Mãi Mãi Yêu Thương
Chương 16
– Xin lỗi, xin lỗi, tôi thành thật xin lỗi.
Linh San nổi nóng:
– Thôi không cần chị xin lỗi. Con bé này là một thứ bạo chúa, bây giờ lại được chị nuông chiều thế này, sau này ai dạy nó được. Tại sai chị lại không suy nghĩ?
– Tôi biết. Chị hãy tha lỗi cho tôi, rồi một ngày nào đó khi chị đã làm mẹ, lúc đó sẽ hiểu tại sao…
Linh San buột miệng:
– Nếu tôi làm mẹ, tôi sẽ không bao giờ bỏ rơi con cái, mà một khi đã đi rồi thì không bao giờ quay lại quấy rầy cuộc sống bình yên của nó.
Khâm Đồng có vẻ bàng hoàng. Khuôn mặt tái hẳn, nàng lảo đảo như suýt ngã. Linh San phải bước tới đỡ:
– Xin lỗi, tôi vô tình. Tôi không muốn làm chị buồn. Chị làm sao thế?
Khâm Đồng tựa người vào ghế, nàng đưa tay lên trán mình rồi nói:
– Chị làm ơn cho tôi một ly rượu, chai rượu để trong phòng khách.
Linh San bước trở ra phòng khách, bé Sở Sở vẫn còn mải mê trong đống đồ chơi. Linh San lấy một cốc rót đầy rượu rồi mang vào nhà bếp. Khâm Đồng mắt nhắm nghiền, tái xanh không một sức sống. Linh San hoảng hốt lay, Khâm Đồng mở mắt nhìn Linh San, với nụ cười héo hắt nàng hớp một hợp rượu, mệt mỏi.
– Chị Đồng, chị bệnh có nặng không? Chị thấy trong người thế nào?
– Không sao cả, tôi chỉ thấy trong người không được khỏe thôi. Bệnh tôi là loại bệnh không thuốc chữa.
Linh San ngơ ngác:
– Chị bệnh tim ư?
Khâm Đồng hớp một miếng rượu, nàng gật gù:
– Bệnh tim? Đúng là tâm bệnh.
Linh San bàng hoàng:
– Chị Đồng hồi nãy em quá xúc động, chứ chẳng phải em cố tình muốn nói nặng chị.
Khâm Đồng nhìn ly rượu trước mặt:
– Tôi biết. Cô nói đúng, cô nói có lý, thôi hãy mang cháu nó về đi. Tôi hứa là từ đây về sau, tôi sẽ không tìm gặp nó nữa. Vì tôi đã đánh mất cái quyền đó lâu rồi.
Linh San đứng yên nhìn Khâm Đồng. Rồi Đồng có vẻ tỉnh hơn, nàng đứng dậy, hất mái tóc dài ra sau, nói:
– Thôi cô đưa cháu nó về đi, cô Linh San.
Linh San chậm chạp bước ra cửa, nàng đặt tay lên tay nắm chưa kịp xoay, thì Khâm Đồng đã đặt tay lên tay nàng với đôi mắt tò mò.
– Nghe bé Sở Sở nói là cô sắp trở thành dì ghẻ của nó phải không?
Linh San giật mình, yên lặng, hai người nhìn nhau thật lâu, cuối cùng Khâm Đồng lên tiếng, giọng nghẹn hẳn:
– Nhờ cô chăm sóc cháu.
– Em chỉ sợ nó không chấp nhận.
Khâm Đồng lắc đầu:
– Rồi nó sẽ chấp nhận thôi. Bên tôi, nó nói em thế này, thế kia, em hung dữ, em ác… Nhưng từ đầu đến cuối, nó chỉ đề cập đến Linh San, chứ không một ai khác. Như vậy là, trong tim của nó, chỉ có một mình Linh San thôi.
Tim Linh San đập mạnh, Khâm Đồng tiếp:
– Linh San, tôi xin chúc mừng Linh San, vì Linh San đã tìm một người đàn ông có chiều sâu, có tình cảm, một người đàn ông dễ làm xiêu lòng người… Nhiều lúc nằm suy nghĩ. Tôi tự hỏi… Rồi ai sẽ là người đàn ông tốt phúc. Đúng ra thì… Cả hai đều có mắt nhìn người…
Linh San càng thấy bối rối, nàng không biết nói gì, chỉ yên lặng nhìn Khâm Đồng. Bây giờ người đàn bà trước mặt thật thiểu não, với những giọt nước mắt rơi lã chã…
– Linh San còn nhớ bài hát hôm trước của tôi không? “Gởi người tình si, quý yêu khi hoa nở”. Linh San cô nên trân trọng hạnh phúc khi còn trong tay mình, đừng ỷ lại…
Và Khâm Đồng đẩy cửa, trong lúc Linh San còn bối rối. Khâm Đồng đã bước ra phòng khách. Sở Sở có vẻ đang chờ. Nó vừa thấy Khâm Đồng ra, là chạy ùa tới.
– Dì ơi dì, dì đưa con đi xem chiếu bóng đi.
Khâm Đồng nói:
– Không được. Trễ rồi, giờ này con phải theo dì Linh San về nhà.
– Con không về nhà đâu, con không đi đâu.
Bé Sở Sở dẫy nẩy, Khâm Đồng cúi xuống ôm con bé vào lòng, nàng siết chặt nó như sợ mất, rồi Khâm Đồng cũng đứng dậy, đẩy Sở Sở sang cho Linh San.
– Đưa cháu về đi. Linh San, nó là của cô đó.
Linh San ngần ngừ nhìn theo, trong khi Khâm Đồng bước tới tủ rượu. Rót một ly đầy, không quay lại, giọng có vẻ xúc động.
– Sao còn chưa đi, lại đứng đây.
Linh San chợt hiểu ra. Khâm Đồng đã quyết cắt đứt với bé Sở Sở. Không quấy rầy cuộc sống của Linh San và Sở Sở. Khâm Đồng đã từng có tất cả: Sở Sở, Bằng Phi, gia đình và hạnh phúc. Bây giờ những cái đó lại là của Linh San. Linh San nhìn Khâm Đồng, dáng gầy gầy cô độc, đứng giữa phòng trống, giữa bóng chiều hoàng hôn.
Linh San không đành lòng nhìn tiếp. Nàng kéo bé Sở Sở ra khỏi nhà, khép cửa lại đi xuống lầu, mà chiếc bóng gầy của Khâm Đồng và lời nói buồn bã vẫn còn đuổi theo: – “Đừng bao giờ coi thường hạnh phúc trong tay, hãy trân trọng lấy nó“.
Về tới chung cư, đèn nhà nhà thắp sáng. Sợ Bằng Phi và cô Hương lo lắng, Linh San đưa bé Sở Sở đến nhà 4A ngaỵ Doc. đường Linh San suy nghĩ cách để trả lời Phi nếu chàng hỏi, nghĩ mãi chưa tìm ra thì đã đến nhà.
Cửa vừa mở, bé Sở Sở đã reo lên:
– Ồ, nội! Nội mới đến hả, con nhớ nội quá!
Chết rồi. Linh San bối rối. Vậy là cha mẹ của Bằng Phi đã lên để xem mắt nàng dâu mới. Trong lúc ta lại quá xuề xòa ăn mặc quá giản dị. Linh San chưa kịp tìm cách rút lui thì Bằng Phi đã kéo tay ngày vào nhà giới thiệu:
– Thưa ba, thưa mẹ. Đây là Linh San.
Không còn cách nào hơn, Linh San đành ở lại. Cha mẹ của Bằng Phi cũng không lớn tuổi lắm. Khoảng trên năm mươi. Ông Vỹ to lớn nhưng rất khỏe, rất có phong độ. Còn bà mẹ của Bằng Phi dáng mập mạp phúc hậu. Cả hai là một cặp vợ già cân xứng đẹp lão.
– Dạ chào hai bác ạ.
– Không dám, bác thường nghe Phi nhắc đến con, khen con đẹp. Thật chẳng sai tí nào.
Bà Vỹ nói, mắt chăm chú dò xét. Linh San đỏ mặt nói:
– Dạ không dám, anh Phi hay nói thêm lắm bác. Bác đi đường xa mà trông rất khỏe.
ông Vỹ nhìn Linh San với nụ cười:
– Cám ơn cháu. Ở đây có cháu nên cuộc sống của nó đã thay đổi nhiều. Có thể nói Bằng Phi đã được cháu vực sống dậy.
Linh San đỏ mặt:
– Bác quá khen, chứ thật ra công việc cháu bề bộn lắm, cháu cũng chẳng giúp ích được gì cho anh Phi.
Bà Vỹ một lúc ngồi yên nói:
– Thằng Phi thật đoảng. Nó viết thư về nhà chỉ khen cô Linh San đây đẹp, chứ đâu có cho chúng tôi biết là cô lại năng nói tế nhị, có lý có tình thế này, nếu sớm biết vậy, tôi đã thu xếp lên sớm.
Bằng Phi nói:
– Mẹ làm con hết hồn. Không những con mà cả Linh San…
– Vậy thì để mẹ đền bù.
Bà Vỹ lấy trong túi ra một chiếc hộp, bên trong là sợi dây chuyền. Linh San bối rối.
– Đừng bác a… Cái này mắc quá!
Bằng Phi nói:
– Nhận đi, đừng điên. Mẹ đã tính kỹ rồi mà em không biết, mẹ có cho em thì sau này cũng trở về tay nhà họ Vỹ của anh thôi.
Bà Vỹ vừa cười vừa mắng:
– Bằng Phi này. Con nói xấu mẹ cũng vừa phải thôi chứ. Linh San, con đừng học thói hư của nó, bây giờ con lại đây để bác mang lên cho.
Linh San thẹn thùng bước tới, để bà Vỹ mang dây chuyền vào cổ cho nàng. Bà ngắm nghía, rồi trầm trồ:
– Người trẻ thì mặc gì, đeo gì cũng đẹp cả.
ông Vỹ nói:
– Bà nói sai rồi. Người đẹp chứ đâu chỉ là trẻ.
Linh San thật vui nói với bà Vỹ.
– Bác ơi, bác coi chừng bác trai đấy.
– Tại sao vậy?
Linh San nắm lấy tay bà Vỹ:
– Bác trai ghê lắm đấy. Bác trai lớn tuổi rồi mà vần còn phong độ, ăn nói khéo vậy là phải coi chừng.
ông Vỹ cười lớn, Bằng Phi và bà Vỹ cười theo. Giữa lúc phòng khách ngập đầy tiếng cười, thì có tiếng của bé Sở Sở nói nhỏ.
– Nội ơi, con đói bụng quá!
Bà Vỹ chợt nhớ ra:
– Ồ! Nãy giờ vui quá quên bẵng chuyện cơm nước, Bằng Phi con sang nhà của Linh San mời các bác đến đây chúng ta đến nhà hàng Thuận Lợi Nguyên ngay.
Giữa lúc đó cửa xịch mở, Linh Vũ thò đầu vào:
– Anh Phi ơi, giờ này chị Linh San còn chưa về… Ồ..thì ra chị Ở đây, vậy mà tôi tìm chị khắp nơi.
Bằng Phi nói:
– May quá, vậy chúng ta đi đi. Linh Vũ, em về mời ba má và chị Linh Trân đi.
Linh Vũ nói:
– Dạ bên em đã chuẩn bị sẵn sàng, chúng tôi đang chờ đấy, ông thợ đúc thép ạ.
Và rõ ràng là bên nhà của Linh San đã sẵn sàng, họ đang kéo sang. Khi hai gia đình kéo nhau đến nhà hàng, Linh San lại có cảm giác bay bổng. Nàng tưởng như mình nằm mợ Linh San không dám tin. Cha mẹ của Bằng Phi lại có thể bình dân và dễ hòa hợp như vậy. Lần hôn nhân thất bại trước của Bằng Phi, dư luận cho là trách nhiệm phần lớn ở người lớn tuổi. Vậy mà bây giờ, Linh San thấy hoàn toàn khác. Bên tai Linh San văng vẳng lời của Khâm Đồng:
– “Hãy trân trọng hạnh phúc hiện tại của chị, đừng coi thường cái gì mình hiện có “.
Thì ra hạnh phúc cũng khá dễ dàng, phong phú đầy ắp cả vòng tay.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!