Mãi Mãi Yêu Thương
Chương 15
“Con muốn dì Trương, con yêu dì Trương, con không cần dì… ”
Và buổi chiều hôm ấy, Linh San ở mãi trong trạng thái bềnh bồng. Bằng trực giác nàng thấy, hình như mình đã làm sai cái gì. Đúng ra đừng chấp thuận lời van xin của Khâm Đồng. Để mẹ con họ gặp nhau là một sai lầm lớn. Bây giờ… rồi cái gì sẽ đến nữa đây… Và nếu đến thì cũng khó tránh được.
Chiều tối tan trường. Linh San vội vã đến ngay nhà của Bằng Phị May quá, chưa có việc gì xảy ra cả. Cô Hương nói. Chiều tới giờ, Sở Sở tự nhiên rất ngoan. Nó không phá phách gì nghiêm trọng, chỉ cắt chân một con búp bệ Đối với một đứa bé hung dữ như Sở Sở, chuyện đó là bình thường.
Cơm tối xong, Linh San và Bằng Phi ngồi ở phòng khách, đang tính toán chuyện tương lai. Lễ cưới của Linh Trân dự định vào trung tuần tháng bảy và Linh San muốn đám cưới của mình sang năm, với lý do:
– Dù gì thì đám cưới của chị phải trước em chứ? Sau ngày gả Chị Linh Trân, đương nhiên là cha mẹ sẽ buồn và em phải kề cận bên mẹ một thời gian.
Bằng Phi cắt ngang:
– Em dại quá. Lấy nhau xong, chúng ta vẫn ở đây, nghĩa là em vẫn gần cha mẹ, như vậy cần gì phải chời đợi lâu dài?
– Nói thế thì cần gì lấy nhau. Ai cũng bảo làm người yêu của nhau hạnh phúc hơn là làm vợ chồng.
Bằng Phi nhoài tới, mũi đụng mũi Linh San:
– Em lúc nào cũng thế, Anh muốn cưới em ngay, để em là của anh.
– Anh ích kỷ.
– Trên đời này không có tình yêu nào lại không ích kỷ.
Linh San rùng mình. Nàng nhớ câu nói này của Khâm Đồng đã từng nói. Bằng Phi rất nhạy cảm:
– Em sao thế?
– Không gì cả.
Bằng Phi xiết chặt Linh San.
– Nghe anh nói này. Anh muốn cưới em ngay, chỉ vì anh muốn em thật sự là của anh, và như vậy anh mới có thể đem hết cuộc đời của mình xây hạnh phúc, mới có thể đổ dồn tâm trí vào việc lo lắng cho em. Tương lai của chúng ta còn rất dài, chúng ta sẽ sống và sẽ hạnh phúc.
Linh San nhìn Phi, mắt chàng ngời sáng hy vọng:
– Chúng ta nên lấy nhau càng sớm càng tốt?
– Không được ít nhất là mùa hè năm sau.
– Hay là mùa thu năm nay?
– Anh nói như trả giá vậy, mùa xuân sang năm vậy?
Bằng Phi pha trò.
– Em còn nhớ không? Chính em đề nghị lấy nhau, tức là em đã cầu hôn anh và anh chấp nhận. Vậy mà bây giờ em còn kỳ kèo nữa?
Linh San giật mình:
– Em… chính em đề nghị với anh ư?
Bằng Phi gật đầu.
– Em đừng giận, anh chỉ nói cho vui thôi. Linh San, hãy nghĩ kỹ đi, ta nên lấy nhau càng sớm càng tốt. Anh nôn nóng, anh muốn việc đó được thực hiện ngay.
Linh San chợt hỏi:
– Trước kia anh cũng điên cuồng săn đuổi Khâm Đồng thế này ư?
Bằng Phi đột ngột đẩy Linh San ra, nét đa tình mất hẳn trên khuôn mặt chàng, một cái gì vừa giận dữ và buồn bực hiện trên mắt.
– Sao vậy Linh San, sao em cứ đem mấy chuyện đó dằn vặt làm khổ nhau mãi thế?
Linh San cũng bàng hoàng, nàng thấy bực dọc với chính mình.
– Anh Phi, hãy tha thứ cho em, em đã điên, em ghen nên không biết mình đã nói gì.
Bằng Phi nâng cằm Linh San lên, nhìn thẳng vào mắt người yêu.
– Linh San, anh phải làm sao để xóa tan được bóng đen kia trong hạnh phúc của chúng mình chứ?
– Không có một bóng đen nào cả, em xin thề em hứa từ đây về sau, sẽ không nhắc đến cô ta nữa, anh hãy tha thứ cho em.
Bằng Phi xiết chặt Linh San trong vòng tay.
– Đừng nói gì nữa, anh phải xin lỗi em mới đúng.
– Tại sao?
– Vì trước khi gặp em, anh đã yêu người khác, đã có vợ.
– Vậy chúng ta quên hết những chuyện cũ đó đi.
Hai người yên lặng ôm nhau, căn phòng hoàn toàn không có một tiếng động. Bỗng nhiên ở đâu vang lên tiếng trẻ thơ, giọng nói của bé Sở Sở:
– Cha ơi, cha hãy xem con búp bê của con nè.
Linh San giật mình buông Bằng Phi ra, họ cùng nhìn về phía bé Sở Sở, con bé đang khệ nệ Ôm một căn nhà bằng gỗ lắp ráp, trong ngôi nhà đó có rất nhiều búp bệ Sở Sở đặt tất cả lên bàn. Nó cầm một búp bê ở chính giữa lên, búp bê này mặc váy đầm đội nón trắng, búp bê rất đẹp nhưng tay chân đã bị bẻ gãy cả. Linh San buột miệng:
– Sao con lại làm gãy cả rồi?
Bé Sở Sở nói, nó chỉ tay về ngôi nhà đồ chơi nói:
– Vâng chính tay con bẻ gãy. Ở đây có mấy búp bê còn nguyên vẹn. Đây là cha, đây là chị Hương, đây là con còn cái này…
Nó đưa con búp bê bị bẻ gãy tay lên nói:
– Đây là dì!
Linh San tái mặt, nàng có cảm giác như đang rơi vào một hố băng và tất cả tư tưởng, ý thức, tình cảm đều vỡ nát. Linh San đứng bật dậy, đinh bỏ chạy ra ngoài nhưng Bằng Phi đã nắm lại kịp. Linh San quay mặt lại, đối mắt đen của nàng mở to với vẻ khủng khiếp:
– Em đã nói rồi, em đã biết là mình sẽ không thoát khỏi bóng đen ám ảnh, hãy buông em ra để em về.
Bằng Phi buông tay Linh San và quay lại, thẳng tay đẩy ngã tất cả đồ chơi của bé Sở Sở xuống đất, chưa nguôi cơn giận, chàng đập phá tứ tung, bé Sở Sở hét lên:
– Búp bê của con! Búp bê của con.
Bằng Phi đưa cao tay, không suy nghĩ gì nữa, đánh mạnh xuống người Sở Sở, nhưng Linh San đã nhanh chóng, nhoài người tới và nguyên bàn tay của Bằng Phi đã dáng mạnh lên trán của Linh San. “Bốp!” Linh San thấy đầu quay cuồng, nàng ngã nhoài xuống thảm. Đột nhiên căn phòng chết lặng, bé Sở Sở, Linh San và Bằng Phi cũng sững sờ.
Như một thế kỷ trôi qua, Linh San mới lấy lại được ý thức, nàng trông thấy Bằng Phi cúi xuống đỡ nàng dậy, bốn mắt nhìn nhau đầy sợ hãi, đầy âu lo rồi họ Ôm chầm lấy nhau, bé Sở Sở vẫn còn đứng lặng.
Sau khi về nhà, Linh San đem chuyện kể Lại cho Linh Trân nghe. Linh Trân nói:
– Chuyện có vẻ cảm động, có thể dùng làm tài liệu để viết tiểu thuyết được đấy. Nhưng khi chuyện viết ra, nhân vật nữ chánh ở đây sẽ bị độc giả chửi là đồ ngu.
Còn Lập Cao thì quay sang nói với Linh Vũ:
– Cậu thấy chưa, con gái phần lớn đều dữ như bé Sở Sở, cậu phải coi chừng đấy.
Linh San phì cười:
– Mấy người chỉ tổ nói bậy.
Còn Linh Vũ thì vừa cười vừa nói:
– Cái con quỷ nhỏ đó, chỉ có người điên mới thích nó chứ ai mà thèm.
Trong những ngày kế tiếp cái con bé được mệnh danh là quỷ dữ đó trái lại, lại tỏ ra rất ngoan ngoãn sau ngày Linh San lãnh giùm cho nó cái tát tai. Nó như cảm thấy có phần nào bứt rứt, nó không còn hùng hổ với Linh San như trước, mà trái lại tỏ ra rất vâng lời. Nhưng trực giác cho Linh San thấy đó chỉ là biểu hiện bên ngoài, một cảm giác bất an, lúc nào cũng hiện trong tim của Linh San.
Quả nhiên buổi tối hôm ấy, khi vừa tan trường Linh San đã thấy cô Hương đứng trước cửa đợi, vừa trông thấy Linh San, Hương hỏi:
– Cô có thấy Sở Sở đâu không?
– Ủa nó về từ trưa rồi cơ mà?
– không có, em đã chạy qua nhà bạn Trung Nhất của nó, nhưng bé ấy nói là nó không có đến.
Linh San suy nghĩ:
– Vậy là thế nào? Đây là lần đầu tiên nó không về phải không?
– Dạ không phải, mấy lần trước nó cũng có đi, nó đến nhà bạn rồi khoảng ba bốn giờ là tự động trở về, chứ không đi luôn như hôm nay.
– Mấy lần trước cách đây khoảng bao lâu?
Hương thật thà nói:
– Cũng khoảng hơn tháng. Bỗng nhiên nó lại thích có bạn, trước kia bảo thế nào nó cũng không chịu.
Linh San suy nghĩ. Chưa hẳn bé Sở Sở đến nhà bạn nhỏ của nó. Một ý niệm lóe lên trong đầu, Linh San trao sách vở cho cô Hương nói:
– A chị Hương, chị mang giùm cái này về nhà tôi trước, và nhớ dặn nhà đừng chờ cơm, tôi sẽ đi tìm Sở Sở cho.
Cô Hương có vẻ ngại.
– Nhưng cô biết bé Sở Sở ở đâu mà tìm?
– Thì để tôi tìm xem. Chị cứ yên tâm tôi nghĩ là nó cũng không có sao đâu. Nhưng đừng đem chuyện nó mất tích ra kể cho ba nó biết nhé, cứ nói tôi dẫn nó đi chơi và sẽ đưa nó về.
Cô Hương đã đi rồi. Linh San đi ngay đến phòng điện thoại công cộng, nàng lấy sổ điện thoại của Khâm Đồng. Người tiếp dây nói chính là Khâm Đồng. Linh San nói ngay:
– Chị Đồng, bé Sở Sở đang ở nhà chị phải không?
Khâm Đồng hơi khựng một chút.
– Đúng rồi xin lỗi cô Linh San, cô hãy nghe tôi giải thích đây này.
– Không cần giải thích gì cả. Tại sao cô rước cháu đi mà không cho ai hay cả.
– Xin lỗi, tôi đang chuẩn bị đưa cháu về ngay đây.
Đưa Sở Sở về nhà? Linh San nhìn đồng hồ suy nghĩ. Ở thời điểm này Khâm Đồng đến có thể đụng chạm ngay với Bằng Phi, như vậy càng rắc rối. Linh San vội nói:
– Chị khỏi đưa cháu về, tôi sẽ đến rước cháu ngay.
Và Linh San gác máy. Nàng gọi ngay Taxi đến thẳng nhà của Khâm Đồng, nửa tiếng hồng sau Linh San đã có mặt trước cửa. Cửa mở, Khâm Đồng vẫn quen thuộc trong chiếc robe trắng. Nhưng Linh San ngạc nhiên vô cùng, chỉ cách có một tháng mà Khâm Đồng tiều tụy thấy rõ, mắt Khâm Đồng quầng thâm, Linh San chợt thấy thương hại. Bà ấy bệnh chăng? Hay là Lục Siêu đi luôn không về? Nghĩ đến đấy bất giác Linh San đưa mắt nhìn về phía cỗ trống. Bộ trống vẫn nằm yên nơi đó. Linh San bước vào nhà, nàng nhìn thấy bé Sở Sở. Nó đang ngồi giữa đống ghế, đang chơi đồ chơi Legọ Đó là món chơi sắp hình do hằng trăm mảnh nhựa ghép lại. Trước mắt của Linh San bây giờ là một rôbô lớn và năm sáu người máy nhỏ. Linh San biết đồ chơi này rất đắt tiền, vậy mà Khâm Đồng dám muạ Có lẽ cả hai mẹ con đã cùng sắp mới tạo ra được nhiều sản phẩm như thế.
Khâm Đồng vừa cầm miếng nhựa lên nói:
– Cô San. Cô đừng mắng bé Sở Sở, lỗi tại tôi hết, chính tôi rước nó, tại tôi nhớ…
Bé Sở Sở vừa nhìn thấy Linh San là hét to:
– Tôi không muốn về nhà, tôi muốn ở đây với dì Trương thôi.
Linh San thấy tình hình không ổn, vội kéo Khâm Đồng ra sau bếp, nàng không muốn bé Sở Sở nghe được cuộc nói chuyện giữa nàng với Khâm Đồng.
– Chị Khâm Đồng, chị không giữ chữ tín tí nào cả. Tại sao chị nói với tôi là chị chỉ xin gặp nó một lần thôi.
Khâm Đồng chớp mắt nói với Linh San:
– Vâng. Cô Linh San, tôi thành thật xin lỗi cô.
– Ở đây không phải là vấn đề lỗi phải, chị làm như vậy là có hại hơn là có lợi cho nó, chị đã tập cho nó nói dối, chị đã đưa nó đi chơi, làm cản trở việc học, vậy mà chi, nói chị yêu nó, chị hại nó thì có.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!