Mai Khôi Sứ Giả - Chương 9: Thiên Đô đại hội
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
145


Mai Khôi Sứ Giả


Chương 9: Thiên Đô đại hội



Ba nhân vật phái Võ Đang đến trước nhất, vị Trưởng giáo là Hoằng Pháp Chân Nhân cau mày nói với sư huynh :

– Không ngờ Tri Phi Tử phái Côn Luân đối với việc Tam Lăng Tử Hắc độc thích không chịu nhận lỗi, lại mời thêm phái Tuyết Sơn, Nga Mi giúp sức. Ngoài ra còn bao nhiêu nhân vật võ lâm đến dự khán, chỉ cần thuận sóng đẩy thuyền một chút, là đại hội Thiên Đô khó lòng giữ được hòa thiện. Nhân vật võ lâm ai không thích tranh kỳ hiếu thắng? Các môn các phái cũng do đấy mà hiềm khích càng sâu. Chỉ sợ từ nay trong chốn giang hồ, không một ngày nào được thanh tịnh.

Hoằng Quang đạo trưởng niệm một câu Vô lượng thọ Phật rồi nói :

– Chưởng môn sư đệ cần gì phải từ bi quá như vậy? Ta ngoảnh mặt vào vách hai mươi năm, sân niệm danh tâm còn chưa diệt hết, huống chi những người thế tục? Người ta có câu rằng “Trồng nhân được quả, như bóng theo hình”, con người lòng lang dạ thú, dùng châm độc ám hại ba sư đệ ta, nếu không cho hắn nếm một chút quả báo trước mắt, thời những kẻ gian tà, mới chính là tội khởi gây sóng gió cho giới võ lâm khiến không bao giờ an tĩnh.

Nói đến đây, chợt cả ba vị đạo trưởng đều lắng tai chú ý, chỉ nghe phía dưới ngọn Thiên Đô, có người niệm một câu “A di đà Phật” rồi cao tiếng nói :

– Võ Đang chư hữu đã đến! Bần ni và Tần sư thúc vẫn tưởng là mình đến trước nhất.

Tiếp đó theo tiếng nói, một bị bạch y nữ ni, dung nhan thanh tú và một vị lão nhân mặc áo vải đi giầy cỏ thân thể vừa lùn vừa mập, da đỏ hồng hào, đã đứng trên đầu ngọn Thiên Đô, nhìn ba vị đạo trưởng mỉm cười thi lễ.

Hoằng Pháp Chân Nhân thấy hai người vừa đến tức là Băng Tâm thần ni Chưởng môn phái La Phù và sư thúc là Vạn Mai Lão Nông Tần Lạc Phố, bèn vội cùng sư huynh và sư đệ cúi đầu đáp lễ, mỉm cười hỏi :

– Băng Tâm thần ni với Tần lão tiền bối, sao lại chỉ có hai vị…

Tần Lạc Phố vội xua tay ngắt lời :

– Võ Đang và La Phù là hai phái riêng biệt, Tần Lạc Phố không dám nhận lời xưng hô ấy của Trưởng giáo chân nhân. Tệ phái còn một người nữa là Sài nữ điệt chưa đến, vì còn mắc du hiệp giang hồ, Chưởng môn nhân đã cho lệnh triệu, chắc thế nào cũng tới Thiên Đô trước kỳ hẹn.

Hoằng Pháp Chân Nhân vẫn cung kính cười đáp :

– Trong giới võ lâm vạn phái cùng quy về một nguồn, huống chi Tần lão tiền bối tuổi cao đức vọng lại là sư thúc của Băng Tâm thần ni, tức là bậc trưởng giả, xin đừng coi Hoằng Pháp như người ngoài. Đáng tiếc là phái Điểm Thương chưa đến, nếu không ta sẽ thảo luận trước phương pháp chất vấn phái Côn Luân ngày mai, liệu dàn xếp thế nào cho êm thấm, miễn khỏi mua oán gây thù, thì hay lắm.

Băng Tâm thần ni lắc đầu cười gượng :

– Phái La Phù tôi và phái Điểm Thương có một mối thù rất lớn, không ngờ lần này lại đứng về một phe cùng chất vấn phái Côn Luân. Thật là một bạn đồng minh bất đắc dĩ.

Hoằng Quang đạo trưởng chợt trỏ tay về mé trái núi phía trước mặt, cười nói :

– Trong khu rừng kia hình như đông người lắm, không biết phái nào thế?

Bốn vị kỳ hiệp nghe nói đều chú ý lắng tai, quả nhiên nghe rõ tiếng chân người đang trèo lên núi, nhưng chỉ có ba người, không phù hợp với con số Hoằng Quang đạo trưởng trông thấy.

Chỉ ước chừng nồi cơm chín, Điểm Thương tam kiếm đều đã xuất hiện trên đỉnh núi, do Chưởng môn Thiết Quán đạo trưởng cầm đầu, hướng vào bọn Hoằng Pháp Chân Nhân mỉm cười chào hỏi, nhưng đến khi trông thấy Băng Tâm thần ni thì chỉ khẽ gật đầu, thái độ ra vẻ khinh khỉnh thù hận.

Băng Tâm thần ni và Tần Lạc Phố thấy thế chỉ mỉm cười làm thinh. Hoằng Quang đạo trưởng nói với Thiết Quán đạo trưởng rằng :

– Thiết Quán đạo huynh, các vị tới đây, còn đi với nhân vật phái nào thế?

Thiết Quán đạo trưởng không ngờ Hoằng Quang Chân Nhân đã trông có người lạ đi cùng mình, bèn lộ vẻ ngạc nhiên trầm ngâm một lát, rồi nói :

– Ba anh em tôi tới chân núi, tình cờ gặp bọn Thích Đại Chiêu cũng đến đây xem hội…

Hoằng Pháp Chân Nhân thấy nói bọn Kỳ Liên phái không quản từ xa xôi ngàn dặn đến đây dự hội, bèn khẽ cau đôi mày, ngắt lời hỏi :

– Bây giờ họ ở đâu?

Thiết Quán đạo trưởng mỉm cười nói :

– Thích Đại huynh ngày mai mới lên núi, vì e rằng hoặc giả chúng ta có bố trí gì ở quanh đây chăng?

Băng Tâm thần ni nghe nói khẽ hừ một tiếng rồi bĩu môi cười nhạt :

– Thế mới thật đúng như câu: “Lấy bụng tiểu nhân, đo lòng quân tử”.

Long Phi kiếm khách Tư Đồ Úy quắc đôi mắt sắc như điện nhìn Băng Tâm thần ni hỏi :

– Ai là tiểu nhân? Ai là quân tử?

Băng Tâm thần ni lạnh lùng nhìn hắn, vừa toan trả lời, Tần Lạc Phố đã thủng thỉnh đáp :

– Ai định dùng quỷ kế bố trí xung quanh núi, để ám hại đối phương là tiểu nhân, ai có thể giữa được thái độ quang minh lỗi lạc và công bình là quân tử.

Hoằng Pháp Chân Nhân thấy hai phái chỉ khiêu khích lẫn nhau, bèn vội kiếm cách lảng sang chuyện khác, hỏi Thiết Quán đạo trưởng :

– Công việc ngày mai chất vấn phái Côn Luân, chẳng hay đạo huynh có cao kiến gì không?

Thiết Quán đạo trưởng đưa mắt nhìn Băng Tâm thần ni và Tần Lạc Phố một lượt rồi hỏi lại Hoằng Pháp Chân Nhân.

– Các vị định sao, xin cho tôi nghe trước đã!

Hoằng Pháp đạo trưởng mỉm cười nói :

– Băng Tâm thần ni và bần đạo, đều chủ trương chỉ cần lấy lẽ công bình mà phân xử, tránh gây những chuyện phong ba.

Vừa nói đến đây, Tư Đồ Úy thốt nhiên ngửng mặt lên trời cười một tràng dài như người điên.

Hoằng Pháp Chân Nhân đăm đăm nhìn hắn. ngạc nhiên hỏi :

– Tư Đồ đại hiệp cười gì vậy? Có lẽ bần đạo nói sai chăng?

Hoằng Pháp Chân Nhân quả không hổ danh là một Trưởng giáo danh môn chính phái, bất cứ đối với ai, ông cũng tỏ ra khiêm cung lễ độ, không có vẻ gì là kiêu ngạo tự đắc. Hai vị kỳ hiệp phái La Phù thấy thế không khỏi sinh lòng kính phục.

Long Phi kiếm khách, mặt đầy sát khí, ngạo mạn nói :

– Tôi chỉ cười các vị đều khiếp sợ cây Thiên Kim trượng trong tay Tri Phi Tử Chưởng môn phái Côn Luân, nên mới tỏ ra chút nhát nhát như vậy! Nếu đã định thế việc gì phải còn bào soạn lôi thôi? Ngày mai việc ấy ai người ấy làm, Chưởng môn phái La Phù bị thương và Võ Đang tam tử bị giết, cách người đừng nhắm đến nữa, nhưng còn phái Điểm Thương thì nhất quyết thà làm ngọc nát, còn hơn là làm ngói lành. Chưởng môn tôi không thể chịu nổi cái hận khi không bị kẻ vô danh dùng Thiên Kinh độc thích ám toán một cách hèn hạ ở Chung Nam tử cốc được.

Mấy câu của Tư Đồ Úy quả thực quá khắc bạc sâu sắc. Băng Tâm thần ni và Tần Lạc Phố vốn không muốn gây chuyện với phái Điểm Thương, ngay đến Hoằng Pháp Chân Nhân một bực từ bi quảng đại bị Tư Đồ Úy lấy câu “Việc ai lấy làm” lấp miệng, cũng không muốn nói thêm gì nữa.

Trong lúc ba vị kiếm khách phái Điểm Thương tỏ thái độ ngông cuồng ngạo mạn, không coi ai ra gì, nhất là Tư Đồ Úy lại càng hung hăng làm phách, sắc mặt đầy vẻ kiêu căng, làm cho Băng Tâm thần ni không sao nhịn nổi, vừa định mắng cho mấy câu, thì dưới chân ngọn Thiên Đô lại có một bóng người chạy như bay tới.

Người đó chính là Lăng Ba Ngọc Nữ Sài Vô Cấu, tục gia sư muội của Băng Tâm thần ni, bữa nay nàng mặc áo trắng, trông lại càng lộ rõ cốt cách thần tiên lãnh diễm tột bực.

Nàng bước tới tham kiến Chưởng môn sư tỷ trước, rồi thi lễ với sư thúc Tần Lạc Phố cùng ba vị đạo trưởng phái Võ Đang. Đoạn đứng sang một bên, đôi mắt long lanh sáng quắc nhìn chằm chằm vào mặt Tư Đồ Úy.

Tư Đồ Úy vừa rồi đứng trước mặt hai vị Chưởng môn nhân phái La Phù và Võ Đang, thái độ kiêu căng ngạo mạn bao nhiêu, vậy mà lúc này thốt nhiên chạm phải tia mắt Sài Vô Cấu, vội cúi gằm xuống, sắc mặt đầy vẻ kinh hoàng bối rối, thần khí kiêu căng hách dịch biến đâu mất cả.

Băng Tâm thần ni đối với việc sư muội Sài Vô Cấu và Tư Đồ Úy tư luyến nhau, vì họ hết sức thận trọng giấu giếm, nên tuyệt nhiên không hay biết gì cả. Tuy thấy sư muội rời núi quá lâu, nhưng trong lúc này, trước mặt người lạ, cũng không muốn quở trách vội. Nay thốt nhiên thấy Sài Vô Cấu lạnh lùng, nghiêm khắc nhìn Tư Đồ Úy, làm cho hắn phải ngượng ngập cúi đầu, mất hết vẻ kiêu căng ngạo mạn thì lấy làm ngạc nhiên.

Thiết Quán đạo trưởng và đệ nhị kiếm Tử Diệm Thiên Tôn Lôi Hóa thấy thái độ hai người như thế, cũng lấy làm lạ, nhưng không tiện hỏi.

Sài Vô Cấu cười khẩy vài tiếng, rồi quay lại phái Băng Tâm thần ni và Hoằng Pháp Chân Nhân cung kính nói :

– Chưởng môn sư tỷ, và Trưởng giáo chân nhân, hai vị hà tất phải nói nhiều lời với những hạng táng tâm bệnh cuồng ấy…

Bốn tiếng “táng tâm bệnh cuồng” làm cho Tư Đồ Úy thẹn quá hóa giận, tính hung ác lại nổi lên, ngẩng đầu thét lớn :

– Con tiện tỳ Sài Vô Cấu….

Năm tiếng vừa thốt ra khỏi miệng, chợt bên tai lại văng vẳng nổi lên mấy câu kỳ lạ, chẳng khác gì hôm ở núi Phục Ngưu bị mấy tiếng “Thiên lương để đâu?” ám ảnh mãi cho tới bây giờ, làm cho hắn sợ rợn tóc gáy thốt nhiên im bặt.

Nhưng mấy tiếng kỳ lạ này lại do Băng Tâm thần ni vận dụng thần công Sư Tử Hống, dằn giọng quát :

– Tư Đồ Úy câm mồm, nếu còn thốt ra những câu vô sỉ, ta sẽ cho mi nếm thử Ban Thiền chưởng lực của phái La Phù.

Sài Vô Cấu đảo mắt nhìn khắp bốn phía, rồi lại tiếp tục nói với Băng Tâm thần ni và Hoằng Pháp Chân Nhân :

– Những sự liên quan đến vụ án Thiên Kinh độc thích bên trong còn có nhiều bí ẩn, Sài Vô Cấu này đã biết được đến tám chín phần mười. Ngày mai đại hội Thiên Đô, trước mặt quần hùng các phái, sẽ nhất định làm cho sáng tỏ.

Bọn Điểm Thương tam kiếm nghe Sài Vô Cấu nói vậy sắc mặt đều lộ vẻ kinh nghi, muốn biết ngay kết cuộc.

Hoằng Pháp Chân Nhân lại có ý vui mừng, mỉm cười nói :

– Sài nữ hiệp đã biết rõ việc bí mật quan trọng như thế, sao không nói thẳng ra? Nếu có thể nhờ đó mà hóa giải được một phen hạo kiếp cho giới vũ lâm, thì công đức thật vô lượng.

Sài Vô Cấu ngẩng đầu lên đỉnh núi Thiên Đô, nơi ngày mai quần hùng tụ họp, quan sát giây lâu chỉ thấy vân hải mênh mông, tùng bách rườm rà xanh biếc, cảnh sắc thanh diệu tuyệt trần, bèn cười nói :

– Nếu tôi không bị kẻ gian hãm hại, nhân họa được phúc, khám phá ra cái tin bí mật đó, thì một tòa tiên cảnh nhân gian như ngọn núi Thiên Đô này ngày mai sẽ hóa thành một lò sát sinh, khiến cho những bực chính nhân tự tàn sát lẫn nhau, mà kẻ gian đắc ý…

Nói đến đây cố ý ngưng lại, đưa mắt khẽ liếc nhìn bọn Điểm Thương tam kiếm, thấy Thiết Quán đạo trưởng đang trừng mắt nhìn Tư Đồ Úy một cách giận dữ, bất giác nàng lại mỉm cười tiếp tục nói nốt :

– Nhưng chứng cứ xác thực còn ở trong tay một người khác, nên cần phải chờ người ấy đến đây, chân tướng sẽ rõ như ban ngày.

Băng Tâm thần ni hỏi :

– Sao sư muội còn cứ úp úp mở mở, không chịu nói rõ ra? Người ấy là ai? Bao giờ đến đây? Chứng cứ của hắn có đáng tin cậy không?

Sài Vô Cấu thấy bọn Điểm Thương tam kiếm sắc mặt đều có vẻ bối rối kinh ngạc, lắng tai nghe ngóng, thì mỉm cười đáp :

– Việc này quan hệ trọng đại, xin Chưởng môn sư tỷ thứ cho tiểu muội hãy tạm giấu kín, vì người ấy sớm muộn gì ngày mai cũng sẽ có mặt ở đây. Nếu ta tiết lộ tên tuổi thân phận của hắn ta trước, rất có thể làm cho bọn hung ác đón đường giết chết để hòng diệt khẩu.

Chưởng môn hai phái La Phù và Võ Đang cũng cho lời Sài Vô Cấu là phải, bèn thôi không hỏi nữa.

Nhưng Thiết Quán đạo trưởng lúc này tự nhiên lại đổi vẻ mặt hòa nhã nhìn Sài Vô Cấu, cười nói :

– Tôi bị trúng ám khí ở Chung Nam tử cốc, không sao nén nổi cơn giận, vội mở ngay cuộc điều tra cố tìm cho được kẻ thù. Vậy mong rằng cô nương cho biết người mang bằng chứng bí mật đó là ai? Xin cứ nói thẳng đừng nghi ngại gì hết. Nếu sợ người đó bị ám toán dọc đường tôi xin phái Điểm Thương tam kiếm đi suốt ngày đêm đón người ấy rồi hộ tống về đây, cam đoan sẽ được bình yên vô sự.

Sài Vô Cấu lắc đầu nói :

– Điểm Thương tam kiếm thì hộ tống được ai? Nếu có bản lĩnh thì ngày mai cứ bảo vệ cho sư huynh sư đệ được an toàn, cũng đủ cho là giỏi rồi.

Điểm Thương nhị kiếm nghe nói tức quá, thét lên :

– La Phù tiện tỳ đừng có khinh thường tâm kiếm phái Điểm Thương. Chẳng cần phải đợi ngày mai, có giỏi ngay đêm nay hai phái sẽ so tài cao thấp, xem ai thắng ai bại.

Băng Tâm thần ni thấy Lôi Hóa công nhiên thách trận, bất giác nhướng cao đôi lông mày, cặp mắt sáng quắc như tỏa thần quang trừng trừng nhìn Điểm Thương tam kiếm, tựa hồ ý muốn nhận lời.

Hoằng Pháp Chân Nhân biết hai phái La Phù, Điểm Thương xưa nay vẫn có thế thù, nếu Băng Tâm thần ni nhận lời thách đấu, thì sự tình có thể từ bé xé ra to, khó lòng cứu vãn được, bèn cố ý làm vẻ giận, ngầm đưa mắt cho bọn La Phù, rồi nói chặn trước :

– Ngày mai là ngày đại hội Thiên Đô, trong khi ba phái Côn Luân, Tuyết Sơn, Nga Mi chưa tới, chúng ta là địa vị chủ nhân, có lý nào lại xung đột với nhau trước? Băng Tâm thần ni và Thiết Quán đạo nhân xin hãy xét lại cho kỹ. Phái Võ Đang xưa nay vẫn giữ đạo công bình chính trực, không thiên vị ai, trong hai vị, nếu ai gây sự trước, là người ấy tình nguyện kết thù với phái Võ Đang.

Băng Tâm thần ni biết ý, nín lặng không nói gì nữa. Thiết Quán đạo trưởng cũng không muốn trêu để chuốc lấy một kẻ cường địch như phái Võ Đang. Bèn xuất lĩnh hai sư đệ rút lui xuống chân núi Thiên Đô nghỉ ngơi, chờ sáng mai tham dự đại hội.

Băng Tâm thần ni cũng cùng sư thúc sắc mặt sang ngọn núi Canh Vân bên cạnh, tĩnh tọa, lúc này trăng đã mọc, nhưng còn lẫn trong đám mây, nên cảnh vật xung quanh đều lờ mờ không rõ.

Băng Tâm thần ni hành công một lượt xong lạnh lùng hỏi Sài Vô Cấu :

– Sài sư muội có lẽ đã ba năm rưỡi chưa trở về La Phù…

Sài Vô Cấu không đợi sư tỷ trách mắng, đã buồn bã ngắt lời :

– Tiểu muội có một chuyện rất buồn, nhân vì thời cơ chưa đến, chưa tiện thưa rõ, xin sư tỷ hãy tạm thời khoan thứ cho, để tiểu muội thu xếp xong việc ở đại hội Thiên Đô lần này, sẽ xin trần tình lĩnh tội sau.

Băng Tâm thần ni xưa nay vốn rất yêu thương Sài Vô Cấu lúc này thấy nàng có vẻ buồn bã đáng thương, trong bụng tuy rất lấy làm kinh dị, nhưng cũng không nỡ căn vặn, bèn gật đầu nói :

– Được, được, ngu tỷ tạm thời không hỏi đến việc riêng của sư muội vội, nhưng vừa rồi sư muội nói người có bằng cớ về việc các nhân vật ba phái bị ám toán bằng châm độc là ai? Có thể nói cho ngu tỷ và Tần sư thúc được không?

Sài Vô Cấu đưa bàn tay ngọc lên, vén mấy sợi tóc xòa xuống trán, thưa rằng :

– Hắn tên là…

Vừa nói đến đây chợt ngưng lại, nhìn Băng Tâm thần ni và Tần Lạc Phố, lắc đầu :

– Tần sư thúc và Chưởng môn sư tỷ, xin thứ tội cho, tiểu muội nhận thấy không nên nói vội, có lẽ còn an toàn hơn.

Băng Tâm thần ni sầm nét mặt nói :

– Sư muội sàng ngày càng khó hiểu, bây giờ chỉ có ta và Tần sư thúc, còn sợ ai tiết lộ nữa mà phải giấu?

Sài Vô Cấu thấy sư tỷ nổi nóng vội cười nói :

– Sư thúc và sư tỷ xin thứ cho Sài Vô Cấu có tội lỡ lời. Có phải tiểu muội sợ sư tỷ tiết lộ hết việc bí mật đâu, nhưng xung quanh chúng ta đây, biết đâu không có gian tế núp vào xó xỉnh nào đó nghe trộm…

Tần Lạc Phố gật đầu nói :

– Sài nữ điệt nói cũng có lý, chúng ta nên cẩn thận là hơn, đằng nào thì đến sáng mai cũng biết, hà tất…

Băng Tâm thần ni lại cho rằng nhân vật các phái đã ước hẹn ngày tụ hội trên đỉnh Thiên Đô, chỉ còn cách một đêm, con lo gì phát sinh biến cố nữa? Sài Vô Cấu xưa nay tính vốn cao ngạo, không biết sợ là gì, sao bữa nay lại lộ ý thận trọng quá như vậy? Tất phải có duyên cớ gì đây, ta phải hỏi cho ra lẽ mới được. Nghĩ vậy bèn ngắt lời Tần Lạc Phố :

– Tần sư thúc đừng tin lời Sài sư muội…

Vừa nói đến đây Băng Tâm thần ni ồ một tiếng, vội ngưng tụ Ban Thiền chưởng lực là một môn tuyệt học của phái La Phù, hai tay chắp lại trước ngực, vái mười một vái, phát ra một luồng cương khí vô hình, nhằm mấy chấm ánh sáng xanh biếc như ánh sáng đom đóm đang từ phía góc núi tà tà bay lại, lăng không phóng tới.

Những ánh sáng đom đóm ấy, tất cả đếm được bảy chấm lớn bằng hạt gạo, màu xanh sẫm, theo chiều gió, chập chờn lúc sáng lúc tối, tốc độ so với những con đom đóm thường, chỉ hơi nhanh hơn một chút, ngoài ra không có gì khác cả. Nhưng sau khi bị Ban Thiền chưởng lực của Băng Tâm thần ni phóng ra, thốt nhiên nổ bùng một tiếng hóa thành một đám lửa lớn màu lục, kế lại bị chưởng lực đánh tan ra bốn phía, những đốm lửa đó chạm vào đá thì cháy đá, chạm vào cây thì cháy cây, uy lực quả nhiên lợi hại.

Tần Lạc Phố trông theo chưởng lực của Băng Tâm thần ni phóng ra, lập tức thi triển ngón Thiên Long Ngự Phong là một môn khinh công tuyệt đỉnh, nhanh như luồng chớp, nhảy một cái xa tới bảy trượng thân hình đang ở trên không lại dùng ngón Thất Cầm thân pháp biến thành Băng Giáng Cứu Thiên xông thẳng đến chỗ góc núi có mấy đốm đom đóm bay lên lúc nãy, nhưng tuyệt nhiên không hề thấy tung tích kẻ gian ẩn nấp ở đâu, chỉ thấy trên vách núi có một cây mây dài, rủ xuống dốc núi và một cái ống tre vứt trong bụi cỏ.

Tần Lạc Phố kinh nghiệm giang hồ rất lão luyện, trông thấy tình hình như vậy lập tức đoán ra ngay là quả có bọn gian nhân nấp trong xó tối định nghe len chuyện bí mật, sau thấy Sài Vô Cấu nhất định không chịu nói rõ, biết không còn hy vọng nghe trộm được nữa, mới dùng ống trúc thổi mấy chấm lửa định ám toán, rồi lại bám vào cây mây dài tuột xuống chân núi trốn thoát.

Băng Tâm thần ni thấy Tần Lạc Phố cúi xuống nhặt vật gì ở dưới đất, bèn cất cao tiếng hỏi :

– Tần sư thúc có tìm thấy gì không? Ám khí của bọn này trông giống như ám khí Cửu U Lân Hỏa của phái Kỳ Liên, nhưng đã đổi thành kiểu khác.

Tần Lạc Phố thủng thỉnh bước về, vừa đi vừa gật đầu nói :

– Trong các loại ám khí của các phái, duy có loại độc môn ám khí Cửu U Lân Hỏa của phái Kỳ Liên là uy lực hơi giống mấy đốm đom đóm vừa rồi. Nhưng ngày mai sáu đại môn phái tụ hội, trong số đó không có phái Kỳ Liên, Thích Đại Chiêu dù có hùng tâm dị chí, vì mượn danh nghĩa đến xem hội để dò xét thức lực các phái khác, thì cũng không có lý gì lại sai người hạ độc thủ hại phái ta?

Vừa nói tới đây, người cũng vừa bước đến nơi, cầm chiếc ống trúc dài bảy thước, đưa cho Băng Tâm thần ni coi, kể lại cau mày nói :

– Cửu U Lân Hỏa của phái Kỳ Liên, lúc phóng ra trông như ngọn đèn, nhưng mấy đốm vừa rồi chỉ nhỏ bằng con đom đóm, lại cho vào trong ống trúc thổi ra, đủ hiểu rằng không phải là việc ngẫu nhiên, mà là đối phương đã khổ tâm mưu định kế hoạch từ trước. Cũng may sư điệt cảnh giác, tinh tế biết ngay phóng chưởng lực chặn lại kịp, nếu để nó đến gần mới tan ra, thời chúng ta dù may mắn thoát chết cũng bị cháy da phỏng thịt, ngày mai còn dám chường mặt ra chỗ công chúng nữa ru? Lúc đó chỉ còn cách lẳng lặng cuốn gói kéo nhau về La Phù, im hơi nín tiếng cho được việc.

Băng Tâm thần ni bật cười nói :

– Sư thúc đừng quá khen! Ngu điệt nữ có tinh tế gì đâu, chẳng qua chỉ tại đối phương vô ý, thành ra mới bị điệt nữ khám phá ra được.

Tần Lạc Phố và Sài Vô Cấu đều ngạc nhiên hỏi cớ, Băng Tâm thần ni ngẩng mặt trông lên vành trăng sáng đang lơ lửng trên không, mỉm cười nói :

– Bọn họ dùng ám khí độc chế thành đom đóm, khiến cho người ta khó lòng nhận ra, không ngờ cái mưu kế thâm độc của con người dù có khôn khéo đến đâu cũng không lọt khỏi cơ trời. Bây giờ đang thuộc tiết nghiêm đông, mà mùa đông thì làm gì ra đom đóm?

Tần Lạc Phố và Sài Vô Cấu lúc này mời nghĩ ra đều nhìn nhau bật cười.

Đêm đã sang canh ba, tiết trời lạnh buốt như nước, Sài Vô Cấu không muốn để sư thúc và sư tỷ sốt ruột, bèn dùng ngón tay, dồn tụ sức mạnh, vạch xuống đất mấy dòng chữ rằng:

“Người mà chúng ta đang chờ đợi, tên gọi Hạ Thiên Tường đệ tử yêu của Bắc Minh Thần Bà Hoàng Phủ Thúy”.

Băng Tâm thần ni và Tần Lạc Phố xem xong gật đầu, Sài Vô Cấu xóa đi, rồi lại viết mấy dòng khác:

“Trong mình người này có đem theo một bằng chứng khẩn yếu đủ phá tan một âm mưu quỷ quyệt thâm độc, có thể làm cho toàn thể giới vũ lâm phải chấn động. Vậy nên ngày mai nên chờ hắn đến, rồi sẽ chất vấn phái Côn Luân sau. Nếu chẳng may hắn đến chậm, xin Chưởng môn sư tỷ bàn kín với Hoằng Pháp Chân Nhân tìm hết cách trì hoãn lại, đừng để đại hội khai mạc sớm quá, miễn khỏi sự tranh chấp không hay!”

Sài Vô Cấu vì muốn giữ bí mật, nên viết đến đâu lại xóa đến đây. Băng Tâm thần ni và Tần Lạc Phố cũng xem đến đâu, ghi vào lòng đến đấy. Khi xem hết, cả ba đều nhìn nhau mỉm cười hội ý. Đoạn cùng ngồi hành công nhập định.

Băng Tâm thần ni và Tần Lạc Phố đều là những bậc học vấn tinh thâm, công lực tuyệt thế, nên vừa nhập định một lát, thần trí đều thanh tịnh, vạn niệm giai không, duy một mình Sài Vô Cấu tơ lòng còn ngổn ngang trăm mối, không sao trấn tĩnh được.

Việc làm cho nàng băn khoăn nhất là Hạ Thiên Tường, một người hiếu sự như chàng, lẽ ra phải đến Hoàng Sơn từ sớm, sao tới lúc này vẫn không thấy tung tích đâu cả? Hay là bữa chia tay ở núi Phục Ngưu, hắn đã gặp tai nạn gì rồi?

Còn một điểm khiến cho nàng thắc mắc nữa là hôm ở núi Phục Ngưu, nàng trúng phải thuốc mê, suýt nữa bị Tư Đồ Úy làm nhục, may nhờ Mai Khôi sứ giả cứu thoát. Sau đó ông ta có phán đoán mấy câu về các việc lớn hiện đương xảy ra, không biết có đúng không?

Thấm thoắt trời đã rạng đông, Hạ Thiên Tường vẫn chưa tới, Băng Tâm thần ni đành cùng sư thúc, sư muội sang Thiên Đô phó hội.

* * * * *

Lúc này không những các nhân vật phái Võ Đang, phái Điểm Thương đều đã đủ mặt, lại còn có cả Tri Phi Tử Chưởng môn phái Côn Luân xuất lĩnh Côn Luân Dật Sĩ Hướng Phiên Nhiên, Bạch Y Côn Luân Tiêu Dịch, Huyền Huyền Tiên Lỗ Chưởng môn phái Nga Mi xuất lĩnh sư muội Tú Lăng Đạo Cô Hoắc Tú Vân. Ngoài ra về phái khán giả có Thích Đại Chiêu Chưởng môn phái Kỳ Liên, Bạch Đầu La Sát Bào Tam Cô, Thiếu Lâm Hộ Pháp Tĩnh Giác thiền sư, cùng với Thương Sơn Ẩn Hiệp Tái Hàn Khang, Tam Thủ Lỗ Ban Uất Trì Xảo, tất cả mười vị võ lâm hòa hiệp có danh tiếng cũng đều tề tựu cả trên đỉnh núi. Chỉ còn thiếu có Băng Phách Thần Quân Thân Đồ Hợi Chưởng môn phái Tuyết Sơn và hai vị hảo thủ là chưa thấy tới.

Trong tám đại môn phái võ lâm đương thời, trừ Trưởng giáo phái Thiếu Lâm, còn bảy Chưởng môn phái khác đều xuất lĩnh những tay hảo thủ trong phái mình tụ tập cả ở Hoàng Sơn, thật là một thịnh sự ngàn năm một thuở của giới giang hồ.

Nhưng trông sắc diện của những vị hào khách võ lâm hôm đó, phần nhiều đều có vẻ nghiêm trang trầm trọng chỉ trừ một số ít thuộc hạng hung ác nham hiểm trong những nụ cười của họ có hàm chứa tâm lý: “Chỉ sợ thiên hạ không loạn, để được vui sướng trước những sự bất hạnh của kẻ khác”.

Tri Phi Tử Chưởng môn phái Côn Luân là một vị lão tiền bối tóc bạc trắng như tuyết mình mặc áo đạo bào thần thái ung dung thoát tục, khi thấy bọn Băng Tâm thần ni đã đến bèn vòng tay mỉm cười nói với Hoằng Pháp Chân Nhân phái Võ Đang :

– Bần đạo và Huyền Huyền Tiên Lỗ phái Nga Mi được ba vị Chưởng môn nhân La Phù.

Võ Đang, Điểm Thương cho triệu đến đây lúc này tuy tệ hữu Đại Tuyết sơn Thân Đồ thần quân chưa đến nhưng thiết tưởng cũng không nên vì thế mà trì hoãn công việc, vậy xin ba vị Chưởng môn nói rõ cho biết tôn chỉ cuộc họp mặt hôm nay.

Hoằng Pháp Chân Nhân đã được Băng Tâm thần ni báo cho biết là nên cố kéo dài thời gian để đợi Hạ Thiên Tường đến, mới có thể tránh khỏi xảy ra những chi tiết rắc rối, gây nên những chuyện hiểu lầm đáng tiếc. Nên khi nghe Tri Phi Tử nói thế, ông bèn mỉm cười đáp :

– Người trong tám đại môn phái, ngày thường trời nam biển bắc, ít khi được tiếp xúc thân mật, nay nhân năm tàn tháng tận, cùng tụ hội với nhau trên Hoàng Sơn này, cũng là một dịp cho chúng ta hiểu rõ nhau hơn. Vậy theo ý tôi, ta nên đợi Thân Đồ thần quân cùng đến họp mặt cho vui không việc gì phải vội cả.

Tri Phi Tử vừa toan nói, thốt nhiên quần hào đều chú ý nhìn xuồng núi.

Dưới núi lúc này đã nghe rõ tiếng tà áo bay phần phật có vẻ vội vàng hấp tấp chỉ một thoáng sau đã thấy một người đàn ông chạy lên đỉnh núi. Người này mặc áo dài trắng, miệng rộng, mũi sư tử, mặt báo, râu cứng như lông nhím, tóc dài rủ xuống tới ngang thắt lưng, hình dạng trông thấy kỳ dị. Nhưng đại đằng đằng số nhân vật võ lâm có mặt ở Thiên Đô đều biết người đó tên gọi là Tuyết Sơn Vĩnh Nô Lãnh Bạch Thạch một nhân vật phái Đại Tuyết sơn, công lực không kém gì Chưởng môn nhân Thân Đồ Hợi. Vì chịu ơn lớn của họ Thân, nên cam tâm làm nô bộc cho phái Tuyết Sơn suốt đời báo đáp.

Tri Phi Tử vòng tay thi lễ, mỉm cười nói cùng Lãnh Bạch Thạch :

– Lãnh huynh vì việc của phái Côn Luân, xa xôi tới đây, bần đạo xin cảm tạ, nhưng còn Thân Đồ thần quân đâu? Sao chưa thấy?

Lãnh Bạch Thạch khom lưng nói :

– Chưởng môn xưng hô quá trịnh trọng, Lãnh Bạch Thạch đâu dám nhận, Thân Đồ Hợi Thần Quân và Băng Phách Thần Phi qua dưới núi Thiên Đô thốt nhiên bị kẻ gian ám toán một cách vô sỉ, nên đã phải lập tức quay về Đại Tuyết sơn, sai lão nô lên đây bái yết, xin Chưởng môn thứ cho tội không thể tham dự đại hội Thiên Đô được.

Quần hùng trên đỉnh núi Thiên Đô nghe tin vợ chồng Thân Đồ Hợi bị ám toán dưới chân núi, ai cũng ngơ ngác sợ hãi. Băng Tâm thần ni lại chợt nhớ việc bảy đốm đom đóm đêm qua, bất giác ngẩng đầu đưa mắt nhìn Thích Đại Chiêu Chưởng môn phái Kỳ Liên đang đứng lẫn trong đám người đến xem hội, chỉ thấy sắc mặt hắn vẫn thản nhiên như thường, không tỏ vẻ gì khác lạ, nhưng sư tỷ hắn là Bào Tam Cô thì trên môi thoáng hiện một nụ cười nham hiểm.

Tri Phi Tử cau mày nói với Lãnh Bạch Thạch :

– Không ngờ vì phái Côn Luân tôi, mà làm lụy đến bạn hiền phải hứng lấy tai bay vạ gió! Phiền Lãnh huynh về nói lại với Thân Đồ Hợi Thần Quân chờ xong việc ở Thiên Đô, Tri Phi Tử sẽ lập tức lên Đại Tuyết sơn bái tạ xin lỗi.

Lãnh Bạch Thạch bước lùi lại một bước cung kính nói :

– Côn Luân chưởng môn xin thứ cho lão nô không thể tòng mệnh được. Lãnh Bạch Thạch hãy tạm lưu lại Hoàng Sơn tra rõ kẻ nào đã ám toán vợ chồng chủ nhân tôi một cách quá hèn hạ vô sỉ, bắt hắn phải trả lời thế nào cho công bằng.

Nói xong ngẩng phắt đầu lên, quắc đôi mắt báo, phóng ra những tia sáng long lanh rợn người, nhìn khắp quần hùng cả hai phe chủ vị, khách vị một lượt rồi thoắt cái tung mình chạy như bay xuống núi.

Băng Tâm thần ni thấy Lãnh Bạch Thạch đi rồi, bất giác thở dài một tiếng, ngậm ngùi than :

– Các nhân vật trong giới vũ lâm không sợ những chuyện báo thù rửa hận, dẫu có thể lấy đầu người làm chén rượu, uống cạn máu kẻ thù cũng không sao, nhưng tất phải giữ thái độ quang minh lỗi lạc! Còn kẻ nào chuyên lén lút ám toán người ta, chỉ những hạng hạ lưu tối ư hèn hạ. Đại hội Thiên Đô hôm nay, cũng vì cớ ấy mà có.

Tri Phi Tử ngẫm nghĩ, đưa mắt nhìn Băng Tâm thần ni, rồi hỏi :

– Câu nói của Thần ni hình như còn có ý khác, bần đạo mong được nghe rõ.

Chưởng môn phái Võ Đang là Hoằng Pháp Chân Nhân thấy mãi tới lúc này Hạ Thiên Tường vẫn chưa tới, biết rằng không thể trì hoãn được nữa, bèn mỉm cười hỏi Tri Phi Tử :

– Tri Phi đạo huynh xin thứ cho bần đạo cái tội vô lễ, có một việc rất lạ, chúng tôi muốn thỉnh giáo trước mặt đạo huynh.

Tri Phi Tử mỉm cười đáp :

– Xin chân nhân cứ hỏi, bần đạo biết điều gì xin thưa ngay.

Hoằng Pháp Chân Nhân hỏi :

– Môn hạ phái Côn Luân, từ môn Bạch Hổ Lượng Ngân Chùy còn dùng loại ám khí nào khác nữa không?

Tri Phi Tử thấy Hoằng Pháp Chân Nhân hỏi vậy thì hơi lộ vẻ ngạc nhiên, gật đầu nói :

– Bản phái còn một loại ám khí uy lực rất mạnh. Tên là Thiên Kinh Thích. Ngày thường vẫn cấm bọn đệ tử không cho dùng một cách bừa bãi.

Hoằng Pháp Chân Nhân nhướng cao đôi lông mày, hỏi tiếp :

– Loại Thiên Kinh Thích có độc không?

Tri Phi Tử trả lời ngay :

– Thiên Kinh Thích tức là thứ gai của cây Thiên Kinh. Một lại kỳ thụ đặc sản ở đỉnh núi Côn Luân, cây chia ra làm hai cành, cành phía nam có độc, cành phía bắc thì không độc. Thứ có độc trúng vào người chỉ hơi rớm máu là lập tức thân thể bị tê dại, run lên bần bật mà chết, khó lòng chữa được. Vì thế nên bần đạo vẫn phải nghiêm cấm môn hạ đệ tử, chỉ trừ những khi đi đêm hôm ở trong rừng, lỡ gặp ác thú kỳ xà, nguy hiểm đến tính mạng, mới phải dùng tới ngoài ra không được dùng bậy. Còn loại gai không có chất độc cũng mạnh lắm, vật gì cứng đến đâu, ném vào cũng gãy, bá đạo vô cùng, chỉ chuyên dùng để phá những công phu như Kim Chung Trảo, Thiết Bố Sam và Thập Tam Thái Bảo Hoành Luyện…

Hoằng Pháp Chân Nhân thấy vị Chưởng môn phái Côn Luân trả lời một cách đường hoàng rành rẽ, thần thái cũng rất bình tĩnh ung dung, bất giác đưa mắt cho Băng Tâm thần ni và Thiết Quán đạo trưởng lại tiếp tục hỏi Tri Phi Tử :

– Bần đạo lại xin thỉnh giáo đạo huynh câu nữa, cây kỳ thụ Thiên Kinh, trừ đỉnh núi Côn Luân ra còn nơi nào có nữa không? Và loại gai đó hình dạng màu sắc thế nào?

Tri Phi Tử vẫn thản nhiên đáp :

– Vũ trụ bao la, sơn xuyên bí hiểm, tuy không ai có thể biết hết mọi điều, nhưng cho đến bây giờ vẫn chưa nghe nói ở đâu có cây kỳ thụ Thiên Kinh giống như thế nữa. Còn những cái gai của nó thì dài chừng hơn một tấc, hình có ba cạnh, loại không độc thì màu tím đen.

Hoằng Pháp Chân Nhân nghe xong, thần sắc nghiêm trọng thò tay vào bọc lấy ra ba vật, hình giống cái gai có ba cạnh sắc tím đen, đặt lên lòng bàn tay.

Thiết Quán đạo trưởng và Băng Tâm thần ni cũng đồng thời lấy trong bọc ra, mỗi người mắt cái gai nhỏ, giống hệt như vậy, giơ lên cho Tri Phi Tử xem.

Hoằng Pháp Chân Nhân chú ý nhìn Tri Phi Tử, vẻ mặt trịnh trọng, thủng thỉnh nói :

– Tri Phi đạo huynh xin nhìn kỹ năm mũi gai ở trong tai tôi và Băng Tâm thần ni, Thiết Quán đạo huynh xem có giống loại độc môn ám khí Thiên Kinh Thích có chất độc của quý phái không?

Tri Phi Tử không cần nhìn kỹ, vừa liếc mắt trông qua, đã nhận ngay ra chính là loại Thiên Kinh độc thích của phái Côn Luân, mà ngày thường ông vẫn cấm môn hạ không được tự tiện dùng. Bất giác ông đưa mắt cho hai sư đệ Hướng Phiên Nhiên và Tiêu Dịch cả ba người cùng nhìn nhau kinh ngạc.

Trầm ngâm giây lát đoạn ông ngẩng lên nói với Hoằng Pháp Chân Nhân và Băng Tâm thần ni, Thiết Quán đạo trưởng :

– Bần đạo xin hỏi ba vị Chưởng môn nhân năm mũi Thiên Kinh độc thích này quả đúng là vật sở hữu của phái Côn Luân, nhưng không hiểu tại sao lại ở trong tay các vị?

Hoằng Pháp Chân Nhân thấy Tri Phi Tử thẳng thắn nhận ngay không chối, bất giác cau mày, chắp hai tay đặt trước ngực, niệm một câu Vô lượng Phật, rồi nói :

– Tam tử Địch Trần, Ngộ Trần, Phù Trần trong Võ Đang thất tử của bản phái đều bị kẻ gian ám toán một cách vô sỉ đến nỗi mạng vong, ba mũi gai này là tìm thấy ở di thể của họ.

Việc Võ Đang tam tử bị hại, chưa được lưu truyền trong chốn giang hồ, nên khắp mặt quần hào tụ tập trên Thiên Đô, chỉ trừ một số ít biết chuyện, còn thì sau khi nghe Hoằng Pháp Chân Nhân nói, ai cũng giật mình kinh sợ biết rằng những câu Tri Phi Tử trả lời không khác gì tự đan lưới buộc mình, khó lòng gỡ ra cho thoát. Trước mắt mọi người lúc này đều đã tưởng tượng ra cái cảnh long tranh, hổ đấu mưa máu gió tanh, không biết đến bây giờ kết liễu?

Băng Tâm thần ni cũng niệm một câu A di đà Phật rồi lạnh lùng nói :

– Bần ni và Chưởng môn phái Điểm Thương hẹn giao đấu ở Chung Nam tử cốc, trong khi hai bên chưa bắt đầu, đã bị một kẻ vô danh đứng bên ngoài cốc dùng Thiên Kinh độc thích ám toán. Nếu không nhờ được chí hữu Nhất Bát thần tăng kịp thời chạy đến, dùng lá Thiên Niên Chi cứu thoát, thì bần ni và Thiết Quán đạo trưởng đều đã ôm hận xuống tuyền đài.

Mấy câu của Băng Tâm thần ni lại còn là một tin bí mật chưa ai biết, làm cho Tri Phi Tử rất đỗi kinh ngạc, cau đôi mày lại, cùng hai vị sư đệ bàn luận một hồi, rồi gượng cười nói với ba vị Chưởng môn :

– Việc này quả thực quái dị hết sức, những câu bần đạo nói vừa rồi đã quá đầy đủ, bây giờ dẫu trăm miệng cũng khôn phân. Ba vị Chưởng môn nếu muốn trách phạt phái Côn Luân, bần đạo xin tự mình đảm đương lấy hết, không dám oán hận nửa lời.

Thiết Quán đạo trưởng cười nhạt một tiếng, mắt quái trợn trợn, vừa toan cất tiếng, thì Hoằng Pháp Chân Nhân đã cướp lời :

– Phái Côn Luân xưa nay vẫn thanh cao tự ẩn, không tranh cạnh với đời, rất được giới võ lâm tôn kính. Vậy nên Võ Đang tam tử tuy bị chết thảm vì mấy mũi Thiên Kinh độc thích, bần đạo cũng chưa dám xác nhận là do môn hạ của quý phái gây nên chỉ vì có tìm thấy mấy mũi châm độc trong di thể ba người, không thể không mời đạo huynh đến đây, trước mặt các bạn võ lâm đồng giới trong thiên hạ, xin thỉnh giáo vài câu. Chỉ cần đối với việc này đạo huynh lấy lẽ công bằng giải thích cho hợp tình hợp lý, thì phái Võ Đang quyết không khi nào muốn gây chuyện thù hận, làm tổn thương hòa khí hai bên.

Hoằng Pháp Chân Nhân vừa nói dứt lời, Hộ pháp Tĩnh Giác thiền sư phái Thiếu Lâm đứng bên khách vị liền nhắm mắt niệm một câu A di đà Phật, rồi nói :

– Hoằng Pháp Chân Nhân quả không hổ danh là một vị Trưởng giáo phái Võ Đang. Nếu trong giới vũ lâm, ai ai cũng có tấm lòng như người, thì bao nhiều cơn gió tanh mưa máu đều biến thành hòa khí tường vân cả.

Nhưng Trưởng giáo phái Võ Đang càng nhũn nhặn ôn hòa bao nhiêu thì Trưởng giáo phái Côn Luân lại càng khó nghĩ. Ông cúi đầu lặng lẽ không nói một câu. Thái độ cực kỳ bối rối.

Huyền Huyền Tiên Lỗ phái Nga Mi vốn là bạn chí thân của Tri Phi Tử, thấy Tri Phi Tử có vẻ lúng túng bèn đằng hắng một tiếng, rồi nói :

– Ba vị Chưởng môn nhân La Phù, Điểm Thương, Võ Đang, tôi có thể lấy danh nghĩa là người ngoài cuộc, thay mặt đạo hữu Tri Phi Tử hoạch định một kế sách được không?

Thiết Quán đạo trưởng thấy Huyền Huyền Tiên Lỗ thay Tri Phi Tử đứng ra dàn xếp thì bất giác khẽ hừ một tiếng, nhưng Hoằng Pháp Chân Nhân và Băng Tâm thần ni đều gật đầu nín lặng, tỏ ý ưng thuận.

Huyền Huyền Tiên Lỗ đưa mắt nhìn khắp nhân vật bốn phái một lượt, rồi cất cao tiếng nói :

– Câu chuyện lạm dụng Thiên Kinh độc thích giết người, nếu không phải phái Côn Luân sản xuất những kẻ môn hạ bất tiếu, thì chắc cũng là do một bọn gian tà nham hiểm nào đó, âm mưu gây chia rẽ tình đoàn kết giữa các phái, khiến các phái thù hận giết hại lẫn nhau. Vậy nên lão bà tử tôi đây muốn xin ba vị Chưởng môn nhân khoan hạn cho Tri Phi Tử một thời gian là một năm, bắt buộc phái Côn Luân phải tận tâm kiệt lực điều tra việc này cho rõ ràng, tới ngày này sang năm chúng ta lại tụ họp trên núi Hoàng Sơn, lúc ấy Tri Phi Tử xin hướng ba vị Chưởng môn nhân giao đại minh bạch.

Huyền Huyền Tiên Lỗ vừa nói đến đây, chợt từ trên đỉnh ngọn Thiên Đô, lại có một bóng người bay tới. Người đó tức là tiểu hiệp Hạ Thiên Tường mà Lăng Ba Ngọc Nữ Sài Vô Cấu đang nóng lòng mong đợi.

Nhưng Hạ Thiên Tường xuất hiện với một vẻ hết sức bối rối hốt hoảng, đưa mắt nhìn khắp bốn phía, rồi hấp tấp chạy đến trước bên Thương sơn ẩn hiệp Tái Hàn Khang, cau mày hỏi :

– Tạ lão tiền bối, Thiên Đô đại hội đã bắt đầu chưa?

Tái Hàn Khang không hiểu Hạ Thiên Tường hỏi thế để làm gì, chỉ gật đầu cười :

– Chẳng những chưa bắt đầu, mà còn có thể hoãn đến sang năm, cuộc hội họp náo nhiệt sôi nổi hôm nay có lẽ không thành.

Hạ Thiên Tường nói :

Mặc họ hoãn hay không hoãn, xem hội không bằng cứu người còn khẩn cấp hơn. Lão tiền bối mau đi theo vãn bối ra đằng này một lát.

Nói xong kéo tay Tái Hàn Khang, tung mình nhảy xuống phía chân núi.

Sài Vô Cấu không ngờ Hạ Thiên Tường hấp tấp chạy đến, rồi lại hấp tấp chạy đi, đã định ngăn cản, nhưng trước mặt bao nhiêu người, chẳng lẽ lại gọi rầm lên, không tiện, vả lại thấy thần sắc chàng có vẻ kinh hoàng vội vã, chắc là có một nhân vật trọng yếu nào đó bị thương nặng, đang đợi Tái Hàn Khang đến cứu, bèn chỉ đành cau mày nhìn theo hai người chạy như băng xuống núi.

Lúc này Huyền Huyền Tiên Lỗ lại mỉm cười nói với ba vị Chưởng môn phái Điểm Thương, La Phù, Võ Đang :

– Ba vị Chưởng môn nhân chẳng hay có cho câu nói của lão bà tử tôi vừa rồi là phải chăng?

Băng Tâm thần ni cúi đầu im lặng, Hoằng Pháp Chân Nhân chắp tay niệm một câu Vô lượng Phật, rồi nói :

– Võ Đang xin theo lời Tiên Lỗ, mong rằng ngày này sang năm Tri Phi đạo huynh tới đây trả lời Hoằng Pháp một cách công bằng.

Hoằng Pháp Chân Nhân vừa nói dứt lời, Cửu Thủ Phi Bằng Thích Đại Chiêu đứng trong đám người đi xem, cất tiếng cười như tiếng cú rúc rồi ngoảnh lại nói với sư tỷ Bào Tam Cô :

– Bào sư tỷ, không ngờ chúng ta cất công vượt hàng ngàn dặm đến đây, chưa từng được thưởng thức những ngón tuyệt kỹ của quần hùng, để rộng tầm con mắt mà chỉ được trông thấy một bọn bị thịt, đầu voi đuôi chuột…

Nói chưa dứt lời, chợt nghe Thiết Quán đạo trưởng gầm lên một tiếng giận dữ, cười khẩy nói :

– Thích Đại Chiêu huynh đừng vội thất vọng, phái Điểm Thương tôi tuy là phái nhỏ không dám bì với Võ Đang là chính phái danh môn, bụng dạ rộng rãi. Vậy nên mối thù giết Võ Đang tam tử của họ có thể nhận được, những cái hờn một mũi châm độc ở Chung Nam của tôi không thể bỏ qua. Điểm Thương tam kiếm muốn lĩnh giáo vài ngón tuyệt học của phái Côn Luân.

Thiết Quán đạo trưởng vừa lên tiếng thách trận, cục thế vừa được Huyền Huyền Tiên Lỗ khuyên giải đã lắng dịu dịu dần dần, lúc này lại đột nhiên trở nên sôi nổi. Tri Phi Tử cau mày, vái Thiết Quán đạo trưởng một cái, rồi nói :

– Thiết Quán đạo trưởng, trước khi chưa điều tra được rõ ràng ai là kẻ dùng Thiên Kinh độc thích hại người, phái Côn Luân đối với ba phái Điểm Thương, La Phù, và Võ Đang đều rất lấy làm xấu hổ, khi nào còn dám nói đến chuyện giao thủ?

Thiết Quán đạo trưởng lạnh lùng nói :

– Không lẽ phái Côn Luân các ngươi chỉ quen dùng ám tiễn hại người, chớ không dám dùng minh sáng khai chiến hay sao?

Mây câu đó quả thật là một lời thóa mạ rất nặng, làm cho Tiêu Dịch và Hướng Phiên Nhiên đều biến sắc mặt.

Tri Phi Tử vội xua tay, ra hiệu cho hai sư đệ đừng phác tác vội, đoạn vẫn giữ thái độ hòa nhã gượng cười nói :

– Nhân vật phái Côn Luân không đến nỗi vô sỉ vô tài như đạo trưởng vừa nói đâu. Hai bên muốn giao thủ cũng không sao, nhưng đã được ba vị Chưởng môn hoãn hạn cho một năm, vậy hãy dung cho tôi…

Vừa nói đến đây, Thiết Quán đạo trưởng đã cười nhạt quát to :

– Võ Đang, La Phù khoan hạn cho ngươi một năm, nhưng phái Điểm Thương ta đây đối với những hạng vô sỉ, không thể dung được một cắc. Ngay bây giờ, ở chỗ này, trước mặt quần hùng các phái đây hai bên nên thanh toán cho dứt khoát, có phải rảnh chuyện không?

Thích Đại Chiêu Chưởng môn phái Kỳ Liên còn cố đổ thêm dầu vào đống lửa, nhướng cao đôi lông mày cười sằng sặc như người điên, vỗ tay nói :

– Hay, hay. Thiết Quán đạo huynh, mấy câu nói của đạo huynh mới thật có bản sắc anh hùng, từ lúc lên Thiên Đô phong đến giờ tôi mới được nghe cái giọng ấy là một.

Tri Phi Tử ngẩng mặt lên trời, cười, tia mắt sáng như điện, chiếu thẳng vào mặt Thích Đại Chiêu, vừa toan cất tiếng, thì Hoắc Tú Vân, vị tiểu sư muội của Chưởng môn phái Nga Mi, đã giận sôi lên không sao nhịn nổi, lập tức dõng dạc bước ra trừng mắt nhìn Thiết Quán đạo trưởng lạnh lùng nói :

– Mấy tay kiếm pháp Hồi Phong Vũ Liễu của phái Điểm Thương các ngươi, thủ đoạn kinh thiên động địa đến đâu, mà dám nhe nanh múa vuốt, hung cuồng đến thế? Sao không mở mắt ra xem hai vị Trưởng giáo phái La Phù và Võ Đang toàn là những bậc tính tình hào sảng, phong độ cao minh, ai không phải kính phục? Cái thái độ hung hăng khả ố của bọn ngươi, làm cho người ta phát tởm. Nếu muốn đánh nhau thì ra đây, ta Hoắc Tú Vân này sẽ dạy cho vài chiêu tuyệt học của phái Nga Mi.

Huyền Huyền Tiên Lỗ không ngờ Hoắc Tú Vân thốt nhiên ra mặt ứng chiến thay cho phái Côn Luân, nhưng cũng chỉ cau mày đứng im, không cản trở.

Thiết Quán đạo trưởng tỏ ý khinh nàng còn bé, không thèm chấp chỉ lạnh lùng nói :

– Hoắc cô tài sức được bao nhiêu? Không đáng để ta phải ra tay.

Huyền Huyền Tiên Lỗ khẽ hừ một tiếng rồi nói :

– Các ngươi đừng có tự thị quá cao, nếu Hoắc Tú Vân không đủ tư cách, thì đã ta! Lão bà tử này sẵn lòng tiếp ngươi vài chiêu, ngươi có dám nhận lời không?

Tri Phi Tử vội vòng tay mỉm cười nói với Huyền Huyền Tiên Lỗ :

– Xin Tiên Lỗ đừng vội giận, nếu quả phái Điểm Thương không chịu lượng xét, thì đó là việc của Côn Luân, phải cho Côn Luân đảm nhiệm.

Nói xong đưa mắt cho Tiêu Dịch, ý muốn bảo Tiêu Dịch xuất trận thay cho Hoắc Tú Vân. Tiêu Dịch vừa toan bước ra, Hoắc Tú Vân có vẻ chờ sốt ruột, mày liệu xếch ngược, nhìn Thiết Quán đạo trưởng gọi to :

– Thiết Quán mũi trâu, nếu ngươi tự cậy là địa vị Chưởng môn không muốn giao thủ với ta, thì cho Nhị kiếm hoặc Tam kiếm ra đây cũng được. Chẳng lẽ các ngươi xưa nay vẫn lấy kiếm pháp Hồi Phong Vũ Liễu kiêu ngạo với phái giang hồ, mà vẫn phải sợ kiếm thuật Nga Mi ư?

Thiết Quán đạo trưởng hừ một tiếng, rồi quay lại hỏi Tư Đồ Úy :

– Tư Đồ sư đệ nếu có hứng, thời ra tiếp cô bé cuồng ngạo kia vài hiệp cũng hay?

Tư Đồ Úy nghe nói, liền thủng thỉnh bước ra. Hắn đã được nghe danh Hoắc Tú Vân kiếm thuật tinh tuyệt từ lâu nên không dám coi thường chỉ chắp tay mỉm cười nói :

– Hoắc cô nương xin lưu tâm cẩn thận, lưỡi kiếm Thanh Mang của Tư Đồ Úy không phải là loại sắt tầm thường.

Nói xong giơ tay khẽ rút thanh kiếm ra khỏi vỏ, lanh canh vài tiếng trong vắt như rồng ngâm. Trong tay Tư Đồ Úy đã cầm ngang lưỡi kiếm Thanh Mang ánh thép sáng như nước hồ thu, long lanh chói mắt.

Hoắc Tú Vân tuy đã trông rõ lưỡi kiếm Thanh Mang trong tay đối phương là một thần vật, nhưng sắc mặt vẫn thản nhiên thò tay vào bọc lấy viên bạc ở Đại Tuyết sơn ngày trước, đặt trên bàn tay, nhìn Tư Đồ Úy, khẽ hé cặp môi son, ngạo nghễ nói :

– Cây Thanh Mang kiếm bất quả chỉ là một chất thép, hỏa hậu hơi thuần, nhọn sắc hơn thanh kiếm thường một chút, có gì mà khoa trương? Ngươi có biết viên bạc ở trên tay ta là loại kiếm gì không?

Mấy câu nói của Hoắc Tú Vân quả đã lôi cuốn được khắp mặt quần hùng trên đỉnh núi Thiên Đô lúc ấy, ai nấy đều giương mắt trừng trừng nhìn viên bạc nhỏ nhỏ nằm gọn lỏn trong bàn tay ngà ngọc của nàng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN