Mãi Mãi Yêu Thương
Chương 19
– Bé Sở Sở đâu rồi?
– Sở Sở và Hương đều bên nhà em.
– Thế sao em lại ở đây?
Bằng Phi kinh ngạc bước tới đỡ ly rượu trên tay Linh San. May quá chỉ là ly rượu chát đỏ. Phi ngồi xuống chiếc ghế đối diện, nắm lấy đôi tay người yêu.
– Chắc em có điều gì muốn nói với anh? Buổi sáng anh điện thoại đến nhà em mấy lượt, nhưng mẹ em đều nói em bận, ở nhà một chút lại đi… Em… em làm sao thế? Sao mặt em xanh như vậy? Cô bạn của em… Bạn của em chết rồi, phải không?
Linh San nhìn thẳng vào mắt Phi.
– Chưa… Chị ấy chưa chết… Ban nãy em vừa điện thoại đến đấy… chị ấy chưa chết… Vừa đọc vừa khóc.
– Đọc sách.
Bằng Phi không hiểu hỏi:
– Cũng không phải là sách, đó chỉ là một quyển vở.
Bằng Phi nhìn Linh San rồi cười.
– Thôi được. Linh San này, em đừng buồn vì chuyện của người khác. Ở bệnh viện có bác sĩ, có y tá, có bạn bè, cha mẹ của cô ấy chăm sóc cho cô tạ Em hãy bình tĩnh, vui lên nào đừng rầu rầu mãi, được chứ?
– Chị ấy không có cha mẹ lẫn người thân.
Bằng Phi chăm chú nhìn Linh San:
– Ồ! Anh hiểu rồi, em là nàng tiên giàu tình cảm, em muốn đem tình thương của mình ra ban cho người ư?
– Em không phải là tiên nữ, em chỉ là yêu quái, Sở Sở nói như vậy.
Bằng Phi lúng túng:
– Ô! Linh San. Chuyện này có liên hệ gì đến Sở Sở, sao em lại liên tưởng phong phú thế?
– Giữa con người với con người làm sao nói là không liên hệ?
Phi đứng lên, rồi lại ngồi xuống nắm lấy tay Linh San:
– Em… Em làm sao thế? Em mệt? Mất ngủ Khó chịu? Khó chịu lắm phải không?
Phi kéo Linh San vào lòng tựa cằm lên mái tóc nàng:
– Em đừng bực mình, Linh San a… Trên đời này, trái đất này loài người phát triển ghê gớm. Đi đâu ta cũng gặp vui và nỗi khổ riêng. Em không nên ôm đồm, em sẽ không lo xuể đâu. Hãy lo cho chính mình, Linh San hay là em xin nghỉ phép vài hôm, anh cũng thế. Chúng ta sẽ cùng đến A Lý Sơn ở mấy bữa, khuyây khỏa, em thấy sao?
Linh San đẩy Bằng Phi ra, nàng như có vẻ giằng co lắm, một lúc nói:
– Anh Phi, anh có thể giúp em làm việc không?
– Cái gì anh cũng sẵn sàng.
Phi nói nhưng lại nghĩ ngơi:
– Đương nhiên, nếu việc đó nằm trong khả năng của anh.
– Chắc chắn là trong khả năng anh thôi.
– Vậy thì em hãy nói nhanh đi.
– Anh…
Linh San cắn môi, ngưng lại suy nghĩ. Bằng Phi đưa tay lên sờ trán Linh San:
– Em làm sao thế? Em nào có sốt đâu mà thẫn thờ như vậy. Linh San, có gì khó khăn, không nói được, em cứ nói. Bằng mọi cách anh sẽ giúp em giải quyết.
Linh San đã quyết định dịnh dứt khoát:
– Vậy thì em nói. Em muốn anh cùng em đến bệnh viện, không phải chỉ một mình anh, mà cả bé Sở Sở nữa!
– Anh và bé Sở Sở? Đến bệnh viện? Em muốn thế là thế nào?
– Muốn anh và cháu đến thăm một người bạn của em.
Bằng Phi chăm chú nhìn Linh San.
– Có lẽ em mệt quá, đuối quá nên bệnh rồi.
– Em khỏe lắm, không bệnh gì cả. Anh Bằng Phi, anh có biết người bạn tự sát của em là ai không?
Bằng Phi tái mặt:
– Ai vậy?
– Anh có biết người mà bé Sở Sở thường gọi là dì Trương đó là ai không?
Bằng Phi càng bối rối. Linh San bình tĩnh nói:
– Chị ấy không phải họ Trương. Chị ấy họ Bùi, tên là Khâm Đồng.
– Hả!
Bằng Phi loạng choạng. Cánh tay chàng quơ đụng cốc rượu trên bàn “ rổn”. Ly rượu rơi xuống đất vỡ tan. Màu rượu chát loang trên nền trông giống như máu. Giống như máu trên cánh tay của Khâm Đồng. Phi mở to mắt, trừng trừng nhìn Linh San không nói được lời gì cả.
– Có lẽ chị ấy sắp chết. Thầy thuốc họ đã làm hết sức mình, nhưng chị ấy mất máu nhiều quá lại yếu tim. Cái quan trọng hơn hết ở đây là Khâm Đồng không thiết sống. Em vừa điện thoại hỏi, bác sĩ cho biết khả năng hồi phục của chị Khâm Đồng chỉ có năm mươi phần trăm.
Mắt Phi đỏ hoe, chàng chỉ chằm chằm nhìn Linh San:
– Chị ấy nói: ”Tôi đã sai lầm mọi thứ và như vậy chỉ còn nước chết thôi“. Anh biết không, có một lúc, chị Khâm Đồng đã lén lút tìm gặp bé Sở Sở, sau đó bị em thấy chị ấy chỉ là một người đàn bà cô đơn, hoàn toàn lẻ loi không có một cái gì bấu víu, ngoài… cái chết!
Bằng Phi úp mặt vào lòng taỵ Chàng có vẻ đau khổ. Quá khứ từ ký ức quay tròn… Những tháng ngày mật ngọt, khổ đau chua xót, cay đắng… Tất cả như sóng cuồn, như thác đổ réo gọi… Khâm Đồng… Khâm Đồng! Khâm Đồng! Rồi cuối cùng âm thanh cũng lắng xuống, chỉ còn là tiếng vang. Có một người đàn bà sắp chết. Một người đàn bà sắp chết rồi! Người đàn bà đó lại có tên là Khâm Đồng!
Linh San nói, giọng nói nàng như vang vang từ núi cao:
– Anh Bằng Phi, anh đừng tàn nhẫn như vậy. Em biết, hiện nay chị ấy chỉ mong mỏi, mơ ước gặp một người đúng hơn là hai người đó là anh và bé Sở Sở. Anh hãy đưa bé Sở Sở đến đấy đi! Nhất định anh phải đi! Vợ chồng dù một ngày cũng là vợ chồng, chưa kể anh và chị ấy đã có với nhau một đứa con. Tất cả ân oán giang hồ, đứng trước mặt thần chết, còn có ý nghĩa gì? Anh Bằng Phi! Khâm Đồng cần anh và Sở Sở, anh hãy đến đấy!
Bằng Phi đứng bật dậy:
– Được rồi. Em đưa bé Sở Sở qua đây, anh chuẩn bị và chúng ta cùng đi.
Nửa tiếng đồng hồ sau, họ đã có mặt tại bệnh viện.
Khi họ đẩy cửa bước vào, Nhiếp Sanh đã giật mình ngạc nhiên. Linh San bước tới ra hiệu. Nàng muốn Sanh không phản ứng gì hết để Bằng Phi tự nhiên. Thật ra thì Bằng Phi không để ý đến sự hiện diện của Sanh, vừa đẩy cửa bước vào là Phi đã bước nhanh tới cạnh giường Khâm Đồng. Khuôn mặt xanh xao không không sức sống kia làm tim chàng đau nhói. Khâm Đồng đang nhắm mắt, những dây trói đã được tháo ra. Nghe tiếng động, Khâm Đồng mở mắt nhìn thấy Bằng Phi lại nhắm mắt lại với nụ cười.
– Con người trước khi chết thường có nhiều ảo giác.
Bé Sở Sở nhận ra người trước mặt, nó kêu lên:
– Dì Trương ơi! Tại sao dì ngủ ở đây, dì bệnh hả?
Bây giờ Khâm Đồng mới mở to mắt. Trên khuôn mặt đó chỉ có đôi mắt là còn linh động.
– Sở Sở đấy ư? Thật đúng là Sở Sở chứ?
Sở Sở nói:
– Vâng con đây, dì Trương. Cha đưa con đến đây để gặp dì.
Bằng Phi ngồi xuống chiếc ghế bên giường. Dáng tiều tụy của Khâm Đồng làm chàng đau đớn. Khuôn mặt xanh xao kia, những cánh tay khẳng khiu, cằm nhọn và đôi mắt sâu… Bằng Phi không cầm lòng được, chàng nắm lấy tay Khâm Đồng, cánh tay không bị thương, với lời tắc nghẹn:
– Khâm Đồng, tại sao lại nông nỗi thế này? Khâm Đồng, em xanh xao tiều tụy quá. Khâm Đồng, cái thằng chết bầm kia nó làm gì em? Nó không chăm sóc em để em tự sát! Nụ cười sức sống hồn nhiên của em đâu rồi? Khâm Đồng, em không thể… em không có quyền… Em không được nằm ở đây…
Khâm Đồng như nhận thức ra được đây là sự thật, không phải là nằm mợ Nàng nhìn bé Sở Sở, rồi nhìn Phi, lắng nghe lời thì thầm… Mắt Khâm Đồng mở to… Và những giọt nước mắt từ từ lăn xuống má… Khâm Đồng bắt đầu khóc, hết khóc lại cười. Nàng có vẻ xúc động.
– Anh Phi, tại sao anh lại tốt với em như vậy? Sao anh không mắng, không chửi, không sỉ nhục, cười ngạo con người xấu xa của em? Anh đến đây để nhìn những giây phút cuối đời em ư? Anh Phi, anh có giận em không?Anh có thù em không? Sao anh không chửi mắng gì em cả vậy?
– Khâm Đồng, anh làm sao chửi mắng em được? Ngay trong giây phút chia tay, dù rất đau đớn nhưng anh nào có chửi được em? Anh không thể như vậy được, em không có gì để trách mắng hết.
– Em hiểu chuyện đó, vì em đã đọc “Tạp ký Đồng yêu”.
– Em đã đọc ư?
Khâm Đồng rút tay ra khỏi tay Phi, sờ nhẹ lên mặt chàng và nói:
– Vâng. Anh Phi em thật có lỗi với anh. Tất cả những gì xảy ra hôm nay, đều là sự báo ứng. Có thể trên thế gian này có đấng vô hình, chi phối mọi thứ. ân đền oán trả. Có tội phải đền tội. Em chấp nhận điều đó… Em đã sai lầm nhiều… Em không ân hận… Trái lại em hết sức vui. Sự hiện diện của anh hôm nay của anh làm em mãn nguyện lắm rồi…
Bằng Phi nói như thét:
– Khâm Đồng! Em còn trẻ quá, con đường trước mặt còn dài, em không có quyền chết!
Khâm Đồng nghẹn ngào:
– Anh Phi, sao anh nói thế? Tại sao anh cư xử với em tốt như vậy hở anh? Em chỉ là một đống xương tàn, em ngu muội. Không biết giữ hạnh phúc khi nó còn nằm trong tay mình, em hư đốn, hết thuốc chữa, tội đáng em chết…
Bằng Phi cũng khóc:
– Đừng nói vậy, Khâm Đồng! Em không có quyền chết, em cũng chẳng sai vì em đã sống theo ý muốn của em.
– Thế này… Mà anh còn cho là em không sai… ? Anh đúng là thằng điên.
– Em cho là anh điên lâu rồi cơ mà, em còn nhớ bài hát trước kia anh đã hát?
– Anh còn nhớ ư?
– Nhớ chứ! Nhớ cặn kẽ mọi thứ. Em khóc, em cười, em hát thế nào? Cách ăn mặc, trang điểm của em ra sao, mùi da thịt của em…
– Như vậy anh có tha thứ cho em không? Tha thứ mọi lỗi lầm cũ, cả chuyện em bỏ đi?
– Anh sẵn sàng, nhưng có một thứ anh sẽ không tha.
– Đó là cái gì?
– Anh nhất quyết không tha, chuyện em nằm đây đợi chết, anh cũng không tha thứ chuyện em coi thường sinh mệnh của mình.
Bàn tay yếu ớt của Khâm Đồng đưa lên vuốt lấy má Bằng Phi, mắt nàng ứa lệ:
– Anh Phi, em sẽ nghe lời anh, anh hãy ban cho em sức mạnh để em sống.
Nãy giờ đứng cạnh đó với đôi mắt tò mò nhìn cha rồi nhìn dì Trương. Sở Sở giờ mới lên tiếng:
– Cha ơi, dì Trương ơi, hai người làm gì đấy?
Phi ngẩng đầu lên, rồi kéo bé Sở Sở lại gần Khâm Đồng.
– Nghe này, con. Đây không phải là dì Trương nào cả, đây là mẹ ruột của con.
– Cha!
Bằng Phi lập lại:
– Đúng là mẹ ruột con. Mẹ con chưa chết, chỉ tại mấy năm nay mẹ con không có ở gần bên cha con ta, nên cha nói vậy. Sở Sở, bây giờ con lớn rồi, con phải biết rõ sự thật. Con nhìn cho rõ, mẹ con đó, sao con không gọi mẹ đi.
Bé Sở Sở nghi ngờ nhìn Bằng Phi, rồi nhìn Khâm Đồng, mím môi không nói gì cả. Khâm Đồng sờ nhẹ mặt con, nói:
– Đừng bức con, anh Phi ạ. Sở Sở con cũng đừng gọi dì là mẹ, vì dì không xứng đáng là mẹ của con. Cứ gọi dì là dì Trương được rồi. Dì Trương thật sự có lỗi với cha con và cả với con nữa.
Sở Sở đứng tần ngần nhìn Khâm Đồng, nhìn thật lâu, rồi đột nhiên tình mẫu tử tự nhiên như vây lấy hai người, Sở Sở bước tới, ôm lấy Khâm Đồng hét to:
– Mẹ Ơi, mẹ! Mẹ là mẹ của con, tại sao con phải gọi mẹ là dì Trương? Con biết mà, con biết là mẹ còn sống mà, con biết từ lâu rồi!
Khâm Đồng vừa khóc vừa gọi:
– Sở Sở con!
Linh San cảm thấy căn phòng bệnh nhỏ bé này không còn đủ chỗ cho nàng đứng. Mắt nhòa lệ. Nàng quay đầu định bước ra, chợt thấy Nhiếp Sanh. Sanh cũng đang đứng sững sờ ở cửa. Linh San kéo lấy vạt áo Sanh, nói:
– Thôi chúng ta ra ngoài.
Cả hai bỏ ra ngoài. Trong phòng còn lại ba người, họ đang ôm nhau, vừa cười vừa khóc. Linh San nghĩ, hình như họ không còn biết trong cõi đời này còn ai nữa, và nàng nhặt tấm bảng “Phòng bận, miễn tiếp khách” máng lên cửa.
Rồi cùng Sanh xuống lầu, ra khỏi bệnh viện.
Bây giờ là mùa thu, gió đêm lạnh. Đường vắng. Họ đứng nhìn nhau. Nhiếp Sanh nói:
– Tôi thấy đói, tôi nghĩ là em cũng thế. Chúng ta cùng đi ăn bít tết vậy? Tôi mời.
– Vâng.
Thế là họ cùng nhau kéo đến quán cơm tây. Quán cũng vắng. Nhiếp Sanh chọn một góc, ngồi xuống. Linh San nói:
– Tôi muốn dùng một ít rượu.
– Tôi cũng thế.
Thế là họ gọi rượu, gọi bít tết. Nhiếp sanh nâng ly lên.
– Linh San, thường thì Linh San gọi tôi là gì?
– Anh khờ!
– Vâng, và hôm nay tôi mới phát hiện ra một điều là tôi chỉ thiếu một sợi thần kinh, còn Linh San, Linh San mất cả bộ Óc.
– Sao vậy?
– Vì nếu em có óc, biết suy nghĩ làm sao em lại ngu đến độ đem quyển “tạp ký Đồng yêu” đến bệnh viện? Cái đó coi như tạm tha thứ đi, đằng này em dẫn cả cha con Bằng Phi đến cho Khâm Đồng. Cô muốn đạo diễn một vở kịch gì vậy? Bây giờ vợ chồng con cái người ta trùng phùng, còn Linh San? Linh San định thế nào chứ?
Linh San ngẩn ngợ Nàng bưng ly rượu lên nốc cạn. Rồi chợt buồn cười:
– Em à? Vâng đúng là người không có óc, em không biết tính toán gì hết cả.
Linh San nhìn Nhiếp Sanh rồi nói lớn:
– Xin lỗi, anh Nhiếp Sanh em thật lầm lẫn… bây giờ em mới thấy mình điên điên…
Và Linh San lại rót một ly đầy rượu, nâng cao:
– Nào anh Nhiếp Sanh, người điên xin mời anh người khờ một ly nào!
Và Linh San uống cạn lỵ Nhiếp Sanh do dự rồi cũng cạn. Rót thêm hai cốc rượu khác, hỏi:
– Linh San nghĩ coi bây giờ chúng ta đang ở tình trạng gì?
Linh San cười buồn:
– Em, giờ không có óc, nên không nghĩ được gì hết.
– Theo anh thì, chúng ta hiện nay như kẻ mất bến đậu, mặc tình trôi dạt và tình cờ gặp nhau đây…
Linh San nói:
– Nói bậy vậy mà cũng nói. Chúng ta đã quen nhau hơn bốn năm nay rồi, làm sao nói là tình cờ gặp nhau?
– Vậy là Linh San còn nghĩ ra, Linh San còn một chút bộ Óc.
Họ cùng nhau cười, rồi cụng lỵ Nhiếp Sanh nói:
– Nếu tiếp tục uống như thế này, chắc ta sẽ say.
Linh San nhìn Sanh:
– Say cũng có cái hay của nó. Bây giờ em mới biết tại sao Khâm Đồng thích uống rượu, Bằng Phi cũng thế. Thì ra rượu tạo cho người cảm giác phiêu diêu. Không phiền muộn, thấy sảng khoái, chỉ thích cười…
Nhiếp Sanh lắc đầu:
– Không hẳn như vậy đâu. Bằng Phi mỗi lần uống rượu là thờ thẫn ngồi như khúc gỗ.
Họ nhìn nhau cùng cười, cùng cụng ly rồi cùng uống. Nhiếp Sanh nói:
– Này Linh San, anh có đề nghị này hay lắm.
– Nào nói đi.
– Em xem, chúng ta hai đứa đều có vẻ không bình thường. Em thì điên mà anh thì khùng. Chúng ta đều là nạn nhân của khổ đau, tại sao chúng ta không hợp lại thành một “gia đình đau khổ”.
Linh San cười:
– Hợp lại ư? Em chưa hề nghe đến chuyện như vậy bao giờ. Anh khờ ơi, bao nhiêu năm rồi, bây giờ mới thấy anh ăn nói khá một chút.
– Nhờ rượu đấy.
– à thì ra rượu có nhiều công dụng quá. Khâm Đồng rượu vào thì khóc, Bằng Phi thì thẫn thờ, em thì cười, còn anh thì rượu vào lại nói hay.
– Như vậy rồi sao?
Linh San nói:
– Vậy thì quá rõ ràng. Anh Nhiếp Sanh, ta cũng chưa đến nỗi điên. Hợp lại để làm gì? Một bi kịch gia đình mới? Biết là bi kịch sao cứ để nó xảy rả Bộ anh muốn tạo nên thù hận ư?
– Thù hận?
– Đúng vậy… Giả sử như một năm trước ta lấy nhau thì chắc chưa có gì xảy ra. Nhưng bây giờ thì, người anh yêu không phải là tôi, cũng như người tôi yêu không phải là anh. Nếu bây giờ ta lấy nhau, có phải là tạo ra một gia đình đổ nát? Không, không thể được, thà là tôn thờ chủ nghĩa độc thân chứ không thể làm chuyện điên khùng như vậy.
– Linh San nói có lý vậy cụng thêm một ly nào.
Họ lại cạn lỵ Không biết họ cụng như vậy đã đến ly thứ mấy, có điều cả hai đều thấy đầu óc choáng váng, đứng không vững.
– Nếu chúng ta không kết hợp nhau được, thì Linh San tính sao?
Linh San nói:
– Tôi cũng không biết. Có lẽ tôi sẽ đi đến một nơi thật xa, một nơi không có người, còn anh?
– Tôi cũng thế.
Linh San cười ngặt ngoẽo:
– Vậy thì thế này. Em sẽ đến Nam cực, còn anh anh về Bắc cực. Sau khi đến nơi, ta sẽ gởi thư cho nhau thăm hỏi nhé!
Nhiếp Sanh nói:
– Hay lắm. Giữ lời hứa nhé?
– Vâng, cạn ly nào.
Thế là họ cùng cười, cùng cạn ly, rồi lại gọi thêm rượu. Linh San mơ hồ cảm thấy mình đã uống thật nhiều, cười rất nhiều và nói rất nhiều… Họ cùng ăn bít tết, uống rượu no say… Sau đó không biết bằng cách nào, họ đã đến được nhà ga xe lửa. Hình như họ cũng có mua hai vé xe. Chắc phải là một vé đến “ Bắc cực” và một vé đến “ Nam cực”.
Rồi Linh San nhớ… Hình như họ đã bước lên xe
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!