Mãi Mãi Yêu Thương - Chương 18
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
207


Mãi Mãi Yêu Thương


Chương 18


Kế tiếp là một chuỗi thời gian rối rắm. Bệnh viện, phòng cấp cứu, huyết thanh, phòng tiểu phẫu, bác sĩ… Linh San chỉ thấy đầu óc căng thẳng, quay cuồng hoa cả mắt… Linh San đó là chờ đợi, chờ đợi. Một sự chờ đợi dằng dặc… San và Nhiếp Sanh ngồi đợi bên ngoài, Lục Siêu và Thu thì đứng bên cửa sổ. Đèn đuốc sáng choang. Bốn người nhìn nhau chẳng ai nói lời nào. Y tá cứ bận rộn lăng xăng ra vào… Huyết tương, truyền máu… Cuối cùng rồi cũng có một bác sĩ bước ra. Ông ta quét mắt nhìn bốn người hỏi:

– Ai là thân nhân của bệnh nhân? Ai chịu trách nhiệm ở đây chứ?

Bốn người nhìn nhau. Không ai lên tiếng, vị bác sĩ ngạc nhiên:

– Ở đây chẳng có ai thân thuộc với bệnh nhân cả à?

Linh San đứng dậy.

– Bác sĩ, cô ấy bây giờ thế nào? sống chứ? Nếu cần ký tên giấy tờ gì, tôi sẵn sàng ký.

– Không có gì, chẳng qua cô ấy cần phải nằm bệnh viện. Phải có người để làm thủ tục nhập viện.

Linh San mừng muốn rớt nước mắt.

– Như vậy là cô sẽ sống? Phải không? Cô ấy đã thoát khỏi mọi nguy hiểm.

Vị bác sĩ như lẫn tránh câu hỏi, nói với Linh San:

– Đợi một chút, nhưng cô là gì của bệnh nhân?

Linh San bối rối:

– Dạ, là bạn ạ.

– Thế còn ba mẹ cô ấy?

– Không có.

– Anh chị em?

Nhiếp Sanh bước tới.

– Cũng không. Bác sĩ a… bác sĩ nên tin tưởng chúng tôi. Tất cả phí tổn bệnh viện, cả tiền bảo hiểm, chúng tôi chịu hết.

Vị bác sĩ có vẻ suy nghĩ:

– Tốt lắm… vậy các bạn vào làm thủ tục đi. Chúng tôi sẽ đưa ra phòng, rồi chờ đợi xem…

Linh San sợ hãi.

– Chờ đợi xem… Bác sĩ nói thế là thế nào? Cô ấy đã qua khỏi nguy hiểm rồi cơ mà?

Bác sĩ thành thật nói:

– Tình trạng của bệnh nhân này rất đặc biệt. Theo đúng ra thì vết thương không rộng lắm, máu sẽ không chảy nhiều… Nhưng cô ấy trước đó đã thiếu máu, lại yếu tim, dạ dày loét, gan yếu… Hẳn bệnh nhân còn uống rượu và hút thuốc nữa, phải không?

– Vâng.

– Cơ thể bệnh nhân tập hợp trăm thứ bệnh, nên làm sao chịu được sự mất máu lớn như vậy. Chúng tôi đang cho tiếp máu, glucose và sử dụng cả bình thở oxy… Bây giờ tuy đỡ nhưng không phải là đã thoát khỏi nguy hiểm. Tạm thời cô ấy ra phòng trước tiếp tục vô máu, rồi trị liêu. sau, làm gì thì chúng tôi cũng mong sẽ cứu sống được bệnh nhân của mình chứ!

Bác sĩ quay đi mấy bước, còn quay đầu lại nói thêm:

– Chúng tôi rất sợ trị cho những bệnh nhân thế này. Người ta thì muốn sống, mà những người muốn sống thì rất muốn hợp tác với bác sĩ, còn bệnh nhân của các bạn, họ chỉ muốn chết, họ căm thù bác sĩ vì cứu sống họ. Các bạn là bạn của cô ấy, các bạn có bổn phận giúp chúng tôi ngăn ngừa những chuyện không hay xảy ra.

Vị bác sĩ đi rồi. Linh San và Nhiếp Sanh nhìn nhau yên lặng. Sau đó, cửa phòng phẫu thuật mở. Khâm Đồng được đẩy ra. Bản năng kéo Linh San chạy theo. Nhìn Khâm Đồng mà Linh San muốn khóc. Chung quanh người cô ấy, ống cao su, băng vải, bình huyết thanh, ngổn ngang. Khuôn mặt của Khâm Đồng xanh xao không giọt máu, mắt Khâm Đồng nhắm lại, những sợi lông mi cong vút. Tuy không còn sức sống nhưng vẫn đẹp tuyệt vời, đẹp một cách lẻ loi, cô độc.

Nhiếp Sanh nhìn theo suy nghĩ:

– Linh San, em hãy theo Khâm Đồng xuống phòng, anh đi ra văn phòng làm thủ tục nhé.

Lục Siêu bấy giờ mới bước tới.

– Anh Sanh này, hãy để cô ấy nằm phòng hạng nhất, bao nhiêu phí tổn, tôi chịu hết cho.

Thu cũng nói theo:

– Vâng, đừng tiếc tiền, chúng tôi bao hết mọi thứ.

Chúng tôi? Chúng tôi ư? Một trò chơi tình yêu? Một cuộc đánh bạc bằng cả sự sống? Linh San nhìn Lục Siêu, chợt thấy tức giận. Nàng không đè nén được nói:

– Anh chịu hết phí tổn ư? Anh làm thế là ý gì? Mua lại sự sống cho Khâm Đồng, hay muốn chuộc lại sự yên ổn của lương tâm?

Lục Siêu đứng sững người, nhìn Linh San. Khuôn mặt vẫn bình thản, không hối hận. Lục Siêu nói:

– Tôi không cần mua chuộc sự yên ổn của lương tâm. Vì lương tâm tôi không có gì phải cắn rứt cả. Khâm Đồng tìm đến cái chết là vì cô ấy ngu xuẩn. Trên đời này chẳng có gì đáng để ta tự tử cả. Cô tưởng cô ấy tự tử vì tôi ư? Như vậy là cô đã quan trọng hóa vấn đề lắm rồi đấy.

Và quay sang Thu, Lục Siêu nói:

– Thôi chúng ta đi nào!

Họ cùng bước ra cửa, đến cửa. Lục Siêu còn quay lại nói:

– Chúng tôi chịu mọi chi phí cũng chẳng có gì lạ cả, vì Khâm Đồng là bạn của chúng tôi.

Lục Siêu ngưng lại một chút nói:

– Chúng tôi sẽ mang tiền đến.

Linh San vẫn không buông tha:

– Ngoài tiền ra, anh không còn mang thứ nào khác lại nữa ư? Chẳng hạn một bó hoa một danh thiếp hay một món quà an ủi?

Lục Siêu tròn mắt nhìn Linh San như một quái vật.

– Linh San này, không lẽ cô không biết? Khâm Đồng không cần hoa, danh thiếp hay quà an ủi… Cô ấy chỉ cần tình yêu! Tôi không thể cho cô ta cái đó, thì cho cái khác có ích lợi gì?

Linh San tức giận:

– Anh… Anh không thể cho tình yêu? Anh chẳng từng cho cô ấy tình yêu là gì.

– Đồng ý là đã có. Nhưng đó đã thuộc vào quá khứ. Linh San a… Khâm Đồng trước kia đã từng yêu một người. Người đàn ông kia cũng đã chết mê chết mệt, đau khổ vì cô tạ Bây giờ cái tình cảm đó ở đâu? Tại sao chúng ta cứ mãi đuổi theo những cái đã mất.

Lục Siêu chăm chú nhìn Linh San tiếp:

– Cô không hiểu tôi. Tôi có cái nhìn nhân sinh quan khác cô, tôi sống một cách thực tế, sống thật, tôi hưởng thụ cuộc sống cũng như muốn người khác cũng được hưởng thụ như tôi. Không ai rắc rối ai, ức hiếp ai. Và Khâm Đồng khi yêu tôi, đã yêu bản chất tôi. Và tôi cũng không thể vì việc Khâm Đồng tự tử mà thay đổi quan niệm sống của mình. Bởi vì, nếu làm như vậy tôi trở về bên cạnh Khâm Đồng, đó không phải là tình yêu nừa mà đó là sự bức bách của việc sống còn của Khâm Đồng thôi, và như vậy tôi sẽ hận cô ta… Nếu cô thông minh cô chịu khó suy nghĩ một chút, hẳn cô cũng không muốn sống chung với một người đàn ông hận mình.

Linh San thấy bối rối, thật sự bối rối. Có lẽ vì một đêm không ngủ… Có lẽ vì lời của Lục Siêu. Linh San mở to mắt nhìn theo Lục Siêu đang dìu Thu đi ra ngoài. Nàng lẩm bẩm:

– Vái trời một ngày nào đó cô Thu cũng sẽ bỏ rơi anh!

Không ngờ Lục Siêu rất thính tai, nghe thấy quay lại:

– Rất có thể có ngày ấy. Cuộc đời đâu có đoán trước được dễ dàng như vậy? Và nếu ngày đó xảy đến. Tôi sẽ chấp nhận. Tôi sẽ bỏ đi thật xa và không quấy rầy tới Thu.

Họ đi rồi. Linh San vẫn đứng như trời trồng nhìn theo. Chợt nhiên Linh San như hiểu ra. Tại sao Khâm Đồng lại có thể yêu Lục Siêu một cách điên cuồng, một cách say đắm như vậy? Rõ ràng là vì Lục Siêu đã dám sống ”thật”, sống một cách phóng khoáng, sống một cách “tàn nhẫn”.

Khâm Đồng đã được đưa vào phòng bệnh nằm mê man. Nàng vẫn được tiếp máu. Nhưng những giọt máu kia rõ ràng không đủ nhuộm tươi một chút nào khuôn mặt xanh xao. Nhiếp Sanh và Linh San ngồi cạnh giường canh. Thời gian chầm chậm trôi. Nhiếp Sanh chợt nói:

– Trời sắp sáng rồi.

Linh San giật mình. Chết rồi! Như vậy là đã qua một đêm. Ta lại quên bẵng chuyện điện thoại về nhà. Chắc hẳn là cha mẹ quýnh cả lên. Còn Bằng Phi nữa! Linh San vội nói với Nhiếp Sanh.

– Để tôi đi gọi điện thoại.

Câu nói của Linh San như cũng đánh thức Nhiếp Sanh, Sanh nói:

– Thôi Linh San về nghỉ đi, để tôi ở đây canh chừng một mình cũng được.

– Không được. Tôi phải đợi đến lúc chị Khâm Đồng tỉnh dậy, đợi chị ấy qua cơn nguy hiểm.

Và Linh San ra khỏi phòng bệnh, xuống phòng dưới tìm điện thoại công cộng. Người tiếp máy là bà Lưu, vừa nghe được giọng nói của Linh San, bà đã hét lên.

– Linh San, con đi đâu vậy? Cả nhà nhốn nháo tìm con, cả hai vợ chồng Linh Trân nữa con ở đâu thế?

– Dạ con đang ở bệnh viện.

Bà Lưu la lớn:

– Ở bệnh viện? Sao vậy? Con bị đụng xe ư?

– Dạ không phải, mẹ Ơi. Con bình an, không sao cả!

Máy nghe bên kia đầu dây hình như có người giựt, rồi tiếng của Bằng Phi, giọng hớt hải.

– Linh San, em ở đâu vậy? Em gặp tai nạn ư? Anh sẽ đến ngay.

Linh San nghĩ nếu để Phi đến, tình cảnh sẽ trở nên phức tạp nên nói:

– Không, đừng! em không sao cả, em bình an, có điều… Bạn em bệnh em phải đưa chị ấy vào bệnh viện mà quên điện thoại về báo…

Phi nói, giọng nhỏ hẳn:

– Em đừng dối anh. Linh San! Anh đã đến trường của em, nghe họ nói là em cùng Nhiếp Sanh đi chung…

Linh San bối rối.

– Vâng chúng em đến nhà một người bạn nhưng chị này không có ở nhà, đến nhà người bạn khác, bắt gặp người bạn đó. Và chị này lại bệnh bất ngờ…

Bằng Phi nói nhanh:

– Linh San, em nói gì vậy? Cái gì người bạn này rồi người bạn kia, anh nghe không hiểu gì cả. Em có mê sảng không? Em đang bệnh chứ?

– Không phải em bệnh. Anh khùng quá, em nói bạn em bệnh mà.

– Nhiếp Sanh bệnh à?

– Không phải Nhiếp Sanh… Mà là bạn của anh ấy.

– Nói thật đi, bạn của em hay là bạn của Nhiếp Sanh chứ! Thôi khỏi nói gì hết, bây giờ em ở đâu, anh đến đón ngay.

– Không được, anh không tới đây được.

Đầu dây bên kia hình như lại bị người khác giựt lấy. Bây giờ Linh San nghe tiếng cha:

– Linh San, cha không cần biết ai bệnh. không cần biết hiện con ở đâu. Cha hạn định cho con trong vòng nửa tiếng nữa phải có mặt ở nhà.

– Vâng, con sẽ về ngay.

Gác máy, Linh San trở về phòng bệnh. Khâm Đồng vẫn chưa tỉnh. Nhiếp Sanh vẫn còn ngồi canh chừng. Linh San bước tới đặt tay lên vai của Nhiếp Sanh nói:

– Em phải về trước, bao giờ chị ấy tỉnh anh hãy điện thoại cho em ngay.

Sanh gật đầu. Linh San lại nói:

– Anh cũng đừng để mình mệt quá. Hãy lại sa lông đàng kia dựa lưng một chút cho khỏe.

Nhưng Nhiếp Sanh không chịu. Linh San đưa mắt nhìn hai người cảm thấy chua xót. Linh San cũng không hiểu tại sao Khâm Đồng có thể vì Lục Siêu mà chặt tay còn Nhiếp Sanh lại vì Khâm Đồng mà phải thức suốt đêm dài. Phải chăng đời là một chuỗi nợ mắt xích. Càng nghĩ Linh San càng thấy rối bù. Một đêm không ngủ căng thẳng, mệt mỏi, khiến Linh San cảm thấy toàn thân như rã rời.

Về đến nhà vừa bước vào nhà là Linh San bị cả nhà vây quanh. Nghi ngờ, hỏi han, trách móc… Đủ thứ câu hỏi.

– Linh San chuyện xảy ra thế nào?

– Linh San tại sao con xanh xao tiều tụy như vậy?

– Linh San này, Nhiếp Sanh ngã bệnh ư?

– Linh San em có thấy khỏe không?

Trong lúc Linh San mệt mỏi ngã người xuống ghế, hai tay ôm lấy đầu.

– Xin quý vị để yên cho tôi một chút.

Mọi người mới yên, nhưng tất cả cặp mắt lại đổ dồn về phía nàng. Linh San lại thấy bối rối. Bằng Phi ngồi xuống cạnh an ủi.

– Suốt đêm qua em không ngủ phải không? Em có vẻ mệt, mặt mày xanh xao quá!

Linh San nhìn Bằng Phi rồi quay lại nhìn cha mẹ, nói:

– Ba má biết không? con có một người bạn gái chặt vào tay tự tử con phải thức canh cô ấy suốt đêm.

Bà Lưu giât.mình, bà có vẻ quan tâm.

– Vậy ư? Thế cứu sống chưa?

– Chị ấy chưa thoát khỏi tình trạng nguy hiểm. Chị ấy vần còn mê man.

– Tại sao thế?

– Vì bạn trai của cô ấy yêu người khác, chị ấy bị bỏ rơi.

Linh San quay lại Bằng Phi:

– Anh Phi, sau này anh có bỏ rơi em để theo người đàn bà khác không?

Bằng Phi vòng tay qua ôm lấy Linh San.

– Em điên rồi, em mệt mỏi quá! Lại bị căng thẳng nên em hay nghĩ ngợi. Bây giờ đã đến giờ anh đi làm, em ở đây chiều anh có chuyện sẽ nói với em.

– Chuyện gì chứ?

– Lúc đi tìm em, anh nghe em đi cùng Nhiếp Sanh, anh đã tưởng anh mất luôn em rồi. Tối qua đối với anh dài như một thế kỷ. Bây giờ em phải hứa với anh một điều.

– Điều gì?

– Từ đây về sau em đừng có “mất tích” bất tử thế này nữa, em làm anh muốn đứng tim.

Linh San bá cổ Bằng Phi xuống, chủ động hôn lên môi chàng một cái hôn dài say đắm.

Sau khi Bằng Phi đi làm, Linh San đã ngủ được một chút. Giấc ngủ đầy ác mộng. Lúc thì Linh San mơ thấy đôi tay của Khâm Đồng loan đầy máu. Lời nói của Đồng vẳng bên tai “Mọi chuyện tôi đều làm sai hết, thôi đành kết liễu đời mình… “ Rồi lại mơ thấy Lục Siêu với một cán dao cắm phập lên ngực, đôi mắt trợn trừng nhưng vẫn hùng dũng nói “ Tôi nào có tội tình gì? Tôi đâu có thiếu nợ cô ấy, hay lầm lỗi gì với cô đâu… “ Một lúc Linh San lại mơ thấy Nhiếp Sanh ôm lấy Khâm Đồng với đối mắt trợn trừng “Cô ấy chết rồi… Chết thật rồi… “ rồi lại mơ thấy cô Thu ôm lấy Lục Siêu cừơi vừa hỏi: “Tại sao cô ta lại tự sát? Phải chăng vì không được yêu là phải tìm đến cái chết ử“…

Rồi Linh San lại mơ thấy Khâm Đồng trong chiếc robe màu trắng dáng nhẹ nhàng như tiên nữ đứng trước mặt Bằng Phi: “Anh là đàn ông con trai, đối với tình cảm anh phải biết dứt khoát. Nếu tôi không còn yêu anh, thì anh còn cố níu kéo tôi lại làm gì?”. Rồi Linh San lại thấy Bằng Phi nắm lấy tay của Khâm Đồng nhưng vẫn quay người lại nói với Linh San: “Người mà anh yêu say đắm là Khâm Đồng, chứ không phải là em… “.

Đột nhiên có tiếng chuông điện thoại reo vang. Linh San nhảy xuống giường, trán ướt đẫm mồ hôi. Linh San nghe giọng mẹ nói điện thoại.

– Anh là gì? Nhiếp Sanh à? Linh San nó đang ngủ…

Linh San vội vàng chụp lấy ống nghe trong phòng ngủ, nói nhanh qua máy…

– Anh Nhiếp Sanh đó ư? Chị ấy tỉnh rồi à?

Giọng của Nhiếp Sanh có vẻ hoảng hốt:

– Vâng. Linh San, tốt nhất là em đến ngay đi. Cô ấy có vẻ nguy kịch lắm!

Linh San đặt ngay nói xuống. Xông ra phòng khách, nàng định bỏ chạy ra ngoài, bà Lưu duổi theo sau:

– Linh San con đi đâu vậy? Con hãy để địa chỉ lại cho me…

Nhưng hình như Linh San không nghe thấy, bóng nàng đã biến mất ở cầu thang.

Khi đến bệnh viện. Linh San thấy ngay Nhiếp Sanh đang ngồi ở trước cửa phòng, hai tay ôm lấy đầu. Y tá ra vào rất nhộn nhịp. Linh San rùng mình, hay là Khâm Đồng đã chết. Chết rồi ư? Linh San xông tối, Nhiếp Sanh ngẩng đầu lên, mắt đỏ hoe.

– Linh San!

– Chị ấy đã chết rồi à?

Linh San run rẩy hỏi. Sanh lắc đầu:

– Chưa, bác sĩ đang cấp cứu.

Nhiếp Sanh nhìn Linh San:

– Ban nãy Khâm Đồng tỉnh dậy, thấy mình nằm trong bệnh viện, thấy những chai huyết thanh và ống dẫn oxy, cô ấy như điên lên, cô ấy hét bảo mình không muốn sống tại sao cứu sống cô ấy? Và Khâm Đồng đã giật dứt tất cả, đập bể cả chai huyết tương. Bác sĩ và y tá đến kịp đè cô ấy xuống và thay hết mọi thứ, chích thêm một ống thuốc an thần, cô ấy mới chịu nằm yên. Bác sĩ nói với những người không muốn sống thế này thuốc men gì cũng vô nghĩa với việc trị liệu. Mạch của Khâm Đồng rất yếu và chuyện cô ấy ngừng thở chỉ là thời gian.

Linh San yên lặng nghe. Xong đẩy cửa phòng bệnh bước vào. Khâm Đồng đang nằm trên giường, tay chân đều bị trói chặt. Có lẽ bác sĩ lại sợ Khâm Đồng đập phá. Linh San thật sự xúc động. Đôi mắt của Khâm Đồng đang mở to, cô ta đang thức. Một cô y tá đang quét dọn những mảnh vỡ của chai huyết thanh cũ. Linh San đứng ở đầu giường bệnh cúi xuống nhìn Khâm Đồng.

– Chị Khâm Đồng.

Khâm Đồng chớp mắt nhìn San.

– Chị Đồng ơi! Sao chị lại khổ thế này? Nói thật với chị, em chỉ tự sát khi nào chuyện đó làm cho người yêu, vậy thì sẽ không bao giờ em tự tử đâu chị ạ.

Khâm Đồng trừng trừng mắt nhìn, Linh San, cuối cùng rồi cô ấy cũng nói.

– Cảm ơn điều Linh San vừa nói. Tôi cũng biết là Lục Siêu không hề quan tâm đến chuyện tôi tự sát mà anh ấy chỉ hận. Hận cái ngu của tôi, hận cái hẹp hồi của tôi. Vì cái chết của tôi chỉ tạo thành một bóng tối nhỏ trong cuộc đời anh ấy.

– Đã biết như vậy tại sao chị còn tự sát?

Khâm Đồng thở dài.

– Tôi tự sát không phải để trả thù hay để làm nự Chỉ tại tôi thấy cuộc sống mệt mỏi quá! Nên tôi không muốn sống nữa.

– Tại sao?

Mắt Khâm Đồng như hai cái giếng sâu:

– Tại sao ư? Linh San đã biết người ta sống để làm gì. Thường thì người ta sống vì yêu và được yêu. Sống vì được trọng vọng được người khác cần như đàn ông sống vì có người đàn bà cần tới, chồng sống với vợ, cha mẹ sống vì con. Người làm chính trị vì có quần chúng. Tóm lại con người sống vì được người khác yêu chuộng và cần thiết. Còn tôi, sống để làm gì? Tôi không còn gì cả. Không có người cần sự hiện diện của tôi không có ai yêu tôi.

– Chị không biết là bây giờ có một người đang chăm sóc cho chị ư?

Khâm Đồng thở dài:

– Linh San muốn nói tới Nhiếp Sanh ư? Anh ấy có hạnh phúc của anh ấy. Tôi chỉ là một thanh gỗ nổi. Không có tôi anh ấy vẫn sống. Anh ấy không phải là con người dễ xúc động.

– Có nghĩa là chị cần một người dễ xúc động ư?

– Không phải. Tôi thì bây giờ không còn gì hết. Tình yêu, dục vọng, bận bịu cần thiết, tất cả không có, cuộc sống tôi chẳng có một ý nghĩa gì, hoàn toàn không.

Linh San nhìn Khâm Đồng, mắt người đàn bà trước mặt mở trừng trừng không còn cảm xúc. Linh San chợt rùng mình. Khuôn mặt của thần chết. Một khuôn mặt không còn muốn sống. Linh San muốn bày tỏ, muốn chụp lấy Khâm Đồng để lay động tình cảm của nàng, nhưng nàng lại thấy bất lực. Đôi mắt kia đã khép lại như không còn muốn nhìn thấy cái thế gian này nữa.

– Chị Khâm Đồng!

Linh San gọi nhưng Khâm Đồng vẫn nằm yên.

– Chị Khâm Đồng! Chị Khâm Đồng!

Linh San gọi tiếp, Nhiếp Sanh bên ngoài xông vào tưởng là Khâm Đồng đã chết. Một y tá bước tới, bắt mạch, xem mí mắt Khâm Đồng rồi nói với Linh San:

– Cô ấy vẫn tỉnh. nhưng cô ấy không thèm lên tiếng. Có lẽ cô ấy thật sự đã không muốn sống.

Linh San ngẩng lên nhìn Nhiếp Sanh, suy nghĩ một chút rồi nói nhanh:

– Anh ở đây với chị Khâm Đồng một chút nhé. Tôi về rồi sẽ trở lại ngay.

Nói xong Linh San chạy ra ngoài.

Nửa tiếng đồng hồ sau Linh San lại quay về phòng bệnh, không khí thật yên lặng. Nhiếp Sanh đang dựa vào sa lông ngủ, một y tá nhìn thấy Linh San bước vào lắc đầu với nàng. Khâm Đồng vẫn nằm đó bất động.

Linh San kéo ngồi kế bên giường nàng, lấy trong túi ra một quyển sách mở ra, giống như dáng dập một linh mục đang cầu nguyện trước người hấp hối. Linh San đọc chậm rãi:

“Lần đầu tiên gặp Khâm Đồng, không làm sao quên được đôi mắt của nàng. Tôi chưa hề thấy đối mắt của người con gái nào đẹp như vậy, mỗi lần Đồng nhìn tôi cười, là tôi lại cảm thấy lòng như lâng lâng. Người xưa đã ví ánh mắt như làn thu ba và nụ cười. “Nhất tiếu khuynh nhân thành, tái tiếu khuynh nhân quốc”, không cường điệu tí nào… “

Linh San ngồi rất ngay ngắn đọc thật rõ, và thật chậm rãi quyển “Tạp ký đồng yêu”. Từng trang, từng trang một, khi Linh San đọc đến đoạn:

“Tối nay thế nào? Quả thật tôi rất mong mình trở thành một thằng điên, tôi chỉ mong sao Khâm Đồng lại trở về. Vì trong cuộc đời này. Trong cuộc sống này làm gì có được người con gái thứ hai để tôi rung động, như đã từng rung động với Khâm Đồng, sẽ không bao giờ có. Vì Thượng đế chỉ tạo ra một Khâm Đồng. Một Khâm Đồng duy nhất mà thôi… “

Khâm Đồng không còn chịu được nữa, nàng mở to mắt đẫm lệ, hỏi:

– Linh San, chị đang đọc cái gì thế?

Linh San đóng quyển vở lại, đưa cái bìa với bốn chữ “Tạp ký đồng yêu”, để trước mắt Khâm Đồng. Đồng chớp mắt, Linh San cúi xuống nói nhỏ bên tai của Khâm Đồng:

– Chị Khâm Đồng, chị thấy đó, trên đời này vẫn có người yêu chị, vẫn có cái cho chị lưu luyến, đó là chưa nói chị còn đứa con gái. Bé Sở Sở chị biết không?

Khâm Đồng mở to mắt và đột nhiên nàng òa khóc. Nhiếp Sanh và mấy cô y tá chạy đến, chỉ thấy Khâm Đồng khóc nức nở. Không phải chỉ có Khâm Đồng mà cả Linh San. Nhiếp Sanh ngơ ngác hỏi:

– Sao vậy? Chuyện gì thế?

Linh San đặt quyển vở lên ngực Khâm Đồng nói:

– Phần còn lại một mình chị đọc nhé.

Và quay sang Nhiếp Sanh, Linh San nói:

– Ông khờ ạ chuyện này kể ra cho ông nghe dài dòng lắm, nhưng tôi nghĩ bây giờ Khâm Đồng sẽ sống luôn chứ không chết nữa.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN