Mãi luôn bên em - Chương 9: Truy tìm chân tướng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
117


Mãi luôn bên em


Chương 9: Truy tìm chân tướng


Lam Hiểu Dương lau đi nước mắt trên khuôn mặt mình cố gắng cầm lại những giọt nước mắt, trấn tĩnh lại tâm trạng, cậu ngồi khuỵu xuống cởi chiếc áo khoác ngoài của mình khoác cho Khả Linh, đỡ lấy tay của Khả Linh dìu cô đứng lên:” Được rồi, cậu mau đứng lên đi, mặt đất lạnh lắm, đừng ngồi đây kẻo ốm. Tôi đưa cậu về nhà tôi tạm thời ở một thời gian. Rồi tôi sẽ tìm cho cậu một nơi ở mới. Nào, đứng dậy đi”.
Người con gái ngồi dưới đất vẫn đang khóc giọng khàn khàn trong cổ nói:”Cậu thương hại tôi sao?Cậu buông ra, bỏ tay ra, tôi không cần cậu lo, cũng không cần cậu thương hại, tôi có như thế nào thì mặc kệ tôi. Bỏ ra”.
“Nào, đứng dậy”.
“Buông ra, tôi bảo cậu buông tôi ra. Tên khốn nhà cậu”.
Lúc này người bạn Trần Hạ đang đi tìm Khả Linh. Nhìn thấy bạn mình đang bị tên đáng ghét Lam Hiểu Dương ôm, cô tưởng Lam Hiểu Dương có ý định xấu với bạn, liền chạy tới thật nhanh đẩy thật mạnh Lam Hiểu Dương ra:”Đồ khốn, mau buông cậu ấy ra. Tên khốn nạn nhà cậu định làm gì cậu ấy chứ?”. Lam Hiểu Dương bị lực đẩy mạnh của Trần Hạ khiến cậu buông tay khỏi Khả Linh. Khả Linh mất điểm tựa liền ngã xuống đất.
“Khả Linh”. Trần Hạ nhìn thấy Khả Linh bị ngã cô liền hốt hoảng đỡ bạn dậy. Nhìn trên người Khả Linh khoác chiếc áo của Lam Hiểu Dương, cô cởi chiếc áo đó ra vứt xuống đất:”Chiếc áo dơ bẩn này của cậu đừng có khoác lên người cậu ấy”. Thấy Khả Linh ra nông nỗi thế này, Trần Hạ không cầm được nước mắt, cô đau lòng nói:”Khả Linh, sao cậu lại ra nông nỗi thế này? Sao cậu lại ngốc thế? Dù cậu không còn nơi ở thì cậu cũng có thể ở với mình mà, việc gì cậu phải đi chứ, đồ ngốc”.
Khả Linh cười tự giễu, nói trong tiếng khóc:”Mình xin lỗi cậu Trần Hạ, mình vô dụng quá. Mình cứ tưởng mình sẽ mạnh mẽ nhưng không phải, thật sự mình bất lực rồi”.
Cô dìu Khả Linh dậy, quay sang nhìn thẳng vào Lam Hiểu Dương với ánh mắt đầy căm phẫn.
“Lam Hiểu Dương, cậu khiến Khả Linh nhà tôi thành thế này cậu đã mãn nguyện cậu chưa? Cậu còn muốn làm gì cậu ấy nữa? Cậu tưởng cậu là công tử nhà giàu muốn hành hạ ai thì hành hạ sao? À hà…hà… Đúng rồi, tôi quên mất, nhà cậu cũng thuộc diện nắm toàn quyền cả cái thành phố này cho nên thích trêu đùa với ai thì trêu đùa, thích giễu cợt ai thì giễu cợt, cũng đúng thôi. Nhưng mà Khả Linh đâu có làm gì có lỗi quá lớn với cậu sao cậu lại tàn nhẫn chà đạp lên cậu ấy như thế, khiến cậu ấy phải khổ sở đến mức này? Cậu ấy chỉ có một tâm nguyện, một giấc mơ duy nhất đó là có thể học thật tốt để mai sau có thể nuôi Sơ và tụi nhỏ. Cậu ấy rất nghèo nhưng cậu ấy chưa bao giờ nghĩ đến việc bỏ cuộc mà luôn cố gắng hết mình. Khả Linh đi làm vất vả, vừa học vừa kiếm tiền để nuôi bản thân và gửi về Nghệ Sơn giúp Sơ nuôi tụi nhỏ nhưng cậu ấy không bao giờ kêu mệt hay vất vả, nếu đổi lại là cậu thì cậu có làm được như thế không? Nhưng cậu lại nhởn nhơ tước đoạt đi cuộc sống của một cô gái, cậu nhẫn tâm vậy sao?”.
Lam Hiểu Dương vẫn đứng đó mặc cho những lời chỉ trích của Trần Hạ mắng mình, cậu không nói câu nào, chỉ nhìn họ với ánh mắt đầy tội lỗi bởi vì cậu biết rằng mình đã sai rồi. Trần Hạ lớn tiếng thét lên tên của người con trai đang đứng lặng im ngay đó, cô chỉ tay vào Lam Hiểu Dương, giận dữ:” LAM HIỂU DƯƠNG, cậu đúng là kẻ máu lạnh, cậu không phải là con người. Giễu cợt một người con gái ngây thơ như thế cậu thích thú lắm sao? Đã đủ chưa? Hay là muốn cậu ấy chết nữa thì cậu mới hài lòng? Tôi nói cho cậu biết đừng bức người quá đáng, rồi một ngày sẽ trả giá đắt đấy”.
Quay sang nói Khả Linh:”Đi thôi Khả Linh, mình đưa cậu về, đi thôi”. Dìu Khả Linh đi được mấy bước chân Trần Hạ quay đầu lại dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn Lam Hiểu Dương nói:”Chúng tôi sống trong thành phố này đúng là đều nằm dưới trướng nhà họ Lam. Nhưng tôi nói cho cậu hay’chó cùn cắn dậu'(*), chúng tôi có thể quay lại cắn cậu bất cứ lúc nào. Khả Linh ngây thơ, dễ thương, đơn giản, tôi chỉ xin cậu, hãy để Khả Linh yên ổn, đừng có trêu đùa cậu ấy còn bằng không thì tôi sẽ không tha cho cậu đâu. Tránh xa Khả Linh ra một chút đi”.
(*)Chó cùn cắn dậu là chó bị cùng đường bí lối thì sẽ cắn ngược lại chủ nhân. Câu nói này ở đây có hàm nghĩa là bị người khác trêu quá trớn thì sẽ quay lại trả đũa người đó một cách đau đớn.
Nói xong, Trần Hạ đưa Khả Linh quay về. Lam Hiểu Dương vẫn đứng đó nhìn theo bóng lưng của Khả Linh và Trần Hạ bước đi, cậu nhìn thật lâu, thật lâu cho đến khi bóng hai người họ khuất mất. Cậu nhặt chiếc áo khoác dưới đất lên phủi phủi, quay người vào trong xe đi đến cửa hàng tiện lợi mua đồ. Trên đường đi về, cậu triền miên suy nghĩ về cảnh tượng hôm nay, suy nghĩ về những câu nói của Khả Linh. Lam Hiểu Dương cảm thấy mình rất có lỗi tự trách bản thân, mình thật quá đáng. Về đến nhà, cậu pha cho anh trai mình tách cà phê mang lên phòng làm việc. Đặt tách cà phê xuống bàn:”Cà phê này”.
“Cảm ơn”.
Lam Thiếu Đạt ngước lên nhìn vẻ mặt của Lam Hiểu Dương có vẻ không tốt, anh liền cất tiếng hỏi:”Có chuyện gì sao? Sắc mặt sao lại thế kia?”. Nhìn thấy mắt em trai mình có chút sưng thắc mắc hỏi dò:”Khóc sao?”.
Lam Hiểu Dương biết bị anh trai phát hiện nhưng cậu lại cố ý trốn tránh liền phủ định:”Không phải, vừa rồi bị bụi bay vào mắt thôi, không sao cả. Em về phòng đây. Anh đừng thức khuya quá, nghỉ ngơi đi”.
Lam Thiếu Đạt chỉ đáp lại một tiếng”Ờ”.
Nói xong, Lam Hiểu Dương quay về phòng đóng cửa giam mình bên trong suy ngẫm. Lam Thiếu Đạt nhìn bóng em trai mình bước ra khỏi phòng nghĩ rằng chắc nó đã gặp chuyện, không đơn giản là bụi bay vào mắt như vậy, sắc mặt nó không bao giờ như thế.
Ngồi trên giường hai tay đan vào nhau đặt lên trên đầu, những hình ảnh vừa diễn ra hôm nay không ngừng tái hiện. Cậu vò đầu bứt tai giận chính bản thân mình, vì cái lòng tự kiêu không đáng có của mình đã cướp đi cuộc sống của người khác. Đêm nay, lại là một đêm cậu thức trắng không chợp nổi mắt. Bây giờ cậu chỉ nghĩ tới việc tìm được chân tướng sự việc, làm sáng tỏ nó mà thôi.
Ngày hôm sau tới trường, đang thẫn thờ bước đi dưới sân trường bỗng nhiên…
“Hiểu Dương”.
Lam Hiểu Dương quay lại nhìn thì hoá ra là đám Hàn Nhất Minh và Doãn Hiên. Hai người họ chạy lại gần, Hàn Nhất Minh vỗ vai của Lam Hiểu Dương nói:”Suy nghĩ chuyện đó à? Không cần phải lo sẽ có câu trả lời thôi”.
Lam Hiểu Dương quay sang nhìn họ nói:”Vậy việc đó các cậu làm đến đâu rồi? Có gì khả nghi không?”.
Doãn Hiên trả lời:”Có. Chiều hôm qua tình cờ tôi thấy Phương Chi lén lén lút lút đi đâu đó”.
“Cậu ta đi đâu? Làm gì?”. Lam Hiểu Dương sốt ruột hỏi.
“Mình cho người đi theo cậu ta. Họ về báo lại đến địa chỉ này”. Doãn Hiên đưa cho Lam Hiểu Dương một tờ giấy trong đó ghi một dòng địa chỉ. Lam Hiểu Dương nhìn vào dòng địa chỉ đó suy ngẫm:”Quán POD?”.
Doãn Hiên ngầm đoán:”Bọn người mà mình cho đi theo cậu ta miêu tả lại bề ngoài của cái quán đó. Mình nghĩ đây chắc là một quán game. Hiểu Dương cậu biết nó không?”.
Lam Hiểu Dương cười nói:”Mình biết”.
“Cậu biết?”. Nghe thấy Lam Hiểu Dương nói vậy, Hàn Nhất Minh và Doãn Hiên ngạc nhiên.
“Đây đích thực là quán game. POD là từ viết tắt ‘Play or dead’. Quán này thu hút khá nhiều người đến chơi. Mình cũng có quan hệ với chủ quán này lúc trước khi sang Mỹ. Họ cũng thật ngu dốt khi dẫn xác đến đó. Lần này thì mình quyết không tha”. Quay sang Hàn Nhất Minh, Lam Hiểu Dương nói:”Nhất Minh, cậu cũng thuộc dạng ăn chơi, cũng biết lươn lẹo, cậu vào đó hỏi dò thử xem có phải Phương Chi nhờ gì ở đó hay không? Chắc chắn họ có giao dịch”.
Hàn Nhất Minh phóng túng trả lời:”Yên tâm đi chuyện gì chứ lươn lẹo để moi thông tin thì cái này mình làm được. Vừa đẹp trai, tài năng còn thượng thừa như mình thì chuyện này dễ”.
Doãn Hiên lắc đầu:”Thôi đi, đừng tự mình đa tình nữa. Có ai khen cậu đâu mà”.
“Không ai khen mình thì mình cũng phải tự sướng chứ”. Hàn Nhất Minh vẫn nói một cách ngây ngô, tự đại.
Lam Hiểu Dương nhìn Hàn Nhất Minh nói mà nghiêm vẻ mặt: “Nghiêm túc chút đi, chuyện này không đùa được đâu”.
“Được, được, được rồi anh hai, không đùa thì không đùa”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN