kiếm.

Hạ Thiên Tường cười nói :

– Hai bảo vật của Đại Biệt Tản Nhân đã vào tay, đối phương chắc sắp ra khỏi động, cô nương thử chờ xem có phải đúng là con vượn không?

Hoắc Tú Vân chú ý nhìn bất giác ồ một tiếng, quả thấy từ trong động nhảy ra một con vượn lông trắng cao chừng hai thước, cánh tay dài chấm đất, men theo từng vách núi leo lên.

Con vượn leo tới đỉnh núi, đón chiếc hộp sắt dẹt trong tay con dị thú, mở ra xem, miệng luôn luôn kêu “chít chít” hai chân nhảy quẫy lên, tựa hồ có vẻ cao hứng lắm. Xem xong, nó đậy nắp hộp lại, trao trả con thú, đổi lấy viên bạc, cầm vùng lên quả thấy ánh sáng loáng, viên bạc nhỏ biến thành một thanh kiếm, hình thù kỳ lạ, lưỡi rộng bằng là liễu, dài khoảng trên hai thước, cứng rắn vô cùng.

Hạ Thiên Tường và Hoắc Tú Vân chỉ ngây người đứng xem, con bạch viên thốt nhiên tay trái giữ kiếm quyết tay phải cầm kiếm, đưa lên phía trước rồi quay đi một vòng múa thành ba bông kiếm hoa.

Hoắc Tú Vân càng kinh lạ kêu :

– Đó là phép Linh Hầu Hiến Quả và Nhất Kiếm Tam Hoa, chẳng lẽ con vượn con kia lại biết thi triển Viên Công kiếm pháp ư?

Hoắc Tú Vân khen không ngớt miệng, còn Hạ Thiên Tường lại nghĩ bụng: “Thú vật mà như thế, chủ nhân nó chắc còn cao minh gấp bội, không biết mình có cơ duyên được gặp một lần chăng?”

Hai con vật đứng trên đỉnh núi, nghe tiếng Hoắc Tú Vân khen ngợi, bốn con mắt đều đổ dồn nhìn về phía hai người. Con vượn hình như sợ có sự bất trắc xảy ra, lập tức thu thanh kiếm lại, thành một viên bạc như cũ, rồi cùng con thú biến thành hai điểm phi tinh một trắng, một vàng, từ trên đỉnh núi bay đi vùn vụt.

Hoắc Tú Vân thấy hai món dị bảo đã bị hai con thú đem đi mất, đuổi theo không kịp, mà dù có đuổi kịp nữa, thì chẳng lẽ người lại đi tranh nhau với thú. Bất giác mắt đăm đăm nhìn theo hai cái chấm ngơ ngẩn như vừa đánh mất vật gì.

Ngay lúc ấy, chợt giữa khoảng núi rừng vắng vẻ, một giọng nói như tiếng vang reo, sang sảng đưa lên :

– Tiểu Bạch, Đại Hoàng! Chúng mày chưa hiểu quy củ giang hồ. Người ta có câu rằng: “Những đồ vật vô chủ ai trông thấy cũng có phần”. Ta chỉ cần bộ Hộ Huyệt Long Lân còn thanh Liễu Diệp Miên Ty kiếm chúng mày đưa cho vị cô nương kia.

Hạ Thiên Tường và Hoắc Tú Vân đưa mắt nhìn nhau ngạc nhiên. Cái tiếng trong trẻo kia vừa cất lên, con bạch viên và con thú lông vàng đang chạy, lập tức dừng lại đứng nghiêm lẳng lặng lắng nghe. Nghe xong con bạch viên quả cầm viên bạc chạy trở lại chỗ bọn Hoắc Tú Vân đứng.

Hoắc Tú Vân nghe giọng người nói vừa rồi, cũng là một thiếu nữ, bèn cau mày nói với Hạ Thiên Tường :

– Không biết cô con gái kia là ai, mà đã nuôi được những giống dị thú khôn ngoan nghe hiểu tiếng người, lại còn tỏ ra khảng khái kẻ cả như vậy? Nàng định tặng tôi thanh kiếm thực ư?

Hạ Thiên Tường đưa mắt nhìn về phía phát ra tiếng nói ở ngọn núi bên cạnh, cũng khẽ trả lời :

– Lai lịch vị cô nương này tôi biết, cô ta là ái nữ của Thiên Ngoại Tình Ma Trọng Tôn Thánh…

Vừa nói đến đây con vượn trắng đã vùn vụt bay đến trước mặt, tay phải cầm viên bạc đưa cho Hoắc Tú Vân.

Lúc này hai người mới trông rõ con vượn khắp mình có một bộ lông trắng muốt, vừa dày vừa bóng, lóng lánh như bạc, hai tay rất dài, bàn tay thô kệch, đôi mắt đỏ như lửa, sáng chói như tóe hào quang, rõ ràng là một thông linh dị chủng hiếm có trên đời.

Hoắc Tú Vân tuy thèm thanh kiếm Liễu Diệp bằng chết, nhưng chẳng lẽ lại thò tay ra cầm lấy?

Con vượn trắng thấy Hoắc Tú Vân không chịu cầm kiếm, bất giác luống cuống không biết làm thế nào, cứ gãi sồn sột, rồi kêu khẹc khẹc rầm lên.

Hạ Thiên Tường nhìn Hoắc Tú Vân mỉm cười nói :

– Cô nương đứng có phụ tấm lòng tốt của bạch viên. Ngày khác nên hái mấy thứ trái cây lạ đặc sản ở núi Nga Mi làm quà cho nó là đủ…

Vừa nói tới đây, chợt cái giọng sang sảng ban nãy lại cất lên cười nói :

– Trong phái giang hồ có câu rằng: “Nga Mi có bốn cô Tú, cô Tú bé nhất đẹp nhất”! Sao bây giờ lại ra vẻ thẹn thùng, không khoáng đạt chút nào. Một thanh kiếm có đáng là bao?

Hoắc Tú Vân thấy đối phương biết rõ lai lịch của mình, không muốn bị người chê cười, bèn làm ra vẻ đàng hoàng đỡ lấy viên bạc trong tay con vượn.

Lúc này cái tiếng trong trẻo ban nãy lại nổi lên gọi to :

– Tiểu Bạch, về mau lên. Chúng ta đi thôi!

Bạch viên mở to đôi mắt nhìn Hạ Thiên Tường và Hoắc Tú Vân, kêu lên mấy tiếng rồi lập tức quay mình, nhảy xuống vách núi, nhanh như mũi tên, phóng sang ngọn núi bên cạnh.

Trong giáp cốc dưới chân núi đó, từ từ tiến ra một con tuấn mã lông xanh, một nữ lang mặc áo khoác màu huyền cưỡi trên lưng ngựa, con dị thú lông vàng chạy theo sau.

Tuy hai bên cách nhau khá xa, diện mạo không sao nhận rõ, nhưng lối ăn mặc và con ngựa xanh với cái hình dung yểu điệu của thiếu nữ, làm cho Hạ Thiên Tường trống ngực đập thình thịch, rõ ràng là thiếu nữ áo đen, người mà chàng đã được trông thoáng thấy trên Cửu Nghi sơn, và đã làm cho chàng mộng hồn quấn quýt tư tưởng ngày đêm không một giờ khắc nào nguôi được.

Hạ Thiên Tường đăm đăm nhìn vị huyền y thiếu nữ ngồi trên lưng ngựa, ngơ ngẩn như người mất hồn. Hoắc Tú Vân thấy thế khẽ hừ một tiếng.

Tình cảm giữa đôi bên trai gái, quả thực vi diệu, Hoắc Tú Vân vừa hừ một tiếng, chợt nhận thấy cử chỉ của mình hơi lố, bất giác đỏ mặt, vội kiếm cách đánh trống lảng, cầm viên bạc trong tay vung lên, tức thì một thanh kiếm nhỏ sáng loáng như bạc hiện ra.

Giữa lúc Hoắc Tú Vân đinh thử kiếm, thì con vượn trắng đã phóng ra khỏi ngọn Thích Thiên, đuổi kịp, thanh reo lên mấy tiếng vui mừng rồi lăng không nhảy vào lòng thiếu nữ.

Thiếu nữ áo huyền giơ đôi cánh tay ngà ngọc ôm lấy con vượn quý. Con ngựa vểnh hai tai, hí lên một tiếng thật dài, bốn vó cất cao, gia thêm tốc độ.

Tiếng ngựa hí làm cho Hạ Thiên Tường giật mình, tỉnh cơn mơ mộng, vội đề khí Đan Điền, vận dụng nội gia công lực Truyền Âm Cập Viễn cất to tiếng gọi :

– Trọng Tôn cô nương, xin hãy tạm lưu quý bộ.

Huyền y nữ tử ngồi trên lưng ngựa nghe tiếng gọi bèn quay đầu ngựa lại, rồi lấy một vật hình như cái ống loa lớn gài ở trên yên, đưa lên miệng cười hỏi :

– Anh là ai? Sao lại biết lai lịch của tôi?

Lúc mời đầu Hạ Thiên Tường và Hoắc Tú Vân thấy huyền y thiếu nữ truyền âm đi xa như vậy, mà tiếng nói vẫn trong trẻo ung dung, không hề sai giọng, đều lấy làm kính phục đối phương công lực quá cao, nay trông thấy chiếc loa hình giống con ốc bể, chế tạo rất tinh vi, mới biết sở dĩ thiếu nữ nói xa không bị lạc giọng là nhờ vật đó.

Hạ Thiên Tường lại đề khí trả lời :

– Tôi tên gọi Hạ Thiên Tường. Con ngựa cô nương cưỡi có phải là con Thanh Phong Ký của Thương Sơn Ẩn Hiệp Tái Hàn Khang, bị cô nương thắng cuộc chiến được đó không?

Thiếu nữ à một tiếng rồi cười nói :

– Thế ra anh có quen biết Tái Hàn Khang, hèn nào mà nhận ra tôi là Trọng Tôn Phi Quỳnh. Nhưng anh gọi tôi lại có việc gì?

Hạ Thiên Tường đôi má đỏ bừng, trong lúc vội chưa kịp nghĩ ra câu gì, chỉ thuận miệng nói bừa :

– Tôi biết cô nương thích đánh cuộc, nên muốn được dịp đánh cuộc với cô nương một lần.

Trọng Tôn Phi Quỳnh nghe nói, lại lấy trên yên ngựa ra một chiếc ống nhòm, chiếu về phía Hạ Thiên Tường và Hoắc Tú Vân trông qua một lượt, rồi ghé vào chiếc loa cười nói :

– Đến con bảo mã quý giá nhất đời của Tái Hàn Khang mà còn bị thua, anh dám đánh cuộc với tôi, không sợ thua sao?

Hạ Thiên Tường nhướng cao lông mày, cười nói :

– Sao lại sợ thua? Hôm nọ ở dưới chân núi Triều Vân, trên bờ sông Vu Giáp, tôi đã thắng sư tỷ cô nương là Hoa Như Tuyết rồi.

Trọng Tôn Phi Quỳnh nghe nói cũng hơi ngạc nhiên, nàng ngẫm nghĩ một lát, rồi nói :

– Vậy thì được rồi, chúng ta sẽ gặp nhau ở Hoàng Sơn. Ngày mười sáu tháng chạp này ở đấy cử hành đại hội Thiên Đô, tất thế nào anh cũng đến xem, chừng đó ta sẽ đánh cuộc. Còn bây giờ tôi không dám quấy rầy, làm mất nhã hứng của hai vị.

Nói xong thu ống loa về. Con Thanh Phong Ký lại cất cao cổ lên hí một hơi dài, rồi sải chân phi như bay, chỉ trong phút chốc, một người, ba thú đã khuất dạng trong đám cây cối um tùm.

Hạ Thiên Tường nghe Phi Quỳnh nói mấy câu sau, tựa như có ý lầm mình với Hoắc Tú Vân là đôi bạn tình, bất giác cau mặt, nhưng đến khi Phi Quỳnh đi khỏi, chàng quay lại thì Hoắc Tú Vân cũng đã không từ mà biệt, trên con đứng nhỏ vào giáp cốc dưới chân ngọn Thích Thiên chỉ còn thấp thoáng tà áo đen phấp phới, nháy mắt đã mất biến.

Nhưng bóng hồng tuy khuất, dấu vết còn lưu, trên vách đá có mấy hàng chữ, nét rất nhỏ, khắc sau vào đá, rõ ràng là vừa mới khắc bằng mũi Liễu Diệp Miên Ty kiếm.

Viết rằng:

“Người ấy đáng kính,

Người ấy đáng phục,

Người ấy đáng yêu!

Mong cố gắng sức!

Đứng quên lời hẹn: hai mươi tháng năm sang năm, trên Nga Mi Kim Đỉnh!”

* * * * *

Hạ Thiên Tường đọc xong, cau mày ngẫm nghĩ, chàng đã đoán ra ý Hoắc Tú Vân chỉ “người ấy” đây tức là nói về Phi Quỳnh, còn câu “Mong cố gắng sức” có hai nghĩa, không biết nàng bảo mình nên gắng sức đuổi theo Phi Quỳnh, hay là gắng sức tập luyện võ công, để tháng năm sang năm lên Nga Mi Kim Đỉnh quyết đấu với nàng?

Hạ Thiên Tường càng nghĩ càng buồn, vì lần này lên Đại Biệt sơn, tuy may mắn được gặp Phi Quỳnh, và tìm được di bảo của Đại Biệt Tản Nhân, nhưng Hộ Huyệt Long Lân thì bị Phi Quỳnh chiếm mất, còn Liễu Diệp Miên Ty kiếm lại về tay Hoắc Tú Vân, mình chẳng những đã không được gì, mà còn gây thêm bao nhiêu phiền não.

Phi Quỳnh đã tưởng lầm mình và Hoắc Tú Vân là đôi bạn tình, thời sau này nếu mình có dịp được tiếp xúc với nàng, hoặc Mai Khôi sứ giả có cố tìm cách thành toàn cho mối lương duyên, tất lại thêm bao nhiêu chuyện rắc rối.

Lại phiền hơn nữa là Hoắc Tú Vân đối với mình hình như cũng có đôi chút cảm tình, mà đọc mấy dòng chữ nàng để lại kia, thì tựa hồ có ý ghen tức, sang năm lên Nga Mi phó ước, chắc không khỏi sinh lắm chuyện khó khăn.

Hạ Thiên Tường vừa cao hứng vừa buồn bực, một mình lủi thủi xuống khỏi Thích Thiên phong, thuận theo con đường bên cạnh núi Đại Biệt sang tỉnh An Huy, sửa soạn lên Hoàng Sơn dự Thiên Đô đại hội.

Thấm thoắt đã tới rằm tháng chạp, trên tuyệt đỉnh ngọn Thiên Đô núi Hoàng Sơn, đã có ba vị đến trước nhất, đó là Hoằng Pháp Chân Nhân Chưởng giáo phái Võ Đang, và Nhất Trần Tử, một nhân vật trong Võ Đang thất tử còn một người nữa râu tóc bạc phơ hình như đã cao tuổi lắm.

Vị đó tức là Hoằng Quang đạo trưởng sư huynh của Hoằng Pháp Chân Nhân, nhân có tội bị chưởng giáo đời trước của phái Võ Đang phạt hai mươi năm quay mặt vào vách, đến này vừa mới mãn hạn kỳ.

Nhân chủ khách hai bên, đã có tới sáu đại môn phái, còn các nhân vật giới võ lâm nghe tin đến xem chắc cũng đông lắm.

Sáu môn phái đương cuộc đã giao ước với nhau là mỗi phái chỉ được ba người tham dự, nhưng còn những người đến xem thì không sao hạn chế được.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN